“Tách, tách”
Bách Diệp bận rộn chụp ảnh mâm cơm. Đương nhiên, đây chỉ là động tác giả; thật chính là thỉnh thoảng cậu lia điện thoại lên cau, chụp người ngồi đối diện.
“Cậu làm cái gì thế?”
Thường ngày, con heo nhí này thấy đồ ăn sẽ vục đũa gắp thia lia, tự dưng hôm nay lại giở chứng hành nghề nhiếp ảnh thật đáng ngờ. Giang Long không rõ trong hồ lô của cậu bán thuốc gì.
“Check in.”
Anh già, không hiểu chứ gì? Há há há. Tuổi cao thật đáng thương.
Giang Long quả thực không hiểu. Bình thường, anh chỉ quen đi những nhà hàng sang trọng, gặp gỡ những người tầm cỡ ngang ngửa. Tuy đôi khí có đi ăn cùng nhân viên nhằm củng cố quan hệ trong công ty hoặc cùng với các người tình trẻ tuổi nhưng trước mắt anh, ai nấy đều khép nép, làm gì có người nào dám “nhố nhăng” như Bách Diệp.
“Giới trẻ bây giờ trước khi ăn phải chụp ảnh tung lên face, hiểu chưa?”
“Để làm gì?”
Giang Long thấy trò đó thật vô vị. Không ăn luôn đi còn khoe khắp thiên hạ làm chi?
“Haizz, chán anh quá. Thời buổi cạnh tranh, ai cũng muốn hơn người khác ở điểm nào đó. Mình được ăn món ngon phải khoe với chúng nó để chúng nó thèm.”
Thực ra, Bách Diệp cũng thấy trò này nhảm nhí. Nếu không phải để chụp trộm Giang Long thì cậu cũng không thừa hơi đú theo bọn teen.
“Rồi. Check xong rồi. Ăn đi. À, ban nãy Tuấn Ngọc chờ anh lâu quá nên về trước, nhờ tôi chào anh đấy.”
Thực ra là cậu lựa lời đuổi Tuấn Ngọc về cho lẹ, sợ cậu ta gặp được Giang Long rồi, nhớ thương giảm đi lại đổi ý thì chết.
“Ờ.”
Nghe anh trả lời hững hờ, Bách Diệp thấy tội thay cho Tuấn Ngọc. Yêu phải loại “lãnh cảm” này coi như cậu đen.
“Cậu ta là người yêu anh à?”
Giang Long cười nhạt: “Là người tình cũ.”
Bà mẹ anh, phũ nó vừa thôi. Cầu cho anh có người tình như anh đã đối xử với người khác.
Cậu âm thầm tính toán: Ban nãy chụp được năm tấm. Vậy là được chục triệu rồi. Trời, không ngờ kiếm tiền dễ vậy. Không biết ảnh nude của anh ta Tuấn Ngọc có trả cao hơn không nhỉ? Mình phải mơi mới được. Bách Diệp lên phòng, gửi ngay mấy tấm ảnh vừa chụp qua email Tuấn Ngọc. File chất lượng cao, tải mãi mới xong. Cùng thời điểm, phòng bảo vệ kiêm an ninh của biệt thự nhận thông báo vừa có một email dung lượng lớn được gửi đi.
Nhận được khoản thanh toán đầu tiên, Bách Diệp chuyển toàn bộ cho quỹ của Action in the city – một tổ chức phi chính phủ hoạt động trong lĩnh vực làm xanh, sạch, đẹp thành phố. Cậu vốn không cần số tiền này, chỉ là muốn “phân chia lại thu nhập” thôi. Thái độ của Tuấn Ngọc lúc đưa tiền rất biết điều nên cậu đã giảm giá ảnh nude của Giang Long từ bốn triệu một tấm xuống còn ba triệu chín.
Bách Diệp là người rất có lương tâm nghề nghiệp. Đã nhận lời nhận tiền thì chắc chắn sẽ làm. Ngay sáng hôm sau, Bách Diệp canh giờ dậy từ sớm. Giang Long là người rất quy củ. Không biết hắn dậy lúc mấy giờ, chỉ biết giờ hắn sẽ có mặt tại bể bơi, bơi vài chục vòng, đến rưỡi sẽ lên ăn sáng rồi đánh răng, thay quần áo đi làm. Theo tính toán của Bách Diệp, người tác phong nhanh nhẹn như hắn chỉ mất tầm mươi mười lăm phút tắm sau bơi, thay đồ, vân vân. Như vậy, khoảng giờ , hắn sẽ vào buồng tắm. Chắc chắn hắn sử dụng phòng tắm cạnh bể bơi chứ sẽ không ướt lướt thướt mò lên tầng. Nghĩ vậy, cậu rình đúng giờ , không chệch một giây, lén lút xuống khu bể bơi trong nhà. Đúng như dự đoán, Giang Long đã rời bể. Cậu rón rén lại gần dãy buồng tắm, chờ nghe thấy tiếng xối nước mới tiếp tục lần vào trong.
Bể bơi vào giờ này trước nay chỉ mình Giang Long sử dụng nên anh cũng không đóng cửa. Bách Diệp theo tiếng nước tìm đến đúng phòng, thấy ngay “một tòa thiên nhiên” “dày dày sẵn đúc”.
Anh trai, anh băm mấy nhát () rồi đấy, có cần phải săn chắc như thế không hả? David Beckham chắc cũng chỉ như anh là cùng. Mình phải bán mớ ảnh này cho tạp chí Play Girl mới được. Lấy có ba triệu chín một tấm từ Tuấn Ngọc là quá bèo. Bách Diệp vừa chụp lia lịa vừa nhẩm tính, mắt vẫn không rời bộ mông căng tròn của người kia.
Vòi nước trong phòng tắm vừa to vừa sáng, phản chiếu bóng người méo mó đằng sau. Giang Long nín cười, kệ cho người đó tác nghiệp một lúc, không quên thỉnh thoảng lắc mông đánh hông tạo dáng. Bất chợt, anh quay phắt lại. Tầm mắt Bách Diệp đang định vị ở vùng mông anh, theo đà đó, nhìn ngay thấy bộ phận kia. Điện thoại di động rơi bịch xuống sàn. Cậu thét lên một tiếng, vơ lấy nó rồi chạy biến. Giang Long nhìn theo con thỏ ngốc nghếch kia, ôm bụng cười lăn lộn.
Bữa sáng hôm đó, Bách Diệp trốn tịt ngoài vườn, ra vẻ đang đốc thúc công nhân làm việc tích cực. Đến tối, cậu ngượng ngịu bê khay trà và bánh đến phòng Giang Long rủ anh ngắm vườn nói chuyện.
“Ông chủ… Hì hì… Thật ngại quá… Chuyện sáng nay… Tôi xin lỗi. Chẳng là tôi đang theo một khóa nhiếp ảnh online. Đề bài về nhà lần này là chụp ảnh khỏa thân. Tôi không dám hỏi thẳng… nên… Anh Long đại nhân rộng lượng chớ chấp kẻ tiểu nhân tôi đây.” Cậu ngừng mấy giây, thăm dò thái độ người kia, không thấy anh phản đối gì mới tiếp: “Uống trà đi. Tự tay tôi pha đấy.”
Giang Long cười: “Cậu có bỏ xuân dược vào không đấy?”
Không có xuân dược, chỉ có thuốc ngủ thôi.
Bách Diệp nhướng mày: “Anh cần thứ đó mới “lên” được à?”
“Với người đẹp như Tuấn Ngọc thì không nhưng với cậu thì chưa chắc.”
Bà mẹ anh, anh “lên” với tôi làm gì? Có ngày tôi bỏ thuốc liệt dương vào rượu của anh.
“Thế sao anh đá cậu ta?”
Giang Long nheo mắt ẩn ý: “Vì tôi tìm được người mới thu hút hơn.”
Bách Diệp vừa âm thầm cầu trời phù hộ cho kẻ xui xẻo nọ vừa thúc giục: “Uống thử xem trà tôi pha thế nào.”
Giang Long nghĩ bụng: “Trà túi lọc thì ai pha chả giống nhau. Bỗng dưng tử tế không phải gian dâm cũng phường đạo tặc.”
“Cậu cũng uống đi.”
Bách Diệp lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi mắc chứng khó ngủ. Uống trà vào đêm nay thức trắng luôn.”
Xạo. Cậu ngủ ngay cạnh phòng tôi. Tối nào chẳng ngáy như sấm. Có thấy khó ngủ bao giờ đâu. Chắc lại bỏ thuốc vào trà chứ gì?
Anh nén cười, vờ nhìn cái gì đó sau lưng cậu. Bách Diệp vốn sợ ma, tự dưng thấy chờn chờn bèn quay đầu lại, thấy ngoài bóng đèn ra chẳng có gì mới yên tâm ăn bánh.
Giang Long nghe cậu buôn chuyện tào lao nửa tiếng rồi kêu mệt, muốn đi ngủ sớm. Mắt Bách Diệp lóe lên gian xảo khiến anh suýt không nhịn nổi cười. Cậu đã tốn công bày ra vở kịch này thì tôi cũng phải phối hợp diễn.
“Được, được. Để tôi thu dọn. Anh cứ đi nghỉ trước đi.”
Hà hà hà, đêm nay không xong việc không về.
—
(): băm mấy nhát: hơn ba mươi tuổi.