Vân Sơ nghĩ rằng, nàng nên trực tiếp tiến lên chào hỏi sau khi nhìn thấy Giản Du, thay vì nghĩ tới nghĩ lui rồi bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ ngẫu nhiên như này, và nàng chỉ có thể dùng kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời của mình để biểu diễn một màn tình cờ gặp gỡ.
Sau đó, trợ lý nói cho nàng, khi nàng mặc áo lông vũ rồi ngã trước mặt Giản Du, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Cô Giản! Thật là trùng hợp!" Lúc ấy, xác thật có một chút cố tình.
Dưới sự dò hỏi của Vân, trợ lý đổi "Một chút" thành "Mười phần".
Mười phần cố tình.
Bất quá, không quan trọng chiêu mới hay cũ, miễn nó có tác dụng là được.
Giản Du cũng bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của nàng, hai người cứ nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu sau Giản Du mới đưa tay ra, Vân Sơ theo bản năng nắm lấy tay cô.
Nàng vừa mới ra khỏi phòng, lòng bàn tay vẫn còn ấm, đột nhiên chạm phải đầu ngón tay lạnh lẽo của Giản Du, nàng co người lại vì lạnh, còn chưa kịp phản ứng, Giản Du đã nhẹ nhàng kéo nàng lên khỏi mặt đất.
Vân Sơ không đeo khẩu trang, lại bởi vì đón gió chạy tới, nên mặt bị gió bắc thổi đến ửng đỏ, trên lông mi dài treo lên sương hoa, khi liên tục chớp chớp mắt, hóa thành giọt nước rơi xuống, giống như một chú thỏ nhảy nhót ở trên nền tuyết.
Cô hỏi Vân Sơ: "Sao em lại ở chỗ này?"
"Em vừa mới chụp cho trang bìa tạp chí xong! Chị thì sao? Cô Giản, chị – " nói đến một nửa, nàng đột nhiên nhận thấy tay trái của Giản Du vẫn còn đỡ ai đó, là một người phụ nữ có học thức cao, trạc tuổi mẹ nàng, vội vàng cúi đầu chào: "Chào, chào dì!"
"Tiểu Du à, đây là?" Người phụ nữ đánh giá Vân Sơ, hỏi Giản Du.
Giản Du mang giày bó lùi nửa bước trên nền tuyết, nói: "Đây là Vân Sơ.
Vân Sơ, đây là cô của tôi."
Cô ở đây là vợ của thầy, không phải cô ruột.
Cô của Giản Du, cũng chính là Hoàng Nhã Lan, vợ của Trương Thầm Hào, là một nghệ sĩ đàn cello, làm việc ở Học viện âm nhạc.
Hai ngày trước Giản Du đến Bắc thị chính là tới thăm hai người họ, thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, ba người liền lên kế hoạch trượt tuyết, không ngờ sẽ gặp được Vân Sơ.
Vân Sơ lại khom lưng: "Chào cô ạ!"
Hoàng Nhã Lan nở nụ cười: "Ây, chào cháu chào cháu."
Giản Du: "......!Em gọi bà ấy là cô Hoàng là được."
"Vậy thì nghe rất xa lạ!" Hoàng Nhã Lan không đồng ý, bà vỗ cánh tay Giản Du: "Dù gì cũng là bạn gái của con, gọi giống con là được rồi.
Đúng không? Tiểu Du đã nhắc về con với cô, nói hai đứa đang yêu đương."
Vân Sơ sửng sốt: "Ểy?"
Giản Du lạnh lùng liếc qua.
Vân Sơ lập tức sửa miệng: "Không sai, bọn cháu đang yêu đương đó!"
Hoàng Nhã Lan hỏi Giản Du: "Bất quá, Tiểu Sơ cũng ở Bắc thị sao không nghe con nhắc tới?"
Giản Du cúi đầu nhìn mũi giày, trên đó có tuyết rơi, sau đó chậm rãi bay đi, cô nói: "Con cũng vừa mới biết."
Hoàng Nhã Lan cũng không nói cái gì nữa, rồi lại cảm thấy trò chuyện ở nơi băng tuyết này quá kỳ lạ, vì vậy bà kéo Vân Sơ đến nơi nghỉ ngơi: "Chúng ta tìm một nơi ấm áp chờ thầy Trương đi, ổng vừa bắt đầu trượt tuyết, không biết muốn trượt tới khi nào."
Giản Du còn có chút không yên tâm: "Thầy ông ấy – "
"Mặc kệ ổng.
Dù sao hai người chúng ta đều không có hứng thú trượt tuyết, con ở bên ngoài đợi ổng, ngay cả đi cũng còn không vững nữa là." Hoàng Nhã Lan trêu ghẹo: "Cô không đỡ nữa, để bạn gái con đỡ đi."
Giản Du: "......!Cô à!"
Âm cuối mang theo một chút xấu hổ buồn bực, sống động lại đáng yêu.
Lúc này Vân Sơ mới kịp phản ứng, ban nãy hai người đi trên tuyết, không phải Giản Du đỡ Hoàng Nhã Lan, mà là Giản Du sợ trượt chân, nghĩ đến đó, nàng hào phóng vươn một cánh tay ra: "Cô Giản, để em làm tay vịn cho chị nhé."
"Cô Giản?" Hoàng Nhã Lan chế nhạo mà liếc mắt nhìn Giản Du một cái: "Cả thầy lẫn trò ngay cả yêu đương cũng giống nhau nữa."
Ở nhà, Hoàng Nhã Lan và Trương Thầm Hào cũng gọi nhau là thầy và cô, là một chút tình thú nhỏ giữa hai vợ chồng.
Vân Sơ đỏ mặt, muốn cãi lại hai câu, lại nghĩ tới hiện tại nàng và Giản Du là "Tình nhân", chần chờ vài giây, Giản Du đã chậm rì rì giẫm lên tuyết dịch tới trước mặt nàng, bắt lấy cánh tay nàng.
Suy nghĩ một chút, một cái tay khác ôm lấy eo nàng, như thể rất thân mật mà ôm trọn cả người Vân Sơ vào lòng, cô nói: "Đi thôi."
"À, được, đi thôi......!Đi." Vân Sơ sững sờ hai giây, suy nghĩ, mình nên bước chân nào trước đây?
Gió bên ngoài nhẹ hơn rất nhiều, trong phòng nghỉ cũng không có bao nhiêu người, tốp năm tốp ba ngồi trên ghế dài uống cà phê nóng, Vân Sở cảm thấy mình nhất định phải biểu hiện, để Hoàng Nhã Lan và Giản Du ngồi xuống, và đến máy bán cà phê tự phục vụ để mua cà phê.
Giản Du hôm nay không mang đúng giày, cô vừa đi vừa trượt, cuối cùng cũng tìm được một chỗ bằng phẳng để ngồi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm.
Vân Sơ đưa lưng về phía cô để chọn cà phê.
Nàng rất gầy.
Giản Du nghĩ, mặc áo lông vũ lớn như vậy, bao bọc cơ thể trong đó, nàng trông vẫn gầy gò, như thể nó có thể bị thổi bay bởi một cơn gió, khi ngã trước mặt cô và ngẩng đầu lên nhìn cô, kỹ thuật diễn vụng về đến mức làm một đạo diễn có yêu cầu cực cao như cô muốn đóng gói nàng về Học viện điện ảnh học lại một lần nữa.
Nhưng ý tưởng này chợt lóe rồi biến mất, cô lại cảm thấy, sự kinh hỉ trong ánh mắt của Vân Sơ không giống làm bộ.
Giống như mỗi lần Vân Sơ nhìn về phía cô, ánh mắt cũng đều sáng lấp lánh như vậy.
Giống như một chú chó trắng nhỏ lông xù xù, nhẹ nhàng đụng vào trong lòng cô một cái, vừa ngứa vừa mềm, theo mạch máu lan khắp toàn thân, rồi sau đó vành tai trở nên nóng bừng.
"Đừng nhìn chằm chằm như vậy" Hoàng Nhã Lan cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Người ta cũng có chạy trốn đâu."
Giản Du thu hồi tầm mắt: "......!Con không có nhìn chằm chằm."
Phản bác thật sự yếu ớt, cô lại nghĩ, hẳn là cô nên phản bác rằng bản thân không có sợ Vân Sơ chạy trốn.
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy giải thích như thế có chút giấu đầu lòi đuôi, dứt khoát không nói nữa.
"Con và Tiểu Sơ, chưa có ở bên nhau bao lâu đâu đúng không?" Hoàng Nhã Lan hỏi.
Giản Du hàm hồ mà ừ một tiếng.
Hoàng Nhã Lan thở dài.
Bà và Trương Thầm Hào những năm đầu quá bận rộn với công việc và không muốn có con, khi họ lớn hơn, họ nghĩ đến việc nhận con nuôi, họ đến cô nhi việc nhìn một vòng lại không có đứa trẻ nào vừa ý, đành phải thôi.
Sau đó Trương Thầm Hào nhận Giản Du làm học trò, Giản Du thường đến nhà, bà cũng thích tính tình của Giản Du, không cao ngạo không nóng nảy, bà xem cô như con gái ruột.
Vừa mới bắt đầu nghe nói Giản Du muốn tham gia chương trình yêu đương bà còn không đồng ý, bà cảm thấy rằng thật không tốt khi hẹn hò trước nhiều người như vậy, hà tất vì quay phim phải hy sinh sự riêng tư của mình.
Sau đó Giản Du nói cho bà, không có ủy khuất, cô có người mình yêu thích trong chương trình, tham gia chương trình cũng là vì tiếp cận em ấy.
Vì thế sau khi Giản Du tham gia chương trình, bà vô cùng chú ý những lời đàm tiếu trên mạng, ăn một đống dưa lung tung rối loạn, trong lòng cũng ngầm thừa nhận Giản Du và Vân Sơ đang hẹn hò, lần này Giản Du tới Bắc thị và bà đã xác nhận sự thật chính là như thế.
Bà vui mừng nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng: Giản Du nhà bọn họ, rốt cuộc có thể yêu đương hay không đây?
Hôm nay thấy một màn như vậy, quả nhiên là không.
Bà nói: "Người ta là bạn gái con mà con còn không biết lịch trình hôm nay của con bé sao, ngay cả con bé cũng không biết hôm nay con muốn tới sân trượt tuyết.
Hai đứa đều không báo lịch trình của mình với nhau sao?"
Giản Du: "Con — "
"Con bé nói đi mua cà phê, con liền để con bé đi một mình.
Con bé chỉ có hai tay, làm sao cầm hết ba ly cà phê?" Hoàng Nhã Lan lại hỏi, bà thấy tầm mắt của Giản Du lại rơi vào Vân Sơ, nói: "Còn không đi phụ bạn gái của con?"
Giản Du: "......"
Cứ gọi bạn gái bạn gái, như thể Vân Sơ thật sự là bạn gái của cô vậy.
Trong mắt cô có thể nhìn thấy, Vân Sở vừa bưng hai cốc cà phê, nàng run rẩy đặt cái ly ở một bên, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng, đang rối rắm nên uống cái gì.
Giản Du đứng lên: "Vậy con đi nha?"
Hoàng Nhã Lan thúc giục cô: "Đi lẹ đi."
Giản Du cúi đầu nhìn quần áo của mình, có chút ghét bỏ mà kéo góc áo, nghĩ thầm, cô vốn dĩ không định ở Bắc thị vài ngày, nhưng Trương Thầm Hào rất để bụng tác phẩm mới của cô, vở đã viết một nửa, lại hàn huyên với thầy không ít, Hoàng Nhã Lan bảo cô ở lại thêm mấy ngày.
Ở thêm mấy ngày, Bắc thị vẫn cứ hạ nhiệt độ, mặc quần áo không đủ dày, nên mặc lại chiếc áo khoác lông vũ mà cô đã để ở nhà vài năm trước.
Cái này, không đủ xinh đẹp.
"Cô Giản?" Vân Sơ quay đầu lại, đưa ly cà phê vào tay Giản Du, mặt ly áp lên mu bàn tay rất ấm áp: "Cà phê thêm sữa, là của chị."
Giản Du nhận lấy, uống một ngụm: "Cảm ơn."
"Chúng ta là người yêu mà, khách sáo cái gì?" Vân Sơ trêu ghẹo nói.
Nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại bất ổn, thỉnh thoảng liếc biểu tình biến hoá của Giản Du, Giản Du đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới chậm rãi uống một hớp cà phê, nói: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì?" Vân Sơ biết còn cố hỏi.
Giản Du nhìn nàng một cái.
Vân Sơ lập tức thu hồi tâm tư đùa giỡn, trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn: “Không có gì.” Đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, hỏi: "Vậy một lát em có thể gặp Giáo sư Trương không?"
"......!Em rất muốn gặp thầy sao?"
"Nhưng không sao, hồi học đại học em chưa từng giành được slot học lớp của thầy, sau đó thật vất vả mới học ké được một lần, còn bị ông ấy gọi hỏi bài.
Đó là lớp của năm tư, thì làm sao em biết chứ?"
Giản Du tò mò: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em bị phát hiện mới học năm nhất thôi." Vân Sơ bưng hai ly cà phê lên, sâu kín mà thở dài: "Giáo sư Trương hỏi em có thể nghe hiểu sao? Em nói nghe không hiểu, nên chỉ có thể miễn cưỡng hiểu."
Giản Du não bổ dáng vẻ đúng lý hợp tình của Vân Sơ ở lớp học, cười nói: "Thầy không bỏ qua cho em đúng không?"
Vân Sơ gật gật đầu: "Ông ấy bảo em đi dọn thiết bị ở đoàn phim trong vòng một tuần."
Bất quá, khi đó Giản Du cũng ở đoàn phim, cô là phó đạo diễn, còn bận hơn cả đạo diễn, cũng quản lý nhiều việc hơn đạo diễn, cả ngày ở phim trường chạy tới chạy lui, Vân Sơ vừa làm khuân vác vừa trộm ngắm cô, cảm thấy bản thân có thể dọn gạch cả đời ở đoàn phim.
Ở đoạn đường cuối cùng, Vân Sơ lon ton chạy tới: "Cô Hoàng, cà phê của ngài."
Hoàng Nhã Lan tiếp nhận, uống một hớp: "Rất ngon! Không biết tại sao, nó có vẻ ngon hơn loại cà phê mà cô đã uống trước đây, có lẽ là do bạn gái của Giản Du chúng ta mua cho?"
Vân Sơ ngượng ngùng cười cười.
Giản Du bất đắc dĩ mà liếc nhìn Hoàng Nhã Lan một cái: "Cô à......"
Hoàng Nhã Lan cũng không đùa nữa, ngược lại hỏi Vân Sơ: "Tiểu Sơ, con tới Bắc thị khi nào vậy, buổi tối ở đâu? Đặt phòng sao?"
Đối với những hoạt động như thế này, bên tạp chí thường đặt trước khách sạn cho các nghệ sĩ, Giản Du vừa mới lên mạng tra xét lịch trình của Vân Sơ, tạp chí thời trang này là một trong năm ấn phẩm lớn nhất, đặt phòng khách sạn hẳn là năm sao.
Suy xét đến việc nghệ sĩ phải dậy sớm trang điểm, cho nên khách sạn chắc chắn cách sân trượt tuyết không xa.
"Con mới tới hôm nay thôi, vẫn chưa đặt phòng khách sạn ạ."
Vân Sơ lên tiếng làm gián đoạn việc cô đang tỏ vẻ trinh thám.
Giản Du: "?"
Hoàng Nhã Lan: "Vậy đừng đặt, về nhà với cô đi."
Vân Sơ: "Không tốt lắm đâu?"
Giản Du: "??"
Hoàng Nhã Lan: "Có cái gì không tốt? Bình thường con và Tiểu Du chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bây giờ cũng đã đến cửa nhà, không cho con về nhà với chúng ta, chẳng lẽ hai đứa cùng nhau ở khách sạn?"
Vân Sơ: "Cũng đúng ha......"
Giản Du: "???"
Vân Sơ nghiêng đầu nhìn về phía cô, một đôi mắt hoa đào tràn đầy chân thành: "Em nghe cô Giản."
Cô Giản: "......"
Cô uống một ngụm cà phê, nói: "Cùng chị về nhà đi.".