Quyên Từ vừa cúp điện thoại của Tả Hồng thì trời đổ mưa, mặc dù không to lắm nhưng dày hạt. Quyên Tử khẽ nguyền rủa, rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay đẹp trời.
Ôm nhanh túi xách vào ngực, nhìn xung quanh rồi chạy về phía trạm xe buýt.
Qua giờ trưa, trạm xe cũng không đông lắm, Quyên Tử đứng trước một cái biển chằng chịt chữ, khẽ nheo mắt. Hôm nay ra ngoài vội, quên mang kính sát tròng, Quyên Tử cũng không cận nặng lắm, độ, thật ra không đeo cũng được, nhưng thành thói quen, đột nhiên không mang, cảm thấy nhìn cái gì cũng lờ mờ mơ hồ.
Thò tay vào túi lấy cặp kính dự bị, đeo vào, nhìn từ trên xuống dưới, tìm xem có tuyến nào về nhà mình không, đang tập trung nghiêm túc thì một tiếng còi chói tai vang lên khiến cô giật mình đẩy đẩy gọng kính, quay đầu ra.
Cô không khỏi chửi bậy trong đầu, biết ngay Triệu Hành mà xuất hiện thì người phụ nữ này sao có thể không.
Nói ra lại thấy buồn cười, gần mười năm rồi, đến tên người phụ nữ này cô thậm chí cũng không biết, nhưng sau mười năm gặp lại, Quyên Tử vẫn có thể lập tức nhớ lại những bối rối ẩn sâu trong lòng.
Đó đại khái là một đoạn ký ức cả đời Quyên Tử ghi tâm khắc cốt, không thể nào quên. Dù sao trong thế giới của cô, khoảnh khắc xấu hổ như vậy, cũng chỉ có người phụ nữ này biêt, hoặc nói đúng hơn là cô ta ban cho. Một Quyên Tử kiêu ngạo như vậy, trong phút chốc lại thấy mình sao ngu đến thế.
Tô Đồng rât hi vọng mình nhìn nhầm, cô gái đó đứng chỗ nào, chỗ đó tỏa ra một sự phong tình, xinh đẹp khó diễn tả, chính là cô nữ sinh mười năm trước.
Quyên Tử không biết lai lịch của Tô Đồng thế nào, Tô Đồng cũng coi xem như không quen biết Quyên Tử là mấy, chẳng qua giữa hai người là Triệu Hành, chính điều đó khiến cho hai người suốt đời này không thể quên nhau.
Cô nữ sinh nhỏ bé này mười năm trước đột nhiên xuất hiện, vừa thấy đã khiến Tô Đồng cảm nhận dược nguy cơ to lớn.
Mục tiêu lớn nhất của Tô Đồng đời này, ngay từ bé đã xác định là gả cho anh Hành.
Hai nhà Triệu Tô cũng xem như có quan hệ lâu đời, nhà họ Tô và nhà họ Triệu đi lại giao tình với nhau, từ lúc Tô Đồng nhớ được thì bố và bác Triệu đều đảm nhiệm chức vụ ở cục giáo dục.
Từ một thầy giáo bình thường rồi đến hiệu trưởng, thậm chí bây giờ là cục phó, bác Triệu đều tiến thân rất thuận lợi. Bố cô thì không hoàn toàn được như ý, nhưng cũng không ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai nhà.
Nghe nói hai người trước đây là bạn học, nhưng là trước khi cô ra đời rất lâu, sau đó cả ba mẹ cô đều từ chức đi buôn bán, thường xuyên đi công tác, gửi cô cho nhà họ Triệu chăm sóc.
Bà Triệu là người rất dịu dàng, anh Hành thường nắm bàn tay nhỏ xíu của cô dạy rửa tay, cho cô ăn cơm, buổi tối trước khi đi ngủ còn đọc truyện cổ tích, giọng nói vô cùng trầm ấm.
Từ lúc đó, Tô Đồng chỉ thích đến nhà họ Triệu, đếm từng ngày đến khi bố mẹ đi công tác, hi vọng bố mẹ lâu lâu với về, để cô được ở nhà họ Triệu.
Khi đó bà Triệu còn hài hước nói:
"Xem ra Đồng Đồng thích Triệu Hành nhà ta, hay là sau này cho làm con dâu nhà họ Triệu đi."
Lúc ấy Tô Đồng còn khúc khích cười hỏi:
"Vợ là gì?"
Mấy người lớn cười vỡ bụng, cuối cùng vẫn là mẹ nói cho cô biêt:
"Vợ chính là con sau này lấy anh Hành, cùng ăn một chỗ, ngủ một nơi, anh ấy buộc tóc cho con, con giặt tất cho anh ấy, con có muốn không?"
"Buổi tối con có thể ở với anh Hành cả đêm sao"
Mẹ cười gật đầu, Tô Đồng đứng lên sung sướng vỗ tay:
"Tốt quá, sau này con nhất định sẽ gả cho anh Hành"
Cả nhà cười ầm, chuyện cười này được hai nhà mang ra làm đề tài trà dư tửu hậu rất nhiều năm sau.
Sau đó Tô Đồng đi học, cho dù dưới anh Hành hai lớp, nhưng luôn như cái đuôi bám theo Triệu Hành. Cho đến khi Triệu Hành học ở trường Nhất Trung, cô nỗ lực hai năm cuối cùng lại vào trường trung học khác, mới chính thức tách khỏi nhau.
Triệu Hành ưu tú, hơn nữa lại đẹp trai, từ nhỏ những cô nhóc quanh nhà họ đều muốn sán lại gần anh. Lên trung học, có lần Tô Đồng lén lút đến Nhất Trung tìm Triệu Hành, đúng lúc nhìn thấy anh và một cô nữ sinh đứng nói chuyện ở cuối hành lang.
Triệu Hành thật ra cũng không tỏ ra gì cả, chỉ cười mỉm, nhưng Tô Đồng cảm thấy, nụ cười này rất chói mắt, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô, khiến cô đau khổ, sau đó cô mới biết, đó chính là ghen.
Tô Đồng trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng lứa, một là vì cha mẹ luôn bận rộn buôn bán, không ở bên cạnh nên cô có không gian độc lập, hai nữa, lúc cô mười một tuổi, chính mắt thấy mẹ đánh cho cô thư ký của ba một trận máu me bê bết.
Lúc ấy cô rất sợ, sau đó mẹ mới nói cho cô biết:
"Thứ mình thích, phải giữ được, người khác mà cướp, phải đoạt lại."
Lúc đó Tô Đồng cảm thấy mẹ như kẻ điện, nhưng khi lớn lên, hiểu chuyện, cô cảm thấy thật ra mẹ rất ngu xuẩn.
Người phụ nữ kia không những không rời khỏi ba cô, mà còn từng bước tống cổ mẹ cô, chiếm vị trí Tô phu nhân. Mẹ có khóc lóc gây gổ nữa cũng chẳng được vì người phụ nữ đó đã sinh con trai cho ba cô.
Lúc đó có đánh thì Tô Đồng biết cũng vô dụng, cần phải mưu trí, từ lúc kẻ địch còn chưa kịp phòng bị, giáng một đòn nặng nề, đó mới là kế sách đối địch.
Cô đã dùng chiêu này, đuổi gần hết những người theo đuổi Triệu Hành, những kẻ còn lại cũng không đáng lo. Anh Hành là của cô, cô sẽ không ngu xuẩn như mẹ.
Lúc thấy Quyên Tử trong căn hộ của Triệu Hành, Tô Đồng cũng biết, cô nữ sinh nhỏ bé này chính là mối họa lớn. Triệu Hành không phong lưu, mặc dù có thể mập mờ, nhưng trên thực tế để lọt được vào mắt anh, lên giường của anh, đến nay cũng chỉ có cô nữ sinh này.
Thế cũng đủ chứng minh, cô nữ sinh này có địa vị trong lòng Triệu Hành. Mà lúc đó cô cũng không tệ, ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm chùm chìa khóa trên tay cô, đó là chìa khóa dự bị của căn hộ mà cô đã dùng để mở cửa vào, chính cô đã đến tìm bà Triệu để mượn.
Sau khi anh Hành tốt nghiệp đại học, liền chuyển ra căn hộ chung cư ở, Tô Đồng muốn gặp anh cũng không phải dễ dàng, hơn nữa anh lại sắp ra nước ngoài, còn cô ít nhất hai năm mới có thể.
Cho nên cô vốn lên kế hoạch trao thân cho anh, cũng coi như định sẵn chuyện của hai người. Dù sao bao năm qua, hai người luôn thân cận, nhưng cũng chỉ là tình anh em, một chút tình cảm mập mờ cũng hoàn toàn không có.
Lúc đầu Tô Đồng cũng không vội gì, dù sao sớm muộn anh Hành cũng là của cô, chỉ cần có mình cô, không có người phụ nữ nào khác bên cạnh anh, trong lòng anh không có người phụ nữ nào khác thì sẽ chỉ có cô mà thôi.
Sự chắc chắn này đến lúc gặp Quyên Tử hoàn toàn vỡ vụn. Những tia sáng mỏng manh xuyên qua rèm cửa sổ màu trắng rơi vào da thịt trắng nõn như tuyết của cô, làm nổi bật những dấu hôn xanh tím, rõ rệt như thế như muốn đâm nát con mắt của Tô Đồng.
Cô nữ sinh này khiến Tô Đồng kinh ngạc, vì cũng còn trẻ người non dạ nên Tô Đồng cũng kích động muốn đánh tan kẻ thù, bằng phương pháp trực tiếp nhất...
Thấy cô nữ sinh nhỏ nghe được những gì mình nói, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang hồng hào chuyển sang trắng bệch, trong suốt đến mức không còn chút huyết sắc, Tô Đồng cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
Cô gái nhỏ nhanh chóng mặc quần áo, làm Tô Đồng tỉnh ngộ, không thể để cô ta cứ thế mà đi, cô ta đi như vậy, anh Hành chắc chắn sẽ đi tìm, chẳng phải uổng phí những gì mình vừa làm hay sao.
Nghĩ đến đây, Tô Đồng cố ý làm ra một bộ dạng đáng thương, xoay người đi trước.
Những việc sau đó quả nhiên theo đúng tính toán của cô, anh Hành một mình ra nước ngoài, hai năm sau, cô bay sang ở gần bên anh, nghiêm chỉnh học hành.
Triệu Hành gần như là toàn bộ trọng tâm cuộc sống của Tô Đồng, thế nhưng sau nhiều năm, mọi thứ vẫn không như cô mong muốn, tiến thêm được một bước.
Anh nhớ nhung, lo lắng cho người phụ nữ kia, mười năm trôi qua cũng chỉ có mình Quyên Tử trong lòng. Có lúc Tô Đồng cảm thấy, mình cũng thật sự đáng buồn, mặc dù lòng đầy ghen tuông lại phải luôn tỏ ra là một cô em gái tốt, thật khó khăn. Nhưng đã mất bao công sức như vậy, bảo cô buông tay, sao có thể cam tâm.
Trước khi trở về nước, anh Hành nói rất nghiêm túc để cho cô tìm bạn trai qua lại xem sao, Tô Đồng chợt hiểu ra, những năm qua, tâm ý của cô thế nào anh hiểu, hiểu rất rõ ràng. Nhưng anh không hề để ý tới, cũng không muốn.
Mất hơn hai mươi năm, không nắm được trái tim của một người đàn ông, Tô Đồng gần như tuyệt vọng. Sau khi anh đi, cô say khướt một trận, lúc tỉnh lại, cảm giác mình còn phải gắng sức một lần cuối, chỉ cần bên cạnh anh không có ai, cô vẫn còn hi vọng.
Quyết định dọn dẹp hành lý, theo chân anh về nước. Vừa về được vài ngày, nhà đã có sẵn, chỉ cần mang hành lý đến ở, cha mẹ ly hôn, để lại cho cô một thứ tốt nhất là không phải lo lắng cơm áo. Bởi vì áy náy, bọn họ vô cùng hào phóng trong việc chu cấp tiền tài cho cô.
Cho nên đến đây cũng là vì nghe nói, công ty của anh Hành hôm nay tổ chức tiệc ở Cẩm Giang, muốn đến để cho anh một sự kinh ngạc, nhưng kinh ngạc chưa thấy đâu thì cô đã bị kinh sợ.
Nhìn Quyên Tử xinh đẹp chói mắt hơn nhiều mười năm về trước, trong lòng Tô Đồng không thể diễn tả được là cảm giác gì. Khi tuổi thanh xuân của mình đã sắp trôi qua, khóe mắt sắp không giấu nổi những vết chân chim thì cô gái này lại đang độ tuổi xinh đẹp nhất.
Mười năm trước là may mắn, vậy mười năm sau, cô còn có thể may mắn được nữa không, hay là, nếu đã đứng ở đây, có phải cô đã gặp mặt anh Hành rồi...