Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Lúc Kiều Dương trở xuống thì thấy Phó Ký Trầm đứng bên thùng rác hút thuốc, Du Khuynh dựa bên cửa ghế phụ cúi đầu nhìn điện thoại, hai người đứng cách nhau khoảng tám mét.
Người đã tới đủ, tài xế khởi động xe.
Lần đầu tiên Du Khuynh ngồi trên ghế phụ trong xe của Phó Ký Trầm, bình thường cô đều ngồi ở vị trí Kiều Dương đang ngồi.
Cô phát hiện Kiều Dương rất biết điều hòa bầu không khí, chủ động hỏi cô những vấn đề liên quan đến pháp luật, bầu không khí trong xe không được xem là gượng gạo lắm nhưng từ đầu tới cuối Phó Ký Trầm đều không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Kiều Dương rất khó hiểu: “Trước kia cô từng làm trong văn phòng luật, vậy tại sao lại nhảy việc tới xí nghiệp làm thế, tiền lương của văn phòng luật chắc hẳn cao hơn xí nghiệp nhỉ?”
Du Khuynh gật đầu: “Ừm, cao hơn không ít.”
Im lặng giây lát.
“Người không có gia cảnh giống như tôi rất khó lăn lộn.”
Cô khựng lại lần nữa, “Tóm lại là rất khó khăn. Không phải cứ làm tốt công việc của mình thôi, xã giao nhiều, chủ yếu là… tôi không thể đối phó với quy tắc bất thành văn.”
Phó Ký Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, tới lúc nghe thấy mấy chữ ‘quy tắc bất thành văn’ này anh mới quay đầu nhìn Du Khuynh, nhìn rất lâu sau đó anh lại đưa mắt nhìn ra ngoài đường.
Du Khuynh hít sâu một hơi, cô không muốn nói dối nhưng biết sao giờ. Mọi lời nói dối của cô đều là vì muốn giữ được công việc ở tập đoàn Phó Thị, nuôi sống bản thân.
Ngoài ra, không đến nỗi bỏ phí chuyên ngành.
Ba cô và người trong nhà đều kiên trì muốn gả cô cho Tần Mặc Lãnh.
Nhà họ Tần là thế giao với nhà họ Du, nhưng cô không quen biết người nào của nhà họ Tần cả.
Du Khuynh thu lại suy nghĩ, ca ngợi tập đoàn Phó Thị một thôi một hồi, “Không giống như Phó Thị chỉ cần làm tốt việc của mình thôi, tuy tiền lương hơi thấp nhưng thoải mái, thích hợp với tính cách của tôi.”
Phó Ký Trầm chẳng hề nghi ngờ Du Khuynh, cô nói làm bán hàng, anh tin, chính là vì muốn kiếm tiền thuê anh.
Trước khi anh và Du Khuynh ở bên nhau đã từng điều tra lý lịch của cô, quê quán ở Thượng Hải.
Dù là Phó Ký Trầm hay là Kiều Dương, ai cũng không đặt cô liên hệ với Du gia Bắc Kinh. Chủ tịch Du có hai người con, một trai một gái, họ đều quen biết.
Chưa từng nghe thấy Chủ tịch Du còn có đứa con nào khác.
Sau đó, Kiều Dương nói chuyện với Phó Ký Trầm.
Du Khuynh không chen vào được, cô giữ im lặng.
Kiều Dương vẫn còn đang nói, “Chủ tịch Trâu khá là hài hước.” Bữa cơm tối nay chính là để mời chủ tịch Trâu.
Phó Ký Trầm gật đầu, chỉ chỉ điện thoại.
Kiều Dương hiểu ý, anh muốn gửi tin nhắn.
Cô không lên tiếng nữa mà xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phó Ký Trầm tìm trong danh sách liên hệ “mèo câu được cá”.
Đây là ghi chú đặc biệt anh đặt cho Du Khuynh.
Anh đánh vào khung chat: [Trò chuyện với em.]
Du Khuynh hơi xoay đầu ném một ánh mắt đầy ý vị sâu xa cho Phó Ký Trầm, sau đó quay người lại trả lời anh: [Em chỉ là một nhân viên nhỏ của bộ phận pháp luật, không biết Phó tổng muốn nói chuyện gì.]
Phó Ký Trầm: [Bây giờ anh không phải Phó tổng, mà là Phó Ký Trầm. Hôm nay em bán hàng kiếm được tiền rồi, chừng nào thì mời anh?]
Du Khuynh không khỏi nắm chặt ví tiền, cô kiếm tiền dễ lắm chắc? [Phó tổng, anh vẫn nên nói chuyện với Kiều Dương đi. Em cho phép đó.]
Phó Ký Trầm: “……”
Trong lúc không hay biết, xe đã ngừng lại ở bên ngoài tiểu khu.
Trước đó tài xế từng tới đây đón Du Khuynh nên rất quen thuộc.
“Cô Du, tới rồi.”
Du Khuynh chậm chạp phản ứng lại, vừa rồi chỉ lo nhắn tin với Phó Ký Trầm nên không chú ý tới cảnh vật bên ngoài.
Cô đẩy cửa bước xuống, “Cám ơn Phó tổng. Giám đốc Kiều, tạm biệt.” Mượn cớ tạm biệt, cô lại nhìn Phó Ký Trầm một cái thấy anh còn đang cụp mắt xem điện thoại.
Chẳng thèm ngó ngàng gì cô.
Chỉ có Kiều Dương là gật gật đầu: “Tạm biệt.”
Tài xế lái xe đi, Du Khuynh đưa mắt tiễn chiếc rời khỏi, tay vẫn còn vẫy liên tục, biểu hiện giống hệt cô nhân viên nhỏ tiêu chuẩn nhiệt tình tiễn cấp trên rời khỏi.
Chiếc xe bắt đầu rẽ ngoặt, Du Khuynh thu nụ cười lại, lắc lắc cổ tay, diễn kịch đúng là mệt thật.
Trước tiểu khu có một con hẻm nhỏ bán đồ ăn ngon, có khá nhiều tiệm không đóng cửa vào ban đêm. Cô đói cả buổi tối rồi, trong thẻ mới kiếm được nhiều thêm không ít tiền định bụng khao bản thân một bữa.
Mấy ngày trước Tiểu Trì giới thiệu cho cô một quán đồ nướng nằm ngay trên con hẻm này.
Có điều đêm nay cô định về nhà thuê để ngủ, chứ chẳng còn sức đâu ngồi tàu điện ngầm về nhà Phó Ký Trầm.
Mới đi được mấy bước, điện thoại bỗng có tin nhắn tới.
Phó Ký Trầm: [Tìm chỗ nào ăn khuya trước đi, lát anh quay lại đón em.]
Du Khuynh nhét điện thoại vào túi, tâm tình phơi phới.
Về chỗ Phó Ký Trầm thì mai có thể ngồi ké xe anh tới công ty, không cần chen chúc tàu điện ngầm nữa.
Người trẻ tới ăn khuya đông nườm nượp, trên đường rất ồn ào.
Điện thoại Du Khuynh reo lên, vang tới tiếng thứ hai mới nghe thấy.
Nhìn cái tên hiển thị, Cá Tinh.
Hôm nay là ngày gì vậy, đủ loại yêu tinh quỷ quái tới quấy nhiễu.
Cô bắt máy: “Có chuyện gì?”
Du Cảnh Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ghét bỏ của Du Khuynh khi bắt điện thoại của anh đều bị anh nhìn thấy rõ ràng: “Nửa đêm nửa hôm em không về nhà, chạy lung tung bên ngoài làm gì?”
Bước chân Du Khuynh khựng lại, vội vàng nhìn xung quanh tìm người.
Phía bên phải có một hàng chỗ đỗ xe, cô không nhìn thấy xe của Cá Tinh.
Du Cảnh Trạch cạn lời: “Em không thể nhìn sang bên trái à!”
Du Khuynh: “……”
Cô rì rì xoay đầu lại, ở trước cửa một tiệm vẽ ma-két có chiếc xe con màu đen chưa tắt máy.
Rất rõ ràng, anh đặc biệt đến đây đợi cô.
Như vậy cũng nói rõ, vừa rồi Phó Ký Trầm đưa cô về cũng bị anh nhìn thấy rồi.
Cuộc điện thoại bị ngắt ngang.
Du Khuynh cực kỳ không tình nguyện, đi như rùa bò tới đó.
Vòng qua đuôi xe, cô ngồi vào ghế sau.
Cá Tinh là anh trai của cô, anh trai cùng cha khác mẹ.
Du Cảnh Trạch nhìn cô chằm chằm không nói.
Hiện tại Du Khuynh đang ở dưới mái hiên người ta nên không thể không cúi đầu, “Du Cảnh Trạch, anh lớn hơn em nhiều như vậy, anh là… anh trai của em.” Cô nhấn mạnh mấy từ cuối cùng.
“Trong lúc em khó khăn như vầy, cho dù anh không đưa than được trong ngày tuyết cũng không bằng lòng thêu hoa trên gấm, nhưng chí ít đừng bỏ đá xuống giếng được không?”
Cô nhìn vào mắt anh: “Anh cứ làm một con cá đi, quên hết những điều mới nhìn thấy.”
Cuối cùng Du Cảnh Trạch cũng chịu mở miệng: “Anh biết em ở bên cạnh Phó Ký Trầm từ lâu rồi, nếu không em cho rằng em có thể yên ổn làm ở tập đoàn Phó Thị trong thời gian dài như vậy à?”
Phản ứng của Du Khuynh khá nhanh nhạy: “Là anh nói dối với ba, nói em tới giờ vẫn chưa tìm được việc làm hả?”
Có lẽ là như vậy.
Người này, thế mà lại bộc phát lòng tốt.
Cô hỏi một cách quan tâm: “Du Cảnh Hâm biết em làm ở chỗ Phó Ký Trầm không?”
Du Cảnh Hâm là chị gái cùng cha khác mẹ của cô và là chị ruột một khuôn đúc ra của Du Cảnh Trạch.
Ba cô sau khi ly hôn với vợ trước của ông, hai đứa con nhỏ vốn theo vợ trước, sau này vợ trước tái hôn ba cô lại đón hai đứa trẻ trở về.
Sau này ba cô quen biết mẹ cô, kết hôn rồi sinh ra cô.
Quan hệ của cô và Du Cảnh Hâm rất nhạt, lớn đến vậy rồi nhưng số lần hai người gặp mặt cộng lại không quá mười lần.
Chẳng có chút tình cảm nào.
Không ít thân thích của nhà họ Du đoán chừng đã chẳng nhớ cô trông như thế nào thậm chí sắp quên mất sự tồn tại của cô.
Cô sinh ra ở nhà ngoại tại Thượng Hải và cũng lớn lên ở Thượng Hải.
Lúc cô hơn một tuổi, tình cảm của mẹ với ba cô triệt để tan vỡ, mẹ cô đề nghị ly hôn.
Đây là lần thứ hai ba cô ly hôn.
Khi đó cô còn nhỏ nên theo mẹ.
Mẹ cô bay vòng quanh thế giới, cô được bà ngoại nuôi lớn.
Năm mẹ cô ba mươi tám tuổi đã gặp được tình yêu đích thực, sau đó nhanh chóng kết hôn.
Năm đó cô mười bốn tuổi.
Quyết định ra nước ngoài du học.
Ba cô không yên tâm cô nhỏ như vậy đã ra nước ngoài, bèn tìm một trường trung học dân lập cho cô ở thành phố mà Du Cảnh Trạch học đại học, để Du Cảnh Trạch tiện chăm sóc cô.
Cũng bắt đầu từ đó, cô mới dần tiếp xúc với Du Cảnh Trạch.
“Giờ Cảnh Hâm đang bận chăm con nhỏ chẳng rảnh quan tâm những thứ này.” Giọng của Du Cảnh Trạch cắt đứt suy nghĩ của Du Khuynh.
Du Khuynh tỉnh táo lại, gật gật đầu.
Con của Du Cảnh Hâm mới có mấy tháng tuổi, đây là lúc cần tình thương của mẹ nên không có thời gian chú ý tới cô.
Du Cảnh Trạch đưa một tấm thẻ ngân hàng cho cô: “Mật mã là số cuối điện thoại em.”
Du Khuynh muốn có khí phách một chút, “Cám ơn nhé, em không cần đâu.”
“Đã bắt đầu bán túi luôn rồi, đừng cứng miệng nữa.”
“Sao anh biết em bán túi?” Du Khuynh bỗng ngộ ra, “Tần Mặc Lãnh nói với anh à?”
Du Cảnh Trạch hỏi ngược lại: “Tần Mặc Lãnh cũng biết em bán túi?”
Hóa ra không phải Tần Mặc Lãnh nói với anh.
Du Khuynh truy hỏi: “Vậy sao anh biết?” Rõ ràng cô đã chặn nick anh rồi, hơn nữa những người cô cho phép nhìn thấy tin bán đồ chắc chắn không có ai qua lại với anh.
Du Cảnh Trạch giải thích nghi hoặc của Du Khuynh: “Anh có hai tài khoản we chat, em chỉ giới hạn tài khoản anh thường dùng thôi.”
Du Khuynh: “……”
Cô quay mặt lặng lẽ nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.
Khốn nạn thật, vậy mà vẫn bị lọt lưới.
Du Cảnh Trạch chẳng có thời gian già mồm với cô, trực tiếp nhét tấm thẻ vào tay cô: “Lăn xuống đi, anh về đây.”
Du Khuynh nhìn tấm thẻ trong tay, cuối cùng quyết định không cần khí phách nữa: “Bên trong có bao nhiêu tiền?”
Du Cảnh Trạch: “Một triệu tệ, không đủ sẽ gửi thêm cho em.”
Đủ rồi, đủ rồi.
Cộng thêm số tiền cô bán chiếc túi số lượng giới hạn đó đã đủ bao Phó Ký Trầm một tuần rồi.
Du Cảnh Trạch không biết trong lòng Du Khuynh đang tính toán cái gì, dù sao không phải là chuyện gì tốt, tia nhảy nhót trong mắt cô đã bán đứng cô rồi.
Vừa rồi còn cứng miệng dối lòng nói không cần tiền nữa đấy.
Lời của phụ nữ đúng là không nên nghe.
Anh ấy nhìn đồng hồ lần nữa: “Mau về đi, muộn lắm rồi đừng đi lang thang nữa.”
Du Khuynh không muốn lấy tiền không của anh: “Anh đợi xíu, em lên lầu một chút.”
“Em muốn làm gì?”
“Anh đợi em là được rồi.” Nói xong cô đã chạy bước nhỏ rời khỏi.
Cho đến khi bóng Du Khuynh biến mất ở ngã rẽ, Du Cảnh Trạch mới thu tầm mắt lại.
Cô mới bán túi trong vòng bạn bè mà anh ấy đã cảm thấy cô đáng thương rồi.
Anh ấy không nên mềm lòng.
Anh ấy nên ép cô vào bước đường cùng, bắt cô sớm trở về nhà.
Hiện tại cô còn chưa biết trời cao đất dày đi ngủ với Phó Ký Trầm rồi, chọc vào tổ ong vò vẽ lớn như thế, cô còn chưa tự biết thì anh ấy đã phát sầu không biết nên khắc phục hậu quả này thế nào.
Mười mấy phút sau, cái bóng tung tăng đó lại xuất hiện trong tầm mắt anh ấy.
Du Khuynh xách theo túi lớn túi nhỏ bước nhanh tới.
Du Cảnh Trạch nhìn rõ logo in trên túi xách tay đoán có lẽ là túi xách.
Tổng cộng có ba chiếc túi giấy lớn và một chiếc túi giấy nhỏ.
Anh ấy nhíu mày: “Em lấy túi xách làm gì? Anh không rảnh bán túi giùm em đâu!”
Du Khuynh đứng bên xe thở hổn hển, “Không phải bắt anh bán túi, em không muốn lấy tiền không của anh, ba chiếc túi này gộp lại cũng hơn một triệu tệ rồi. Anh cất trước, đợi tới sinh nhật em anh tặng em một cái, giáng sinh tặng một cái, đến tết nguyên đán tặng em thêm cái nữa, để anh khỏi tốn tiền mua quà.”
Cô lại lắc lắc chiếc túi giấy nhỏ trong tay: “Anh là khách VIP của em, tặng miễn phí cho anh đấy. Món quà nhỏ này đợi tới tết thiếu nhi anh hãy tặng cho em.”
Du Cảnh Trạch: “……”
Tài xế tự giác mở cốp xe sau ra, Du Khuynh cẩn thận đặt chúng vào.
Cô lại mon men tới bên cửa xe: “Anh, em còn có một yêu cầu quá đáng.”
“Nói mau!”
“Sau tối hôm nay, chúng ta có thể an phận làm người xa lạ được không? Trừ lúc gửi tiền cho em ra anh đừng đến tìm em nữa.” Cô chắp tay lại: “Cám ơn anh.”
Du Cảnh Trạch bị chọc tức tới híp mắt lại.
Du Khuynh vẫy vẫy tay: “Anh mau đi đi, em đi ăn đồ nướng đây, lát nữa Phó Ký Trầm tới đón em rồi.”
Trả lời cô là cửa sổ xe được kéo lên.
Chiếc xe nổ máy rời đi.
Du Khuynh sửa tên liên hệ, đổi “Cá Tinh” thành “Cá Tinh tốt bụng”.
“Du Khuynh!”
Kèm theo giọng nói không mấy thân thiện này là chiếc xe vừa mới rời khỏi đã quay trở lại.
“Lên đây, đưa em về.”
Du Cảnh Trạch nghĩ sao cũng không yên tâm để cô nửa đêm nửa hôm một thân một mình ăn khuya bên ngoài đợi Phó Ký Trầm tới rước được.
Du Khuynh lên xe rồi gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm, [Em gọi xe về chung cư rồi, anh không cần chạy đi chạy lại nữa đâu.]
Phó Ký Trầm: [Gửi biển số xe cho anh, cứ hai phút báo với anh đã đi tới đâu rồi.]
Du Khuynh: []
Phó Ký Trầm: “……”
Lúc về đến nhà thì đã hơn mười hai giờ khuya rồi.
Du Khuynh ngáp một cái, vừa mệt vừa buồn ngủ.
Nhưng hôm nay thành quả không tệ, kiếm đủ hai triệu tệ rồi.
Phó Ký Trầm vẫn chưa về, cô nhàn rỗi không có việc gì làm bèn lấy ví tiền ra sắp xếp lại thẻ.
Nhìn thấy tấm thẻ Cá Tinh cho cô, khóe môi cô không khỏi cong lên.
Phó Ký Trầm về tới nhà muộn hơn Du Khuynh mấy phút, vừa vào phòng ngủ thì thấy Du Khuynh đang tủm tỉm cười, anh liếc nhìn ví tiền: “Đơn hàng tối nay kiếm được bao nhiêu?”
Du Khuynh nói đại một con số: “Khoảng mười ngàn tệ.”
Thật ra cô lỗ hết mấy trăm ngàn tệ.
Lúc cô mua đã nhờ vả không ít quan hệ còn phải bỏ thêm tiền, kết quả bán ra giảm mất tám phần trăm giá.
Lỗ chẳng có gì, chỉ là về sau dù có tiền đi chăng nữa cũng mua không được chiếc túi đó.
Cô xoay mặt qua: “Anh xem em kiếm tiền không dễ dàng gì, trong một tuần em bao anh, em bảo anh làm gì anh cũng phải nghe theo em, nếu không anh sẽ có lỗi với em lắm.”
Phó Ký Trầm khẽ cười một tiếng, không quan tâm tới cô.
Anh tháo đồng hồ đặt lên tủ đầu giường rồi thong thả cởi nút áo sơ mi.
Du Khuynh đặt ví tiền xuống, vừa đi vào phòng tắm vừa cởi áo trên của bộ đồ công sở.
Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm bóng lưng cô, từ khi quen biết cô đến nay, ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên ở sân tennis cô mặc đồ thể thao, có điều lần đó có thể bỏ qua không tính. Thời gian còn lại anh chỉ thấy cô trong ba dáng vẻ, lúc mặc đồ công sở, lúc mặc đồ ngủ và lúc không mặc gì hết.
“Em không có quần áo nào khác à?”
Du Khuynh xoay người lại: “Coi như không có đi, cũ hết rồi.” Cô mỉm cười: “Đồ công sở không đẹp à? Nghe nói đó là kiểu dáng anh chọn mà, em mặc hằng ngày còn có thể tiết kiệm tiền.”
Cô nói thật, đến biểu cảm cũng phối hợp vừa đủ.
Ngay cả bản thân Phó Ký Trầm còn không biết, kiểu dáng đồ công sở của tập đoàn Phó Thị là do anh chọn.
Anh không tưởng tượng ra, lúc cô mặc váy sẽ có dáng vẻ gì.
Nhưng theo anh được biết, chẳng có người phụ nữ nào không thích mặc váy, nhất là loại đồ may đo cao cấp.
Anh nhìn cô mấy giây: “Trong nhà gặp phải chuyện gì phải không? Nếu thiếu tiền, anh cho em.”
Du Khuynh vừa định nhấc chân, còn cho rằng bản thân nghe lầm rồi: “Anh vừa nói gì?”
Phó Ký Trầm xác định cô nghe được rồi: “Không nghe thấy thì thôi, đi tắm đi.”
Thì ra là không nghe lầm. Cô không muốn tiền của anh: “Em không thiếu tiền.”
Cô có tật giật mình, sợ anh hiểu lầm nên chủ động nói chuyện trong nhà với anh: “Mấy năm trước tiền em đi làm kiếm được đều nộp vào tài khoản kỳ hạn hết rồi, mà em mới đến Bắc Kinh chưa được bao lâu nên chưa đến lúc thu hoạch lãi mà.”
“Cảm ơn anh đã quan tâm em, gia đình em rất tốt.”
Đột nhiên Phó Ký Trầm bỗng cảm thấy không quen giọng điệu nghiêm túc này của cô.
Du Khuynh nói tiếp: “Trong nhà em từ ông bà em tới lớp con cháu sau này đều làm ăn buôn bán, tuy không giàu có như nhà anh nhưng cũng có của cải ít nhiều, em không nói với nhà là hiện tại em lỗ bao nhiêu tiền vì không muốn dùng tiền của họ.”
Phó Ký Trầm “ừm” một tiếng, không cảm thấy lời này có chỗ nào không ổn. Cô du học ở nước ngoài, cho dù hoàn cảnh gia đình chẳng hiển hách thì cũng sung túc đủ đầy.
Địa chỉ trên chứng minh nhân dân của cô là một khu biệt thự ngoại ô nổi tiếng có phần lâu đời nằm ở Thượng Hải.
Cuộc trò chuyện đến đây chấm dứt.
Thời gian Du Khuynh tắm lâu hơn Phó Ký Trầm gấp ba lần, tắm xong phải sấy khô tóc, dưỡng da, tới lúc cô ra ngoài thì Phó Ký Trầm đã xem xong nửa quyển tạp chí rồi.
Anh còn đang đợi cô.
Bất kể muộn thế nào, cuộc giao lưu sâu sắc mỗi ngày của họ đều không bỏ lỡ.
Du Khuynh: “Mấy giờ rồi anh?”
“Sắp một giờ sáng.”
Giày vò thêm một tiếng nữa: “Vậy năm giờ còn dậy nổi không?”
“Cho phép em ngủ tới sáu giờ.”
Thế còn tạm được.
Du Khuynh lấy điện thoại trong túi xách ra, vừa đi vừa cài chuông báo thức.
Leo lên giường, người cô đè hẳn lên người Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm duỗi tay kéo cô, lực chú ý lại đặt lên chuyện túi xách, chính là chiếc túi cùng kiểu dáng với con trai chủ nhà.
“Ánh mắt tìm bạn trai của em không tệ, sao lúc mua túi lại nhìn nhầm như vậy?”
Du Khuynh: “……”
Anh đúng là mặt dày, nói một vòng lại đổi cách để tự khen bản thân đây mà.