Trong mắt Tô Đồng bốc lên lửa giận, vung tay xông lên, Quyên Tử cũng không đợi tay của cô ta rơi xuống, hung đá lên đầu gối cô ta. Tô Đồng kêu lên thảm thiết nằm xuống mặt đất, sau đó lấy lại sức, định xông lên xé rách quần áo Quyên Tử.
Hai tên đàn ông ở bên ngoài vọt vào, kéo hai người ra, tên đàn ông lùn hút thuốc phả xuống mặt đất:
“hai người các ngươi đúng là nghĩ thoáng quá, lại còn có ý định đánh nhau”
Tô Đồng vị tên đàn ông lùn níu lấy trói lại, nhìn chằm chằm Quyên Tử hận thù nguyền rủa:
“Mày phải chết, tao muốn nhìn mày chết thế nào”
Quyên Tử liếc cô ta một cái, lạnh nhạt mở miệng:
“Tao thế nào cũng phải chết sau mày”
Hai tên đàn ông này dẫn bọn họ trở về trong kho hàng, Tô Đồng vẫn còn hận không thể giết chết Quyên Tử, cô ta nhìn cô chằm chằm, Quyên Tử không thèm đếm xỉa đến cô ta, ánh mắt rơi vào trong phòng kia, đột nhiên cảm thấy có chút rét run.
Ở chỗ này, cộng thêm cái gì Cường ca, là tổng cộng tám tên đàn ông, trừ hai tên đàn ông vừa đưa cô và Tô Đồng đi nhà vệ sinh thì còn lại năm, năm kẻ này đưa Chu Yến vào căn phòng kia, cửa sổ thủy tinh đầy bụi bặm, nhưng cũng không ngăn được những tên cầm thú đang làm trò bỉ ổi trong đó.
Tiếng cười của mấy tên đàn ông bỉ ổi chói tai, tiếng nữ nhân yếu đuối rên rỉ hừ hừ từ bên trong tuyền ra, khiến người khác nổi da gà. Những tên khốn này căn bản là không có nhân tính, trong lòng Quyên Tử càng ngày càng nản chí, nếu như Tả Hồng không tìm được nơi này, hoặc là anh đến chậm, thì có thể cô đã....
Quyên Tử không dám tưởng tượng chuyện về sau, cô nghiêng đầu sang nhìn cũng không biết là đi đến từ lúc nào, Phương Cường ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cả khuôn mặt tà khí lại gần nói:
"Thế nào, sợ?"
Quyên Tử cố gắng áp chế nỗi sợ hãi không ngừng dâng trào, gần như sắp khống chế nổi, nháy nháy mắt nói:
“người phụ nữ kia không phải là người của ngươi sao?”
Phương Cường dùng sức hít một hơi thuốc, rồi phả xuống mặt Quyên Tử, Quyên Tử bị sặc một cái, cô phất phất tay, trốn tránh sang bên cạnh, Phương Cường lại nghiêng người, cả khuôn mặt hắn ta gần như dính vào mặt Quyên Tử mà nói:
“mọi người đều nói mỹ nữ đều là xinh đẹp, trước kia tôi còn không tin, nghĩ rằng từ trước đến giờ tôi gặp gỡ đều là hàng giả, nhưng mà sao gương mặt của cô tôi càng nhìn càng thấy câu hồn, hả?”
Dây cung trong đầu Quyên Tử càng ngày càng bó căng đến mức gấp gáp, trái tim như sắp nhảy khỏi ngực, chợt nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, tên đàn ông thấp lùng nhìn qua một chút:
“Cường ca, là người đàn ông của cô ta”
Phương Cường thò tay cầm điện thoại, lại nhìn lướt qua:
“Tên đàn ông của cô rất khẩn trương”
Phương Cường nghe điện:
“Thế nào, nhanh như vậy đã lấy được tiền”
Tả Hồng sau khi nghe Quyên Tử điên cuồng nói mấy câu đó, đặt điện thoại xuống liền cẩn thận suy nghĩ, Quyên Tử nói, nhà vệ sinh, dừng một chút mới nói đến câu sau, tay vịn hỏng, trang phục năm ngoái, cửa rộng mở, trừ đi nhà vệ sinh, ghép mấy chữ cái đầu tiên lại, thì chính là nhà máy đồng phục.
Suy nghĩ rõ ràng, anh vội quay đầy lại hỏi:
“Đại đội trưởng Vương, định vị đến ngoại ô, có phải có một nhà máy sản xuất đồng phục hay không?”
Đại đội trưởng Vương gật đầu xác nhận:
“Chính là có một dãy nhà”
Tả Hồng vừa nghe được, không quản gì nữa, cầm chìa khóa xe lên định xông ra, bị Mạc Vân Phong và Mạc Vân Giới chống lại:
“Tả Hồng, cậu bình tĩnh một chút, cậu đi một mình thì có ích lợi gì, chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch giải cứu thỏa đáng”
“Anh cút đi, anh nói dễ nghe quá đấy, đó mẹ nó không phải vợ của anh, vợ của tôi trong bugnj còn có con tôi, họ không đợi nổi, hiện tại tôi liền muốn đi cứu cô ấy”
Mạc Vân Phong, Mạc Vân Giới, Mạc Vân Kha, thậm chí cả Mạc Quan Vinh vẫn còn ngồi ở trên ghế sofa bên kia vẫn trầm mặc cũng phải sửng sốt, Tả Hồng vẫn điên rồ giãy giụa.
Mạc Vân Phong giơ tay cho Tả Hồng một quyền:
“Tôi cho cậu tỉnh táo lại, cậu muốn chết chúng tôi mặc kệ, nhưng cậu lỗ mãng sẽ hại chết Vân Đan, chúng tôi không thể mặc cậu muốn làm gì thì làm.....”
Tả Hồng rốt cuộc tỉnh táo lại, anh biết Mạc Vân Phong nói rất đúng, nhưng mà anh vừa nghĩ đến chuyện Quyên Tử phải đối mặt voiw bọng cướp, có lẽ trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, anh liền không chịu được, hơn nữa trong bụng cô còn có bảo bảo của bọn họ
Trong đầu anh đều là tiếng ong ong dồn dập, anh hận không thể ngay lập tức giải quyết xong bọn cướp kia. Tả Hồng gấp gáp, dĩ nhiên Mạc Quan Vinh cũng không hề thoải mái, vụ bắt cóc hơn hai mươi năm trước kia, chính là tai nạn lớn nhất của nhà họ Mạc, vợ chồng em trai mất rồi, Vân Đan mất tích, vừa tìm được cô trở về lại bị bắt cóc như vậy.
Mạc Quan Vinh không thể không cẩn thận, ông không thể để Vân Đan một lần nữa bị tổn thương được, nếu không ông làm sao có thể đối mặt với cha và vợ chồng em trai dưới suối vàng, huống chi bây giờ Vân Đan còn có bầu.
Mạc Quan Vinh nhanh chóng quyết định, ông gọi điện thoại vận dụng mối quan hệ của gia đình, không bao lâu sau, mấy vị chuyên gia phá án đã tham gia vào.
Kế hoạch rất kín kẽ, để Tả Hồng lấy cớ đưa tiền đi vào bên trong, trước là để thăm dò tình huống bên trong, đồng thời triển khai kế hoạch giải cứu, cho nên thời điểm Tả Hồng gọi vào số điện thoại này, thì bọn họ cũng đã mai phục xung quanh cách khu vực kho hàng của đồng phục nhà máy m, bên trong hoàn toàn bị bao vây.
Tả Hồng nắm chặt điện thoại di động, tận lực giữ vững giọng nói bình tĩnh của mình:
“Tôi tìm người bạn làm ngân hàng, mở tài khoản luồng xanh lá cây, các người ở chỗ nào, tôi trực tiếp mang tiền đến”
Mặc dù ý định của Phương Cường giảo hoạt, nhưng có thể đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện bắt cóc, khó tránh khỏi có chút được cái này mất cái khác, suy nghĩ buổi tối như vậy giao tiền chỗ nào cũng thích hợp, liền trực tiếp dẫn đối phương đến chõ này, hắn ta nghĩ Tả Hồng cũng không dám báo cảnh sát, chờ thằng nhóc kia đơn phương độc mã đến đây, hắn cầm tiền, sau đó trực tiếp giết thằng nhóc kia, quá gọn gàng.
Nghĩ đến chỗ này, hắn cười hắc hắc nói:
“Thật không hổ danh là quan phủ cấp cao, ngay cả mẹ nó cũng có đặc quyền này, nhưng tao cảnh báo chú mày, nếu như mày dẫn theo cái đuôi, mấy người anh em tao đã sớm thèm thuồng bạn gái mày…..”
“ dám, nếu mày động đến một sợi tóc của cô ấy, lão tử sẽ khiến cho mày hối hận vì đã sinh ra”
Âm thanh độc ác của Tả Hồng truyền đến, Phương Cường không tự chủ được run rẩy, hắn ta tỉnh táo lại, sắc mặt có chút khó coi:
“Vậy phải xem ngươi có nghe lời hay không rồi”
Hắn ta cũng không nói nhảm nhiều, nhanh chóng nói địa điểm, sau đó trực tiếp ném điện thoại ra ngoài:
“ xúi quẩy”
Sau đó hắn ta nói với tên đàn ông cao cao kia:
“Mày vào gọi mấy thằng bên trong đi, chơi đùa với một con đàn bà đến tận nửa đêm, đợi đến lúc chúng nó chơi chết rồi, cũng hỏng chuyện lớn của lão tử”
Tên đàn ông vóc dáng thấp bé hơn xấu bụng quét mắt qua Tô Đồng và Quyên Tử một cái, cười bỉ ổi hai tiếng:
“Con đàn bà kia mẹ nó có mà chết, đại ca nghe tiếng kêu của con đàn bà kia đi, nhất định là sảng khoái lắm, hắc hăc….”
Nói xong lảo đảo đi vào căn phòng nhỏ kia, chỉ một lát sau, mấy tên đàn ông từng bước kéo quần đi ra ngoài, người cuối cùng lôi tóc Chu yến trực tiếp kéo ra ngoài, Quyên Tử giật mình, cả người không ngừng run rẩy.
Bị năm tên đàn ông chời đùa, Chu Yến căn bản đã không còn hình người, mắt cũng không hề mở, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng hừ hừ, Quyên Tử thiếu chút nữa tưởng cô là người chết.
Hai chân bị đẩy rộng dến mức biến hình, mặc dù hiện tại bị lôi kéo ra ngoài, nhưng vẫn mở rộng như cũ, có thể thấy rõ ràng những thứ bẩn thỉu dơ bẩn dính vào cơ thể, thậm chí còn có cả vết máu dinh dính, cả người không có một chút lành lặn, khắp nơi đều là vết bầm tím, ánh mắt đờ đẫn, đôi môi dưng phụ, cũng không thể khép lại, từ khóe miệng thậm chí còn không ngừng rỉ ra chất lỏng màu trắng……..
“Nôn………”
Quyên Tử không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác nôn ra một trận, vì chưa ăn tối nên cũng không nôn ra cái gì, nhưng chính là cảm thấy buồn nôn không chịu được, đám người này có băm thây vứt xuống vạc dầu cũng không sai, không biết Chu Yến như vậy có được coi là báo ứng, làm việc ác không thể sống?
Tô Đồng càng thêm sợ hãi, run lẩy bẩy, đến lúc này, cô ta mới thực sự sợ hãi, cô ta không muốn chỉ vì ý định xấu xa của mình mà phải chịu hậu họa lớn như vậy, đám người này căn bản không phải người mà là súc sinh.
Giống như rất hưởng thụ sự sợ hãi của cô ta, mấy tên đàn ông kia càng ra sức cười hết sức lộ liễu, Phương Cường nhíu nhíu mày:
“Nhỏ giọng một chút, tuy nói chỗ này là ngoại ô hoang dã, nhưng cũng không phải là không có người đi qua, kinh động đến là phiền toái lớn đấy, tất cả chúng mày cảnh giác cho tao, lát nữa tên kia đưa tiền tới, làm xong chuyện này chúng ta có thể tha hồ tiêu dao, làm không xong thì muốn hứng gió tây bắc cũng không được, gây ra chuyện không tốt thì đợi mà gặm bánh ngô trong tù đi”
Hiển nhiên là lời nói của Phương Cường rất có lực uy hiếp, mấy tên thu hạ cũng thu liễm lại không ít. Thời gian dần dần trôi qua, thật ra thì Tả Hồng cũng đứng ngồi không yên, tay xách theo vali tiền cũng không khống chế được khẽ run, anh cũng sợ, anh không sợ bọn lưu manh bên trong, mà anh sợ nhìn thấy Quyên Tử bị thương......
Mạc Vân Giới nhìn tình hình, vỗ vỗ bờ vai anh:
“Bây giờ có thể đi rồi, cậu nhớ cố gắng kiềm chế không cần chọc giận bọn cướp, hết sức trì hoãn thời gian, còn nữa, nhất định phải bảo vệ Vân Đan được an toàn”
Tả Hồng gần như không để ý đến mấy câu nói nhảm cuối cùng của anh ta, đẩy cửa đi xuống xe, đổi một chiếc xe khác đã giấu kín trong rừng cây, trực tiếp lái đi theo hướng phía trước, cách đó không xa là kho hàng của nhà máy đồng phục.
Nghe thấy có tiếng xe, Phương Cường duỗi người đứng lên:
“Lão Tứ, Lão Ngũ, hai người chúng mày ra ngoài xem một chút, thông minh lên đấy, nếu có gì không đúng, lập tức thông báo cho tao”
Sau đó xoay người ngồi xổm về phía Quyên Tử, cười âm hiểm:
“Tên đàn ông của cô lá gan thật không nhỏ, tiền lại nhiều, bạn gái lại đẹp như thế, khiến cho người ta ghen tỵ phải không?”
Quyên Tử nở nụ cười miễn cưỡng:
“Đợi anh lấy được tiền, không phải cái gì cũng có sao, cần gì phải hâm mộ người khác nữa”
“Đúng nha! Ha ha ha, tôi quên đấy, thông minh như vậy, không bằng về sau cô liền theo tôi đi, hai ta.............”
Lời nói còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng cửa nhà kho kêu lên một âm thanh “két”......
Thời điểm Quyên Tử nhìn thấy Tả Hồng, hai hốc mắt không ngừng được nóng lên, gần như sắp không nhịn được cảm giác nóng lòng ướt át ấy xông ra ngoài, Quyên Tử tuyệt đối không phải thánh mấu, tính cô chưa bao giờ vui vẻ, nói thẳng thỉ chính là quá mức ích kỷ, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tự mình chịu đựng tất cả, cô muốn cả Tả Hồng, dù có bi thảm, thì cô cũng muốn cả hai người cùng chịu bi thảm.
Loại tâm tư âm u này, cô cũng không hề kiêng dè để Tả Hồng biết, cho nên lúc nhìn thấy Tả Hồng tới, cô ngược lại một chút cũng không lo lắng cho sự an toàn của anh, ngược lại có người tin tưởng, cùng lắm thì người đàn ông này giúp đỡ cô chơi đùa xong thôi, nhưng sâu trong đáy lòng còn là cảm động.
Dù sao, vô luận trước đây anh nói yêu cô như thế nào, đều là chuyện nhỏ mọn bình thương, nhưng bây giờ bọn họ gặp phải chuyện liên quan đến tính mạng, nhưng người đàn ông này vẫn không chút do dự nước tới, Quyên Tử cảm thấy cô chọn người đàn ông này không hề sai, vì anh, thỏa hiệp với một Quyên Tử kiên trì kiêu ngạo cũng không có gì là hối tiếc, cho nên mới nói cô cũng quá thực tế rồi.
Tả Hồng tự nhiên không biết Quyên Tử nhà anh lúc này còn muốn những chuyện tình cảm ngổn ngang này, lúc nhìn thấy trong mắt Quyên Tử nhà anh có chút lóe lên trong suốt thì anh chính là tan nát cả lòng dạ, Quyên Tử nhà anh sao lại trở nên như vậy, cái dáng vẻ này, anh thật không thể chịu được.
Nhưng mà Tả Hồng vẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nhìn qua có chút tiều tụy, nhưng cả người đều không sao, nhưng nhìn thấy Tô Đồng, thì hơi kinh ngạc nhíu mày, sau đó lại thấy túi vải quấn quanh người Chu Yến, chân mày lại nhíu chặt thêm, ầm thầm sợ hãi.
Phương Cường quan sát Tả Hồng mấy lần, trong mắt không tự chủ được toát ra ghen tỵ, người này quá xuất sắc, quá lỗi lạc, cho dù anh ta đứng ở nơi dơ bẩn bế tắc này thì vẫn tỏa ra sự ưu nhã mạnh mẽ, rất rõ ràng, càng thêm đối lập với sự bỉ ổi của hắn ta.
Hơn nữa, khí thế của người này quá mạnh mẽ, đơn thân độc mã nhưng Phương CƯờng cũng không dám khinh thường, Phương Cường quay đầu lại nhìn Quyên Tử, chợt đứng trước người cô nói:
“Thật là ông trời tác hợp cho tuấn nam mỹ nữ a, cũng không lạ vì sao Chu Yến lại ghen tỵ điên người với cô, trăm phương ngàn kế muốn phá hủy cô, không thể không nói, cô thật sự làm cho người ta ghen tỵ”
Noi xong, đưa tay định sờ mặt Quyên Tử, Quyên Tử còn chưa kịp nghiêng mặt tránh đi, Tả Hồng đã nhanh chóng xông lên, nhấc chan đạp Phương Cường bay ra ngoài:
“ dám đụng đến vợ tao, muốn chết à”
Phương Cường thật không nghĩ tới Tả Hồng lại lớn lối như vậy, nhếch nhác bò dậy:
“Tao xem mẹ nó đứa nào mới là tìm chết, các anh em, dọn dẹp thằng oắt con này cho tốt vào”
Vừa dứt lời, trừ hai kẻ đứng ngoài canh gác thì năm kẻ còn lại đồng loạt xông lên, lồng ngực Quyên Tử nhói lên, lần đầu tiên phát hiện thì ra Tả Hồng lợi hại như vậy, mặc dù những kẻ khác cũng không vừa, nhưng trong nháy mắt Tả Hồng đánh chỉ còn lại hai tên.
Lúc này từ bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, cạch một tiếng, của kho hàng từ bên ngoài trực tiếp bị mở ra, Phương Cường thấy người tiến vào, tâm liền lạnh, mẹ nó, còn lí lính trinh sát, mình chọc nhầm người rồi.
Trong lòng hắn ta hoảng hốt, vội cã bắt được Quyên Tử, rút dao găm ra đặt dưới cổ Quyên Tử, hắn ta sợ hãi, tay có chút run run cắt phải da Quyên tử, dòng máu đỏ tươi từ cổ Quyên Tử chảy xuống, nhìn mà thấy ghê người
“mày buông cô ấy ra”
Âm thanh Tả Hồng cũng run rẩy, anh vừa tiến đến cũng biết mấy kẻ này không có gì lợi hại, chỉ là một đám ô hợp, quả nhiên, lính trinh sát tiến đến cửa rất nhanh, bọn chúng sẽ phải nhanh chóng chịu trói, chỉ là không ngờ Phương Cường lại dùng đến Quyên Tử để uy hiếp bọn họ.
Một đồng chí trinh sát bước ra ngoài đàm phán cùng Phương Cường, Phương Cường rống to:
“Các người đừng nói nhảm nữa, tao đã quá rõ rồi, tội lớn như vậy, tao con mẹ nó có thể ngồi tù đến tận đời sau, tao chính là có chết cũng lôi kéo cô ta làm đệm lưng ha ha….”
Tiếng cười của hắn còn chưa dứt thì đã kêu lên một tiếng hét thảm, hắn ta nhẹ buông tay, Quyên Tử lưu loát xoay người, một cước hung hăng đá vào mặt hắn, Phương Cường bị cô đạp, lảo đảo ngã trên mặt đất, Quyên tử xông lên đạp tiếp:
“Mày dám đụng vào tao, dám chiếm tiện nghi của lão nương…. Cho ngươi gào khóc aaaa”
Cuối cùng Phương Cường phải kêu thét lên, Tả hồng mới đem Quyên Tử nhà anh kéo về, quen việc giữ chặt chân của cô:
“Được rồi được rồi Quyên Tử, cẩn thận đứa bé, cẩn thận bảo bảo nhà chúng ta…..”
Chờ Quyên tử bình tĩnh, mới cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ cô:
“Có đau hay không, chỗ này có đau không, hả?”
“Anh cởi trói cho em trước đã”
Quyên Tử lên tiếng, cũng không đáp lại Tả Hồng, lúc này Tả Hồng mới nhớ ra cô vẫn còn bị trói, vội vươn tay cởi ra, Quyên tử vùng vẫy cởi sợi dây, duỗi cánh tay liền ôm chặt cổ Tả Hồng, dùng sức đến gần hơn, nói nghiêm túc:
“Vì khen ngợi anh không sợ hãi làm anh hùng cứu mỹ nhân, em quyết định gả cho anh, chúng ta kết hôn đi”
Dáng vẻ lúc này của Tả Hồng ngây ngốc, bị Quyên Tử cười nhạo cả đời, dĩ nhiên đây là nói sau. Tả Hồng ngây ngốc cả nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, trên mặt vui mừng còn chưa tan hết, lại ưỡn ẹo lầm bầm đứng lên:
“Cái cô nhóc này, cầu hôn phải là đàn ông…….”
Anh càu nhàu nói nhảm còn chưa xong, đã bị Quyên Tử nhanh chóng chặn lại….. cửa kho hàng rộng mở, trời đã sáng rõ, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, đối với những người sống sót sau tai nạn là tình người, là ánh sáng long lanh soi rọi.
Hoàn chính văn