Edit: Động Bàng Geii
..oo..
Buổi sáng ngày hôm sau, Trầm Thư Kiệt đơn giản thu thập hành lý của mình, vội vàng xuống lầu, cậu vốn nghĩ rằng Giang Hạo Phong sớm đã rời nhà đi làm, kết quả lại phát hiện người còn chưa có đi, cậu kéo theo hành lý tới muốn chào hỏi một tiếng, chỉ thấy Giang thiếu gia buông tờ báo trong tay xuống đứng dậy muốn đi, cậu vội vàng chạy một bước xuống hai cái bậc thang: “Giang Hạo Phong, đợi em một chút.”
Giang thiếu gia nghiêm trang hỏi: “Có việc sao?”
“Chúng ta cùng nhau đi đi, anh đưa em đến giao lộ, em tự bắt xe tới công ti.”
Giang Hạo Phong hai mắt nhìn cậu, không đáp cũng không cự tuyệt.
Dì Vương thấy cậu vội vã xuất môn, vội vàng đưa cho cậu một miếng sandwich để cho cậu ăn trên đường, Trầm Thư Kiệt nói cảm ơn, đổi giày xong lại cùng Giang Hạo Phong sóng vai ra ngoài.
Dọc đường đi hai người im lặng một câu cũng không nói, Trầm Thư Kiệt ngồi một hồi cảm thấy được áp suất xung quanh Giang Hạo Phong hôm nay có chút thấp, cậu hồi tưởng lại một ngày hôm qua tới giờ, không biết chỗ nào lại chọc tới Giang thiếu gia.
Giang Hạo Phong mắt cũng không động mà nhìn thẳng về phía trước, đi qua cái giao lộ mà Trầm Thư Kiệt nói cũng không có dừng lại, Trầm Thư Kiệt quay đầu lại nhìn y: “Anh đưa em tới công ti, có thể sẽ đi làm muộn hay không?”
Giang thiếu gia lãnh đạm trả lời: “Sẽ không.”
Trầm Thư Kiệt không có quay đầu lại nữa, hỏi trắng ra: “Giang Hạo Phong, anh vì cái gì lại mất hứng vậy?”
“Tôi chỗ nào mất hứng”
“Trên mặt anh rõ rằng viết ‘tôi đang rất mất hứng’ a.”
“Em hoa mắt.”
“Anh không nói cho em, vậy để em đoán nha?”
“Tuỳ em.”
Trầm Thư Kiệt nói: “Trên phương diện công tác có vấn đề? Hay là đồ ăn sáng hôm nay không hợp với khẩu vị?”
Giang Hạo Phong sóng lớn tới cũng không sợ, nắm tay lái cực kì vững vàng.
Trầm Thư Kiệt nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng: “Hay là vì em?”
Đối phương vẫn như cũ không có biến hoá gì, nhưng lần này lại nhanh chóng phản bác lại: “Làm sao có thể.”
Trầm Thư Kiệt “a” một tiếng, cười tủm tỉm tiếp tục đoán: “Bởi vì em ngày hôm qua không có nghỉ ngơi cho tốt đúng chứ?”
Giang thiếu gia âm thầm thở ra một hơi, một bộ cây ngay không sợ chết đứng: “Đương nhiên không phải.”
“Bởi vì rời giường muộn, không có cùng anh ăn sáng sao?”
“Không có chuyện đó.”
“Hay là vì…” Nói xong thân thể liền hướng về phía trước, úp sấp lên bên lổ tai Giang thiếu gia thổi chút khí: “Thời gian em đi quay quá dài, không thể ở nhà với anh?”
Giang thiếu gia trấn định hai giây, cuối cùng vẫn là đem chân ga giẫm thành chân phanh. Y nghiêm túc quay đầu lại cùng người đối diện nói: “Ngồi đàng hoàng.”
Trầm Thư Kiệt thè lưỡi tinh nghịch, quy củ ngồi trở về: “Em mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn cho anh, báo cáo công tác nha.”
“Tuỳ em.”
Sau khi tiến vào đoàn kịch rồi, Thẩm Thư Kiệt mới cảm nhận được lần chụp ảnh trước đó là có bao nhiêu thoải mái. Ngày đầu tiên vì tranh thủ quay cảnh diễn có ánh mắt trời, buổi sáng bốn giờ đã phải rời giường hoá trang, quay liên tục suốt hai mươi tiếng đồng hồ với mật độ cao, diễn xuất của cậu lại không được, NG (Not good) vô số lần, lời kịch cũng nói sai, diễn lại. Ánh mắt không truyền tới cảm xúc, diễn lại. Một cảnh diễn đi diễn lại tới mấy chục lần mới miễn cưỡng thông qua, Mục Kiến Xuyên gào rống với cậu cũng hơn mười mấy tiếng đồng hồ, hận không thể lấy kịch bản nện lên người cậu. May mà không phải chỉ có một mình cậu bị mắng, cả đoàn kịch cho dù là nam nữ chủ đi nữa, đều không thể may mắn tránh khỏi.
Chấm dứt buổi quay chụp ngày đầu tiên, trở lại khách sạn đã là rạng sáng hai giờ, cậu ngồi phịch ở trên giường mệt đến không còn chút khí lực, còn phải lấy kịch bản ra ôn lại lời kịch để chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai.
Buông kịch bản xuống cũng đã hơn ba giờ, cậu lấy điện thoại ra nhắn cho Giang Hạo Phong một tin, không đợi người bên kia trả lời, liền ngủ quên mất tiêu.
Cảnh chia tay diễn ra suốt một tuần lễ, mỗi ngày quay chụp đều duy trì mười bảy mười tám tiếng, khi trở lại khách sạn ôn lại lời kịch xong, lại cấp cho Giang Hạo Phong một tin nhắn ngủ ngon, kế đó giây tiếp theo liền ngủ. Cậu lúc gửi tin nhắn đều là lúc hai ba giờ sáng, ngày hôm sau thức dậy đều sẽ nhìn thấy Giang Hạo Phong hồi âm trở lại. Thời gian hồi lại đều là sau tin nhắn của cậu năm phút đồng hồ, liên tục một tuần, mỗi ngày đều như thế. Thẩm Thư Kiệt không dám chắc chắn, Giang Hạo Phong là bị âm báo tin nhắn đánh thức, hay là đang chờ tin nhắn của mình.
Kết thúc phân diễn cùng nữ chủ, rốt cuộc thời gian của cậu mới thoải mái được một tí, biểu hiện của đạo diễn đối với cậu cũng coi như hài lòng, nhưng cũng chẳng nhiều lời, để cho cậu nghỉ ngơi một ngày điều chỉnh lại tốt trạng thái, chuẩn bị diễn tiếp hai cảnh quay cuối cùng quan trọng nhất trong phân diễn này.
Cởi bỏ đồ hoá trang xong trở lại khách sạn thì trời cũng đã không còn sớm, cậu quyết định đêm nay không gửi tin nhắn cho y. Ngày mai là cuối tuần, có thể tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Giang Hạo Phong, còn có thể hảo hảo mà tán gẫu.
Rạng sáng ba giờ, Giang thiếu gia nằm ở trên giường có chút bất an. Y mặt không chút cảm xúc cầm lấy điện thoại, như cũ không có thông báo gì.
Y bước xuống giường đi lại vài vòng, muốn trực tiếp gọi qua một cuộc điện thoại, lại sợ Thẩm Thư Kiệt đang ngủ, nhưng lại càng sợ người bên kia không biết có phải là xảy ra chuyện gì hay không.
Vừa mới nhấn được mấy số, chợt nghe thấy âm báo tin nhắn tới, y nhanh chóng mở ra, người gửi là Thẩm Thư Kiệt: “Ngủ ngon.”
Giang thiếu gia nhẹ nhàng thở ra, ngồi trở lại trên giường, chờ vài phút mới hồi lại một cái “ân.”
Thẩm Thư Kiệt vốn không định gửi tin nhắn này, nhưng lúc nằm xuống rồi lại làm thế nào cũng không nhắm mắt ngủ cũng được, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui: nhỡ đâu Giang Hạo Phong là bị mình đánh thức, vậy về sau thừa dịp không bận rộn liền gửi cho y một tin, nhưng lỡ đâu Giang Hạo Phong là cố ý chờ cậu, cậu lại không gửi tin nhắn, Giang Hạo Phong có thể đợi mình tới sáng luôn hay không?
Thẩm Thư Kiệt bị cái suy nghĩ tự mình đa tình này làm cho bật cười, nhưng cho dù chỉ là một phần vạn, cậu cũng không hi vọng Giang Hạo Phong thật sự vì chuyện này mà chờ cậu. Cậu cầm lấy điện thoại nhắn một câu ngủ ngon, qua vài phút, quả nhiên liền có hồi âm. Thẩm Thư Kiệt mở đèn trên đầu giường, ngay lập tức liền gọi qua.
“Giang Hạo Phong?”
“Ân?”
“Anh còn chưa ngủ a.”
“Chuẩn bị ngủ.”
Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm dặn dò: “Anh chú ý nghỉ ngơi một chút, đừng ngủ quá muộn.”
“Đã biết.”
“Tin nhắn cũng không nhất thiết phải hồi âm lại đâu.”
“Tiện tay mà thôi.”
“Cũng không cần đặc biệt chờ em trễ như vậy.”
“Không phải chờ em, gần đây có chút bận.”
“Ra là vậy à? Vậy tại sao lúc mười một giờ, em gọi điện thoại vào thư phòng lại không có ai nhận? Anh mang công tác về phòng ngủ làm sao?”
“…”
Thẩm Thư Kiệt đợi vài phút cũng không thấy đối phương nói gì, ngữ khí sau đó càng thêm ôn nhu mà cười ra tiếng: “Gạt anh đó, em không có gọi đâu.”
Giang thiếu gia đối với không khí nhíu mày, ngữ khí đông cứng nói: “Ngủ đi.”
“Được, em ngày mai được nghỉ, sớm một chút sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Bận rộn suốt một tuần, thừa dịp được nghỉ ngơi cậu liền ngủ nướng thêm mấy tiếng, vừa ngủ liền ngủ thẳng tới giữa trưa. Không tới trường quay, cũng không có cơm phần, Thẩm Thư Kiệt cầm theo ví tiền, chuẩn bị đi xung quanh trường quay kiếm thứ gì đó ăn lót dạ.
Đang tại giờ cao điểm quay phim, trong trường quay cũng có rất nhiều đoàn kịch khác, cậu ngẫu nhiên còn có thể gặp được nhiều gương mặt quen thuộc, nhưng thật không nghĩ tới lại có thể đụng được Hồ Sơn.
Hồ Sơn mặc một bộ trang phục hoá trang cũ rích cùng cậu vẫy tay: “Thẩm Thư Kiệt!! Tôi biết ngay là có thể ở đây gặp được cậu mà!”
Thẩm Thư Kiệt cười cười đi tới bên cạnh hắn: “Bên cậu cũng tới đây lấy cảnh à?”
“Đúng vậy, tới được hai ngày rồi, vốn nghĩ diễn xong liền tới chỗ cậu tham ban, cậu thiệt lợi hại a, có thể diễn cả phim của Mục Kiến Xuyên, ghê gớm ghê gớm.”
“Đừng có tâng bốc tôi mà, cậu còn không phải biết rõ tôi rồi sao, đã ăn gì chưa? Có muốn đi chung luôn không.”
“Đi chớ, tôi nói với cậu nha, cơm hộp của đoàn kịch ấy, thiệt mẹ nó khó ăn a, cậu phải mời tôi một bữa ngon đó.”
“Được, muốn ăn cái gì, cho cậu chọn.”
Giang Hạo Phong ăn xong cơm trưa, nghe được âm báo đặc biệt từ điện thoại truyền tới, lập tức mở ra weibo, bên trong là bài post có tag Thẩm Thư Kiệt vừa mới đăng cách đây vài giây.
Hồ Sơn: hữu duyên thiên lý năng tương ngộ @ Thẩm Thư Kiệt.
Giang Hạo Phong nhìn thấy những lời này hai hàng lông mày liền xoắn lại với nhau, cực kì không cam lòng mà đem ảnh chụp lưu lại điện thoại, sau đó mở ra bình luận phía dưới.
“Chạy vòng vòng a!!!! CP manh manh của em rốt cuộc cũng phát đường!!!!”
“Hồ Thư!!! A a a a Hồ Thư phát đường!!!!!!”
“Ôm vai ôm vai!!!! Thư Thư cười còn rất ngại ngùng nữa a!!! Sơn Sơn vẻ mặt thật xấu xa!!!”
“Lưu manh công X yếu đuối thụ!!! Mau đỡ em đứng lên!!! Em còn có thể chạy vòng lận đó!!!”
“Hồ Sơn vẻ mặt sủng nịch đây là có chuyện gì?”
“Mùi chua luyến ái ở đâu đây, thật ghê gớm thật ghê gớm.”