Tình Yêu Đau Dạ Dày

chương 62: phiên ngoại 2 – một lần ghen tuông dẫn đến thảm án

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khó có được một ngày nghỉ cuối tuần, thời tiết sáng sủa.

Tiêu Phàm sau khi tỉnh giấc, nhìn thấy bên cạnh giường có để lại tờ giấy, mặt trên viết một hàng chữ bằng bút máy, thực lòng mà nói, giống một hàng kiến bò thì đúng hơn.

‗Em ra ngoài đi mua đồ ăn cho heo lười nhà anh đây.‘

Tiêu Phàm nở nụ cười, đem tờ giấy gấp lại, bỏ vào ngăn kéo.

Mấy ngày nay bởi vì gặp phải vụ án rất khó giải quyết, khiến anh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Hôm qua vừa lên tòa, nói khản cả cổ họng, quan tòa rốt cuộc mới chấp nhận phán xét êm xuôi.

Cầm trong tay số tiền thù lao không hề nhỏ, tối hôm qua liền rủ Vệ Đằng đi ăn cho đã đời một bữa. Khi trở về đến nhà thì đã quá mệt mỏi, cư nhiên ở trong phòng tắm tẩy rửa mơ mơ hồ hồ ngủ quên lúc nào cũng không biết.

Chỉ có cực khổ cho Vệ Đằng thôi, đành vác một tên lớn xác như vầy, từ phòng tắm đến tận trên giường, còn phải tận tình săn sóc ngay cả quần lót cũng mặc vào giúp mình.

Khẳng định là cậu cảm thấy mệt lắm.

Nhu nhu huyệt thái dương đau nhức, tìm đại một cái áo ngủ tùy ý khoác vào, Tiêu Phàm xốc chăn đứng dậy xuống giường.

Hôm nay không cần đi làm, đúng lúc có thể ở nhà với Vệ Đằng cả ngày.

Hay là dẫn cậu đi ăn hải sản nhỉ, Vệ Đằng đặc biệt rất thích ăn thịt cua, mỗi lần đi ăn thịt cua, đều ra sức dùng tay tách vỏ, bẻ càng. Rơi vào trong mắt Tiêu Phàm, cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Đang nghĩ ngợi rốt cuộc là nên đi tới chỗ nào để ăn hải sản đây, thì chuông điện thoại lại reo vang.

―Alo, Vệ Đằng à. Anh….‖

―Mới sáng sớm đã kêu tên Vệ Đằng rồi, muốn tìm người phát tiết ha?‖ – Âm thanh châm biếm rõ ràng, là Diệp Kính Văn gọi.

Tiêu Phàm nhíu nhíu mày. ―Mới sáng sớm liền gọi điện thoại qua đây, bộ có bệnh à?‖

Diệp Kính Văn không nhịn được mỉm cười, sau một lát, mới thấp giọng nghiêm túc nói: ―Tôi là có chuyện muốn tìm đến cậu, trong điện thoại sợ là nói không được rõ ràng, định ghé qua nhà làm phiền cậu vậy.‖

―Vậy sao cậu không cứ trực tiếp lại đây đi?‖

―Tôi sợ là đường đột xông tới, sẽ phá hỏng chuyện tốt của cậu mất.‖

Diệp Kính Văn cười đến thâm sâu khó dò, Tiêu Phàm nghe được, cũng thở dài cười khẽ.

Không biết có phải do vận khí xui xẻo hay không, mà mỗi lần đang cùng Vệ Đằng tiến đến thời điểm mấu chốt, thì lại luôn xuất hiện kẻ phá đám.

Cha mẹ hai bên không nói tới đi, em gái của Vệ Đằng cũng thật là đáng ghét, còn có Tiêu Tinh, Chu Vũ, Ngưu San San gì đó linh tinh nữa….

Tiêu Phàm cũng không hiểu, rốt cuộc là do bọn họ quá biết chọn đúng thời điểm, hay là do bản thân mình và Vệ Đằng không biết chọn thời điểm thân mật.

―Thôi được, cậu cứ qua đây đi, hôm nay vừa đúng dịp tôi được nghỉ.‖

Tiêu Phàm cúp điện thoại, vào toilet rửa mặt.

Chưa đến năm phút sau, chuông cửa liền vang lên, Tiêu Phàm dùng khăn lau sạch nước trên mặt, xoay người đi tới mở cửa.

Đứng ngoài cửa đương nhiên là dáng người cao lớn của Diệp Kính Văn, hắn ta bận một bộ đồ tây trang, vẻ đường hoàng tựa như đang sắp đi đến giáo đường làm lễ.

Tiêu Phàm đánh giá liếc hắn một cái, không khỏi mím môi cười. ―Làm gì mà ăn mặc nghiêm chỉnh dữ vậy?‖

―Buổi chiều tôi còn phải tới bệnh viện, tới tìm cậu là muốn nhờ cố vấn giúp chút việc.‖

―Ừm, vào trong rồi nói.‖ Tiêu Phàm nghiêng người mời Diệp Kính Văn bước vào, Diệp Kính Văn bỗng nhiên lại ý tứ sâu xa cười cười, lướt mắt từ đầu đến chân quan sát người đối diện. ―Nhìn cậu bộ dáng lôi thôi lếch thếch, vẫn còn rất quyến rũ nha.‖

Nói xong liền vòng qua người Tiêu Phàm đi vào trong.

Tiêu Phàm cúi đầu nhìn, chỉ thấy áo ngủ trên người mình nhăn nheo xốc xếch, để lộ một mảng ngực lớn ra bên ngoài.

Cười cười, vội vàng buộc chặt lại quần áo.

Diệp Kính Văn tìm đến Tiêu Phàm cốt ý là muốn anh giúp tư vấn một số vấn đề về pháp luật, Tiêu Phàm ôm theo đống lớn tài liệu từ trong phòng mang ra, hai người cùng nhau ngồi nghiên cứu tư liệu, thỉnh thoảng sẽ bàn bạc vài vấn đề liên quan cần thiết. Trong phòng sách im lặng dị thường, thậm chí đến tiếng lật giấy cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Cho đến tận khi đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người ngước lên nhìn nhau, Diệp Kính Văn cười đoán: ―Chắc là Vệ Đằng đã về rồi nhỉ?‖

Tiêu Phàm nghĩ thầm trong bụng, Vệ Đằng nếu đã bảo đi ra ngoài mua đồ, nhất định sẽ nhớ mang theo chìa khóa, hơn nữa nhịp độ gõ cửa này nghe ra cũng không giống của cậu ta lắm. Vệ Đằng mỗi khi về nhà, tốc độ gõ cửa lúc nào cũng như đang bị chó rượt ấy, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng cả chân đá, sao có thể nhẹ nhàng lễ phép được như tiếng này a.

Trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không giải thích được vì sao, định bước tới mở coi thử, liền phát hiện quần áo mình đã bị giữ chặt.

―Cậu làm cái gì vậy?‖ Tiêu Phàm quay đầu căm tức nhìn Diệp Kính Văn, rốt cuộc mới phát hiện, dây lưng áo ngủ của mình cùng cúc áo của tên kia, không biết khi nào bị mắc lại với nhau.

Diệp Kính Văn vội cúi đầu gỡ ra.

Tiếng đập cửa bên ngoài tựa hồ bắt đầu có chút nóng nảy, Diệp Kính Văn vẫn còn chưa có gỡ ra được, Tiêu Phàm cũng sốt ruột theo, thấp giọng nói: ―Bỏ luôn cái cúc áo đi.‖

―Cởi bỏ dây áo ngủ của cậu đi.‖

Ý kiến bất đồng, Diệp Kính Văn có chút bực buội cúi đầu. ―Cúc áo này của tôi không thể bỏ, đây là bộ đồ Lâm Vi đích thân mua cho, số lượng có hạn. Hơn nữa tôi cũng đâu thể phanh ngực vậy mà tới bệnh viện được chứ.‖ Nói một lèo rồi lại đánh mắt nhìn tới khuôn ngực đang lộ ra của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vô cùng bất đắc dĩ, đành phải cởi bỏ dây lưng áo ngủ ra.

Mới chỉ cởi đến một nửa, thì đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm chìa khóa mở cửa, Tiêu Phàm giật mình, vội vàng quay người định đi ra, quên mất dây áo mình vẫn còn bị mắc trên người Diệp Kính Văn. Anh thì dùng lực quá mạnh, Diệp Kính Văn thì muốn giữ lại cúc áo, hai người vẫn đang ở thế giằng co qua lại, Tiêu Phàm đột ngột bị vấp phải chân ghế dựa, ngã nhào đo đất, Diệp Kính Văn thuận đà cũng té theo.

Áo ngủ Tiêu Phàm bị tuột hết phân nửa, mà đôi tay Diệp Kính Văn lại đang đặt ở eo anh.

Trong TV chiếu tới cảnh này thì bao giờ nữ diễn viên chính cũng sẽ được một anh chàng nào đó xuất hiện kịp thời ra tay giải cứu, tạo thành motip anh hùng cứu mỹ nhân đầy chất lãng mạn.

Thế nhưng nếu xảy ra đối với trường hợp này của Hắc Bạch song lang, nhìn sao cũng thấy rất kì dị. Hai người trợn mắt nhìn nhau, Tiêu Phàm lạnh lùng nghiêm mặt đẩy Diệp Kính Văn ra, vươn người ngồi dậy, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

Đứng trước mặt là Vệ Đằng, đang há to miệng bất động tại chỗ. Tiêu Phàm trong bụng thầm ai oán, tên ngốc này nhất định lại ăn phải dấm chua rồi đây, vừa muốn mở miệng giải thích cùng cậu, thì phía cửa lại truyền đến một giọng nói rất quen:

―Kính Văn, em có việc gấp muốn tìm anh.‖

Lâm Vi bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, cũng chỉ mỉm cười.

Diệp Kính Văn mới phút trước còn cười xấu xa đầy cao hứng khi người gặp họa, vừa nhìn thấy Lâm Vi, sắc mặt trở quả thật còn nhanh hơn cả lật sách.

Bốn người xấu hổ đứng yên lặng nhìn nhau, cho tới khi từ phòng trong truyền đến tiếng chó sủa ầm ĩ.

Vệ Đằng liếc mắt trừng Tiêu Phàm một cái, đi tới ôm lấy chú chó, tiện tay quăng cái phịch túi đồ ăn lên bàn gần đó, lầm lầm lì lì vào phòng đóng sầm cửa.

Lâm Vi vẫn duy trì im lặng như cũ, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy anh thật sự là bị nhìn đến độ cả da đầu cũng muốn run rẩy.

―Khụ, hai chúng tôi thật ra….‖ Tiêu Phàm mở miệng không biết phải giải thích làm sao, nhưng ngược lại Diệp Kính Văn lại rất nghiêm túc, cái gì cũng không nói, chỉ chằm chằm nhìn thẳng vào Lâm Vi.

Lâm Vi khẽ cười, xoay người đi xuống bếp lấy ra một con dao.

Tiêu Phàm cùng Diệp Kính Văn âm thầm trao đổi ánh mắt, chỉ thấy Lâm Vi dứt khoát vung dao, mạnh mẽ chém xuống áo ngủ Tiêu Phàm mặc.

Mau, nhanh, chuẩn!

―Đi thôi, còn đứng đó làm gì nữa?‖ Lâm Vi quay sang Diệp Kính Văn mỉm cười, lại trở về hướng Tiêu Phàm khách khí cúi đầu: ―Đã làm phiền cậu rồi.‖

Diệp Kính Văn ho khan một tiếng, lẽo đẽo theo sau Lâm Vi ra cửa, lúc lướt qua người Tiêu Phàm liền cười khổ lảm nhảm: ―Lần này thì thảm rồi.‖

Bị anh liếc mắt trừng lại. ―Biết thảm mà cậu còn cười!‖

―Trong cực khổ có hoan lạc‖ () Bị Lâm Vi quay đầu cảnh cáo, hắn mới chịu ngoan ngoãn rời đi.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn đến hộp thức ăn để trên bàn, thở dài thật lâu.

Nghe đồn Lâm Vi năm đó học võ chính là môn kiếm đạo (), thảo nào lúc cầm dao chặt đứt dây lưng áo lại chuẩn xác đến như vậy – Tiêu Phàm có cảm giác, cậu ấy là đang xem cái dây lưng kia biến thành đầu mình mà mạnh bạo chém đi.

Đưa tay sửa sang lại chút quần áo, anh vội vào chạy đến phòng ngủ gõ cửa.

―Vệ Đằng, mở cửa ra nào.‖

Bên trong thật lâu sau cũng không có trả lời, Tiêu Phàm thở dài. ―Em trước tiên mở cửa ra cái đã, anh phải giải thích với em chút chuyện.‖

Đứng đợi càng lâu càng thấy sốt ruột, Tiêu Phàm rốt cuộc đành phải lấy chìa khóa mở cửa vào, liền thấy Vệ Đằng đang ôm chú chó ngồi trên giường, cúi đầu dịu dàng vuốt lông nó, trên mặt không xuất hiện bất cứ biểu hiện gì.

Tiêu Phàm bỗng thấy thật đau lòng, tiến lại gần nhẹ nhàng ôm lấy cậu, lại bị cậu né đi.

―Kính Văn tìm anh là có công việc muốn nhờ, không ngờ lại tạo ra sự hiểu lầm như vậy, khiến em khó chịu lắm phải không?‖ Giọng nói Tiêu Phàm ôn nhu mà trầm bổng.

―Có liên quan gì tới em chứ.‖ Vệ Đằng vẫn như cũ một mực cúi đầu vuốt lông chó.

―Anh chưa từng sau lưng em lén lút làm bất cứ chuyện gì, em không tin anh sao?‖

―Được rồi, mới sáng sớm đừng nói mãi mấy cái chuyện không vui này. Anh lần sau nhớ ăn mặc cho kín đáo vào, đừng để xảy ra chuyện như hôm nay nữa.‖

Tiêu Phàm lúc này mới toét miệng cười. ―Ừ được, từ nay về sau sẽ chỉ để mỗi mình em xem thôi.‖

Nói xong liền cúi đầu hôn.

Vệ Đằng vỗ vỗ mông chú chó, nó rất biết điều nhảy xuống chạy ra ngoài, còn không quên dùng miệng kéo cửa lại.

Bên trong phòng tràn ngập không khí xuân tình, Tiêu Phàm vừa hôn môi Vệ Đằng, vừa đưa tay len lỏi vào quần áo, âu yếm xoa nắn điểm hồng trước ngực cậu.

Vệ Đằng đỏ mặt đẩy anh. ―Em đói bụng rồi, ăn sáng trước đã.‖

Cảnh tượng ban nãy khiến trong lòng Vệ Đằng rất khó chịu, ý nghĩ muốn độc chiếm Tiêu Phàm lại càng thêm mãnh liệt.

Mặc dù lúc đầu, khi nhìn thấy Lâm Vi đứng trước cửa nhà, cậu đã biết rõ Diệp Kính Văn đến tìm Tiêu Phàm chỉ đơn giản là bàn chuyện công việc, không có gì giấu diếm mờ ám. Tình cảnh ban nãy cũng chỉ là do tai nạn bất ngờ mà thôi.

Nhưng dẫu là vậy, trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt không yên.

Có thể được cùng Tiêu Phàm sống chung là một điều thật hạnh phúc, cậu cũng biết anh là người đàn ông tốt lại chung thủy, có ghen tức họa chăng chỉ do quá yêu anh mà ra thôi.

Ăn xong bữa sáng rồi, Tiêu Phàm lại vội vã tìm Vệ Đằng, mới phát giác ra thái độ của cậu đột nhiên xoay đổi một trăm tám chục độ.

Không phải đã nói không nhắc tới nữa rồi sao? Bây giờ không thèm nhìn mặt người ta là thế nào?

Khó có được ngày nghỉ cuối tuần, Vệ Đằng may mắn lại không cần phải làm việc, ai dè hai người chơi trò mặt lạnh cả ngày không thèm nhìn nhau nói câu nào.

Vệ Đằng bình thản ung dung mở máy tính chơi game, chơi đã thì nằm dài trên sofa xem TV, còn cố tình mở âm thanh cực lớn nữa chứ.

Tiêu Phàm muốn lại gần ôm cậu, cậu lại lánh người né tránh, muốn trò chuyện cậu lại không thể nghe rõ.

Tiêu Phàm trong lòng ai oán. Vệ Đằng em à, tuy rằng lâu lâu ăn chút dấm chua có thể giúp tăng tiến tình cảm, nhưng em cũng không cần lần nào ăn dấm rồi cũng nhào tới ôm lấy con chó kia cật lực vuốt ve vậy chứ, nhìn xem, lông nó đều đã bị em vò rối tinh rồi kìa…

Nghĩ đến đó tự dưng lại thấy hâm mộ cái con chó to lớn này muốn chết, Vệ Đằng cho tới bây giờ cũng chưa từng ôm ấp mình dịu dàng như vậy, thật muốn ùa vào nằm trong lòng của em, để em thỏa thích vuốt ve mình….

Đến tối, hai người cùng nhau dùng cơm xong xuôi, Tiêu Phàm vừa tắm rửa bước ra, lại phát giác thêm rằng cậu chàng Vệ Đằng đã khóa trái cánh cửa phòng ngủ mất tiêu.

Nhìn ra ngoài cửa sổ ánh sáng thưa thớt tựa ngọn đèn dầu, Tiêu Phàm bi thương thở thật dài.

Nhím con quả nhiên là không dễ chọc mà, thời điểm thấy vui vẻ, chú nhím nhỏ sẽ giống như cục bông tròn mềm mại nũng nịu trong lòng bàn tay mình, thế nhưng một khi đã tức giận rồi, thì mấy cái gai sẽ dựng thẳng khiến tay người chảy máu.

Đêm nay chẳng lẽ phải ngủ ngoài sofa thật sao?

Di động bỗng reo vang, tin nhắn gửi đến từ Diệp Kính Văn chứa đầy não nề: [Tôi bị Lâm Vi trục xuất rồi!]

Tiêu Phàm nhắn lại: [Vệ Đằng nhà tôi cũng vậy….]

__________

) Bỉ cực sinh nhạc – trong đau khổ có hạnh phúc: vầng, ý tứ rõ ràng, anh Diệp nhà ta rất hưởng thụ được bà nhà anh ghen tuông nắm về=)) có điều xem anh cừi được bao lâu=))

) Kiếm đạo: là môn học đấu kiếm, có xuất xứ từ Trung Quốc nhưng được biết đến nhiều hơn ở Nhật. Nếu có hay xem các bộ phim Nhật thời cổ hoặc nói về võ thuật, samurai, vv… sẽ dễ dàng bắt gặp môn học này.

Hình ảnh:

Hai bạn công tội nghiệp của chúng ta hôm nay đều bị phạt, có đều theo cách trái ngược nhau, một người bị nhốt bên trong, một kẻ bị giam ở ngoài. Trong khi bọn họ còn bận than trời trách đất, nào đâu có biết bên đây Vệ Đằng và Lâm Vi đang bắn tin nhắn tám cực kỳ vui vẻ.

[Ôi, trùng hợp dữ vậy. Vậy ra Lâm Kiệt chính là em trai của anh sao?]

[Ừa đúng vậy, tôi sau này còn nghe nó kể lại, hóa ra cậu và nó học chung một trường. Chẳng những thế còn là đàn anh nữa chứ!]

[Đúng đó, năm học đại học chúng tôi còn cùng nhau chơi bóng rổ nữa. Lâm Kiệt chơi môn đó thật lợi hại, tư thế đập bóng vô cùng mạnh mẽ. Chẳng tệ như tôi, chỉ biết có mỗi việc ném bóng vào rổ.]

[He he, là tôi dạy cho nó mờ ^_^]

[Anh cũng có chơi bóng rổ nữa á? Trời không ngờ luôn đó nha, tôi xưa nay cứ luôn nghĩ anh là dạng người chỉ biết cắm đầu học, đâu có thời gian đi tham gia ba cái trò này…]

[Xời, hồi học trung học tôi còn là tuyển thủ trong đội bóng rổ trường mà. Haha, nhưng mà thời gian lâu lắm rồi, giờ chắc không được như trước nữa.]

[He he, vậy thì mai mốt rảnh rỗi hẹn nhau đi chơi một trận đi. Có điều hình như anh là giáo sư đại học nhỉ, vậy chắc bận rộn không có thời gian rồi?]

[Chắc không đâu, gần đây rất ít tiết dạy.]

[Vậy thì tốt rồi, tôi dạo này cũng rảnh, không giống như ai kia suốt ngày chúi mũi vào công việc.]

[Hay là ngày mai hai chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng một bữa đi? Tôi có sẵn hai vé đây này, đúng lúc Kính Văn lại phải đến bệnh viện.]

[Okay, vậy mai gặp nhé. Nói thật, tôi cảm thấy anh và tôi nói chuyện phiếm rất hợp rơ nhen, he he.]

[Đành chờ hay sao?] Diệp Kính Văn bắn tin sang hỏi.

Tiêu Phàm bèn nhếch môi cười. [Làm gì có vụ đợi chờ ở đây, hành động thôi. Chúc thuận lợi nha bạn hiền.]

[Chính xác, ngồi ngóng không phải phong cách của hai ta nhể?]

Vì thế từ hai căn phòng ngủ ở hai nơi khác nhau đều đồng thời vang lên tiếng gõ cửa.

Vệ Đằng vừa nghe có người gõ cửa, vội vã rúc đầu vào chăn giả bộ ngủ. Một lát sau, lại nghe thấy tiếng chìa khóa tra ổ lạch cạch, cả người liền vô thức cứng lại.

Hình như Tiêu Phàm nổi nóng rồi?

Kỳ thật lúc sáng nghe qua lời giải thích của Tiêu Phàm, Vệ Đằng đã sớm tha thứ cho anh rồi, trong lòng đã không còn tức giận gì nữa. Cậu vốn cũng không phải là kẻ hay tính toán chi li cái gì, chỉ là mới bị ăn chút dấm chua, trong lòng không thấy thỏai mái mà thôi.

Sau đó thì là vì lo mải mê nhắn tin với Lâm Vi, nói đến quên trời quên đất, bởi vậy mới vô tình quên luôn Tiêu Phàm….

Đang lo nghĩ ngợi mông lung, đột nhiên cảm nhận được có người mạnh mẽ siết vào lòng. Vệ Đằng không giả bộ nữa, hai mắt mở to, phát hiện Tiêu Phàm đang dòm mình chằm chằm.

―Em vẫn còn thấy ghen?‖

Vệ Đằng hé miệng, cũng không biết nên nói làm sao, đành lại nhắm mắt quay đi không nhìn anh.

Cánh tay Tiêu Phàm vẫn đang ôm lấy Vệ Đằng, nhanh chóng lật người nằm đè lên cậu, không nói không rằng cúi đầu hôn nồng nhiệt, không cho Vệ Đằng cả cơ hội để giãy dụa.

―Buông ra…‖

Tiêu Phàm thầm nghĩ Vệ Đằng đang ngượng, vẫn kiên trì tiếp tục hôn, tay giữ chặt lấy cằm cậu, đầu lưỡi linh hoạt đẩy vào càn quét khắp nơi.

―Đừng….Đã bảo buông ra mà….‖ Vệ Đằng bắt đầu có chút nóng nảy, dùng sức đẩy mạnh Tiêu Phàm ra. Nhưng khi nhìn đến biểu cảm bị tổn thương của anh, Vệ Đằng lại cảm thấy chột dạ trong lòng, liền nhỏm người dậy.

―Em….thấy trong người không được thỏai mái lắm….‖

Thực ra là cậu đang lo nghĩ đến buổi tắm suối nước nóng ngày mai, nên tối nay không thể làm cái chuyện này được, ngộ nhỡ mà có lưu lại mấy dấu vết xanh tím mờ ám gì gì đó, thì có nước bị Lâm Vi cười cho thúi mũi luôn.

Nhưng mờ chuyện này thật không thể nói thẳng ra được, địa điểm suối tắm nước nóng đó là chỗ mới mở gần đây, nghe nói rất nổi tiếng, Vệ Đằng đã muốn đi lâu rồi, chỉ là lần lữa mãi vẫn chưa có dịp. Hiện tại vé thì chỉ có hai tờ, hơn nữa lại là của Lâm Vi, Vệ Đằng không thể là kẻ thất tín, lỡ mà nói ra cho Tiêu Phàm nghe, thì anh nhất định sẽ nổi giận mất….

Sao mà cứ có cảm giác giống mình đang ngoại tình ấy nhỉ.

Vệ Đằng nghĩ đến đó chợt chột dạ quay sang nhìn Tiêu Phàm một cái, ai ngờ chỉ thấy anh đang cúi đầu trầm mặc.

Mãi một lúc lâu, Tiêu Phàm mới rướn người đến hôn lên má Vệ Đằng, dịu dàng nói: ―Trong người không được thỏai mái thì mau đi nghỉ ngơi sớm, anh cũng không miễn cưỡng em nữa.‖ Nói rồi liền đứng dậy định ra ngoài.

Vệ Đằng bỗng dưng nhận ra, hình ảnh lúc anh cúi đầu, quả thật trông rất cô đơn tịch mịch, trong ngực không khỏi đau xót, cánh tay vội vàng choàng ôm lấy eo anh.

Lưng Tiêu Phàm dần trở nên cứng ngắc, nhưng Vệ Đằng cũng không có buông tay, hai người cứ duy trì tư thế như thế. Thật lâu qua rồi, Tiêu Phàm bỗng dưng thở thật dài, xoay người ngồi lại trên giường, kéo Vệ Đằng ấp vào trong lòng.

Tuy là thế, trong bụng anh vẫn không khỏi ai óan, Vệ Đằng em đúng là giỏi tra tấn người khác mà, cứ như vậy mà rúc vào trong ngực người ta. Bản thân em thì giỏi rồi, ngủ giấc say sưa, chỉ tội cho anh đây này, dòm được, sờ được, mà không được làm gì hết.

Đã không mần ăn được gì, anh đành phải nằm suy nghĩ linh tinh, chợt nhìn thấy di động ở nơi mép giường lóe lên ánh sáng. Tiêu Phàm chồm tới cầm lên xem, vừa lúc thấy trên màn hình hiện rõ dòng tin nhắn.

[Okay, vậy ngày mai cùng nhau đi tắm suối nước nóng hen.] Vệ Đằng vốn là người tính tình cẩu thả, tin nhắn gửi đi bị thất bại cậu cũng không để ý.

Khóe miệng Tiêu Phàm khẽ khàng nhếch lên thành nụ cười, mò mẫm rút ra di động của mình, gửi đến cho Diệp Kính Văn một dòng tin ngắn gọn.

[Cậu có chắc đêm nay thu phục được Lâm Vi không?]

Chớp mất đã thấy có phản hồi [Yên chí đi.]

Tiêu Phàm lúc này mới yên tâm ôm một Vệ Đằng đang ngủ mê mệt, bản thân cũng nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.

Diệp Kính Văn so với Tiêu Phàm càng xảo quyệt hơn, vừa đóng lại di động xong, ở trong phòng ngủ đi đi lại lại vài vòng, sau đó liền dựa người vào cánh cửa phòng ngủ lớn giọng rên rỉ.

Lâm Vi rốt cuộc nhịn hết nổi, cau mày bước đến mở cửa: ―Anh làm gì?‖

Bắt gặp bộ dạng Diệp Kính Văn đang ôm lấy dạ dày cúi gập người, Lâm Vi mặt mày lạnh tanh nói: ―Lại giả đò bị đau dạ dày đó hả? Anh tốt nhất là nên đổi lại cái động tác nào đó giống giống chút đi.‖

Diệp Kính Văn vẫn không nói lời nào, chỉ liên tục khó khăn thở khò khè. Lâm Vi tiến lại gần quan sát hắn, phát hiện sắc mặt hắn đã hóa trắng bệch, trên trán không ngừng rỉ tầng tầng mồ hôi lạnh.

Lâm Vi tái mặt, vội vàng nâng tay đỡ hắn tới ngồi trên giường. ―Có đau lắm không?‖

Diệp Kính Văn chỉ có thể gật gật đầu.

Lâm Vi dịu dàng ôm lấy Diệp Kính Văn vào lòng, Diệp Kính Văn cũng nhân cơ hội giương móng vuốt ôm lấy người ta.

―Thật sự đau quá.‖ Giọng nói vô cùng thảm thương.

Lâm Vi thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi gáy hắn.

―Thật ra…..Em hôm nay quả thật có chút ghen tuông.‖ Lâm Vi nhỏ giọng thì thầm, cánh tay Diệp Kính Văn đột nhiên siết lại, đem cằm gác trên vai Lâm Vi.

―Anh biết.‖

Tiếng nói trầm trầm truyền đến bên tai, Lâm Vi lúc này mới thấy an tâm, tuy biết là hắn đang giả bộ, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ.

―Em biết các anh hôm nay thực sự không có gì, chỉ là…….khoảng thời gian lúc em rời xa anh, Tiêu Phàm đã luôn ở bên cạnh anh….‖

Bàn tay Diệp Kính Văn cùng Lâm Vi mười ngón đan vào thật chặt, hai chiếc nhẫn khẽ chạm vào nhau, phát ra âm thanh leng keng nhỏ.

―Lâm Vi, anh hiểu được nỗi băn khoăn của em. Thời gian chúng ta rời xa nhau thật sự lâu lắm, tuy rằng trong lòng anh lúc nào cũng mang theo hy vọng nhất định sẽ tìm được em mà cố gắng, nhưng kỳ thật anh cảm thấy rất sợ….sợ em sẽ yêu thương một người khác….sợ em đã quên đi anh….‖ Bị bàn tay Lâm Vi nắm chặt, Diệp Kính Văn lúc này mới nhẹ thở dài, nhỏ giọng thì thào: ―Còn có, Chu Phóng kia đã nhiều năm như vậy, lúc nào cũng kề cận cạnh em….‖

Lâm Vi hơi ngẩn người, cười gượng giải thích: ―Chu Phóng và em là bạn với nhau từ thuở nhỏ…..Cậu ấy đối với em….chính là tình cảm anh em, anh cũng đâu phải không rõ điều đó.‖

―Anh với Tiêu Phàm cũng chỉ là tình bạn thân thuần túy mà thôi, em không tin anh sao?‖ Giọng nói thốt ra đã có chút buồn tủi.

Qua một chốc, Lâm Vi mới dịu dàng nở nụ cười. ―Anh bảo em như thế nào có thể tin tưởng anh được đây? Dạ dày nhanh như vậy đã hết đau rồi hả?‖

―Anh có nói đau dạ dày hồi nào?‖

―Vậy anh trưng ra cái bộ dạng ôm chặt lấy bụng kia làm gì?‖

―Nơi anh ôm chính là trái tim nha.‖ Diệp Kính Văn ngẩng đầu lên, cười gian tà nhìn về phía Lâm Vi. ―Em chỉ vừa ghen tuông mới có một lần, mà anh đã thấy rất đau lòng rồi.‖

Lâm Vi mặt đỏ gay, cái tên dẻo mồm này đúng là càng lúc càng nói nịnh lưu lóat. Mới phản ứng chậm một chút, cả người đã bị hắn ôm chầm lấy ủ vào trong ngực, giãy dụa thì chắc không thoát, muốn đánh cũng không lại.

Thôi thì đành nhắm mắt đưa chân, mặc cho Diệp Kính Văn vươn móng vuốt sói đói vào trong quần áo mình.

―Thật lâu rồi không được chạm vào em, anh chịu đựng đến phát điên rồi, biết không?‖ Đem Lâm Vi lột sạch áp ở trên giường, Diệp Kính Văn vừa vuốt điểm đỏ

trước ngực cậu, vừa ghé vào bên tai thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn, mang theo chút mê hoặc.

Lâm Vi thân thể run lên, đưa tay bám lấy vai Diệp Kính Văn.

―Lâm Vi, anh rất nhớ hương vị của em…‖

―Im lặng…‖ Lâm Vi vẫn là không chịu nổi những lời nói khiêu khích của Kính Văn khi ở trên giường, mặt đỏ lên, trực tiếp đem môi áp đến.

Diệp Kính Văn dĩ nhiên rất không khách khí đưa lưỡi ra, cùng đầu lưỡi Lâm Vi có chút vụng về giao triền cùng một chỗ.

Lâm Vi bị hôn đến thở hồng hộc, đột nhiên nhớ tới Vệ Đằng… Vội vàng đẩy Kính Văn ra, ―Cái kia… Hôm nào đi, em ngày mai có chút việc…‖

―Hôm nào cũng không được, anh không nhịn được, hơn nữa em cũng có phản ứng.‖ Diệp Kính Văn tiếp tục dùng ngón tay thon dài mơn trớn lên làn da nhạy cảm của Lâm Vi, rất nhanh liền tiến tới trung tâm của mọi sự ham muốn, không chút do dự cầm lấy.

―A… Anh, anh buông tay!‖ Lâm Vi có chút nóng nảy, dục vọng bị hắn khống chế, thân thể lại không dám động, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt nhờ giúp đỡ, nào ngờ rằng cái loại ánh mắt cầu trợ đó, trong mắt Diệp Kính Văn, lại có chút hấp dẫn.

Một đợt hôn nữa lại đến, ngón tay của Diệp Kính Văn cũng động nhanh hơn, thành thạo khiến cho phân thân của Lâm Vi bị khiêu khích.

Lâm Vi chỉ cảm thấy từng trận khoái cảm mãnh liệt đến, bị anh ôm, giống như là cả người mình đang được ngâm trong nước ấm, cảm giác thoải mái làm cho người ta không muốn bước ra.

―Kia… Em ngày mai hẹn người… Ư…‖

―Cho người ta leo cây đi.‖ Diệp Kính Văn nhấn ngón tay, thành công làm cho Lâm Vi thét đến chói tai, toàn thân co quắp, phóng ra tay anh.

Diệp Kính Văn từ đầu giường nhấc ra một lọ bôi trơn, rót lên phần hậu huyệt, Lâm Vi thân thể cứng đờ, vội vàng ngăn trở tay của anh.

―Không… Không được… Em ngày mai có việc phải ra ngoài…‖

―Em hẹn ai?‖

―Ách…‖

―Ấp úng ư, chột dạ?‖ Diệp Kính Văn hư cười, ―Không phải là… Vệ Đằng đi?‖

Bị anh đoán được tâm tư của mình, Lâm Vi cười có chút lúng túng, ―Là Vệ Đằng… Em muốn cùng cậu ấy hàn huyên một chút.‖

―Sau này hàn huyên, hơn nữa, Vệ Đằng ngày mai nói không chừng cũng không đứng lên nổi đi.‖ Diệp Kính Văn ý vị thâm trường cười, cúi người lần nữa hôn Lâm Vi, đem ngón tay đi vào.

Lâm Vi không thể làm gì khác hơn là bỏ qua việc phản kháng, mặc cho anh khuếch trương hậu huyệt, cảm giác tay anh rất ôn nhu, chỉ cảm thấy toàn thân tựa hồ cũng phát nhiệt.

―Có thể…‖ Nếu còn sờ nữa chắc mình sẽ bắn mất, Lâm Vi rướn người lên, ôm chặt Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn hiểu ý, tách hai chân ra rộng hơn, đem phần bộ vị đã sớm cứng kia đặt trước cửa lối vào.

―A…‖ Một trận mãnh liệt đánh thẳng vào, khiến cho Lâm Vi không chịu được phải thét lên, ở chung một chỗ đã lâu, thân thể sớm thành thói quen khi tiếp nhận anh, nhưng lúc này đây, không biết có phải Diệp Kính Văn đã nhịn quá lâu rồi không, có vẻ vô cùng kịch liệt.

Mỗi lần tiến vào đều chạm được đến điểm nhạy cảm, Lâm Vi chỉ cảm thấy hai bên bị trừu sáp đến đau đớn, nhưng lại cùng với khoái cảm, như những cơn thủy triều ào tới, làm cho người ta đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại là những khoái cảm ập đến.

Kịch liệt ma sát tựa hồ như muốn thân thể hai người hoàn toàn hòa hợp, mang theo đau đớn và hạnh phúc, tất cả đều rất mãnh liệt.

―Anh yêu em…‖

Diệp Kính Văn vừa đẩy vừa nói lời yêu thương, giống như một loại bùa chú, khiến Lâm Vi thở hổn hển, không ngừng điều chỉnh tư thế làm cậu thích ứng mà đẩy vào điên cuồng.

Một bên là những nụ hôn nóng bỏng, một bên thì càng ngày càng trừu sáp càng nhanh, Diệp Kính Văn kích động tâm tình khiến cho Lâm Vi cũng dần dần bị cuốn theo, làm cậu liên tục rên rỉ.

Ôm người yêu trước mặt, cùng nhau đạt tới cao trào, kỳ thực cũng là một loại hạnh phúc đi.

Chỉ bất quá, Diệp Kính Văn người này làm chưa bao giờ có chừng mực, một lần khẳng định không thỏa mãn được anh, hành hạ cậu đến hơn nửa đêm, Lâm Vi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, hai chân bủn rủn vô lực, tựa hồ thân thể đau như muốn rời ra, đoán chừng ngày mai thức dậy sẽ có chút khó khăn.

Bị Diệp Kính Văn ôm đến phòng tắm tẩy rửa, sau đó ôm vào phòng ngủ chung một chỗ, Lâm Vi đột nhiên nghĩ đến Vệ Đằng, xem ra… chỉ có thể cho cậu ấy leo cây rồi.

Mang theo một thân toàn dấu vết, cũng không có cách nào đi tắm đi.

Bất quá, sao mình lại có cảm giác bị lừa nhỉ? Tại sao cảm thấy lúc Diệp Kính Văn đưa mình hai tấm vé, nụ cười có chút tà ác?

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm thấy ở cửa có phong thư.

Bên trong là hai tấm vé VIP đi tắm suối nước nóng.

Tiêu Phàm cười rút một tờ ra ngoài, sau đó trở về phòng, làm bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, đưa phong thư cho Vệ Đằng.

―Thư của em.‖

Vệ Đằng vội vàng chạy tới, xoay lưng lại với Tiêu Phàm để mở thư, nhìn thấy bên trong là tấm vé VIP cậu chờ đợi từ lâu.

―Là cái gì mà khiến em cao hứng như thế.‖ Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện ở phía sau, dọa Vệ Đằng một trận.

Vệ Đằng cười hắc hắc, đem phiếu nhét vào túi áo, ―Cái kia… hôm nay bạn đồng môn ở cao trung hẹn em tụ tập, em phải ra ngoài rồi.‖

Tiêu Phàm thất vọng mà thở dài, ―Khó có được cuối tuần, còn muốn cùng em trải qua mà.‖

―Không có chuyện gì, buổi tối em sẽ trở về…‖ Vệ Đằng an ủi, cầm tay Tiêu Phàm, ―Vậy em đi dọn đồ, bây giờ em phải ra ngoài rồi.‖

Nào ngờ rằng đứng phía sau cậu, khóe miệng Tiêu Phàm nhẹ nhàng nhếch lên.

―Đã nhận được vé chưa?‖ Diệp Kính Văn gọi điện tới thật đúng lúc.

―Ừ, cám ơn. Lâm Vi sao rồi?‖

―Tôi đang tận hưởng bộ dáng tuyệt vời của cậu ấy khi ngủ.‖

―A a, sau này chúng ta cố gắng đừng gặp nhau một mình, tránh ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình.‖

―Đúng vậy, Lâm Vi trong lòng đối với cậu có chút bài xích ^_^‖

―Vệ Đằng đối với cậu lại càng hận thấu xương.‖

―Được rồi, dù sao nếu không có việc tôi cũng sẽ không tìm cậu.‖

―Như cậu.‖

―Hợp tác vui vẻ, bạch lang quân.‖

―Ừ, lần sau khong dùng cách này được nữa đâu.‖

Thấy Vệ Đằng rời khỏi phòng, Tiêu Phàm liền cúp máy.

―Vệ Đằng, có cần anh đưa em đi không?‖

Vệ Đằng vội vàng lắc đầu, ―Không cần không cần, em sẽ đón xe, nó cũng ở gần đây thôi.‖

Tiêu Phàm cười đặc biệt ôn nhu, thì thầm bên tai Vệ Đằng: ―Kia… Đi chơi vui vẻ nhé.‖

Vệ Đằng chỉ cảm thấy nhìn nụ cười của anh, có cảm giác sởn khai ốc.

Vệ Đằng theo địa điểm ghi trên vé VIP, đến cửa trung tâm.

Ngồi ở ghế đá đối diện, chờ thật lâu cũng không thấy Lâm Vi, vì vậy cậu liền gửi tin nhắn qua.

―Lâm Vi anh đã tới chưa?‖

Lâu sau đó vẫn không thấy tăm hơi đâu, cũng không có bất kỳ hồi âm nào.

Vệ Đằng không đợi được, liền trực tiếp gọi điện thoại, không ngờ, người nghe điện thoại là Diệp Kính Văn.

―Vệ Đằng a, có chuyện gì sao?‖

―Ách… Tôi tìm Lâm Vi…‖

Vệ Đằng nghe thấy điện thoại đầu kia Diệp Kính Văn cười nhẹ, sau đó mới lên tiếng: ―Cậu ấy đi ra ngoài, tôi cũng không biết đi đâu, điện thoại di động rơi ở nhà.‖

―Nga, kia cám ơn.‖ Vội vàng cúp điện thoại, bởi vì cậu không muốn nghe thanh âm tà ác của người kia, vừa nghe liền muốn bay qua đánh hắn.

Vệ Đằng chờ giây lát, đoán chừng Lâm Vi là trên đường cất xe, vì vậy tự động đi vào trước.

Trung tâm mới mở này, khung cảnh thật ưu nhã thư thái, Vệ Đằng vừa vào, liền thích không khí thoải mái nơi đây.

Đem phiếu đưa cho phục vụ viên, theo phục vụ viên đi vào, vào sâu bên trong, ánh sáng có chút mờ mịt.

―Tiên sinh, xin mời.‖ Nhân viên phục vụ mở cửa, cười tươi, Vệ Đằng gật đầu một cái, đi vào gian phòng.

Bên trong có một hồ tắm lớn rất hoa lệ, bốc hơi nóng.

Vệ Đằng nghĩ thầm, nếu Lâm Vi chưa đến, bản thân trước cứ xuống ngâm trước. Hơn nữa, ở trước mặt anh ấy cởi quần áo vẫn có chút quái dị.

Vì vậy trong gian phòng thay đồ bên cạnh Vệ Đằng hai ba cái đã cởi sạch trơn, duỗi thân người chìm trong bồn tắm.

Nước trong hồ ấm vừa, ngâm mình bên trong đặc biệt thoải mái, toàn thân đều được thả lỏng, Vệ Đằng mềm nhũn dựa vào bờ, nhắm mắt lại hưởng thụ.

Động động cánh tay, dòng nước ấm áp quét qua làn da nhạy cảm, cũng giống như được tình nhân vuốt ve

Thật là thoải mái a.

Kỳ thực đã sớm muốn cùng Tiêu Phàm đi nơi này, đáng tiếc Tiêu Phàm gần đây vẫn bề bộn nhiều việc, Vệ Đằng đã từng nhắc tới một lần, thấy Tiêu Phàm không có bộ dạng gì gọi là hứng thú, cuối cùng vẫn là bỏ đi ý niệm đó.

Nhiều lần muốn nói ra, nhưng nhìn anh bận rộn chỉnh sửa lại tài liệu, bộ dạng nghiêm túc, vẫn là đem lời muốn nói nuốt xuống.

Đang mơ mơ màng màng nghĩ, đột nhiên nghe được một tiếng mở cửa.

Lâm Vi tới rồi sao?

Vệ Đằng giật giật thân thể, trong khói sương mù, nhìn không rõ bộ dáng của đối phương, không biết có phải hay không bản thân do ngâm mình ở trong bồn tắm, chỉ cảm thấy người đứng đối diện có chút cao lớn. Nhìn xuyên qua sương mù, chỉ có thể mơ hồ thấy một thân ảnh, tại sao rất giống Tiêu Phàm a? ?

Vệ Đằng loại bỏ ý tưởng này ra khỏi đầu, lấy tay giữ gáy làm cho mình thanh tịnh một chút, cười nói: ―Tôi thấy anh chưa đến, tự mình ngâm trước rồi.‖

―Ừ.‖ Đối phương đơn giản nói ra bằng giọng mũi.

Vệ Đằng xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía người kia, nằm dọc theo hồ tắm, hai chân vẫn tiếp tục ngâm trong nước khoan khoái dễ chịu.

Chẳng biết tại sao, hôm qua cùng tên kia nói chuyện phiếm chỉ có khoái trá, nhưng bây giờ trần truồng tương đối, luôn cảm thấy lúng túng.

Mặc dù trước kia cũng cùng Chu Vũ tắm chung, nhưng Lâm Vi dù sao cũng là bất đồng, là người yêu của bằng hữu của người yêu mình, là người mà Tiêu Phàm đã từng yêu?

Cái quan hệ phức tạp này Vệ Đằng cũng không rõ ràng lắm, không thể làm gì khác hơn là đưa lưng về phía anh, tránh nói không ra lời.

Kỳ quái chính là, Vệ Đằng chỉ cảm thấy có một loại cảm giác bị áp bách từ từ tiến tới gần, hơn nữa hơi thở đó, đặc biệt quen thuộc, hơi thở mãnh liệt ấy chậm rãi vây quanh lấy chính mình.

Vệ Đằng trong bụng cả kinh, vừa muốn quay đầu, đột nhiên bị người kia ôm eo.

Bàn tay nóng rực kia dọa Vệ Đằng một trận, hơn nữa còn đặt ở phần nhạy cảm chỗ bụng dưới… Vệ Đằng toàn thân cứng ngắc, cảm giác quen thuộc, rất giống Tiêu Phàm…

Chẳng lẽ là mình ngâm lâu quá thành mơ hồ, xuất hiện ảo giác sao?

Cổ họng Vệ Đằng căng lên, một hồi lâu mới thốt ra âm tiết: ―Anh…‖

―Ừ, là anh.‖

Vệ Đằng toàn thân run lên, muốn xoay người, nhưng bàn tay hư hỏng kia lại cố đi xuống tìm kiếm. Vệ Đằng giận đến mặt đỏ lên: ―Tiêu Phàm! Anh tên khốn này! Theo dõi em?‖

―Không có a, nhưng anh cũng có vé VIP.‖ Sau lưng Vệ Đằng là hô hấp nóng rực của Tiêu Phàm, Vệ Đằng chỉ cảm thấy làn da nhạy cảm phía sau mình đều như bị đốt cháy.

―Em rõ ràng cùng Lâm Vi…‖

Vệ Đằng còn muốn hỏi rõ ràng, lại bị Tiêu Phàm cắt đứt: ―Em không muốn chúng ta cùng nhau sao?‖

―Ách…‖ Vệ Đằng cứng họng, chỉ chốc lát sau, có chút áo não cúi đầu: ―Anh không phải là bề bộn nhiều việc sao?‖

―Hôm nay không có bận.‖ Tiêu Phàm thấp giọng nở nụ cười, ―Hôm nay cả ngày, anh sẽ hầu hạ em tắm.‖

―Anh định ngâm em thành thịt heo à!‖ Vệ Đằng rống lên một tiếng, Tiêu Phàm nhanh tay vừa động, bỗng dưng cơ thể như có điện giật, thanh âm Vệ Đằng bỗng nhiên thay đổi, thay vào đó là tiếng rên rỉ ngọt ngào, ―A…‖

―Thoải mái sao?‖ Tiêu Phàm nhẹ nhàng vuốt ve làn da đỏ ửng của Vệ Đằng do ngâm mình trong nước nóng đã lâu.

Bởi vì không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể cảm giác được hơi thở nóng rực ở phía sau, cảm thụ được bàn tay ấm áp trên da thịt, còn có ngón tay thon dài đang vuốt ve.

Mặt Vệ Đằng đột nhiên đỏ lên, bởi vì bộ vị ở dưới nhờ anh mà đã dựng thẳng lên rồi.

Tiêu Phàm cười để cho Vệ Đằng xoay người lại, nhìn con nhím toàn thân phiếm hồng, không kìm được cúi đầu hôn xuống.

―Ngô… Ừ…‖

Vệ Đằng bởi vì tắm mà cơ thể buông lỏng, toàn thân vô lực, ngược lại lại khiến cho người nào đó tận dụng triệt để.

Trong bồn tắm nóng hôi hổi, Tiêu Phàm nhẹ nhàng ôm eo Vệ Đặng, ôn nhu hôn cậu. Vệ Đằng mơ mơ màng màng đáp lại, chỉ cảm thấy trong phòng nhiệt độ càng ngày càng cao, không khí tựa hồ không như bình thường, hô hấp có chút khó khăn.

Chóp mũi cảm nhận được hơi thở của Tiêu Phàm, có cảm giác an tâm, khiến cho Vệ Đằng không khỏi muốn tới gần.

Nhưng Tiêu Phàm hôm nay, chẳng biết tại sao đột nhiên trở nên ác liệt hơn.

Cố ý khiêu khích dục vọng của Vệ Đằng, khiến nó khó chịu hơn bình thường… Vệ Đằng nghiến răng nghiến lợi, không thể làm gì khác hơn là chủ động vươn tay ôm lấy Tiêu Phàm.

Kết quả, vốn là tắm ―đơn thuần‖, biến thành kích tình trong suối nước nóng..

Bởi vì tắm mà lộ ra vẻ phá lệ mềm mại của nhím con, bị Tiêu Phàm ôm thật chặt vào trong ngực, một tay đang vuốt ve cái mông cao, một cái tay khác theo bả vai hoạt động, cừ từ từ trượt dài trên thân thể phiếm hồng động lòng người này.

Ngón tay cuối cùng dừng ở hậu huyệt, mượn nước ấm nhẹ nhàng đi vào.

―A!‖ Vệ Đằng thét chói tai, rồi mới từ mơ hồ trở lại tỉnh táo lại, mới vừa rồi bị anh ―xoa bóp‖ đến sắp ngủ thiếp đi, không ngờ lúc tỉnh lại lại là tư thế này.

Vệ Đằng muốn đẩy anh, kết quả cái mông bị nhấc cao hẳn lên, hai chân bị đặt lên eo, toàn bộ sức nặng của cơ thể đều là cậu nhận lấy.

―Anh sẽ không muốn ở chỗ này đi? ! Có lầm hay không, cái này là nơi công cộng mà… Ngô…‖

Bị nụ hôn nhiệt tình cắt đứt, Vệ Đằng vẫn không phục, hai tay dùng sức đẩy đối phương ra.

―Đồ ngốc, cái gì gọi là vé VIP em không biết sao…‖ Sau một nụ hôn dài, Tiêu Phàm ghé tai Vệ Đằng thấp giọng, nở nụ cười, ―Cả ngày, cũng sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy chúng ta, còn có thể có miễn phí thức ăn, chờ một chút tắm rửa xong, còn có thể nằm ở trên ghế salon mềm mại xem tivi, cùng với nhà mình giống nhau, em cứ hảo hảo hưởng thụ là tốt rồi.‖

―Anh… Anh anh anh, sớm có dự mưu? !‖ Vệ Đằng mở to mắt, cảm giác một vật cứng rắn để ngay trước hậu huyệt, bị làm cho hoảng sợ đến toàn thân cứng ngắc.

Tiêu Phàm thở dài, ―Em không thích sao? Phiếu này giá khá đắt, đừng nên lãng phí‖

Nói xong liền thẳng lưng, lấy dục vọng cứng ngắt của mình nhẹ nhàng ma xát hậu huyệt của Vệ Đằng.

Vệ Đằng mặt đỏ lên, ―Em thích tắm, không thích được phục vụ thêm.‖

―Mua một tặng một.‖ Tiêu Phàm nói một cách quang minh chính đại, tiếp tục ma sát bắp đùi nhạy cảm của cậu.

―Kia… Đổi địa phương đi.‖ Vệ Đằng tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, kỳ thực mình cũng muốn, bởi vì Tiêu Phàm gần đây quá bận rộn, mỗi lần về nhà đều quá muộn, mình cũng đã ngủ thiếp đi, tính ra, đã gần nửa tháng không cùng anh thân mật rồi.

Chẳng qua là, ở nơi này, Vệ Đằng cho dù da mặt dày đi nữa, vẫn còn có chút lúng túng.

Loại chuyện như vậy hay là làm trên giường, có khi còn khá hơn.

―Không sao, nước cũng tốt mà.‖ Tiêu Phàm cười rất ôn nhu, tay ôm lấy mông Vệ Đằng, nhẹ nhàng nhéo nhéo, ―Có thể không? Anh rất muốn em.‖

Tại sao nói trực tiếp như vậy! Có phải hay không cũng học tập tên lang Diệp Kính Văn kia? Nga không, anh vốn chính là lang.

Vệ Đằng cúi đầu trầm tư chốc lát, rốt cục cũng gật đầu một cái.

Nhận lại là nét cười của Tiêu Phàm.

―Đã nhiều lần như vậy, em vẫn còn chưa quen sao?‖ Tiêu Phàm cắn cắn lỗ tai Vệ Đằng, Vệ Đằng ấp úng không ra tiếng, hậu huyệt đột nhiên một trận đau đớn, dục vọng nóng rực từ từ đẩy vào, cảm giác hậu huyệt bị căng ra, khiến cho Vệ Đằng phải kêu lên.

―Anh chậm một chút!‖

―Ừ, đủ chậm.‖ Tiêu Phàm cúi người tới, hôn lên khuôn mặt không biết là bởi vì tức giận hay là bởi vì xấu hổ, trở nên đỏ bừng, còn có bởi vì hơi nước mà lộ ra đôi môi hồng đặc biệt.

Sách sách, nhím con ngâm trong suối nước nóng xong thật mê người đi.

―Cái kia…‖ Tại sao lại dừng lại, anh định hành hạ em hả? Vệ Đằng liếc mắt, Tiêu Phàm lại có vẻ rất vô tội.

―Ừ? Cái gì?‖

Vệ Đằng hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, hai chân kẹp lấy hông anh, thắt lưng xoay xoay, cảm giác sung sướng khi thành công khiến cho Tiêu Phàm thở dốc.

―Anh nhanh lên một chút… Xong rồi còn phải tắm nữa.‖ Vệ Đằng cũng cảm thấy mình nói lời như thế quá mất mặt, đem đầu rũ xuống, chôn trong vai anh, khó chịu hừ một tiếng: ―Khốn kiếp.‖

Tiêu Phàm cười cười, để cho Vệ Đằng ôm bả vai của mình, cả người đều quấn trên người mình, đỡ lấy mông của cậu, từ từ trừu sáp.

Trong bồn tắm nổi lên rất nhiều bọt nước, như đập đá, vừa mạnh lại vừa có tiếng vang.

Bên trong phòng hơi nước càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ ngọt ngào, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng kịch liệt.

Hồi lâu sau, Tiêu Phàm rốt cục phát tiết ra ngoài, ôm Vệ Đằng tựa vào bên cạnh bờ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng loáng.

Vệ Đằng dựa vào anh thở, thở hổn hển thật lâu, lúc này mới bình tĩnh trở lại.

―Anh sớm có dự mưu? !‖

Tiêu Phàm cũng không phủ nhận, nhẹ gật đầu cười.

―Thế tóm lại chuyện vé là như thế nào?‖

―Anh đã sớm biết em muốn tới nơi này, liền mua hai tấm vé VIP. Sau đó… Anh muốn cho em một chút kinh hỉ, cho nên liền…‖

―Cho nên liền hợp tác cùng Diệp Kính Văn diễn trò!‖

―Chuyện kia không liên quan đến anh, là tên Kính Văn tự nhiên nói cậu ta hoài niệm bộ dáng ghen tuông của Lâm Vi.‖ Tiêu Phàm nhún nhún vai, đem trách nhiệm đổ đi không còn một mảnh.

―…‖

―Kính Văn đem vé cho Lâm Vi, Lâm Vi ra mặt hẹn em, dĩ nhiên, tấm vé kia anh đang cầm, bởi vì Lâm Vi bây giờ còn đang ngủ.‖

―Còn đang ngủ?‖

―Đúng vậy, tối hôm qua quá kịch liệt đi.‖

Vệ Đằng trầm mặc, chỉ chốc lát sau, dưới đáy lòng nghiến răng nghiến lợi một phen, cuối cùng vẫn là không đấu lại anh, liền nhịn đi.

―Tức giận sao?‖ Tiêu Phàm ôn nhu hỏi.

Vệ Đằng lắc đầu: ―Em còn tưởng rằng, em lần trước nói chuyện muốn tới nơi này tắm, anh đã sớm quên mất.‖

Tiêu Phàm cười, ôm càng chặt hơn.

―Sao lại nghĩ như thế .‖

―Bởi vì em mới đề cập có một lần, cho nên anh liền cố ý đi mua vé ư? Còn làm nhiều chuyện loạn thất bát tao như vậy.‖

―Đồ ngốc, anh muốn khiến em thật cao hứng.‖

―Kỳ thực lúc em đặt chân tới đây, em quả thực muốn người đi cùng em là anh, không phải là Lâm Vi…‖ Vệ Đằng quay lại ôm lấy Tiêu Phàm, đem đầu tựa vào bả vai anh.

―Anh đột nhiên xuất hiện, dọa em một trận, dĩ nhiên… em đã nhận được kinh hỉ rồi.‖

Tiêu Phàm đắc ý nở nụ cười, ―Ừ…‖

―Nhưng là, lần sau chớ đem Diệp Kính Văn kéo vào! Hai người các anh ở chung một chỗ, đúng là không có chuyện tốt!‖

―Ừ… lần sau sẽ không lấy lý do này nữa.‖

―Kia… Bây giờ đã có thể tắm chưa, móng vuốt của anh có thể bỏ ra được không? Anh đã sờ rồi mà!‖

―Không sao, còn có cả một ngày mà.‖

Nói rồi lại hôn lên.

Mà giờ khắc này, Diệp Kính Văn cũng đang ngồi ở bên cửa sổ trấn an một Lâm Vi đang tức giận.

―Anh đem phiếu cho Tiêu Phàm? Hai người các anh hợp lực diễn trò? !‖ Thanh âm lạnh lùng, lại nhìn thấy đối phương cúi đầu bộ dáng sám hối, bất đắc dĩ liếc mắt, ―Các anh thật đúng là nhàm chán, mấy thứ này đều phải tính toán.‖

―Em đã rất nhiều năm rồi không ăn dấm chua…Anh rất hoài niệm thời gian em còn ghen vì anh, ngồi đối mặt với anh làm bộ dáng ăn dấm chua.‖

Nghe thanh âm còn có chút ủy khuất?

Lâm Vi không khỏi bất đắc dĩ thở dài.

―Được rồi, em đói bụng.‖ Đại nhân rộng lượng, không thèm so đo với anh.

―Ừ, em cứ ngồi yên, anh đã sớm nấu cháo, lập tức bưng cho em‖ Diệp Kính Văn cười tươi.

Sớm biết tối hôm qua anh cố ý, bản thân cũng không nên như vậy phối hợp… Lâm Vi bất đắc dĩ nở nụ cười, ―Được rồi, ăn canh rau đay cay nấu với đậu hũ, anh làm.‖

Diệp Kính Văn gật đầu đáp ứng, ―Lâm Vi, mặc dù anh biết em không cần… Nhưng là, anh rất muốn được chiếu cố em thật tốt một lần, thế nên ngày hôm nay, em ngoan ngoãn nằm để cho anh chiếu cố, được không?‖

Bị Diệp Kính Văn nhìn chằm chằm, Lâm Vi đột nhiên có chút hối lỗi.

―Đại nam nhân, có cái gì mà chiếu cố…‖

―Muốn cho em biết anh yêu em đến nhường nào a.‖ Nói xong, nhếch khóe miệng cười cười, xoay người đi vào phòng bếp.

Lâm Vi nằm ở trên giường than thở, mặc dù cả ngày bị anh đùa cợt mấy lần, cậu cũng cảm thấy khá bình thường, bản thân kỳ thực cũng dần dần quen rồi. Thật ra nghĩ đến, anh làm những thứ này, đều là bởi vì yêu bản thân mình, thậm chí vì không có nhiều thời gian cùng mình ở một chỗ, mà có chút áy náy, muốn bù đắp lại cho mình?

Thật là khờ quá đi.

Bản thân mình không để ý. Cũng chỉ có anh, luôn ghi tạc mọi chuyện của mình trong lòng.

Vệ Đằng nằm trong hồ tắm thở dài, Tiêu Phàm người này, ở chung một chỗ, về sau mới biết được hóa ra anh rất ôn nhu và tỉ mỉ, mình lâu như thế cũng không biết mọi việc nhỏ nhặt cũng đều được anh ghi nhớ trong lòng, lần trước chẳng qua là tình cờ nhắc đến chủ đề tắm suối nước nóng, anh liền bỏ khá nhiều tiền đi mua vé, có lẽ thật sự là nên đồng ý với câu nói của Ngưu San San.

Ngoài mặt là một con lang cô độc, nhưng ở một góc nào đó lại là một tấm chân tình.

Bất quá, hai thất lang cùng đi với nhau, thật sự là không có chuyện tốt.

Chiều hôm đó, Lâm Vi cùng Vệ Đằng nâng cao nhận thức rằng, về sau đều phải tự bảo vệ bản thân mình, không thể để cho bọ họ lại cùng nhau âm mưu điều gì cả.

Mặc dù cái âm mưu nho nhỏ kia, lại khiến cho lòng người có cảm giác thật hạnh phúc…

END.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio