Edit: Động Bàng Geii
..oo..
Tình yêu cất giấu gần mười năm của Giang thiếu gia rốt cuộc cũng được nói ra, chỉ là sáng sớm ngày hôm sau người yêu liền xách theo hành lý rời nhà đi quay phim. ( =)))
Y sắc mặt âm trầm, bắt đầu hối hận vì đã để cho Thẩm Thư Kiệt đi làm diễn viên.
Giang thiếu gia tự kỉ hờn dỗi hai ngày, rời nhà hẹn Lý Minh đi uống trà.
“Tôi hi vọng cậu về sau đừng có dồn ép công tác bà xã nhà tôi.”
Lý tổng vẻ mặt vô tội: “Tôi làm gì có cưỡng ép công tác của cậu ấy chớ.”
“Vậy em ấy gần đây tại sao lại bận rộn như vậy.”
“Công tác đều là do chính cậu ấy tự nhận, tôi làm sao biết được a.”
“Cậu ngay cả nghệ nhân của công ty mình cũng quản không được, còn kinh doanh công ty cái gì?”
Lý tổng xem thường: “Công ty tôi to nhỏ gì cũng có trên trăm nghệ nhân, tôi có thể quản hết được sao?”
“Bà xã của tôi làm sao có thể giống bọn người kia được?”
“…”
Thẩm Thư Kiệt chấm dứt bộ phim của Tôn đạo xong cũng không có trực tiếp trở về nhà, mà là đi tham gia một chương trình phỏng vấn.
Phỏng vấn xong rồi, nhìn đồng hồ tính toán đi tới đón Giang Hạo Phong tan tầm. Cậu vốn là đang muốn cấp cho Giang Hạo Phong một kinh hỉ, vừa mới chuẩn bị đi ra khỏi thang máy chỉ thấy Giang thiếu gia cầm áo khoác đi ra ngoài, Thẩm Thư Kiệt kỳ quái hỏi y: “Anh muốn đi đâu vậy?”
Giang thiếu gia thấy cậu đột nhiên có chút kinh ngạc, y cau mày bình tĩnh đi vào thang máy: “Tôi đi xuống dưới lầu lấy tài liệu, em đi vào văn phòng của tôi chờ trước đi.”
Thẩm Thư Kiệt kéo hành lý đi ra, Giang thiếu gia đóng thang máy lại, tuỳ tiện bấm tầng trệt, chờ thang máy đi xuống rồi lại bấm trở lên lại.
Thẩm Thư Kiệt đi tới văn phòng liền nhìn thấy tiểu thư kí đang thu dọn tài liệu ở trên bàn, Thẩm Thư Kiệt cùng cô chào hỏi một tiếng, tiểu thư kí kinh ngạc nhìn cậu: “Thẩm tiên sinh sao lại tới đây? Giang tổng vừa mới tan tầm về nhà rồi a.”
Giang tổng tan tầm về nhà sắc mặt khó coi mà đẩy cửa tiến vào, y thanh âm lãnh ngạnh mà nói với tiểu thư kí: “Cô ra ngoài đi.”
Thẩm Thư Kiệt ráng nhịn cười đợi tiểu thư kí đi hẳn rồi, mới bổ nhào tới trên người Giang Hạo Phong ôm lấy y cười ha ha: “Tên lừa đảo này!”
Giang Hạo Phong sắc mặt như trước khó xem: “Làm sao lại tới đây?”
“Muốn cấp cho anh một cái kinh hỉ a.”
Giang Hạo Phong vẻ mặt lạnh lùng: “Về nhà.”
Cuộc phỏng vấn trước đó của Thẩm Thư Kiệt được phát vào buổi chiều, cậu cố ý gọi cho Giang Hạo Phong nhắc nhở y xem đúng giờ.
Giang Hạo Phong nhìn đồng hồ mở TV ở trong văn phòng, đây là một cái tiết mục phỏng vấn bình thường, tuy rằng không phải phát vào những giờ vàng vào cuối tuần, nhưng danh tiếng vẫn rất tốt.
Người chủ trì tính cách hào phóng, cô cùng Thẩm Thư Kiệt nắm tay chào hỏi một chút: “Hoan nghênh Thư Kiệt.”
“Cảm ơn.”
Người chủ trì cùng cậu nói chuyện phiếm: “Kỳ thật tôi cùng Thư Kiệt sớm đã quen nhau, khi đó cậu ấy cũng mới bước vào nghề mà thôi.”
Thẩm Thư Kiệt cong cong khoé mắt cười cười: “Đúng vậy, lúc ấy cảm ơn Nguỵ tỉ đã chiếu cố.”
“Thư Kiệt nhân duyên rất tốt, thật ra vài năm này tôi vẫn rất chú ý tới sự phát triển của cậu, hiện tại nhân khí càng lúc càng cao, một hồi nữa lại kí cho tôi nhé, sau này có thể sẽ không còn cơ hội nữa a.”
Thẩm Thư Kiệt mỉm cười: “Nguỵ tỉ nói quá rồi, vẫn là cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ.”
“Ha ha, tôi biết cậu không phải là diễn viên xuất thân chính quy, vậy cậu trước đó tại sao lại tiến vào cái nghề này.”
Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ, đột nhiên trả lời: “Bởi vì người yêu của tôi.”
“Cái gì?” Người chủ trì có chút kinh ngạc, cô theo bản năng cầm lấy kịch bản, hướng đi này không đúng.
“Là người yêu của tôi, giới thiệu cho tôi phần công tác này.”
“Trời ạ, Thư Kiệt cái này có thể phát được không?”
Thẩm Thư Kiệt cười gật đầu: “Không có gì, tôi tới tham gia chương trình này chính là muốn nói với mọi người, tôi đã kết hôn rồi, tương lai có thể phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
“Cái này…” Người chủ trì có chút lỗi giác nhưng rất nhanh lại treo lên nụ cười chiêu bài: “Vậy có thể cùng mọi người chia sẻ một chút là hai người làm thế nào lại quen nhau không?”
“Ân, tôi trước đó tới nhà anh ấy làm bánh ngọt, sau đó gặp được anh ấy.”
“Trời ạ, cuộc gặp gỡ của hai người thật là… Lãng mạn quá đó.”
“Ha ha tuyệt không lãng mạn, anh ấy khi đó lạnh như băng ấy, làm tôi sợ hết hồn.”
“A, là một mỹ nhân băng sơn sao?”
Thẩm Thư Kiệt tạm dừng vài giây: “Không, anh ấy là nam.”
“Giời ơi… Cậu… Có thể nói quá trình hai người yêu nhau được không?”
Thẩm Thư Kiệt có chút giảo hoạt nháy mắt với máy quay: “Anh ấy rất không được tự nhiên, ngoài miệng cái gì cũng nói không, kỳ thật nội tâm đặc biệt khác, anh ấy đến nay cũng chưa từng nói bắt đầu là từ khi nào là yêu tôi, bất quá tôi đoán, anh ấy đối với tôi nhất kiến chung tình.”
“Tôi thì so với anh ấy chậm hơn một chút, tôi mười tám tuổi mới quen được anh ấy, hai mươi tuổi cưới anh ấy, dùng năm năm thời gian thích anh ấy, dùng một giây đồng hồ, để yêu anh ấy.”
“Tôi đến tiết mục này chỉ là muốn nói với miến của tôi một tiếng, tôi có thể phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian dài để bồi bên cạnh người yêu tôi, vì anh ấy mà làm những thứ đồ ngọt mà anh ấy thích, còn có thể ra ngoài đi du lịch cùng anh ấy.”
“Ngày về còn chưa rõ, không cần phải đợi tôi.”
Tiểu thư kí nhìn thấy Giang thiếu gia tựa như gió mà lao ra khỏi văn phòng, có chút không phản ứng kịp, Thẩm Thư Kiệt như là tính toán được thời gian trở về của y, bưng phần bánh ngọt đã làm tốt đặt ở trên bàn ăn đợi y, Giang Hạo Phong hơi thở gấp gáp, Thẩm Thư Kiệt nghiêng đầu hướng y mỉm cười: “Gấp gáp như vậy làm chi?”
Giang thiếu gia bình phục lại hô hấp, hỏi cậu: “Làm gì vậy?”
“Anh thích bánh ngọt, muốn nếm thử một chút hay không?” Nói xong giúp y đem áo khoác cởi xuống bỏ qua một bên.
Giang thiếu gia nhìn thấy bánh ngọt được đặt tinh xảo ở trên bàn, cầm thìa lên ăn một ngụm, Thẩm Thư Kiệt ngồi ở bên cạnh y, ngoài trừ miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, đầu lưỡi còn có một đồ vật gì đó.
Giang Hạo Phong cảm nhận được hình dạng của đồ vật, có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên, Thẩm Thư Kiệt ngồi ở bên cạnh y, lấy ra một cái hộp tinh xảo cười tủm tỉm nói: “Văn bản khế ước của chúng ta đã đến kỳ hạn.”
“Kế đó có thể ký một phần khế ước khác hay không, lần này là cả đời?”
Vừa dứt lời đã bị Giang Hạo Phong kéo vào trong lòng ngực hôn sâu, miệng lưỡi dây dưa, nghe được âm thanh người nọ ôn nhu trầm thấp ở bên cạnh vang bên tai: “Được, lần này ước định là cả đời.”
[END]