Khi biết Ron chưa tỉnh,cơn buồn ngủ lại ập đến Sin,mà giờ này lại sắp đi học..
Đấu tranh tư tưởng một hồi,cuối cùng “cơn buồn ngủ” đã thắng,”lí trí” thì thua thảm hại.Giờ là lúc để cô bé dùng cái quyền “muốn học giờ nào cũng được” của ông hiệu trưởng “đặc ân” cho từ trước.Ngủ ngoài ghế nhìn không hay lắm,với lại con gái,người ta nhìn vào sẽ đánh giá là…vô ý vô tứ.Đình Quân cũng biết thế,cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi chỉ thẳng vào phòng bệnh của Ron.
-Hay chị vào phòng anh Ron mà nằm,phòng này phòng VIP nên có giường rộng lắm.Nhưng khổ nỗi…có một giường thôi à.
-Dưới đất hay trên giường gì cũng được tất.Giờ “bổn cô nương” buồn ngủ quá rồi!!!!
Sin nói rồi đi thẳng vào phòng bệnh Ron trước ánh mắt trợn tròn của Đình Quân..
Tuy biết họ là một đôi nhưng về việc nằm chung thì Sin hơi…bạo,nhưng kệ,miễn sao không đụng chạm gì nhau là được rồi!
Phân nửa “hiền thục” của Sin đã “lên tiếng” (còn được gọi là thiên thần nhỏ):điên hay sao mà lại nằm kế trai chứ?không biết câu “nam nữ thọ thọ bất thân” hay sao!!!!!!!
Phân nửa “hun dữ” của Sin cũng “lên tiếng” (còn gọi là ác quỉ nhỏ):con thiên thần đó lúa thế,thời này còn câu nói đó.Mày sinh ra trong thế kỉ nào vậy?cái thời lương sơn bá trúc anh đài đấy à?há há há.
Thiên thần nhỏ:tao đánh cho rụng răng nanh hết nhé!
Ác quỉ nhỏ:giỏi lại đây.Mà Sin nhớ nằm luôn cho khỏe nhé,nghe nói giường ở phòng VIP êm dữ lắm!
Vậy là một cuộc “hỗn chiến” giữa hai lương tâm của Sin xảy ra.Cô bé giờ hoàn toàn bị giấc ngủ kiểm soát,cộng thêm “lời khuyên” của con ác quỉ nhỏ nữa.
Nhưng vừa mới ngồi lên giường thôi Sin đã khựng lại.Lỡ mà Ron thức giấc thì thế nào nhỉ?Thôi mặc kệ,cứ ngủ rồi hẳng tính!
Vậy là cô bé nằm phịch xuống giường.Đúng như “lời” của ác quỉ nhó nói,giường ở phòng VIP êm thật,còn có điều hòa nữa chứ.Sướng phải biết!hehe.
………………..
Sin choàng tỉnh dậy.Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường,h chiều rồi ư?vậy là Sin đã ngủ…để xem nào…,,…. tiếng đồng hồ!
Vậy còn ít chán,mấy ngày hè hoặc ngày nghỉ Sin còn ngủ dữ hơn nữa.Toàn tới trưa chiều gì mới thức thôi!
Cô bé vươn vai ngáp một cái.Nhưng đụng phải “vật” gì đó mềm mềm,mịn mịn.Sin nhíu mày.Quay mặt qua nhìn thì…má ơi,cô bé (lại) giật mình và suýt té xuống giường.Ron đang mở thao láo đôi mắt nhìn Sin chằm chằm.May là có bàn tay cậu nhóc nắm lại chứ không có nước mà đo đất.
-Còn không mau nằm lại đàng quàng,sắp đứt nguyên cánh tay rồi đây này!_Ron nạt lên.Đúng là khắp người Ron chỗ nào cũng bị thương cả,cậu nhóc tuy tay đau vẫn níu Sin lại,vậy mà mặt Sin vẫn ngơ ngơ,não bộ chưa “định hình” được chuyện gì!
-Nhanh!_Ron nạt lên một lần nữa (lần này lớn hơn khi nãy).
Sin mới hốt hoảng nhích nửa người vào trong giường.Lúc nãy sắp té,giống kiểu “nửa ngoài nửa trong” í.
-Á,cậu tỉnh rồi à.Cảm ơn trời phật_Sin hét toáng lên ôm chầm lấy người Ron,lúc này não bộ mới từ từ “định hình” và “hoạt động” lại.
-Nhẹ…nhẹ,thôi…đau!_Ron nhăn mặt.
-Ơ…xin lỗi.
Sin quên mất rằng Ron đang bị thương khắp người,cô bé lập tức thả ra ngay.
-Kêu nhẹ thôi chứ có phải là buông luôn đâu nhỉ.Ngố thế không biết!_Ron lầm bầm đủ để Sin nghe.
-vậy ôm lại nhé_cô bé giở giọng trêu chọc ra,và biết chắc rằng Ron sẽ nạt lên và “tống cổ” thẳng cô bé ra khỏi phòng bệnh.
-Ừ!
-Hả??_Sin tròn mắt nhìn cậu nhóc,chẳng lẽ lần này “tiên đoán” của cô bé lại sai nhỉ?
-Mệt quá,không thôi_Ron liếc liếc Sin một cái rồi quay mặt sang chỗ khác (người thì không quay được vì vết thương)
…
Một cái ôm nhẹ nhưng ngọt ngào được Sin trao cho Ron,Ron không biết hôm qua đến giờ Sin đã lo lắng thế nào đâu.Mất ăn nhưng ngủ được =]].Ron quay mặt lại,mỉm cười và khó nhọc đưa cánh tay lên xoa xoa đầu Sin.Lúc này Ron không ngồi lên được,vì nếu muốn ngồi lên phải nhờ người đỡ.Cho nên ôm theo kiểu nằm cũng…hạnh phúc chán! Hehe.
Bất ngờ cánh cửa phòng bật tung ra.Đình Quân và đám đàn em lù lù bước vào.
-Hả?_một tên đàn em kinh ngạc,không phải một tên mà nguyên một đám cùng kinh ngạc.Ai nấy mắt chữ A mồm chữ O hướng thẳng đôi mắt đang mở hết cỡ ấy mà nhìn chằm chằm hai người họ.
Ron nhìn đám đàn em của mình đầy phẫn nộ và ức chế.Đưa đôi mắt đầy “uất ức” kiểu: “biến ngay cái bọn phá đám!”
-Xin lỗi đã phá vỡ “giây phút” của hai người.Đi thôi tụi mày ơi,chỗ người ta đang “tâm sự”,mình vào phá đám làm giề!_Đình Quân đẩy bọn người kia ra.Tỏ ra “lịch sự” thế nhưng khi đã đóng cửa lại thì tiếng cười hô hố,ha há rần rần ngoài cửa.
Cái đám người “thất đức” đó cắt ngang cái hạnh phúc ngọt ngào đang “tuôn trào” của người ta. Sin ngượng chín cả mặt.Ron thì tủm tỉm cười,ai ngờ lúc Sin ngượng dễ thương thế cơ chứ!