-nghe nói dì Trâm đi công tác rồi hả?vậy ai nấu cơm cho bạn ăn?_Thùy Như đưa mắt nhìn Sin
-thì…nấu đại,hihi_Sin cười cười gãi đầu
-bạn cũng biết nấu ăn nữa hả?vậy bữa nay tôi qua nhà bạn bạn nấu cho tôi ăn nhá_Hải Phong xen vào,miệng vẫn còn nhóp nhép mì trong miệng
-nếu bạn có can đảm!_Thùy Như nói
-tất nhiên là có rồi,mà tôi nói thiệt đó bữa nay tôi qua nhà bạn à nha
-làm gì chứ?
-chơi thôi
-ừ qua đi_Sin bình thản trả lời tự tin vì…Hải Phong có biết nhà Sin đâu mà qua,hehe
Ba người họ ngồi dưới căn tin mà giỡn phát ớn đến nỗi những học sinh ngồi cạnh còn phải “di cư” sang chỗ khác để ngồi.
Nhưng cuộc vui ấy và sự ồn ào trong căn tin lại phải dừng lại vì sự xuất hiện của Ron và đám đàn em của cậu nhóc!
Sin ngước mặt lên quan sát xung quanh xem nguyên nhân nào mà căn tin trở nên như vậy thì bắt gặp ánh mắt của Ron đang nhìn chằm chằm mình như thể muốn nói điều gì đó.
Chợt Sin nhớ đến ngày hôm qua…ngượng kinh khủng!cô bé đứng lên và đi nhanh ra cửa căn tin,ở đây Hải Phong cũng đột nhiên đứng dậy và bỏ đi để lại Thùy Như ngơ ngác ngồi đơ như tượng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
……………..
Trong lớp
-làm gì mà hồi nãy bỏ mình ở lại vậy hả???????hai cái người kia!_Thùy Như ngồi phịch xuống khó chịu
-có gì đâu,tại không muốn ở lại thôi_Sin và Hải Phong đồng thanh
-mấy người đó nha càng ngày càng khó hiểu!_Thùy Như nhăn nhăn cái mặt
Hôm nay không như mọi ngày,Hải Phong có việc bận đi trước còn Thùy Như phải về sớm để đi về quê thăm bà gấp vì bà đang bị bệnh nặng chưa biết chừng nào sẽ về, ngày ngày, tuần hoặc tuần cũng nên!.
Sin thở dài,cô bé vừa đi vừa đá đá mấy hòn đá trên đường cho…đỡ chán,lẽ ra mọi hôm đã có hai người kia để giỡn rồi vậy mà hôm nay lại phải đi một mình.Buồn
Đi được một lúc Sin bắt đầu có cảm giác dường như có ai đó đang đi sau mình,quay ra sau nhưng không thấy ai hết cô bé khẽ nheo đôi mắt lại rồi quay mặt đi tiếp.
Và Sin giật mình khi có hai người đứng trước mặt chặn đường cô bé
-mấy người là ai?tránh chỗ khác cho tôi đi coi
Rồi tự nhiên có một chiếc xe đã mở cửa sẵn dừng lại bên cạnh Sin,hai người đó đẩy mạnh Sin té nhào vào trong xe rồi đóng cửa xe lại.Sau đó họ cũng chạy ra phía sau và leo lên chiếc xe đậu sau
Trong xe
Trước khi định thần mình lại Sin đã nhận ra người ngồi cạnh cô bé trong xe là…Ron
-cậu làm gì vậy hả?thả ra coi_Sin hét lớn
-làm gì chút biết,giờ thì ngồi yên đó đi_Ron trả lời nhưng không quay lại nhìn mặt Sin,mắt hướng ra phía cửa kiếng
Nhưng làm sao Sin ngồi yên được khi còn bé Yum ở nhà cơm nước không ai lo.Sin đã dặn chừng nào đói mà chị chưa về thì qua nhà Thùy Như ăn đỡ,giờ nhà Thùy Như về quê thăm bà hết!
-tôi biết cô đang lo gì đó,yên tâm đi em cô đã được ăn no bụng rồi
-hả?sao cậu biết nhà tôi ở đâu mà đến
-miễn sao em cô được ăn no bụng được rồi.Giờ ngồi im đi,đừng để tôi phải trói cô lại đó,Kim Huyền Nhã!!à quên phải gọi là Sin mới đúng chứ_Ron xoay người qua nở nụ cười nửa miệng với cô bé
Sin kinh hãi ngồi nhích qua một bên tuy đã ngồi sát gạt cánh cửa xe luôn rồi.
Cô bé bắt đầu thấy sợ con người này,đầu tiên là biết Sin đang nghĩ gì,biết nhà Sin và biết luôn tên thật và tên thân mật của Sin
.Bây giờ là dắt cô bé đi đến một nơi nào đó không biết
Chiếc xe đen tuyền dừng lại quán bar hôm bữa,Ron mở cửa xe bước ra kéo theo Sin ra luôn bằng đường cửa bên kia
-cậu định làm gì nửa hả???_Sin giật mạnh tay ra
Đáp lại Sin là câu trả lời im lặng.Ron đi nhanh về lối đi cũ Sin cũng đi nhanh theo,trong đầu cô bé vẫn ám ảnh câu nói của cậu bạn hôm bữa dắt Sin vào trong này!
Vừa bước vào tới nơi (vẫn là cái phòng cũ hôm bữa) Ron đã ngồi xuống ghế sofa.Nhưng Sin hơi chần chừng không muốn ngồi nên đứng một lúc,đến khi Ron ngước lên nhìn và lên tiếng:
-sao không ngồi đi,tôi không làm gì cô đâu
-tôi đứng được rồi_Sin cười gượng gạo
-NGỒI XUỐNG_Ron bất thình lình nạt lớn làm Sin hết hồn ngồi xuống liền!
….
Không khí trở nên nặng nề suốt gần nửa tiếng.Và cuối cùng Ron đã cất tiếng làm tan đi bầu không khí này
-tôi muốn cô trở thành bạn gái của tôi
Sin nghe xong như sét đánh ngang tai,cô bé nhìn thẳng vào Ron với ánh mắt không thể ngạc nhiên hơn
-tại sao?
-lí do cô không cần biết,trả lời nhanh rồi về đi
-nếu tôi làm bạn gái anh thì tôi được lợi gì chứ!!?
-cô sẽ sống yên ổn hết những tháng ngày học cấp ba
-sao tôi biết chắc được tôi sẽ an toàn khi quen với cậu_Sin khẽ nhếch môi cười
-tất nhiên vì cô quen với tôi thì không ai đụng chạm gì tới cô nữa,dù chỉ là một sợi tóc!_Ron bình thản trả lời
Sin im lặng giây rồi nói tiếp:
-nếu tôi không đồng ý??
-không đồng ý thì thôi.Không ép,nhưng cô nên nhớ cô còn nợ một ân huệ của tôi đó
-cái gì chứ?!??tôi đã trả nợ cho anh bằng cách…nhìn như một con hề rồi còn gì nữa_Sin bức xúc hét ầm lên
-đó chỉ là trả nợ cho tôi lần cô đạp chân tôi thôi.Còn lần sau nếu tôi mà không giúp cô chắc thứ hai đầu tuần cô sẽ được vinh danh tên mình trong danh sách “đi trễ leo tường” không chừng_Ron không còn cách nào đành phải “kể công” thôi
-cậu…._Sin cấm khẩu không biết nói gì hơn nữa đành ngồi khoanh tay trước ngực xoay mặt chỗ khác
-lời đề nghị này sẽ chấm dứt trong vòng tháng.Tôi sẽ cho cô một ngày để suy nghĩ_Ron nhìn Sin cười nửa miệng rồi đứng lên và đi ra ngoài cửa.Nhưng Sin đã kịp níu tay cậu nhóc lại
-được thôi,tôi chấp nhận lời đề nghị của anh.Dù sao tôi cũng không mất mác gì!
-tốt!