Edit: Động Bàng Geii
..oo..
Thẩm Thư Kiệt trở về trường quay diễn cho xong phân diễn của mình, tới ngày hơ khô thẻ tre Tôn Hành Mạo còn hứa hẹn bộ phim kế tiếp sẽ giúp cậu chiếm một chỗ: “Tháng sáu năm sau, dạng phim cổ trang hẳn là cậu cũng đã có kinh nghiệm rồi ha, vai diễn này không nặng lắm, nhưng tôi cảm thấy cậu rất thích hợp, cậu xem được thì khi đó có thể sắp xếp được thời gian không.”
Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ vài giây: “Có thể, ngài nói cho cháu biết thời gian cụ thể đi, cháu khi đó không có bận gì thì quá tốt rồi.”
“Trên phương diện thời gian cậu có thể tự làm chủ được sao? Không cùng người đại diện của cậu thương lượng một chút à?”
“Chuyện này không cần ạ, Tôn đạo nguyện ý mang theo cháu, Vương ca chắc chắn cũng sẽ đồng ý.”
Tôn đạo cảm thấy mới lạ: “Dạng như cậu thật hiếm thấy a, công ti cậu lập cho cậu lộ trình phát triển gì vậy? Bộ phim kia của Mục Kiến Xuyên cũng được hưởng ứng tốt lắm, kỳ thật có thể thừa thắng xông lên, tôi còn tưởng cậu sẽ không nhận bộ phim này của tôi luôn ấy chứ, dựa theo cơn sốt vừa rồi vào dịp nghỉ hè hẳn là phải có rất nhiều người mời cậu làm nam chính đi?”
Thẩm Thư Kiệt cười trả lời: “Cơn sốt đều là nhất thời, cho dù là có diễn vai nam chính đi nữa, cháu cũng không có diễn xuất được như nam chính, cháu còn kém rất nhiều, thật sự là gánh không nổi.”
Tôn Hành Mạo vỗ bờ vai cậu: “Khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng mà cũng đừng tự coi nhẹ mình, cậu vào giới cũng được hai năm rồi nhỉ?”
“Dạ.”
“Đường còn dài, cứ chậm rãi đi.”
“Cháu cảm ơn Tôn đạo.”
Vừa xuống máy bay cậu cũng không có lập tức về nhà liền, mà là ghé qua công ti của Giang Hạo Phong đợi y tan tầm cùng nhau về nhà.
Giang thiếu gia nhận được điện thoại chính là vào ngay giữa lúc đang có một cuộc họp, y nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, rất muốn huỷ luôn cái cuộc họp này, cấp dưới nơm nớp lo sợ mà báo cáo tiến độ công tác, một đoạn còn chưa nói xong, Giang Hạo Phong đã sớm cau mày nhìn đồng hồ tới ba lần, hắn nghĩ chính mình có nói nhiều thêm cũng chỉ phí thời gian, vì thế tận lực giản lược đi một ít, kết quả Giang tổng nhăn mày càng lợi hại hơn, hắn lau một chút mồ hôi đọng trên trán: “Giang… Giang tổng, tôi nói xong rồi.”
Giang thiếu gia thanh âm mang theo băng lãnh: “Chưa đủ hoàn thiện, cậu còn một cơ hội nữa, đừng lãng phí thời gian của mỗi người.”
“Dạ dạ dạ.”
Cuộc họp chấm dứt Giang Hạo Phong vội vã đuổi tới văn phòng, vốn định đẩy cửa đi vào lại đột nhiên buông lỏng tay nắm xuống, đợi vài giây bình ổn lại hô hấp rồi, mới chậm rãi đi vào. Một khắc vừa mở cửa ra đã bị một người nhào tới trong lòng, Thẩm Thư Kiệt hướng về phía miệng của y hôn một cái, hưng phấn mà chia sẻ: “Giang Hạo Phong, em vừa mới đi trên đường, cư nhiên lại có người nhận ra em đó!”
Giang thiếu gia đóng cửa lại, nghiêm túc nói: “Không có gì kì quái cả.”
Thẩm Thư Kiệt cong cong khoé mắt nở nụ cười, đột nhiên nghĩ tới: “Giang Hạo Phong anh có xem qua bộ phim em diễn trên TV chưa?”
Giang thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi chưa bao giờ xem TV.”
Còn hai giờ nữa là tan tầm, Thẩm Thư Kiệt ngồi ở trên sô pha lướt weibo giết thời gian, thẳng cho đến khi Giang Hạo Phong đứng lên mới ngẩng đầu nói: “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?”
Giang Hạo Phong chỉnh sửa lại tay áo một chút, sau đó cầm lấy áo khoác mặc trên người: “Cũng được.”
Cậu từ Hồ Sơn hỏi được vài nhà hàng danh tiếng cũng không tệ, kéo hành lý cùng Giang Hạo Phong ra khỏi văn phòng, thăm dò hỏi: “Anh ăn đồ Trung Quốc hay là đồ Tây?”
“Tuỳ em.”
“Vậy ăn đồ Trung Quốc đi, anh muốn ăn đồ thuộc vùng nào?”
“Gì cũng được.”
“Bông cải xanh luộc nha?”
Giang thiếu gia lập tức cự tuyệt: “Không ăn.”
Thẩm Thư Kiệt thấy vẻ mặt ghét bỏ của y, cười cười đem điện thoại giơ lên trước mặt y: “Nhà hàng này tốt lắm, thiên về vị ngọt anh hẳn là rất thích đi.”
Nơi mà Hồ Sơn đề cử phi thường bí ẩn, hai người tìm nửa ngày mới tìm được vị trí, Giang thiếu gia rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài, Thẩm Thư Kiệt ngoại trừ cùng đạo diễn và nhà sản xuất làm vài bữa tiệc rượu thiết yếu, cũng không có cơ hội ra ngoài đi ăn cơm.
Nói là nhà hàng Trung Quốc, nhưng tổng thể phong cách trang trí nơi này đều mang theo một tia ẩn ẩn lãng mạn, kiểu dáng từ phòng riêng tới phong chung, thoạt nhìn bên ngoài cũng chẳng có gì đặc biệt, lúc đẩy cửa đi vào cũng không có gì quá bắt mắt, chỉ có một cái đèn được thiết kế mới lạ bỏ trong một cái cốc nhỏ, đem cả phòng chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, ái muội không rõ ràng.
Giang thiếu gia đứng ở cửa nghiêm túc nhìn vài giây, Thẩm Thư Kiệt hàm chứa ý cười dán lên bên tai y thì thầm một bí mật: “Hồ Sơn nói nơi này chính là thánh địa hẹn hò đó.”
Hai người không phải là lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau, nhưng chính là lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm trong bầu không khí này.
Thẩm Thư Kiệt lúc đề nghị bữa cơm này cũng chẳng thấy có gì, ai biết sau khi ngồi xuống rồi ấy vậy mà lại có chút khẩn trương. Cậu nhìn thoáng qua Giang Hạo Phong, Giang thiếu gia cũng mặt không biến sắc nhìn cậu, cậu cảm thấy hai người cứ đối diện nhau nhìn như vậy có chút ngốc, vì thế chủ động giúp Giang Hạo Phong rót một ly rượu đỏ, cùng y chạm cốc, nhấp một ngụm nhỏ ho nhẹ một tiếng, sau đó cũng chẳng biết làm thế nào để mở miệng, im lặng vài giây cuối cùng vẫn là ngẩng đầu, làm bộ như đang nghiên cứu phong cách trang trí đèn ở nơi này.
Lúc ở nhà thì lúc nào cũng tí ta tí tởn leo lẻo cái miệng, gặp phải tình huống này lại chạy mất dép, Thẩm Thư Kiệt hiếm khi lộ ra thần sắc khẩn trương này toàn bộ đều rơi vào đáy mắt của Giang thiếu gia.
Y nghĩ rằng, Thẩm Thư Kiệt đại khái có thể là thích mình chăng, không phải là loại biết ơn kiểu kia, mà chính là loại thích đơn thuần.
Ăn xong cơm tối một đường trầm mặc trở về nhà, thẳng cho đến khi nằm trên giường rồi, người bên cạnh mới đoan chính chậm rãi cọ đến trong lòng ngực y, nhẹ nhàng nói cho y: “Giang Hạo Phong, lúc ăn cơm ấy, em có chút khẩn trương.”
Giang thiếu gia đem người trong lòng gắt gao ôm chặt lấy, cằm cọ lên trên mái tóc mềm mại của đối phương, qua thật lâu, mới nghe được người nọ nhỏ giọng hỏi: “Giang Hạo Phong, em có phải là thích anh thêm nữa rồi không?”
Nghỉ xả hơi ở nhà hai ngày, lại nhận được điện thoại của Vương Bằng, thông báo cho cậu biết ngày mốt bắt đầu tiến vào đoàn kịch, không biết từ lúc nào, công tác của Thẩm Thư Kiệt bỗng nhiên lại bận rộn lên, trong một năm này, thời gian cậu ở nhà cũng ít đi rất nhiều. Giang thiếu gia tan tầm về nhận được tin tức này, mặt như cũ vẫn chẳng có chút phản ứng dư thừa nào. Thẳng cho đến đêm khuya, Giang thiếu gia trước sau vẫn không có trở về phòng nghỉ ngơi, cậu mới cảm thấy có chút gì đó không đúng. Mặc áo ngủ vào đi tới thư phòng gõ cửa đi vào, phát hiện Giang Hạo Phong như cũ đang bận việc.
Cậu nhẹ giọng tới gần hỏi: “Chưa thể đi ngủ sao?”
Giang Hạo Phong xoa mi tâm (vùng giữa hai lông mày), sửa sang lại văn kiện: “Ân.”
Qua vài phút, trên bàn đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một ly nước, phía đối diện cũng có người ngồi xuống.
Giang thiếu gia giương mắt nhìn cậu, cau mày nghiêm túc nói: “Em đi ngủ đi.”
Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm nằm sấp lên trên bàn: “Ngày mốt là vào đoàn kịch rồi, em muốn nhìn anh nhiều hơn một chút.”
Tay đang mở ra văn kiện thoáng chậm lại một chút, không nói gì nữa, kim đồng hồ tí tách lăn hai vòng, công tác của Giang thiếu gia như trước vẫn chưa có làm xong, Thẩm Thư Kiệt vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên bàn nhìn y, im lặng không nói gì. Thời gian nháy mắt tới ba giờ sáng, Giang Hạo Phong rốt cuộc mới xử lý xong hoàn toàn công tác trong tay, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, người đối diện đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, y buông văn kiện đứng dậy đem người bế lên, Thẩm Thư Kiệt ngủ không quen, chủ động ôm lấy cổ y thanh âm mông lung hỏi: “Anh hết bận rồi?”
“Ân.”
“Anh bận tới khuya như vậy, là muốn dành thời gian nghỉ ngơi cho ngày mai sao?”
Giang thiếu gia hai tay đang ôm lấy cậu hơi căng chặt, thanh âm cứng ngắc phản bác: “Ngày mai vốn là ngày nghỉ của tôi.”
“Phải không?”
“Phải.”
“Gạt người, ngày mai không phải cuối tuần.”
“Tôi là ông chủ, muốn nghỉ khi nào thì nghỉ.”
Thẩm Thư Kiệt cười hai tiếng ôm lấy cổ y cọ cọ cái gáy y: “Anh có phải là không nỡ để em đi không?”
“Không có.”
“Anh không nói em cũng tự biết.”
“Chúng ta ngày mai ở nhà làm gì đây? Em làm cho anh chút đồ ngọt được không?”
“Tuỳ em.”