Tình Yêu Hoa Cỏ

chương 20: phiêu bạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau Phụng Nga chính thức được tự do!

Tuấn Kiệt đã đến ngã giá với Dịch Nhi để chuộc nàng, mặc dù cái giá hoàn toàn không hề thấp. Vậy là Phụng Nga đã được ở bên chàng như những gì nàng hằng mong đợi. Người trong Linh Lung Lầu ai nấy đều trầm trồ thán phục, thầm ngưỡng mộ sự may mắn của nàng.

Tuấn Kiệt đã cứu rỗi cuộc đời Phụng Nga bằng tình yêu hòa dịu ấy. Chưa một phút giây nào trong cuộc đời nàng cảm thấy mình hạnh phúc và vui sướng hơn ngày hôm nay. Nàng tự nhủ với lòng: “Chàng chấp nhận chuộc ta ra khỏi thanh lâu với bất cứ giá nào, vậy chàng hẳn là người thật lòng yêu ta! Từ nay dù chàng có đi đến chân trời góc biển ta cũng nguyện theo chàng không rời một bước, ta sẽ theo chàng đến hơi thở sau cùng!”

Rời khỏi Linh Lung thanh lâu, Tuấn Kiệt đưa Phụng Nga đến một khách điếm ở tạm. Phụng Nga có chút kinh ngạc: "Tại sao lại ở tạm trong khách điếm? Chàng không có nhà riêng sao?". Tuy thắc mắc nhưng nàng không dám hỏi, nàng im lặng đợi chàng tự nguyện nói ra.

Ngày đầu tiên ở trọ, Tuấn Kiệt đưa Phụng Nga ra phố mua sắm mấy thứ vụn vặt. Đêm đó chàng không ngủ lại mà rời đi. Nàng không nén được tò mò hỏi chàng ban đêm ra ngoài để làm gì? Chàng vừa cười vừa nói "ta đi làm việc để có ngân lượng nuôi sống thê tử của mình".

Sáng hôm sau chàng trở về với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Phụng Nga mang cho Kiệt tách trà giải khát. Kiệt choàng tay kéo nàng ngồi vào giữa lòng mình. Hơi thở chàng phả vào bên tai nàng ấm nóng, giọng chàng phiêu đãng như ru.

- Nếu thời gian tới ta phải đi làm ăn xa, nàng một mình ở lại đây liệu có ổn không?

Phụng Nga kinh ngạc hỏi:

- Chàng làm việc gì, sao phải đi xa? Chàng định đi bao lâu thì về?

Kiệt cười nói:

- Tạm thời ta chưa thể nói cho nàng biết ta đang làm gì. Hãy trả lời ta, nếu ta không ở cạnh nàng năm hoặc mười ngày nàng sống có ổn không?

Phụng Nga cười dịu dàng:

- Chàng yên tâm, thiếp không sao đâu.

Ngày hôm đó Kiệt ở lại ăn trưa với Phụng Nga, sau đó chàng đưa nàng túi bạc rồi lại từ giã rời đi. Đi lần ấy đằng đẵng đúng mười hôm khiến cho Phụng Nga phải mòn mỏi đợi chờ.

Ngày thứ mười chàng trở về. Chàng tặng nàng chiếc hộp vừa to vừa nặng, Phụng Nga định mở ra thì bị chàng ngăn lại. Chàng nói:

- Chúng ta cùng nhau dạo phố trước đã, đợi khi trở về hãy mở ra xem cũng không muộn.

Phụng Nga đành phải nghe theo, nàng đem cất chiếc hộp rồi theo chân Kiệt xuống phố. Bọn họ vừa đi vừa ngừng nên tốn rất nhiều thời gian, vì đến hàng quán nào chàng cũng hỏi han xem nàng có muốn mua gì không, muốn ăn thứ gì không. Phụng Nga chỉ cười lắc đầu.

Cả hai đang đi trên đường bỗng có tên hành khất lao ra cướp lấy túi bạc trên tay Kiệt rồi bỏ chạy. Phụng Nga định đuổi theo thì bị Kiệt ngăn lại. Chàng bảo nàng về khách điếm trước, để chàng đuổi theo. Nói rồi, Kiệt phóng người lao vút đi. Hoá ra chàng có võ công, khinh công cũng rất cao cường.

Phụng Nga trở về quán trọ chờ đợi nhưng đợi mãi lại không thấy người về. Tối đó nàng mở hộp quà chàng tặng nàng ban sáng, bên trong đầy ắp bạc và một bức thư, bìa thư vỏn vẹn là ba từ cực kỳ bắt mắt "thư từ biệt".

Phụng Nga chỉ còn biết ngẩn người lẩm nhẩm mãi dòng đầu tiên trong thư của Kiệt:

"Phụng Nga, hôm nay đã đến lúc chúng ta phải xa nhau rồi."

- Tại sao vậy? Tại sao chàng muốn rời bỏ thiếp, tại sao chàng ra đi lại không chịu nói lời từ biệt mà chỉ để lại thư?

"Nàng đừng buồn, ta thật lòng muốn mãi mãi bên nàng nhưng thời gian của ta đã hết. Ngân lượng đó nàng giữ lấy mà tiêu xài, về sau hãy tìm công việc lương thiện làm kế sinh nhai. Hãy tìm người thích hợp mà gả đi, đừng nhớ nhung gì ta nữa. Hãy xem như chúng ta có duyên mà không có nợ, nên kiếp này không thể bên nhau. Việc ta làm, con đường ta đi vô cùng nguy hiểm, ta không thể làm liên lụy tới nàng. Chia tay hôm nay, chúng ta có lẽ không còn cơ hội gặp nhau được nữa. Phụng Nga, nàng hãy xem như chúng ta chưa từng gặp, chưa hề quen, cũng đừng bao giờ tìm kiếm người mang tên Hạnh Văn Tuấn Kiệt. Ta biết, ta đột ngột rời đi sẽ khiến nàng đau lòng. Nhưng tiếc rằng ngoài việc mang lại tự do cho nàng, ta không thể cho nàng điều gì được nữa. Càng không muốn làm hại cuộc đời nàng! Cám ơn nàng đã bước vào cuộc đời ta, những ngày bên nàng là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời ta. Vĩnh biệt!"

Nàng đọc đi đọc lại đến thuộc làu nội dung bức thư từ biệt vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Nàng không tin, đúng hơn là không muốn tin Kiệt đã thật sự rời đi, nàng đinh ninh rằng chàng đang đùa bỡn để thử lòng nàng.

Phụng Nga ở lại quán trọ ba tháng, số bạc Kiệt đưa nàng cũng tiêu gần hết nhưng chàng thực sự không quay về nữa. Cuối cùng nàng cũng biết chàng từ biệt ra đi là thật. Nàng quyết định không đợi nữa, nàng rời đi, nàng phải đi tìm chàng hỏi cho ra lẽ. Đã không muốn bên nhau rồi còn gieo vào lòng nhau hạt mầm hy vọng làm gì. Phút giây Phụng Nga quyết định không chờ đợi nữa, tận sâu trong lòng nàng như có một cái gì đột ngột vỡ tan.

Rời khỏi khách điếm, Phụng Nga trở lại Tiên Sơn, những kí ức của thời trẻ thơ bỗng hiện lên, những niềm vui, những nỗi buồn. Sơn ca? Hiện giờ anh đang ở đâu, anh còn sống trên thế gian này hay không? Cha, mẹ, ông bà, mọi người hiện giờ đang ở đâu?

Phụng Nga một mình lang thang trên đỉnh Tiên Sơn. Tiên Sơn tuy không thấp bé, cũng không cao to như đỉnh Thái Sơn, nhưng cũng có được một vài con suối. Vậy mà trước nay nàng đã vô tình không nhận ra, có lẽ sau khi sáng mắt nàng và nghĩa phụ đã ra đi quá vội.

Phụng Nga đến ngồi trầm tư bên một con suối, nước suối trong veo in bóng nàng xuống dòng nước biếc. Phụng Nga miên man nhớ đến Kiệt, nhớ những lời chàng nói, những lời chàng khuyên,... Tất cả chúng đều chan chứa những ân tình. Kiệt cũng yêu nàng, nhưng tại sao chàng ra đi không chút gì lưu luyến mà lại có phần vội vã như vậy?

"Chàng có võ công vậy mà trước giờ vẫn luôn che giấu ta, vì sao chứ? Có phải chàng cũng đang trốn chạy số phận như ta nên mới bảo rằng không muốn làm liên lụy đến ta? Tuấn Kiệt, chàng là người trong chốn giang hồ sao? Nếu ta muốn tìm chàng chẳng lẽ ta cũng phải tham gia vào chốn ấy?"

"Trước khi chết nghĩa phụ từng căn dặn ta nên tránh triển lộ võ công trước mặt người đời, vậy ta có nên gia nhập vào chốn giang hồ hay không? Gia nhập thì nguy cơ lộ thân phận rất cao, còn nếu không gia nhập thì có thể vĩnh viễn không tìm thấy Kiệt. Nghĩa phụ, con nên làm sao bây giờ?"

"Ngày hôm đó trong thư chàng viết là "Vĩnh biệt!" Tại sao lại là vĩnh biệt? Là vĩnh viễn không trùng phùng sao? Chàng sẽ trốn tránh sao? Chàng nhất quyết không muốn gặp lại ta sao?"

Nghĩ đến đây lòng Phụng Nga trầm hẳn xuống.

Nước suối trong như một tấm gương không tì vết. Phụng Nga nhìn bóng mình trong nước, đó là hình ảnh của một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, có phần thuần khiết... Tự ngắm mình một lúc Phụng Nga bất chợt thở dài tự thán:

“Đã đến lúc mình lại là mình rồi! Không phấn son, không áo rộng. Đã rời Linh Lung Lầu, ta đã có thể trở lại là chính ta – là Tống Lệ Quyên…"

"Nhưng không! Lệ Quyên cũng đã không còn trên đời này nữa, nàng sẽ hồi sinh khi nào gặp lại được mẹ, cha. Từ nay ta chỉ có thể là cánh chim vô danh bay giữ bầu trời đầy giông bão, Lệ Quyên đã mất mát nhiều rồi ta không thể dùng cái tên đó, đày đọa nó. Lệ Quyên không thể tiếp tục chịu thêm những nổi đau, nàng sẽ gục ngã trước khi tìm thấy những người thân thuộc của mình."

"Còn Phụng Nga, cái tên ấy cũng không dùng được, mọi người sẽ nhận ra ta bước ra từ Linh Lung Lầu, cũng sẽ chẳng được yên thân. Vả lại, Phụng Nga chỉ có thể là của Kiệt, mãi mãi là của chàng, chỉ mỗi chàng... Nhưng nay, Kiệt không còn bên ta, thì ta không là Phụng Nga cũng không là Lệ Quyên...”

“Ta có nên hành tẩu giang hồ vào lúc này hay không hay tiếp tục ẩn thân?”

Phụng Nga ngẫm nghĩ và cuối cùng quyết định:

“Có lẽ bây giờ đã đến lúc ta phải làm gì đó. Dù không tìm thấy chàng thì ta vẫn phải tìm lại phụ mẫu của mình. Đúng vậy, mình còn phải tìm phụ mẫu, bước chân vào giang hồ có thể mình sẽ tìm được chút tin tức về họ. Nhưng bây giờ nếu mình cứ đi ra ngoài với bộ dạng này, chắc chắn mọi người sẽ nhận ra mình, như vậy không hay chút nào, phải thay đổi một chút mới được.”

Đổi thay! Đã nghĩ thì phải làm, Phụng Nga bắt đầu tự thay đổi chính mình. Mái tóc suôn mượt và đen óng ả dài quá thắt lưng bị chủ nhân vô tình cắt đi hơn một nửa. Phần còn lại chỉ ngắn độ nửa lưng, nàng tự nhủ thầm như thế mới gọn nhẹ! Phần tóc phía trước cũng được nàng cắt tỉa khác đi, để khi xõa xuống nó trở thành một bức "màn che" hoàn toàn nửa bên mặt trái, soi mình vào bóng nước quả nhiên đã có chút phong trần.

Xong phần tóc tai, Nga bắt tay vào tìm một vài thứ thảo dược, trộn chúng lại với nhau nấu thành một thứ nước thuốc. Nga tắm rửa với thứ nước thuốc ấy liên tục ba hôm. Chỉ cần ba hôm thì đã có thể thấy được công dụng của nó. Nó là thứ thuốc có khả năng làm cho làn da trắng nỏn nà và cả khuôn mặt non tơ mơn mởn dễ sạm đen khi ra nắng do dùng quá nhiều phấn son trang điểm của nàng có thể chống lại cái nắng oi ả của đất trời. Đồng thời, thứ thuốc ấy làm cho da của Phụng Nga đen lại một cách tự nhiên, nhìn vào có thể ai cũng nghĩ nàng xuất thân bần nông suốt ngày lam lũ cùng sương nắng. Từ bây giờ, nếu những người nàng đã quen trước đó có bất ngờ gặp lại có lẽ không một ai còn có thể nhận ra kỹ nữ Phụng Nga sắc nước hương trời một thuở nữa rồi. Phần chuẩn bị diện mạo bao nhiêu đó xem như đã xong.

Tiếp theo là trang phục, Phụng Nga đến một tiệm may đặt may cho mình một bộ võ phục màu tím, giày tất màu tím và sợi dây lụa cột tóc cũng bằng lụa tím. Xong đâu vào đấy, Nga mua cho mình một con hắc mã. Nó là con ngựa duy nhất nàng ưng ý khi tìm khắp các nơi buôn ngựa, màu lông nó đen huyền và tất nhiên ngựa đẹp giá cũng rất đắt. Nhưng cũng may số tiền Kiệt đưa sau khi tiêu xài vào những thứ khác phần còn lại vẫn đủ chi trả. Phần chuẩn bị hoàn tất, số ngân lượng còn lại cũng chẳng bao nhiêu. Phụng Nga bắt đầu lên ngựa ngao du, với bộ dạng mới mẻ ấy quả nhiên đã không còn một ai có thể nhận ra nàng nữa.

Rời khỏi vùng phụ cận Tiên Sơn, Phụng Nga dong ngựa về hướng kinh thành, nàng muốn biết nơi đó phồn hoa đô hội thế nào, vì sao ai cũng ngợi khen. Khi đến nơi, nàng mới nhận ra quả nhiên nơi ấy náo nhiệt hơn những vùng khác gấp trăm lần, dường như tất cả những con người giàu sang nhất, những gì đẹp đẽ nhất điều tập trung lại nơi đây. Nhưng kinh thành phồn hoa đô hội cũng không làm Phụng Nga thích thú, nàng lại tiếp tục đi lên phía bắc, phía bắc kinh thành chỉ có một vài huyện nhỏ và một thị trấn, qua hai nơi đó là đến biên giới với Bắc quốc. Phụng Nga không có ý định chu du khắp thế giới nên cũng chẳng cần bước chân qua Bắc quốc làm gì.

Phụng Nga đến biên giới của hai nước rồi cứ thế đứng lặng nhìn, nơi ấy không có nhà cửa của bất kì một ai. Nàng cũng đã từng nghe người ta nói về hai quốc gia - Quyển quốc mà bản thân mình đang sống đây và Bắc quốc kia rất thường xuyên xảy ra xung đột, mỗi lần như vậy vùng đất biên giới này sẽ trở thành chiến trường thảm khốc với xương trắng máu tanh nên không một ai dám ở lại nơi này. Hiện giờ biên giới chỉ là một cánh đồng cỏ bao la xanh biên biếc.

Nhìn đến chán, Phụng Nga thúc ngựa quay trở về Nam, dọc đường đi nếu lỡ không may gặp phải chuyện bất bình nàng không ngần ngại ra tay can thiệp; sáo ngữ, cách cư xử của chốn giang hồ nàng cũng học được rất nhiều. Những người được Phụng Nga giúp đỡ thì gọi cô là Tử cô nương, kẻ gian ác bị thanh trừng thì gọi nàng là Tử thần, bởi vì khi nàng ra tay luôn rất tàn nhẫn, bọn hung đồ gặp được nàng đều bị giết. Về sau chỉ cần nghe thấy ai đó nói Tử cô nương hay Tử thần đang ở gần nơi nào đó thì những phường trộm cướp nơi đó lập tức âm thầm lặng lẽ chuồn đi tránh họa sát thân. Cũng có những kẻ muốn đối phó với nàng nhưng thủ đoạn của chúng quá kém, so chiêu không đến ba chiêu đều bị nàng hạ gục, cạm bẫy cơ quan, độc dược, mê hương đều không làm tổn hại tí gì đến nàng.

Phụng Nga cảm thấy vui tai khi nghe người khác gọi mình là Tử cô nương nên tự nghĩ ra cho mình một cái tên mới Huyết Tử. Huyết là máu, Tử là màu tím, cũng là màu của độc dược khi hòa vào máu, là màu của ước mơ mãi mãi không thành hiện thực giữa cuộc đời. Không lâu sau danh tiếng của Huyết Tử vang khắp xa gần trong Đại Quyển Quốc.

Mọi người đã dần quên cô nàng kỹ nữ Phụng Nga. Cái tên Lệ Quyên thì lại bị chính chủ nhân của nó vùi chôn vào quên lãng. Giờ chỉ còn lại Huyết Tử, cô gái thần bí, võ công ngụy dị cao cường, là tử thần của phường gian ác. Ngày tháng bình yên trôi, Huyết Tử lang thang khắp chốn, một mặt giúp những người sức yếu thế cô một mặt dò la tin tức về Kiệt và phụ mẫu nhưng mãi cũng không lần ra được chút manh mối nào.

Một ngày bình yên, Huyết Tử đi lang thang qua vài thị trấn gần kinh thành thì chợt nghe mọi người bàn tán xôn xao về một băng cướp tên gọi Biệt Sơn. Ai cũng ca thán, bọn cướp hoành hành vô cùng bạo ngược, cướp của, giết người, hiếp dâm trinh nữ không việc gì chúng không dám làm. Câu nói mà Huyết Tử nghe nhiều nhất lại là:

"Ước gì Tử cô nương kia cũng đến đây giúp chúng ta thanh trừng bọn chúng thì tốt.”

Huyết Tử nghe xong máu nóng lập tức dâng lên, hỏi thăm mọi người thì người ta bảo cứ đi về hướng Tây độ hai dặm đường là đến nơi. Nghe vậy, Huyết Tử giục ngựa theo hướng Tây.

Đi được khoảng một dặm đường thì Huyết Tử đến được một tiểu trấn. Thị trấn nhỏ, nhà cửa thưa thớt nhưng người lại đông một cách kinh ngạc, kẻ qua người lại phải nói đông gấp mười lần sức chứa những căn nhà. Huyết Tử còn chưa kịp tìm hiểu nguyên do thì có người chạy ào qua vừa chạy vừa hét lên:

“Bọn họ bắt đầu rồi, chúng ta mau đi xem!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio