Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

.

Nguồn : Lạc Thủy Điện

Yêu Tinh Các

.

Đây không phải là hành trình vì buôn bán mà xuôi Nam.

.

Huynh đệ Thạch gia dẫn theo hai phần ba binh sĩ của Ngạo Long bảo cùng nhau xuôi Nam. Chỉ có các nữ nhân vẫn không rõ nguyên nhân thực sự.

.

Nhiều người toàn bộ chuẩn bị hoàn tất, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng liền khởi hành.

.

Thạch Vô Giới trăm loại buồn chán dựa người vào bên ngựa, hai tay vòng trước ngực, thỉnh thoảng có chút buồn bực.

.

Thạch Vô Ngân thì có khí chất hơn nhiều, xoay mặt sang hướng khác, hoặc giả vờ vỗ về ngựa yêu.

.

Ở cửa lớn của Ngạo Long bảo, hai đôi phu thê ân ái đang nói lời từ biệt khó chia lìa.

.

Vợ chồng Lãnh Cương thì không nói gì, thâm tình hiện lên ở trong đáy mắt của hai người. Vô Hà cố nén nước mắt làm cho Lãnh Cương rất không đành lòng.

.

Huyễn Nhi thì ngược lại, vội vàng giúp trượng phu sửa sang lại quần áo đã rất chỉnh tề, lại càng tha thiết dặn dò chuyện ăn uống muốn hắn chiếu cố mình cho thật tốt; Thạch Vô Kỵ cũng chẳng khác gì, ngàn dặn vạn dặn muốn nàng cẩn thận thân thể, chú ý bây giờ mình đang mang thai, mọi việc không nên quá kích động. Thiên ngôn vạn ngữ nói không hết, chỉ sợ để sót cái gì đó.

.

Rốt cục Thạch Vô Kỵ ngừng nói, đột nhiên kéo Huyễn Nhi vào lòng, vén áo choàng lên che đậy thân thể hai người. Hôn sâu lên đôi môi không ngừng khép mở của thê tử.

.

Động tác này rất ái muội! Mọi người không thấy được nhưng cũng đoán ra được!

.

Huyễn Nhi tê dại ở trong lòng trượng phu. Lúc buông áo khoác xuống đã mất đi đoạn phấn khích. Nhưng hai gò má của Huyễn Nhi hồng diễm đã tố cáo mọi người nhiều hơn sự thật. Huyễn Nhi mắc cở chết đi được, nàng vẫn không có dũng khí ở trước mặt mọi người biểu diễn đâu! Hơn nữa… Hơn nữa… Chết tiệt, thế nhưng hắn lại nói ba chữ kia cho nàng nghe vào lúc này, khiến nàng làm sao đáp ứng hắn? Chỉ có thể mang theo lỗ tai khô nóng chôn ở trong lòng ngực của hắn, toàn thân vô lực. Rốt cuộc hắn cũng đã nói!

.

“Nhớ phải nghĩ tới ta, ưm?” Hắn nói nhỏ.

.

Huyễn Nhi yếu ớt gật đầu, không biết người nào từ phía sau đỡ lấy nàng. Ánh mắt nàng đi theo tư thế oai hùng lúc lên ngựa của trượng phu, không rảnh để ý đến cái liếc mắt của Vô Giới. Nhìn trượng phu dẫn đầu đi xa, không quay đầu lại, khoái mã bước đi, rất nhanh dần dần không nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, bóng người biến mất ở đường chân trời… Huyễn Nhi rũ mắt xuống, xoay người nhìn thấy Lãnh Tự Dương và Vô Hà đỡ lấy nàng, còn phía sau là Ngọc nương, khuôn mặt mọi người đều hồng, ai cũng không ngờ được Thạch Vô Kỵ lại to gan ở trước mọi người biểu diễn như vậy. May mắn có rất nhiều người hầu đã sớm rút lui, bằng không Huyễn Nhi thật sự không có mặt mũi nào đi gặp người.

.

Vô Hà cười nhẹ.

.

“Tẩu tẩu, tẩu dạy hư đại ca rồi.”

.

Huyễn Nhi lẩm bẩm:

.

“Hâm mộ phải không! Lãnh Cương sẽ không dám làm như thế, bất quá ánh mắt kia của hắn đại khái cũng tỏ vẻ bực này.”

.

Tiến vào Hạo Nhiên lâu, Lãnh Tự Dương xoay người muốn rời đi, Huyễn Nhi gọi hắn lại.

.

“Lãnh thúc, Vô Kỵ đi vắng, mọi chuyện làm phiền thúc rồi.”

.

“Đây là điều nên làm.” Thanh âm của ông cứng nhắc nhưng lạnh nhạt.

.

Thấy Ngọc nương không tiến vào, Huyễn Nhi lại vội mở miệng:.

“Lãnh thúc, có một việc nhờ người được không?”

.

“Thiếu phu nhân tận tránh phân phó.” Lãnh Tự Dương chính là không chịu đổi cách xưng hô này.

.

Huyễn Nhi nhìn chằm chằm vào ông nói :

.

“Nương của ta ở một mình rất cô đơn, ta và Vô Kỵ đã thương lượng qua, chờ chàng trở về, giúp nương của ta tìm người gả đi. Người giúp ta chú ý nhìn xem nhân tuyển nào thích hợp được không? Không cần đại phú đại quý, chỉ cần đối xử tốt với nương của ta là được rồi. Người cũng biết, nương ta đi theo Tô Quang Bình không có một ngày tốt lành.”

.

Hình như trông thấy trong mắt Lãnh thúc hiện lên cái gì đó, nhưng lại thấy ông vẫn bình tĩnh vô ba. (không gợn sóng)

.

“Ta sẽ chú ý.”

.

Lãnh Tự Dương đi rồi, Vô Hà trực tiếp nhìn chằm chằm vào Huyễn Nhi.

.

“Tẩu tẩu, tẩu lại đang hành động chủ ý gì phải không? Tình tiết rất quen thuộc nha.”

.

Huyễn Nhi nhíu mày, vênh vênh váo váo nói :

.

“Sử dụng ở trên lửa cháy thêm dầu chính là lần nào cũng đúng đấy! Muội có biết, công công kia của muội không làm được.” (thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng thêm)

.

Hai người cùng nhau nhìn về phía ngoài cửa, ngoài ý muốn nhìn thấy Ngọc nương và Lãnh Tự Dương đi cùng một chỗ nói chuyện, Ngọc nương cúi thấp đầu, vì khá xa nên không nhìn thấy diễn cảm. Huyễn Nhi cười đắc ý, chuyện tốt!

.

“Đúng rồi, tẩu tẩu, muội có việc nói với tẩu trước.” Vô Hà đỡ Huyễn Nhi ngồi lên ghế trên, bưng cho Huyễn Nhi một ly trà mới nói tiếp:

.

“Chờ Lãnh Cương từ Giang Nam trở về, bọn muội muốn dọn ra ngoài, muốn đi tới Thiên Sơn. Trước kia Lãnh Cương ở Thiên Sơn vẫn có nhà, cả nhà sư phụ chàng cũng ở nơi đó.”

.

“Sẽ chịu khổ đấy, cuộc sống bên kia không có phương tiện đất phẳng, càng không có nô bộc để cho muội sai sử. Tự mình phải giặc quần áo, nấu cơm, làm ruộng…” Huyễn Nhi trực giác phản đối. Nhìn Vô Hà một thân da mềm thịt luộc, thân thể mảnh mai làm sao chịu được công việc nặng nề? Mặc dù biết Lãnh Cương một thân ngạo khí, phàm là chuyện tổng yếu phải cân nhắc một chút nha!

.

Vô Hà không chút để ý cười ngọt ngào.

.

“Lãnh Cương đã sớm nói với muội rồi. Vốn chàng muốn theo đại ca học cách làm ăn, kiếm tiền để muội có cuộc sống tốt đẹp. Nhưng mà, đây không phải là chí hướng của Lãnh Cương, chàng yêu thích sơn thủy, thích sự yên lặng. Hành y tế thế, du tẩu khắp nơi là tâm nguyện của chàng. Muội không cần chàng vì muội mà thay đổi tất cả. Muội thương chàng đạm bạc, thương chàng không tranh sự đời, thương tất cả mọi thứ của chàng. Trước kia, muội đã chắc chắn phải gả cho chàng, cũng hiểu được cuộc sống mình sẽ sống, bởi vậy làm quần áo, nấu cơm, chuẩn bị một chút hoa hoa cỏ cỏ không làm khó được muội. Huống chi, Lãnh Cương sẽ không để cho muội chịu khổ, chỉ cần chàng thật tình yêu muội, thì không có chuyện gì có thể xưng là khổ.”

.

So với mấy tháng trước lần đầu gặp Vô Hà, bây giờ nàng rất kiên cường. Huyễn Nhi không nghĩ tới Vô Hà từ nhỏ cẩm y ngọc thực thế nhưng bỏ xuống được tất cả, toàn tâm toàn ý đi theo người mình yêu. Huyễn Nhi rất bội phục, cần phải có tình yêu sâu bao nhiêu, dũng khí nhiều bao nhiêu? Tuy rằng không muốn, nhưng nghe được những lời này thì Huyễn Nhi biết không cần phải nhiều lời. Chỉ cần có tình yêu, tất cả vật chất có thiếu hụt thanh đạm cũng không có cái gì đáng giá để lo lắng, huống chi Lãnh Cương có một thân y thuật tốt, còn sợ Vô Hà bị đói sao?

.

Huyễn Nhi nắm chặt Vô Hà.

.

“Muội thay đổi rồi, Vô Hà. Độc lập, kiên cường, nhưng không mất đi dịu dàng ban đầu. Lãnh Cương thật có phúc. Không giống như tẩu, chọc cho đại ca muội vừa tức vừa vội.”

.

Vô Hà lắc đầu.

.

“Không phải đâu! Từ khi tẩu đến, trong nhà bắt đầu có tiếng cười, có cảm giác gia đình. Nhất là đại ca, bởi vì tẩu đến mà có cảm giác sinh mệnh, tẩu không hiểu sao? Đại tẩu.”

.

Nghĩ tới đại ca luôn luôn nói năng thận trọng, gần đây trên mặt mang theo nụ cười, vẻ mặt ôn hòa hơn. Lúc trước người trong Ngạo Long bảo cảm giác áp bách ngay cả người hầu cũng thường cấm thanh không nói, toàn bộ cao thấp trong bảo lúc nào cũng ở trạng thái im lặng trầm túc. Cho đến khi nữ chủ nhân xuất hiện, đem đến hơi thở hoạt bát hiếu động, bốn phía nơi này đều thay đổi không khí. Nàng không làm bộ, không xử phạt người, lúc hưng trí đến sẽ xách theo một thùng nước cùng nhau quét dọn với người hầu. Người trong bảo vẫn cần cù làm việc như cũ, nhưng trên mặt mỗi người đều có nụ cười.

.

Huyễn Nhi ngược lại vô cùng ngượng ngùng.

.

“Tẩu không có vĩ đại như vậy, nếu như đã nhất định phải ở chỗ này cả đời thì tẩu cần phải sống cho thật tốt, sống một cuộc sống khoái khoái lạc lạc, chỉ như thế mà thôi.”

.

“Đại ca không may mắn như đại tẩu, hai mươi tám năm nay luôn sống một cuộc sống rất khổ sở.” Vô Hà thở dài một hơi.

.

Cái này ngược lại lại khơi mào tò mò của Huyễn Nhi. Nàng biết Thạch gia từng bị diệt môn, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ biết là từng mảnh từng đoạn. Không có nối liền với nhau.

.

“Năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

.

Vô Hà nói :

.

“Mười bảy năm trước, cả nhà muội vốn sống ở Giang Nam, phú giáp một phương, phụ thân khi còn sống cực kỳ hiếu khách, môn khách thực khách ba ngàn có thể so sánh với Mạnh Thường. Trong một đêm sau khi muội hạ sinh được ba tháng, một đám đạo phỉ nhảy vào nhà của chúng ta, giết người phóng hỏa, thực khách thoát được không còn một ai. Lãnh thúc bắt lấy nhị ca, tam ca trốn đến hầm đất, không kịp trở lại cứu đại ca, còn phụ thân bị ba người vây đánh lại phải bảo hộ đại ca, cuối cùng lấy thân mình ngăn cản một kiếm ôm chặt đại ca, chết ở trước mặt đại ca… Sau đó, Lãnh thúc trở lại cứu đại ca, thấy Thạch gia đã vãn hồi vô vọng, suốt đêm cưỡi ngựa chạy nhanh mang chúng ta đến phương Bắc. Nhưng đại ca vẫn hôn mê bất tỉnh, Lãnh thúc tìm kiếm danh y cũng không cứu được đại ca tỉnh lại, đang lúc thúc thủ vô sách thì đại ca lại đột nhiên tỉnh dậy. Nhưng lại biến thành si ngốc, không nói một lời, ai cũng không nhận ra. Trong đêm khuya một tháng sau, chúng ta trú ở nhà tranh nhỏ nấu cơm, đột nhiên đại ca điên cuồng kêu to, nhớ lại tất cả, từ đó về sau trở thành một người khác, không giống một tiểu hài tử cũng không giống người sống, liều mạng đọc sách, liều mạng luyện công, không cười, không nói, cũng không nghỉ ngơi. Nhị ca nói đại ca vốn là một đại vương nghịch ngợm dịu dàng thích cười lại bướng bỉnh, nhưng phụ thân chết đi, huynh ấy bị tổn thương quá sâu quá nặng. Trước khi cừu gia chưa diệt vong, huynh ấy sẽ không lơi lỏng chính mình, hơn nữa sản nghiệp lớn trong nhà, buồn phiền bận rộn, thân là đương gia nhất định sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lý. Tẩu xuất hiện thật tốt, đại ca ở trước mặt tẩu hoàn toàn có thể thả lỏng.”

.

Hay là Tô Quang Bình cũng là một trong những đạo phỉ kia? Cho nên Vô Kỵ nói hắn là cừu gia? Đột nhiên, hai mắt Huyễn Nhi trừng lớn! Sắc mặt trắng xanh.

.

“Đại tẩu, tẩu làm sao vậy?” Vô Hà hoảng sợ, vội hỏi.

.

“Tẩu… tẩu hơi mệt… tẩu muốn quay về Lan viện. Đại ca muội dặn dò, muốn tẩu ăn nhiều, ngủ nhiều.” Huyễn Nhi giả bộ tươi cười, ở dưới ánh mắt của Vô Hà đi đến Lan viện.

.

Trời ạ! Vô Kỵ không phải đi buôn bán! Là đi báo thù đấy! Tại sao nàng lại ngốc đến bây giờ mới phát hiện ra? Huyễn Nhi nửa dựa vào cột giường, ôm lấy trái tim đang đập mạnh. Một mặt là vì cuộc sống khổ sở mà Vô Kỵ đã trải qua, một mặt là vì lo lắng cho chuyến đi lần này của hắn. Hắn mang theo huynh đệ xuất môn, dẫn theo những thủ hạ được huấn luyện có thể so với quân đội cùng nhau xuôi Nam, không mang theo hàng hoá, ngang hông mỗi người lại có binh khí. Vô Kỵ chỉ nói muốn xuôi Nam, là nàng tự cho là buôn bán nên mới không hỏi nhiều, hắn cũng không tính là lừa nàng. Nhưng hắn không nói rõ là có dụng ý gì? Sợ nàng lo lắng? Hay là cho rằng chuyện không liên quan đến nàng? Ôi! Nàng lo lắng chết đi được, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Bởi vì tình hình bây giờ của nàng cũng không thể đi xa, cho dù cưỡng ép xuôi Nam, cũng chỉ có thể tăng thêm phiền toái cho hắn mà thôi. Không thể nói cho Vô Hà biết, chỉ sợ nàng lại lấy nước mắt rửa mặt, cần gì phải có thêm một người lo lắng? Thở dài, trong lòng rối loạn bất bình, chỉ khẩn cầu tất cả bình an, mọi việc thuận lợi.

.

Một cảm giác nhỏ bé xúc động giác quan của nàng, Huyễn Nhi cảm thấy trước ngực nóng lên, vội lôi Bát Quái Thạch trong quần áo ra, tại sao Bát Quái Thạch lại đang phát sáng? Hơn nữa luôn luôn xoay tròn, nghịch chuyển rất nhanh giống như muốn hút hồn phách của người, nàng vội vàng bao chặt Bát Quái Thạch. Không dám nhìn nhiều, nhưng trong không khí lại truyền đến một giọng nói, một giọng nói vô cùng quen thuộc!

.

“Liễu Liễu…”

.

Trời ạ! Giọng nói này là.. là của mẹ!

.

“Mẹ —— “

.

Mới kêu xong, thân thể liền sinh ra đau đớn như tê liệt! Nàng ôm lấy đầu kêu đau, thân thể lại nhẹ lên, nàng mở mắt ra thì nhìn thấy chính mình đã ngã xuống! Trời ạ! Nàng đang thoát khỏi thân thể của Tô Huyễn Nhi! Có một lực lượng khác hợp với linh hồn của nàng, thổi lên trên! Trước khi mất đi cảm giác, một đạo bóng trắng rót vào trong thân thể của Tô Huyễn Nhi…

.

.

Tràn ngập ở trong không khí chính là hương mì thịt bò, nàng ngửi thầy liền thèm nhỏ dãi ba thước. Có một đôi tay mềm mại ấm áp đang vỗ nhẹ trên khuôn mặt của nàng. Sau đó thanh âm từ ái truyền đến: “Liễu Liễu, con sâu lười nhỏ, đã ngủ ba ngày rồi, mẹ không tin con vẫn còn ngủ được.” Là giọng nói của mẹ.

.

Liễu Liễu? Gọi nàng là Liễu Liễu? Nàng đột nhiên mở to mắt, nhảy dựng lên. Đập vào mắt đều là đồ vật của thế kỷ , tivi, giường lò xo, sô pha, một con búp bê vải nàng yêu mến nhất… Đây là phòng của nàng! Căn phòng ở Đài Loan của thế kỷ , cùng với mẹ của nàng là Chu Lệ Dung. Nàng kinh hoàng nhìn người xa lạ tóc vàng mắt xanh ở trong gương, người xa lạ kia cũng trả lại nàng ánh mắt kinh hoàng! Ông trời ở đâu, nàng không còn là Tô Huyễn Nhi, mà là Dương Ý Liễu… Không! Cũng không phải là Dương Ý Liễu, có trời mới biết nàng đang ở trong một khối thân thể không biết tên.

.

“Mẹ! Vì sao? Vì sao? Mẹ đang làm cái gì!” Nàng thấy rõ sự thật, nàng đã không còn là Tô Huyễn Nhi, không còn là nữ nhân Thạch Vô Kỵ yêu thương, là trời cao đùa giỡn nàng sao? Hay là mẹ lấy yêu thích trêu chọc làm điểm xuất phát? Không! Nàng không muốn trở về! Không muốn! Nàng khàn giọng nhìn về phía mẹ chất vấn.

.

Chu Lệ Dung bị dao động nhìn con gái! Nàng nhận ra ánh mắt kia! Đó là ánh mắt yêu đương, ánh mắt ai oán vì tình mà khổ sở! Bà nghẹn ngào trực tiếp kêu lên:

.

“Mặc kệ hơn hai tháng qua con đã trải qua cuộc sống như thế nào, nhưng tất cả cũng chỉ là một giấc mộng, quên nó đi! Huyễn Nhi, đây không phải là thời đại của con. Người cổ xưa, cuộc sống kia, thế giới kia, mẹ sợ con không quen! Còn mười vị trưởng lão của Linh Dị giới không thể cho phép mẹ phạm phải sai lầm lớn, liên tục muốn dẫn con ra khỏi lịch sử. Nhưng mẹ không chịu, về sau bọn họ thay mẹ tìm được một khối thân thể có từ trường hoàn toàn phù hợp với linh hồn của con, muốn cho con trọng sinh trở lại hiện đại. Trong quá trình, chúng ta có mời tới hồn phách của Tô Huyễn Nhi. Mới biết nàng ta quả thật rất bi thảm, rất thống khổ, không muốn trọng sinh. Ngay cả nàng ta cũng đã nói như vậy. Làm sao mẹ sẽ cho rằng ở bên kia con có một cuộc sống tốt? Liễu Liễu, tất cả làm lại từ đầu. Chúng ta cho Tô Huyễn Nhi ba năm tuổi thọ để bồi thường, nàng ta tồn tại ở niên đại của nàng ta.”

.

Trở lại hiện đại thì như thế nào? Người yêu của nàng không ở chỗ này! Nàng nắm chặt tay của mẹ.

.

“Để cho con trở về! Để cho con trở về! Con yêu hắn! Mẹ! Van cầu người, tiếp tục giúp con một lần, để cho con trở về thay nàng ấy sống tiếp, nếu nàng ấy không muốn trọng sinh, vậy để cho con thay nàng trọng sinh.”

.

Ngày tháng không có Vô Kỵ, cuộc sống trống rỗng đến đáng sợ! Thậm chí cũng đã quên cuộc sống cần phải trải qua như thế nào!

.

“Không có biện pháp! Liễu Liễu, các trưởng lão giúp mẹ là vì không muốn con can dự vào trong lịch sử, bọn họ sẽ không giúp con trở về. Mà mẹ, sớm đã không có năng lực này. Mới hơn hai tháng thôi! Liễu Liễu! Làm sao con có thể đi yêu người khác?” Chu Lệ Dung không rõ, bất quá nhìn con gái chưa từng có bi thương muốn chết, bà đã bắt đầu hối hận khi mang con gái trở lại.

.

“Hơn hai tháng thì như thế nào? Con lập gia đình, yêu chồng của con, mang thai con của hắn, tất cả đã phát sinh, con có thể như thế nào? Cho rằng không thể trở về nữa, yên tâm đi yêu hắn, yên tâm đi tiếp nhận, tính toán cả đời chỉ yêu một mình hắn. Mẹ! Lúc chuyện đến, có thể nói không yêu liền không yêu sao?” Ý Liễu khóc ròng.

.

Đúng vậy, chỉ có người trải qua tình cảm thật sự mới có thể nói ra những lời này, cũng chỉ có tình cảm mới có thể đem mừng rỡ khi trở về hóa thành chia lìa ruột gan đứt đoạn. Con gái của bà chưa bao giờ khóc, thế nhưng bây giờ lại khóc. Chu Lệ Dung đau lòng ôm chặt con gái, bất luận như thế nào, cuối cùng không thể lưu con bé cả đời. Con gái của bà đã tìm được tình yêu, xuyên qua thời không ngàn năm, làm sao có thể dừng lại ngàn dậm xa xôi? Vì con gái còn có cái gì mà không thể làm được? Cho dù cuối cùng bà chỉ có một thân một mình.

.

“Mẹ xin lỗi con, Liễu Liễu. Chúng ta lập tức đi Đại Lục, chỗ ấy có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhất định sẽ có phương pháp đưa con trở về. Tuy rằng luyến tiếc, nhưng làm cha mẹ cũng chỉ cầu cho con gái tìm được hạnh phúc. Chỉ cần con sống tốt, Liễu Liễu, cái gì mẹ cũng sẽ làm.” Chu Lệ Dung nâng khuôn mặt nhỏ của con gái lên, nhẹ lau nước mắt trên mặt nàng.

.

Dương Ý Liễu lại rơi nước mắt mới, cảm thấy mình bất hiếu.

.

“Con xin lỗi, mẹ, con hẳn nên cao hứng khi được trở về, hầu hạ dưới gối người thật tốt, người đã mất nhiều tâm huyết như vậy. Thậm chí mất đi năng lực đặc biệt, đều là vì con… Nhưng con lại ích kỷ như vậy! Con xin lỗi… Thật sự…”

.

Mẹ con ôm chặt lấy nhau, Chu Lệ Dung gượng cười.

.

“Đứa nhỏ ngốc, cho dù con sống ở chỗ này, vẫn không phải lập gia đình sao? Gả ra nước ngoài, gả đi xa, cũng không dễ gặp lại. Được rồi! Không nói những lời thương cảm nữa. Nói cho mẹ biết, là đàn ông thối suất chúng nào bắt cóc trái tim của con gái của mẹ hả!” Bà chống nạnh nhìn con gái.

.

Con gái nhỏ Dương Ý Liễu lộ ra dáng vẻ yêu kiều, dựa vào ở trong lòng mẹ, hai mắt sáng lên lập tức muốn nói đến người trong lòng cho mẹ nghe, vung tay lên, lại thấy một đôi hoa tai bên trong áo nàng rơi xuống.

.

Là Bát Quái Thạch!

.

“Đây là cái gì?” Chu Lệ Dung nhặt lên xem xét. Trực giác nói cho bà biết, đây không phải là đồ vật tầm thường, hơn nữa trong cục đá tản ra năng lượng vô cùng mập mờ! Bà thân là Nữ Vu ngoại hạng, đối với sự vật kỳ dị không biết toàn bộ cũng biết tám, chín phần. Thế nhưng đồ vật này, khẳng định là vô tích có thể tìm ra (không có dấu vết). Hôm qua từ Đại Lục trở về, bà không phát hiện trên người con gái có thứ này. Huống chi nửa tháng tới nay khối thân thể này toàn bộ do bà bảo quản, như vậy thứ này từ đâu mà đến?

.

“Bát Quái Thạch! Làm sao có thể? Làm sao nó có thể trở về cùng với hồn phách của con?” Ý Liễu kêu to, một chén hi vọng đốt đèn lên ở trong lòng nàng.

.

“Bát Quái Thạch gì? Con thấy rồi sao?”

.

Nàng mãnh liệt gật đầu, vội vàng nói :

.

“Đây là truyền gia chi bảo của Vô Kỵ —— chồng của con tặng cho con, thuộc di vật thượng cổ. Vô Kỵ nói nếu như giải thích được bí mật chất chứa bên trong nó liền có thể thông cổ kim, biết tương lai, hiểu thiên cơ, nhưng Thạch gia chỉ đem nó dùng để truyền thừa. Vật này sẽ làm cho tâm thần người khiếp sợ, không thể nhìn lâu, hơn nữa ở thời điểm nhân duyên tế hội nào đó, sẽ sinh ra nghịch chuyển thời không. Vô Kỵ để con mang là vì nó có thể an thai… Nhưng… Tại sao nó lại trở về cùng con chứ?”

.

Lông mày Chu Lệ Dung nhíu chặt.

.

“Nói chung sử dụng thần vật, nhất định có liên quan đến thiên khí linh khí giao nhau, hoặc là ngôi sao, hoặc là triều tịch, hoặc là âm dương luân phiên và những thứ khác. Nếu như không biết phương pháp sử dụng, nó cũng giống như phế thạch, chỉ có thể phát huy một ít tác dụng, càng sợ là phản tác dụng. Có lẽ là nó dẫn con trở về. Bởi vì hội học thuật linh dị thế giới sẽ không có người tới giúp chúng ta. Nhưng sợ là sợ một khi nghĩ sai, ở trong nghịch chuyển thời không, đưa con đến hắc động vũ trụ, khiến con hồn tiêu phách tán… Hậu quả rất đáng sợ. Trừ phi chúng ta tìm được sách vở có liên quan, nếu không không thể thử loạn, hiểu không?” Bà thận trọng dặn dò.

.

Dương Ý Liễu nói :

.

“Nhưng Bát Quái Thạch thuộc cất chứa tư nhân, không có người dễ dàng phát hiện, như vậy phải đi nơi nào tìm tư liệu của nó?”

.

Ngược lại Chu Lệ Dung đã tính trước mọi việc.

.

“Phàm là di vật thượng cổ, hoặc là truyền thuyết, hoặc là chân thật, nhất định sẽ có người soạn viết, nhưng niên đại đã lâu, vừa ở Đại Lục khai quật, tư liệu cũng nhất định ở Đại Lục. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Đại Lục, sẽ tìm được thôi, cùng lắm thì đến từng gian sách báo tìm kiếm.”

.

Treo Bát Quái Thạch vào lại trước ngực con gái, ít nhất, trước mắt có một con đường dễ đi, lợi dụng lực lượng thiên nhiên trời đất mang con gái đi, các trưởng lão cũng không phản đối nữa.

.

Nhưng mà… Bát Quái Thạch thật sự có thể mang con gái bà trở về sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio