Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Động Bàng Geii

..oo..

Ngày hôm sau, Thẩm Thư Kiệt sáng sớm liền đi thử vai, Vương Bằng chỉ nói một câu, chính là nói: “Đạo diễn tính tình không tốt lắm, cậu thông minh một chút.”

Thẩm Thư Kiệt tâm lí không chắc chắn, tối hôm qua vốn định cùng sư muội cao to lực lưỡng kia luyện tập thêm một hồi, kết quả Giang thiếu gia bị cậu nói một câu kia liền xoay đầu chạy lấy người, tuyệt không quay đầu lại.

Lần này thử vai có chút bất đồng, trong phòng trống trải, chỉ có cậu cùng đạo diễn hai người với nhau, đạo diễn cũng không nói lời vô nghĩa: “Diện mạo có thể, ba cảnh diễn kia, cậu diễn tôi xem thử.”

Đúng như Vương Bằng nói, vị đạo diễn này hoàn toàn không có hoà khí như Tôn đạo, biểu tình và ánh mắt đều mang theo hung quang, cậu tận lực để mình thả lỏng, nghiêm túc diễn xong hai cảnh, ngón tay của đạo diễn gõ lên bàn hai cái để cậu dừng lại: “Nói Vương Bằng vào đây.”

Thẩm Thư Kiệt gật đầu, đi ra ngoài cửa kêu người vào. Vương Bằng vừa vào cửa còn chưa có kịp nói lời nào, liền thấy kịch bản không cánh mà bay thẳng vào mặt mình, hắn nhanh chóng tránh sang một bên, kế đó cười hì hì: “Mục đạo bớt giận.”

Mục Kiến Xuyên hung hăng đứng lên: “Cậu tìm ở đâu ra tên này vậy? Đây là người mà cậu nói là có khả năng sao? Cậu mẹ nó mù hả!”

“Trong đám người mới thì cậu ta đã là người không tồi rồi đó.”

“Thúi lắm! Chó má nó chớ không tồi!”

Vương Bằng vội vàng nhìn thoáng qua Thẩm Thư Kiệt, thấy biểu tình của cậu vẫn như cũ lại khẩn cấp chạy tới bên cạnh Mục Kiến Xuyên trấn an: “Ngài nói như vậy thật sự có chút hơi quá a, ngài bớt giận một chút.”

Mục Kiến Xuyên tay vỗ cái đụi lên bàn tức giận rống lên: “Cậu để cho một người tầm thường như vậy chiếm dụng thời gian của tôi! Vương Bằng cậu thực sự là càng làm càng hư chuyện!!”

“Mục đạo ngài đừng tức giận, cậu ta ở mọi phương diện đều không tệ, chỉ là mới vào nghề mà thôi, cái này, diễn kỹ không được thì có thể tôi luyện thêm mà.”

“Cậu để cậu ta diễn phim của tôi, là để tôi luyện thêm diễn kỹ?”

“Không phải a, cậu, Thư Kiệt, cậu ra ngoài chờ tôi trước đi.” Thẩm Thư Kiệt vừa muốn gật đầu rời đi, đã bị Mục Kiến Xuyên rống lên một câu: “Mới cái này đã nghe không nổi nữa?! Hiện tại nghệ nhân đều là ông lớn hết hả? Không thể trêu vào được sao!! Một câu đều nói không được? Ỷ vào cái mặt ngon lành là muốn làm siêu sao hả? Thật sự là ý nghĩ hão huyền!! Thật giả lẫn lộn!”

Mục Kiến Xuyên có tiếng là tàn bạo, miệng độc, Vương Bằng cũng muốn để hắn ta góp ý một chút về diễn xuất cho Thẩm Thư Kiệt, lại không nghĩ tới lời nói khó nghe như vậy, Thẩm Thư Kiệt thủy chung vẫn không có mở miệng, biểu tình vẫn như trước, vẫn là bộ dáng giống như lúc mới vào, lấy hiểu biết của hắn về Thẩm Thư Kiệt, ngôn ngữ công kích bình thường quả thật đối với cậu chẳng ảnh hưởng gì, nhưng mà Mục Kiến Xuyên lại nói trắng ra như vậy, thật sự làm cho hắn có chút lo lắng.

Mục Kiến Xuyên cũng phát hiện khuôn mặt Thẩm Thư Kiệt vẫn ôn hoà như cũ, trước sau cũng không bởi vì lời nói của hắn mà phát sinh biến hoá gì, lửa giận trong lòng cũng dần dần xẹp xuống, lớn tiếng hỏi: “Làm sao không nói tiếng nào hết?”

Thẩm Thư Kiệt cơ thể thẳng tắp, thanh âm mát lành: “Lúc này nói chuyện, sợ ngài tức giận.”

“A, vậy cậu không có gì phản bác đi.”

“Những lời Mục đạo nói là thật, tôi quả thật chỉ là một người tầm thường.”

“Vậy cậu còn xứng làm diễn viên?”

Thẩm Thư Kiệt cười cười: “Luôn cần phải có những trải nghiệm mới, Mục đạo là thiên tài, dùng vài năm đã có địa vị như hiện tại, tôi chỉ mới vào nghề, tuy rằng tầm thường nhưng cũng coi như rất cố gắng, tôi biết chính mình sức lực có hạn, cảm ơn chỉ điểm của Mục đạo, những gì ngài dạy tôi đều sẽ ghi tạc vào lòng, hi vọng trong tương lai, có bản lĩnh lộ mặt trước Mục đạo, cũng đã là vinh hạnh rồi.”

Lời nói thoải mái, không kiêu ngạo không siểm nịch, Vương Bằng chờ cậu nói xong lập tức nhanh chóng cáo từ: “Mục đạo, tôi dẫn người về trước, ngài xin bớt giận.”

Mục Kiến Xuyên nhìn theo bóng lưng Thẩm Thư Kiệt quét một vòng, tuỳ tiện cầm lấy kịch bản lật vài tờ: lúc không diễn ngược lại còn giống tới mấy phần.

Hai người vừa lên xe, Vương Bằng châm thuốc nhả khói ra ngoài cửa sổ: “Đừng để bụng, ông ta vốn là người cái miệng đi trước cái não, cậu cũng đừng có cảm thấy uỷ khuất, nói đi nói lại, cậu tâm lý tiếp thu quả thật cường nha, bộ phim này bỏ đi, tôi chọn cái khác cho cậu.”

Thẩm Thư Kiệt gật đầu: “Cảm ơn Vương ca.”

“Từ chỗ Mục Kiến Xuyên đi ra, còn có thể bình tĩnh như vậy chẳng có mấy người, cậu thật sự không tức giận hả?”

Thẩm Thư Kiệt như trước mỉm cười, nhưng là ý cười không đạt tới đáy mắt: “Mục đạo nói đúng mà.”

Vương Bằng nhìn cậu ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, cũng không nhắc lại nữa: “Trở về thôi, đừng để trong lòng.”

Thẩm Thư Kiệt lần đầu tiên bị người ta trực diện công kích về diễn xuất như vậy, chính mình ở trong lòng suy ngẫm một hồi, từ miệng người khác nói ra là một chuyện, cậu chỉ mới diễn hai bộ kịch, lần đầu đạo diễn biết cậu có chút lai lịch nên mới không dám nhiều lời, lần thứ hai là đụng phải Tôn đạo tính tình tốt còn chỉ cho cậu rất nhiều bài học.

Về tới nhà cũng đã qua chín giờ khuya, cậu không có lên lần rửa mặt, mà là ngồi ở sô pha nghỉ ngơi một chốc, cho dù tâm lý của cậu có khả năng tiếp thu cường thịnh, vẫn sẽ cảm thấy có chút sa sút.

Giang Hạo Phong cầm ly nước xuống lầu, nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt ôm hai đầu gối ngồi trên sô pha ngẩn người, y cầm ly không lách qua trước sô pha, đi tới nhà ăn rót một ly nước, Thẩm Thư Kiệt nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu hướng y treo lên nụ cười.

Giang Hạo Phong nhìn thoáng qua cậu, nói: “Không cần phải cười.”

Khoé miệng Thẩm Thư Kiệt có chút khiêu không lên, cậu tiếp tục nghiêng đầu nhìn Giang Hạo Phong: “Phương diện công tác của tôi gặp khó khăn.”

Giang thiếu gia uống một ngụm nước: “Ân.”

“Tôi có thể không diễn được vai sư huynh.”

“Ân.”

“Tôi không phải là không biết tự lượng sức mình, biết rõ là không diễn tốt, lại còn muốn đi thử vai.”

Giang Hạo Phong đem ly nước đặt sang một bên, ngồi xuống bên cạnh cậu, ngữ khí thản nhiên nói: “Không có.”

Hai người im lặng ngồi trên sô pha một hồi lâu, Thẩm Thư Kiệt mới quay đầu sang hỏi y: “Giang Hạo Phong, anh hôm nay không bận gì hết sao?”

“Bận.”

“Vậy anh ngồi ở đây, là vì muốn an ủi tôi sao?”

Giang thiếu gia quay đầu nhìn vào mắt cậu, tỏ vẻ nghiêm trang: “Tôi ở trong nhà của mình, không thể tuỳ tiện ngồi một chút sao?”

Thẩm Thư Kiệt cười cười đầu tựa lên trên bả vai y: “Giang Hạo Phong, anh có thể ôm tôi một cái được không?”

Giang thiếu gia nhíu mày suy nghĩ một chút, mới nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cậu.

Quản gia từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai người im lặng tựa vào nhau, Giang Hạo Phong nâng ngón tay lên đặt bên miệng, ý bảo ông đừng lên tiếng, sau đó chậm rãi đem Thẩm Thư Kiệt đã ngủ thiếp đi bế lên, đưa vào phòng ngủ.

Đem người đặt trên giường rồi, lại đi ra ngoài cửa tiếp nhận khăn ấm quản gia đưa tới cầm vào, y ngồi ở bên giường động tác mềm nhẹ mà giúp Thẩm Thư Kiệt lau mặt, vừa mới chuẩn bị đứng lên, liền cảm giác chính mình bị cái gì đó kéo lại, y trong lòng căng thẳng, vội vàng cúi xuống, hai ngón tay của Thẩm Thư Kiệt nhẹ nhàng mà kéo lấy góc áo sơ mi của y, nhưng người lại như trước nhắm chặt hai mắt, ngủ an ổn.

Giang Hạo Phong đem khăn mặt để sang một bên, nhìn đồng hồ, quyết định đổi tư thế khác, ngón tay đang kéo lấy áo sơ mi phảng phất như có mắt, chủ động rời đi một chút, chờ Giang Hạo Phong tựa đầu vào giường rồi, mới lại lén lút bò tới tóm lấy một góc nhỏ trên áo y.

Giang thiếu gia tuỳ ý cầm một quyển sách chuyên môn đặt trên đầu giường, lật vài tờ. Người trên giường như không có ý thức mà tiến về phía y cọ cọ vài cái. Trong phòng một mảnh im lặng, bọn họ một người giả bộ ngủ, một người làm bộ cái gì cũng không biết.

(Thiệt mịa nó ấm áp, thiệt mẹ nó ghen tị, thiệt mẹ nó ngược cẩu QAQ)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio