Vào tới nhà, việc đầu tiên cô làm đó là vào phòng tắm, liền được xác thực chu kì hàng tháng của cô được lặp lại, chả trách lúc ở nhà Trần Tuấn Vũ bụng cô râm ran đau. Dù sao cô cũng thở phào nhẹ nhõm bởi vì không phát sinh bất kì tình huống xấu hổ nào. Sau khi tắm rửa xong, cô nhận được điện thoại từ ba mẹ, vẫn là những lời hỏi han sinh hoạt thường ngày nhưng cô lại luôn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Rồi lại trò chuyện cùng em gái một lúc lâu. Kết thúc cuộc điện thoại, đang định lên mạng tìm mấy cuốn tiểu thuyết để đọc, bỗng bụng dưới đau quặn lại.
Cô nhăn nhó, ôm lấy bụng. Mặc dù đã quen với cơn đau mỗi tháng nhưng mỗi lần như thế lại hành hạ cô một cách khổ sở chật vật. Bước xuống giường, định đi ra phòng khách để lấy túi xách, trong đó có để thuốc đặc trị cơn đau này, nhưng khi chân vừa đặt lên sàn nhà, đã mềm nhũn, bủn rủn không còn chút sức lực mà ngã khụy xuống ôm bụng nhăn nhó. Bụng dưới co thắt đau quặn lên từng hồi, không đủ sức để lê mình ra phòng khách để lấy thuốc. Những lúc thế này cô chỉ mong muốn được ở bên gia đình, có ba mẹ và em gái quan tâm chăm sóc, cảm giác bất lực, không kìm nén được mà bật lên thành tiếng khóc nức nở vừa vì đau vừa vì tủi thân.
Trong sự cô quạnh đau đớn và tủi thân đó, bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, giống như chết đuối vớ được cọc gỗ, mặc kệ người gọi tới là ai, cô cũng sẽ cố gắng xin sự trợ giúp bởi hiện tại cô không tài nào chống chọi với cơn đau này thêm nữa. Cố gắng lết lại gần giường, dồn hết sức vào tay chống lên mé giường, lúc lấy được chiếc di động cũng là lúc cô kiệt sức thả mình trên giường, cả người co quắp. Là Trần Tuấn Vũ, điện thoại kết nối, không để anh kịp nói, cô cắn chặt răng kìm nén cơn đau quặn phía bụng dưới, thều thào nói:
- Giúp. . . giúp. . .tôi
Tuấn Vũ ở đầu dây bên kia đang tựa lưng thư giãn trên ghế tựa trong thư phòng, lúc nghe thấy giọng của cô yếu ớt và đau đớn, mày anh khẽ cau lại, vội đứng bật dậy khẩn trương:
- Em bị sao vậy? Em đang ở đâu?
Lại nghe thấy cô muốn nói nhưng dường như không tài nào thốt lên lời, anh nhanh trí thông qua hệ thống định vị xác định được cô đang ở nhà, quả quyết:
- Em cố gắng chờ một chút, tôi tới ngay bây giờ.
Vơ vội chìa khóa xe, áo khoác cũng không kịp mặc, anh phóng xe một mạch tới nhà cô. Nếu như ngày thường, quãng đường từ nhà anh tới nhà cô phải đi mất phút thì này chỉ với phút anh đã có mặt trước cửa nhà cô. Sau một hồi chuông mà không thấy ai ra mở cửa, anh không kiên nhẫn dùng sức phá cửa. Theo tiếng khóc nức nở, đi vào phòng ngủ, liền thấy cô đang nằm co quắp trên giường, mái tóc tán loạn
- Tại sao lại thế này? Tôi đưa em đến bệnh viện.
Anh chạy lại toan bế bổng cô lên nhưng cô lúc đó cả người nhễ nhại mồ hôi, mặt tái nhợt, tay run run khẽ ngăn anh lại:
- Không, không cần, tôi có thuốc. . . trong túi xách. . . ở ngoài phòng khách
Rất mau anh quay trở lại với vỉ thuốc và cốc nước ấm, gắng sức lấy một viên rồi uống, sau đó nằm lại trên giường, cắn răng đợi cơn đau qua đi.