Sau khi Mạc Liên Thành chết, Mạc thị không lâu sau đó cũng được Vũ Thiên Phong thu mua. Còn về chuyện của anh, dù đã cho người tìm Hàn Tử Huyên khắp nơi, nhưng cuối cùng lại chẳng có kết quả. Cứ như Hàn Tử Huyên đã bốc hơi, như cô chưa từng xuất hiện trước mặt anh và chưa từng tồn tại trên đời.
Nhưng Vũ Thiên Phong vẫn không từ bỏ, chỉ cần mỗi ngày anh có thể mở mắt, thì anh vẫn sẽ tiếp tục cho người tìm cô. Dù cô có trốn ở chân trời góc bể nào đi nữa. Vũ Thiên Phong nhất định cũng sẽ đem cô về đây.
Mỗi khi nhận được kết quả là không tìm được Hàn Tử Huyên, Vũ Thiên Phong cũng đã rất thất vọng. Anh chỉ biết tìm đến rượu để bản thân cảm thấy dễ chịu. Nhưng, cứ mỗi khi uống rượu, Vũ Thiên Phong lại cảm nhận được mùi hương của Hàn Tử Huyên vẫn còn quanh quẩn trong phòng. Ngay cả trong mơ, Vũ Thiên Phong vẫn thấy khoảng thời gian vui vẻ của hai người khi cô còn ở Vũ gia. Chỉ khi giật mình tỉnh dậy, anh mới biết, hóa ra, đây chỉ là giấc mộng mà thôi. Vũ Thiên Phong nhận ra một điều rằng. Hóa ra, anh vốn không sợ trời sáng, anh chỉ sợ sẽ lại tỉnh giấc mà thôi.
năm sau...
Thấm thoát, năm cũng đã trôi qua. năm này, cũng chính là sự dày vò đối với Vũ Thiên Phong. Anh vẫn chưa tìm được tung tích của Hàn Tử Huyên. Thuộc hạ của anh cũng đã được cử sang nước ngoài đến trong nước, thậm chí, đến những thị trấn nhỏ, Vũ Thiên Phong cũng đã tìm đến. Nhưng kết quả vẫn là con số không.
Hoàng Trầm và Hoàng Mộc thấy Vũ Thiên Phong hết lo việc công ty đến chuyện tìm tung tích của Hàn Tử Huyên lại cảm thấy lo lắng cho anh. Đã nhiều lần, hai người họ cũng đã khuyên Vũ Thiên Phong hãy từ bỏ nghĩ đến chuyện tìm kiếm Hàn Tử Huyên, và cũng từ bỏ cô đi. Mỗi lần như thế, Vũ Thiên Phong lại nổi nóng mà la mắng Hoàng Trầm và Hoàng Mộc, còn bảo đó là chuyện của anh, không cần bọn họ xen vào.
Hoàng Trầm và Hoàng Mộc cũng đã nhờ đến sự giúp đỡ Mặc Ngôn, nhờ anh khuyên can Vũ Thiên Phong. Nhưng Mặc Ngôn vốn hiểu tính của Vũ Thiên Phong, chỉ cần là anh quyết tâm làm một việc thì nhất định sẽ làm được. Với lại, Hàn Tử Huyên cũng là người phụ nữ đầu tiên mà Vũ Thiên Phong yêu trong suốt năm mà anh sống, dễ dàng gì mà bỏ cuộc như vậy.
Mỗi ngày, Mặc Ngôn đều kể cho Yên Yên nghe những chuyện của Vũ Thiên Phong lúc ở công ty. Sẵn vậy, Mặc Ngôn cũng hỏi luôn Yên Yên.
" Tại sao mỗi lần ở trước mặt cậu ấy, em lại nũng nịu với anh đến như vậy? "
" Vì trả thù? "
Yên Yên thản nhiên thốt lên. Thấy vẻ mặt lúc này của Mặc Ngôn, cô biết chắc là anh không hiểu nên đã giải thích luôn.
" Hai năm trước, anh ấy đối xử tốt với chị Huyên trước mặt em, còn nói rằng em chưa từng được anh thương yêu như vậy nên ganh tị với chị ấy.
Em nũng nịu với anh là để muốn nói với anh ấy, bây giờ anh ấy đâu có được chị Huyên làm nũng trước mặt mình. "
Mặc Ngôn nghe vậy liền bật cười thành tiếng. Anh lấy tay búng nhẹ vào trán Yên Yên, nói:
" Hóa ra, anh chỉ là công cụ để em trả thù? "
" Ai nói thế, anh còn là chồng của em. "
" Sao em nhớ kĩ vậy? Chuyện nhỏ của hai năm trước vậy mà vẫn nhớ? "
" Đối với em, đó là sự sỉ nhục.
Em là người thù dai nhớ kĩ. "
Nghe cô tuyên bố, Mặc Ngôn chỉ biết nhìn chăm chăm vào Yên Yên. Anh cảm thấy thật tội nghiệp những người đã đắc tội với cô.
" Đừng nói với em, bây giờ anh cảm thấy hối hận vì yêu loại người thù dai nhớ kĩ này nha? "
" Dù em có thù dai nhớ kĩ đi nữa, em vẫn là người anh yêu nhất. "
Nói rồi, Mặc Ngôn đột nhiên được Yên Yên ôm lấy. Anh dùng tay nhấc bổng người Yên Yên rồi đặt cô lên đùi của mình. Anh nâng cằm cô lên và dịu dàng đặt lên môi cô nụ hôn. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Yên Yên không khơi nguồn cảm hứng cho Mặc Ngôn. Cô như muốn chiếm lấy môi của Mặc Ngôn, như muốn nói, anh đây là của một mình cô. Hai chiếc lưỡi cứ chơi đùa với nhau mãi.
Mặc Ngôn nhanh chóng nhận ra ý đồ của Yên Yên liền lật người cô lại và đè lên trên. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, nói:
" Đêm nay chúng ta lại động phòng. "
Chợt thấy mọi chuyện đã vượt quá xa so với suy nghĩ của mình. Chỉ định đùa giỡn với anh, nào ngờ lại đùa quá trớn. Yên Yên cố tình tránh né, nói:
" Không phải đêm qua chúng ta mới động phòng sao?
Với lại, anh vừa đi làm về. Anh thật sự không mệt sao? "
Cô cố tình nêu ra lý do để được anh tha cho nhưng lại không thành công.
" Vốn định tha cho em, nhưng lần này em lại làm " người anh em " của anh thức giấc rồi.
Với lại, chỉ có em mới khiến anh hết mệt thôi. "
" Đừng nói nữa, động phòng thôi. "
Dứt lời, Mặc Ngôn nhanh chóng tắt đèn phòng ngủ rồi cùng Yên Yên một đêm quấn quýt bên nhau.