Edit: Lam Sắc.
“Quyết định rồi?”
Tôi gật đầu một cái.
Tay ông đặt trên vai tôi, giống như muốn an ủi một con chó nhỏ. Đúng vậy, một con chó nhỏ. Trong căn nhà khổng lồ này, tôi chính là một con nhó nhỏ ngu ngốc buồn cười.
“Trạc Sướng, thật sự quyết định vậy sao?”
Tôi ngẩng đầu, nói “Phải“.
“Bây giờ cậu đã hiểu rồi đúng không? Là cậu quyết định, đúng không?” Ông ta hỏi lại, dường như là muốn xác định lại lần nữa.
Tôi nhẹ nhàng cười. Con người thật là kỳ lạ, chỉ vì không để mình phải chịu trách nhiệm sau này, mà luôn bắt người khác phải xác nhận lại lần nữa. Giống như phục vụ trong nhà hàng, sau khi ghi xong thực đơn đều đọc lại một lần cho khách hàng xác nhận.
Nhưng Mẫn Hạo Trung đối với tôi, không khác gì một người ba.
Có đôi khi còn hơn cả ba ruột.
Vì thế tôi trịnh trọng trả lời, “Đúng, tôi quyết định rồi. Đi nói cho mẹ tôi, tôi quyết định như vậy.”
Máy bay dừng lại ở sân bay Tam Á. Đã hơn chín giờ tối. Điệp Ngữ bỗng nhiên cảm thấy mình ngửi thấy mùi của biển
Tiểu Dương đến sân bay đón cô. Bạn của Thang Cận Huy. Vừa gầy vừa đen.
Điệp Ngữ không nhận ra. Bởi vì trong bức ảnh Thang Cận Huy đưa cho cô là một người vừa trắng vừa mập.
“Chu tiểu thư phải không?” Anh ta vươn năm ngón tay đen gầy mở cửa xe, “Đi thôi, Thang tổng dặn dò rồi.”
Điệp Ngữ có chút do dự.”Anh là Tiểu Dương?”
“À.” Anh ta cười ha ha, “Gió biển hun người,là sắt thì sẽ rỉ. Không nhận ra phải không? Lúc trước chúng ta từng gặp nhau rồi, trong triển lãm ảnh của Hải Sinh...”
Anh ta đang nói thì dừng lại, khuôn mặt nhăn vài, rồi cườimấy tiếng, “Đi thôi, khách sạn đã đặt rồi. Hôm nay ở đó trước, mai sẽ dẫn cô đi dạo. Ngày kia đi cửa biển. Đến cửa biển là tương đương với về nhà rồi.”
Điệp Ngữ cũng cười theo rồi lên xe.
Tiểu Dương đặt phòng ở tầng sáu. Bọn họ đi thang máy lên, Tiểu Dương đưa cô đến phòng, sau đó chúc ngủ ngon. Phòng anh ta ở ngay bên cạnh.
Điệp Ngữ tắm rửa xong thì kéo rèm cửa sổ rất dày ra. Cả người chỉ mặt một kiện áo choàng cũ mỏng, ngồi trên cửa sổ lớn, hút một điếu thuốc.
“Thế giới của người trưởng thành, chính là mọi bí mật đều được công khai. Nhưng cậu chỉ được phép biết nó công khai ở trong lòng thôi, lúc nào cũng phải coi nó là bí mật.”
Trạc Sướng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn qua rấ đơn thuần vô tội.”Nói đơn giản một chút, luật sư.”
Mẫn Hạo Trung nâng trán, “Đơn giản một chút, chính là nói ít.”
Trạc Sướng gật đầu, “Nhớ rồi.” Vẻ mặt lại có chút ảm đạm, “Nói trực tiếp như vậy cho tôi là được rồi.”
Mẫn Hạo Trung lắc đầu, “Dù sao cậu cũng phải học phương thức nói chuyện của người trưởng thành. Nhưng tôi cũng không để ý việc cậu học thuộc lòng đâu.”
“Đã biết, “ Trạc Sướng hạ mắt xuống, “Học thuộc thì tôi biết, tôi sẽ học cho tốt.”
Cậu ném laptop sang bên cạnh. Căn phòng chìm trong im lặng.
Mẫn Hạo Trung nhẹ nhàng cười, bấm một dãy số.
Trạc Sướng im lặng, chỉ nghe thấy Mẫn Hạo Trung thì thầm nói mấy câu.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng Mẫn Hạo Trung tắt điện thoại, sau đó ông nhàn nhạt cười, nói, “Chu tiểu thư, bây giờ đang ở bờ biển.”
Cái đầu đen sì của Trạc Sướng vẫn luôn đưa lưng về phía ông, không có bất cứ động tác gì.
Chu Điệp Ngữ mở TV ra lúc mười hai giờ đêm.
Sau đó lúc mười hai giờ hai mươi phút gọi cho Tiểu Dương.
“Đưa tôi ra sân bay. Tôi muốn quay về.” Giọng cô vừa cấp bách vừa run run.
Trong mắt đều là nước mắt. Cô cố gắng kìm nén nước mắt ở trong hốc mắt. Lúc đó, cô chỉ một lòng muốn quay về, cũng không biết vì cái gì.
Chỉ có Cung Phát Thần mới có thể khiến cô mất lý trí như vậy.
Anh ta tái hôn.
Lần này, anh ta cưới thiên kim của một hội viên tring Quốc Hội. Trịnh Ninh Ninh.
Cô bé kia, Điệp Ngữ đã từng gặp. Trên hội sách, bảo cô vẽ bươm bướm khoảng ba tiếng.
Ha ha. Đúng là chuyện cười lớn mà.
Vậy mà anh ta lại cưới một cô bé. Trịnh Ninh Ninh. Cô đã đủ hai mươi tuổi chưa?
Vẫn còn đang đi học. Không phải cô bé kia vẫn còn đang đi học sao?
Bọn họ gặp lại rốt cuộc là cái gì?
Chu Điệp Ngữ mày lại đang mơ mộng viển vông gì thế? Mày cho là như vậy làm được gì.
Tiểu Dương đưa cô ra sân bay, không nói gì hết.
Cô ngồi ở sân bay cả một đêm.
Nội tâm không khỏi lo lắng. Biết mình lại trở thành Chu Điệp Ngữ vài năm trước - Chật vật buồn cười.
Tiểu Dương vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cô. Cuộn người trên ghế, ngủ gật.
Mãi Điệp Ngữ mới phát hiện ra anh ta không đi.
Tiểu Dương và Thang Cận Huy giống hệt nhau. Con buôn phàm tục. Lại thuần phác thiện lương.
Bạn của Hải Sinh, hình như luôn như vậy…
Chu Điệp Ngữ, mày thật buồn cười.
Cô dùng sức vỗ lồng ngực, nước mắt rốt cuộc cũng chảy ra.
Điệp Ngữ nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Dương. Còn cười với anh ta.
“Chúng ta về đi.” Cô nói.
Tiểu Dương dụi mắt, “Về đâu?”
“Về khách sạn.”
“Ồ.” Tiểu Dương trả lời rất rõ ràng, đứng dậy đi luôn. Vẫn không hề hỏi một câu như trước.
Điệp Ngữ đứng tại sân bay Hải Nam dưới ánh bình minh. Cô hơi ngẩng đầu, nhìn một khoảng trời bắt đầu sáng. Hít sâu một cái rồi lên xe.
Khi Trạc Sướng về đến nhà, ba mẹ đang cãi nhau.
Bọn họ cãi nhau rất ít tiếng động, nhưng lại có thể làm cả phòng khách đều chìm trong không khí xơ xác tiêu điều.
Trạc Sướng xuyên qua phòng khách, chân trần đi trên mặt đất phát ra những âm thanh trống rỗng.
Bọn họ nhìn cậu. Cậu cũng không nhìn bọn họ.
Nó đã trở thành một thói quen rồi. Cứ sống chung như vậy, cũng không có gì mất tự nhiên cả.
Lúc di chúc của ông nội để lại gia tộc cho cậu. Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn cậu.
Đương nhiên bọn họ chỉ có thể nhìn cậu như vậy.
Cậu đi vào phòng, lúc đóng cửa lại thì nghe được giọng của ba cậu.
“Nếu vậy, không bằng chúng ta ly hôn đi.”
Bước chân của Trạc Sướng dừng lại một chút. Cậu dừng lại, chờ câu trả lời của mẹ.
“Đương nhiên tôi cũng muốn ly hôn. Chỉ cần anh ký vào hiệp ước là được.”
Trạc Sướng không nghe tiếp nữa. Cậu đóng rầm cửa lại.
Cậu biết là có một phần hiệp ước. Cậu cũng đã đọc qua, vào lúc mười bốn tuổi.
Nhưng cậu không hiểu.
Mẫn Hạo Trung nói, cả hiệp ước chỉ nói về một vấn đề, sau khi bọn họ ly hôn, quyền giám hộ cả đời của cậu chỉ có thể thuộc về một người.
Nói đơn giản là “Thịnh thế” chỉ có thể thuộc về một trong hai người họ.
Thế còn tôi? Trạc Sướng hỏi.
Luật sư Mẫn cười cười nói, cậu bé, nếu tôi nói thế này có lẽ cậu sẽ hiểu:“Thịnh thế” là một cái bánh ngọt lớn. Bọn họ đều muốn một mình ăn tất. Còn cậu, cậu chính là cái hộp đựng bánh.
Trạc Sướng mười bốn tuổi đang chơi điện tử, cậu không ngẩng đầu lên, chỉ đột nhiên nói, “Luật sư Mẫn, tôi là hộp bánh, vậy ông là dao nĩa để ăn bánh sao?”
Một phần bánh ngọt, trừ bánh, hộp bánh, cũng chỉ còn dao nĩa thôi. Mà Trạc Sướng đã quen với việc chuyện gì cũng chia cho Luật sư Mẫn một phần rồi. Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng luật sư Mẫn chỉ cười nhạt. Không trả lời.
Trạc Sướng dừng trò chơi trong tay lại, ngẩng đầu nhìn ông, “Có phải tôi nói lỡ lời không?” Vẻ mặt ngây thơ.
Mẫn Hạo Trung lắc đầu.
Rất lâu sau, ông nhẹ nhàng vỗ đầu cậu bé đó, “Cậu vĩnh viễn cũng không sai. Bởi vì cậu rất cao quý.”
Điểm này Trạc Sướng vẫn luôn hiểu được, trong cuộc sống sau này cậu càng hiểu hơn: Cậu thực sự vô cùng cao quý.
Khi cậu nằm trên cái giường to lớn, mở trò chơi điện tử ra. Thì có người gõ cửa. Sau đó cửa bị đẩy ra.
Ba cậu đi tới.
Trạc Sướng cảm thấy mọi dây thần kinh trong người đều căng thăng lên.
Trò chơi bắt đầu. Tay cậu thao túng quái vật trên màn hình. Bắt đầu chém giết.
Ba cậu ngồi ở bên cạnh cậu.
Tình cảm của một cậu bé dành cho ba mình là thứ tình cảm rất kỳ lạ mà không thể thay thế được.
Cho dù chưa từng có được, cũng khó mà thay đổi.
Trò chơi của Trạc Sướng không được thuận lợi. Rất nhanh đã bị thương. Rồi lại nhanh chóng chảy máu. Sau đó chết mất.
Ba cậu vẫn ngồi yên ở đó.
Rốt cuộc Trạc Sướng không chịu nổi, “Sao ông vẫn còn ngồi ở đây?” Cậu quay đầu quát lên.
Đây là người đàn ông dư thừa trong cuộc đời cậu, từ trước tới giờ đều là điểm thiếu hụt trong cuộc sống của cậu. Là vì tài sản sao? Là vì món tài sản đó nên bây giờ mới đồng ý ngồi bên cạnh đứa con ngốc này sao?
Trạc Danh Nghĩa cười cười.
“Vẫn giống hệt hồi bé, không vui là lại quát to.”
Trạc Sướng ngậm miệng. Từ trước tới giờ cậu chưa hề giấu giếm sự tức giận của bản thân.
Đúng vậy. Cuộc đời cậu bắt đầu là từ người đàn ông này. Bởi vì dòng máu chảy trên người cậu là của ông ta. Cho nên cậu thường xuyên có thể trông thấy bóng hình người đàn ông trông giống cậu, thông minh hơn cậu, lớn mạnh hơn cậu, nhiều tuổi hơn cậu này ở trong gương.
“Sao thế, con không thích làm con của ba sao?”
“Tôi nghĩ ông mới là người không thích làm ba của một đứa ngốc đấy.” Trạc Sướng thở phì phò nói.
Trạc Danh Nghĩa cười rộ lên.
“Nếu ba và mẹ con ly hôn, con muốn đi theo ai?”
Trạc Sướng giận dữ trừng ông, “Vấn đề này ông đi hỏi luật sư Mẫn đi.”
Trạc Danh Nghĩa sửng sốt một lát, lại cười nói, “Được. Ba đi hỏi ông ta.” Vươn tay muốn vỗ đầu Trạc Sướng, như một con chó nhỏ, “Chơi điện tử đi.”
Trạc Sướng né tay ông.
Trạc Danh Nghĩa có chút xấu hổ cười cười. Đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ông rất hâm mộ Trạc Sướng, vĩnh viễn cũng không phải lớn lên. Tất cả mọi cảm xúc đều là chân thật. Chưa bao giờ che dấu sự chán ghét đối với người ba này.
Vì vậy ở trước mặt Trạc Sướng, ông không thể tự tại và mất tự nhiên.
Đây là kết quả của một thời trẻ lông bông, của cuộc hôn nhân thất bại.
Hơn bốn mươi năm cuộc đời, ông cũng vẫn không đủ kinh nghiệm để xử lý.
Đi ra khỏi phòng Trạc Sướng.
Nhìn thấy vợ ông. Ồ. Vợ. Một loại xưng hô kỳ diệu cỡ nào.
“Bây giờ mới bắt đầu lấy lòng nó có phải đã quá muộn rồi không?”
Trạc Minh Nghĩa thản nhiên nhìn bà một cái. Không thể tin được đây là người phụ nữ năm đó ông yêu.
Sau Trạc Sướng ra đời, thì tất cả đều thay đổi. Vĩnh viễn cũng không thể vãn hồi.
Trạc gia cần một người thừa kế bình thường.
Ông đã làm sai quá nhiều. Tất cả mọi thứ càng tồi tệ hơn. Càng cố gắng cứu vớt, lại càng thấy bất lực.
Hẳn là nên chấm dứt từ sớm.
Hiện tại nghĩ tới, đúng là không hiểu gì về người phụ nữ này. Giống như cho tới bây giờ bà cũng không hiểu hết ông.
Vì thế ông thản nhiên nhìn gương mặt xinh đẹp kia. Sau đó đi ra ngoài.