Bách Diệp ngủ tít đến tận gần trưa hôm sau. Lúc cậu dậy xuống nhà ăn sáng thì Giang Long đã đi làm. Bách Diệp nhìn đồng hồ, ăn qua loa ít cháo rồi vội vã đến công ty Quý Lâm. Hôm nay, hai bên sẽ bàn cụ thể về phân chia công việc và lợi ích.
Ban đầu định theo tỷ lệ – nhưng đánh giá kỹ lại, bên Green Trees của Bách Diệp thiếu nhân lực, không ôm nhiều được. Ngược lại, Quý Lâm lại vướng vợ vừa sinh ba đứa sinh ba, khó lòng đóng đô ở Đà Nẵng hàng tháng được. Vì vậy, Bách Diệp sẽ chịu trách nhiệm giám sát thi công, lính có tay nghề lấy từ công ty Art Garden, các công việc tay chân không đòi hỏi chuyên môn thì thuê dân địa phương. Thỉnh thoảng Quý Lâm sẽ bay vào hỗ trợ. Sang tuần có ngày đẹp để khởi công, Bách Diệp sẽ đi trước lo liên hệ thu xếp. Hai người từng hợp tác mấy dự án nhỏ hồi ở Anh nên đã biết tính nhau, rất dễ thỏa thuận.
Lại nói về Giang Long. Vừa đến công ty, điều hành xong cuộc họp với phòng kinh doanh, anh lập tức hạ lệnh cho thư ký thu thập thông tin về Quý Lâm. Không phải KGB, CIA gì đó nên các thông tin cá nhân của anh từ khi sinh ra đến nay đều thông suốt. Tình sử trước giờ của anh đều chứng tỏ đây là một thẳng nam nguyên chất. Điều này khiến Giang Long vô cùng hài lòng đồng thời có phần xấu hổ vì hành động lỗ mãng của mình đêm qua. Anh cố hoàn thành công việc sớm để về nhà trước, chuẩn bị đón tiếp Bách Diệp.
Để tránh bị làm phiền, Giang Long cho giúp việc về hết, đích thân vào bếp. Xuất thân giàu có lại là con trai độc đinh, Giang Long chưa phải mó tay vào việc nhà bao giờ. Có mỗi hồi học ở Mỹ là anh tự lo mọi việc, nhưng chỉ để phục vụ bản thân mà quãng thời gian đó trôi qua cũng lâu quá rồi, giờ động tay động chân vào bếp núc có phần lóng ngóng, đã thế còn không quen đồ đạc. Đại gia xây nhà đồ gì cũng xịn, cái bếp hiện đại đến mức không biết vặn nút nào để nổi lửa luôn. Giang Long quay ngang quay ngửa thử đủ cách mà chịu chết. Chuyện xấu mặt vầy không thể gọi điện thoại cho người thân nhờ trợ giúp được. Anh vốn là người không thích mất thời gian cho những thứ mình không rành, ngày xưa đi học bài khó, nghĩ phút chưa ra là anh bỏ vì biết có nghĩ thêm cũng chả được. Giờ lại càng thế. Dịch vụ đầy ra đó, tiền lại sẵn, ngu gì không mua. Nghĩ sao làm vậy, Giang Long tức tốc gọi điện cho nhà hàng đặt món mang đến tận cửa. Đương nhiên, anh đủ tỉnh táo để không kêu những món quá phức tạp dễ gây nghi ngờ. Chờ một tiếng mười phút, đồ ăn đã tới, Bách Diệp vẫn chưa về. Giang Long ngồi chờ dài cổ, suýt ngủ gật mấy bận. Bình thường anh đã nhắn tin gọi điện rồi nhưng lần này muốn Bách Diệp bất ngờ nên anh đành đợi. Tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên lẫn sững sờ của người kia thực sự là thú vui chốn bồng lai tiên cảnh.
Bách Diệp về đến nơi, thấy nhà cửa vắng tanh từ cổng. Đèn đuốc tối om, sáng mỗi phòng bếp. Cậu nghi có biến nên nhón chân lại gần. Đúng lúc Giang Long vươn vai ngáp sái quai hàm, cực kỳ mất hình tượng.
Bách Diệp ngạc nhiên nhìn mâm cơm đã nguội rồi lại nhìn Giang Long:
– Gì đây?
Giang Long đang ngái ngủ tỉnh hẳn người, mắt sáng lòe, vẻ mặt cực kỳ giống con gì đó vẫy đuôi chờ chủ xoa đầu khen ngợi:
– À, chút việc vặt ấy mà. Tối nay tôi rảnh nên thử lại tay nghề. Lại đây, lại đây. Ngồi xuống đi. Nếm thử món này xem sao!
Bách Diệp nhíu mày nghi hoặc:
– Nguội tanh thế này sao ăn? Anh làm hết chỗ này ấy hả?
– Ồi, toàn món đơn giản, làm tí xong ấy mà. Để tôi làm nóng lại.
Bách Diệp nhìn Giang Long lóng ngóng tìm quanh không xác định nổi “tọa độ” lò nướng với lò vi sóng đâu thì hiểu ngay bữa tiệc này không phải bác giúp việc nấu trước khi về cũng là gọi nhà hàng mang đến. Cậu khôg rõ anh bày trò này làm gì nhưng tạm thời chưa vạch mặt vội.
– Tôi lên thay đồ chút. Anh cứ thong thả.
Giang Long thở phào, cứ ngồi đây soi chắc anh bị lộ quá, vội gật đầu:
– Được được. Xong xuống nha.
Bách Diệp hơi chột dạ, sao như thể chờ mình nộp mạng vậy? Lo lắng của cậu không thừa. Đang lau khô tóc trên lầu, bỗng nghe tiếng nổ dưới tầng một. Bách Diệp hốt hoảng lao vội xuống, thấy Giang Long bình an vô sự mới thở hắt ra.
– Thôi, anh lên thay đồ đi. Tôi dọn dẹp chút.
Giang Long mặt mũi nhem nhuốc, cúp đuôi lủi thủi lên lầu. Lúc anh quay lại thì nhà bếp đã gọn gàng, mấy vết đen thì phải chờ mai có người đến lau chùi may ra mới sạch. Bách Diệp nấu tạm mấy món đơn giản, suốt bữa ăn cứ ngồi cười làm Giang Long nuốt không trôi nhưng không dám hó hé. Hết bữa, Giang Long ngỏ ý muốn rửa bát nhưng dưới cái nhìn đầy khinh bỉ của Bách Diệp lại tiu nghỉu ngồi xuống ghế chờ người kia làm nốt.
Bách Diệp cho bát đĩa vào máy, thầm cười khùng khục. Rõ ràng Giang Long còn không biết nhà có máy rửa bát, thế mà còn ra vẻ ta đây làm cơm. Cậu xoa tay, nghiêm chỉnh ngồi trước mặt Giang Long chờ nghe đọc bản kiểm điểm. Đại boss hô mưa gọi gió cụp tai kiểm kê tội lỗi, dáng vẻ rất thảm.
Bách Diệp gục gặc đầu:
– “Có đức mà không có tài làm gì cũng khó”. Anh thành đại phá hoại rồi đấy. May là nhà anh chứ phải nhà tôi thì anh chết chắc.
Giang Long nhắc đi nhắc lại hai từ “nhà anh”, “nhà tôi” trong đầu, thầm nâng cao quyết tâm sát nhập hai cái đó làm một. Được cái, nhờ vụ này mà Bách Diệp không đả động gì đến chuyện tối qua. Coi như cũng đáng. Nhưng anh chẳng vui lâu vì Bách Diệp thông báo đi công tác tháng không về. Nhìn bộ dáng tiu ngỉu của anh, Bách Diệp an ủi:
– Đà Nẵng gần xịch mà?
Bách Diệp bĩu môi:
– Gần thì tôi chạy bộ được chắc?
– Tôi mua vé máy bay cho cậu.
– Tại sao anh lại phải mua cho tôi?
Giang Long á khẩu, Bách Diệp mê tiền nhưng không nhận không của ai cái gì. Anh nghĩ bụng: “nếu em không về thì tôi sẽ đến với em.”