Bóng người vừa xuất hiện tả xung hữu đột, một mặt khua kiếm đối chiêu, một mặt bảo vệ cho Huỳnh Hoa. Phải một lúc sau người đó mới hạ được hơn phân nửa người trong tổng số hắc y nhân. Số còn lại hoảng sợ bỏ chạy, những kẻ ngã gục máu lan ra, đỏ cả một vùng nước mưa lạnh lẽo. Người vừa đến là Dương Long. Thấy bọn hắc y đã bỏ đi hết anh mới tháo chiếc nón rộng vành đang đội xuống. Huỳnh Hoa nhìn anh, không rõ cô có nhận ra anh hay không mà gương mặt cứ thẩn thờ. Cô cứ im lặng không nói gì, và rồi cô cụp mắt quay đi.
Không như mọi ngày, Huỳnh Hoa không nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa, không đuổi xua. Cô thật khác, Dương Long lập tức nhận ra Huỳnh Hoa có gì đó không ổn, anh vội vàng bước theo cô.
- Huỳnh Hoa, cô nương định đi đâu vậy?
Huỳnh Hoa lặng im không đáp, bước chân cô vô định, ánh mắt vô hồn. Thật ra Dương Long đã chứng kiến mọi chuyện ngay từ đầu, nhưng anh không hiểu vì sao Huỳnh Hoa lại từ chối tình cảm của Minh Minh. Từ chối làm gì để rồi đau đớn đến lặng người. Anh càng không hiểu vì sao, Huỳnh Hoa bỏ chạy Minh Minh không đuổi theo, nhưng sau đó lại xuất hiện một đám hắc y nhân đuổi theo. Và rồi Minh Minh lặng lẽ bỏ đi, không một lần ngoảnh lại.
Càng nhìn thái độ của Huỳnh Hoa, Dương Long biết là không ổn. Anh vội vàng chộp tay cô giữ lại, lo lắng hỏi:
- Cô nương có làm sao không? Huỳnh Hoa, đừng làm tôi sợ.
Huỳnh Hoa vẫn im lặng, không phản kháng, không nhìn anh. Mưa vẫn cứ như trút nước, đứng dưới mưa mà cảm giác thịt da ran rát. Dương Long nói to:
- Bây giờ trời đang mưa rất lớn, nếu cô nương cứ đi dưới mưa như thế này rất nguy hiểm, cô nương sẽ bị cảm lạnh. Chúng ta mau lại miếu hoang đằng kia trú mưa, có được không?
Huỳnh Hoa không trả lời anh. Dương Long thấy vậy thì kéo tay cô đi về phía ngôi miếu hoang. Huỳnh Hoa không hề phản kháng làm Dương Long càng khẳng định trạng thái của cô bất ổn. Khi cả hai bước vào ngôi miếu hoang, Dương Long kéo Huỳnh Hoa đến bên bức vách và ấn cô ngồi xuống, anh lo lắng nhìn cô.
- Huỳnh Hoa, cô nương làm sao vậy?
Rốt lại anh vẫn nhận được sự im lặng của cô. Dương Long cảm thấy rối bời, chưa bao giờ anh rơi vào hoàn cảnh như thế này cả. Cô ta làm sao thế không biết, cứ như người mất hồn vậy! Bên ngoài mưa vẫn còn đang rơi nặng hạt, sấm chớp liên hồi. Chỉ thấy Huỳnh Hoa từ từ khép mắt. Dương Long hốt hoảng gọi to:
- Huỳnh Hoa cô nương, cô làm sao vậy?
Huỳnh Hoa không trả lời anh, cô vẫn ngồi dựa lưng vào vách, hai tay buông thỏng, mắt nhắm nghiền. Dương Long ngồi xuống bên cạnh khẽ lay lay, Huỳnh Hoa vẫn không cử động. Chỉ một lúc sau, hơi thở của Huỳnh Hoa đã đều đều, dường như cô đã ngủ. Dương Long thấy vậy thì ngây người. Anh đứng nhìn cô thêm một lúc mới thở hắt ra một tiếng, sau đó anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Cơn mưa này tạo ra những bóng nước có lẽ còn lâu lắm nó mới tạnh hẳn! Anh quay lại nhìn người con gái đang ngủ say kia, một ý nghĩ chợt vụt qua “nếu ngay lúc này mình bế cô ta về vương phủ không phải là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?” Nhưng cùng lúc đó anh nghĩ lại “nhưng nếu cô ta tỉnh dậy, hét tướng lên không chấp nhận, tất cả sẽ trở về không”.
Nhưng nếu không đưa cô về Vương phủ anh cũng không biết hiện giờ cô đang ở đâu để đưa về, thôi thì đành để cô ta cứ ngủ ngồi như thế. Nhìn Huỳnh Hoa bình yên chìm sâu vào giấc ngủ Dương Long chỉ còn biết thở dài, anh thật sự không thể nào hiểu nổi một cô gái sao có thể ngủ được một giấc bình yên trong hoàn cảnh thế này... nếu không phải là anh mà là một người khác đang ở đây có lẽ cô sẽ bị người ta làm hại!
Đúng như thế, nếu ngay lúc này có ai đó đến đâm Huỳnh Hoa một nhát xuyên tim, cô nhất định không tài nào phản kháng. Nhưng nếu có người muốn cướp tình thì lại là chuyện khác... lúc đó cũng sẽ có người chết nhưng không phải Huỳnh Hoa. Tuy nhiên, điều đó Dương Long không hề biết. Anh lại nhìn Huỳnh Hoa rồi khẽ lắc đầu, vẫn không thể nào hiểu nổi người con gái kì lạ này, trong lúc mọi thứ đang rối tung tại sao lại có thể ngủ ngon đến vậy. Dương Long bước ra cửa miếu ngồi nhìn mưa rơi, anh tình nguyện làm tên lính canh cho Huỳnh Hoa có được giấc ngủ yên bình.
Huỳnh Hoa quả thật đã ngủ rất ngon lành. Cuộc gặp gỡ với Minh Minh vừa rồi và những hành động của anh làm cô cảm thấy đau lòng. Tâm trạng rối bời, cô chỉ muốn được ngồi yên, muốn thả lỏng lòng mình. Và rồi cô chìm vào giấc ngủ như một sự tự ức chế, chỉ có như thế tinh thần của cô mới có thể hoàn toàn được thư giãn, xoa dịu sự căng thẳng từ những biến cố vừa qua.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, Huỳnh Hoa choàng tỉnh dậy, cô thoáng giật mình, không hiểu vì sao mình lại ở trong một ngôi miếu hoang tàn. Huỳnh Hoa đứng lên, khẽ vươn vai, chợt nhớ ra vừa rồi mình gặp Minh Minh, anh định làm ẩu và cô xô anh ra rồi bỏ chạy. Sau đó ký ức mơ hồ đi, dường như cô đã mơ một giấc mơ dài. Trong mơ bọn hắc y vây lấy cô, ai đó đã đến giải nguy cho cô. Tiếp theo, người đó kéo cô vào một ngôi miếu hoang. Nhưng trong mơ, cô không hề có ý muốn phản kháng lại những tác động xung quanh, ngoài sự đau đớn chỗ trái tim ra cô cảm thấy toàn thân mình hầu như hoàn toàn tê liệt. Tỉnh giấc ngủ dài, Huỳnh Hoa nghe tinh thần thư thái, cô càng xác định việc kia là một giấc mơ.
Mưa bên ngoài cũng đã tạnh, chiều đã buông, ráng chiều soi xuống phố thị một màu vàng rực rỡ. Huỳnh Hoa sải chân bước ra cửa, đang bước cô bất ngờ chững lại. Suýt chút cô đã giật mình vì trước cửa có người đang ngồi lù lù một khối, người đó là Dương Long.
Dương Long cũng đang dựa lưng vào vách miếu ngủ say sưa. Nghe tiếng chân của Huỳnh Hoa, anh giật mình thức dậy. Ngẩng lên thấy Huỳnh Hoa đã tỉnh, Dương Long lập tức đứng phắt dậy kêu lên:
- May quá, cô nương đã dậy rồi. Vừa rồi cô nương làm tôi lo chết đi được, nếu đến tối cô nương vẫn không tỉnh lại, tôi thật không biết phải làm sao...
Huỳnh Hoa hơi cau mày khó hiểu, Dương Long vội giải thích:
- Mấy ngày gần đây tôi nghĩ cô vẫn còn ở trong thị trấn nên tôi đi loanh quanh để tìm, nhưng tìm mãi vẫn không gặp. Hôm qua tôi may mắn gặp cô được một lúc thì cô lại biến mất, hôm nay tôi vẫn đi vòng vòng cầu may không ngờ lại gặp cô lần nữa. Nhưng vì sao cô lại từ chối tình cảm của Minh Minh, chẳng phải cô yêu anh ta sao?
Huỳnh Hoa lạnh lùng:
- Không liên quan đến anh.
Dương Long gật đầu:
- Đúng, cô yêu ai không liên quan đến tôi, nhưng việc khác thì có liên quan đó. Cô mà có chuyện gì thì mạng tôi cũng xong luôn. Sau khi cô chạy thoát khỏi Minh Minh thì có bọn người Hắc Long bang đến bao vây, hình như muốn bắt sống cô. Tôi vội cứu cô nhưng sau đó thấy cô cứ như người mất hồn, làm tôi sợ muốn chết. Trời đang mưa như trút nước mà cô không thèm tìm chỗ trú lại cứ muốn đi lang thang, tôi vội kéo cô vào đây, không ngờ cô cứ như vậy mà ngủ ngon lành. Tôi không biết cô bị làm sao nữa, lo chết đi được…
Huỳnh Hoa hơi cau mày thầm nghĩ:
"Vậy đó không phải là mơ, vừa rồi mình làm sao thế nhỉ?”
Huỳnh Hoa ngẩn người một lúc mới nhẹ giọng:
- Khi nãy trông tôi thế nào?
Dương Long đáp nhanh:
- Cô nương giống như một người mất hồn hay mộng du gì ấy, ánh mắt trống rỗng, tôi có hỏi gì nói gì cô cũng không đáp. Cứ bước đi vô định hướng trong khi mưa đang như trút nước.
Huỳnh Hoa nhìn lại y phục mình thấy đã khô, hẳn cô ngủ một giấc cũng khá lâu, tinh thần cũng khoan khoái hơn nhiều. Những đau thương hay uất hận dường như chỉ là những cảm xúc từ một giấc mơ. Chúng dẫu còn cũng chỉ hơi hơi phảng phất và có xu hướng nhanh chóng tan đi. Hình như cô không hận không buồn Minh Minh nhiều như trước đó. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Trước đây anh trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận tôi để nói gì đó đúng không? Anh nói đi.
- Tôi chỉ muốn kể cô nghe những việc ở vương phủ sau khi cô ra đi. Nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa.
- Đó là những việc gì? Vì sao không cần nói nữa...
- Tâm trạng của cô không tốt, tôi không muốn làm phiền cô.
- Cứ nói ra đi!
Ánh mắt Huỳnh Hoa không còn vô hồn như lúc trước nhưng bây giờ nó giá lạnh làm sao. Dương Long phải thu hết can đảm mới dám thốt ra lời, anh tự nhủ phải nói ra một lần để không bao giờ ân hận về sau. Dương Long kể lại chuyện anh bị Hồ Kỳ phát giác anh làm sai, chuốc trà độc và sau đó ra thời hạn cho anh phải đưa được cô về trong vòng một trăm ngày. Anh chỉ kể có bấy nhiêu chứ không nói thêm chuyện Phương Nhi và Minh Minh sắp cử hành lại hôn lễ, bởi anh biết Huỳnh Hoa đã cự tuyệt Minh Minh thì có nói ra điều đó cũng chẳng ích gì. Nghe xong, Huỳnh Hoa chỉ thản nhiên nói:
- Tôi sẽ không về lại vương phủ! Có lẽ anh đang thất vọng lắm phải không?
- Nhìn thấy trạng thái của cô ban nãy tôi chợt nhận ra một điều, cô trở về vương phủ có lẽ càng đau khổ hơn ở bên ngoài. Nên tôi đã quyết định không thuyết phục cô quay về đó nữa.
Huỳnh Hoa lạnh lùng nhìn Dương Long.
- Tôi thật lòng khuyên anh: Từ giờ phút này đừng bám theo tôi nữa. Hãy dùng khoảng thời gian cuối đời này để hoàn thành những tâm nguyện còn dang dở, để lúc ra đi không còn gì hối tiếc. Nếu thấy tôi quá nhẫn tâm thì cứ oán hận tôi đi...
- Tôi là người có lỗi thì làm sao dám oán hận cô nương. Cô nương nói đúng, có lẽ ngay từ bây giờ tôi nên làm cho xong những việc còn dang dở để lúc chết đi không còn gì ân hận nữa. Nhưng với tôi điều khiến tôi ray rứt nhất trong lúc này chính là đã làm tổn thương cô nương. Tôi thành tâm muốn chuộc lại lỗi lầm, chỉ khi nào cô nương nói lời tha thứ tôi mới có thể yên lòng nhắm mắt. Kể từ hôm nay, cô nương hãy cho phép tôi được đi theo bảo vệ cho cô. Tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì cô sai bảo cho đến lúc chết đi. Tôi không dám mong cô tha thứ, chỉ mong phút cuối cùng mình không còn gì để ân hận hay nuối tiếc mà thôi.
Huỳnh Hoa nghe thấy nhưng cô chỉ im lặng. Dương Long dừng lại một lúc mới hỏi:
- Hiện giờ cô nương đang ở đâu, để tôi đưa cô về.
- Quán trọ Việt Xuân Yên.
- Bây giờ trời cũng sắp tối rồi…
Huỳnh Hoa chợt nói:
- Nhưng tôi còn việc phải làm, chưa thể quay về nơi đó.
- Là việc gì? Có liên quan căn nhà mà cô nương đã hai lần suýt gặp nguy hiểm đó sao?
- Phải.
- Cô nương đến đó làm gì?
- Mẹ tôi bị bọn người đó bắt giữ, chúng nhốt bà trong căn nhà ấy!
- Thì ra cô nương còn song thân.
Huỳnh Hoa khẽ lắc đầu nhỏ giọng:
- Bà ấy chỉ là nghĩa mẫu, tôi... không có người thân nào cả.
- Vậy à... Những người trong căn nhà đó đều là người của Hắc Long bang, cô nương có biết hay không?
- Biết. Chúng nổi tiếng tàn độc vô nhân, vì thế cho nên tôi mới lo lắng cho nghĩa mẫu.
- Mấy hôm nay cô nương cứ đi quanh quẩn nơi đó là để tìm cách giải cứu nghĩa mẫu mình à?
- Phải.
- Nhưng với sức của cô nương, tôi e không cứu được người. Trái lại như thế sẽ khiến bản thân cô nương càng gặp nhiều nguy hiểm!
Huỳnh Hoa chỉ im lặng không nói gì. Dương Long trầm ngâm một lúc lại nói:
- Nếu cô nương chấp nhận, tôi sẽ lập tức đến đó giải cứu cho nghĩa mẫu của cô!
Huỳnh Hoa cười nhạt:
- Anh đủ sức cứu người sao?
Dương Long không trả lời chỉ hỏi lại:
- Nghĩa mẫu của cô nương là người đi cùng cô hôm trước có phải không?
- Đúng vậy.
- Được rồi, cô nương cứ yên tâm về trước. Tôi sẽ cứu thoát nghĩa mẫu của cô nương rồi về sau!
Dương Long dứt tiếng liền lao vụt đi, Huỳnh Hoa chỉ kịp kêu lên “khoan đã” bóng anh đã mất dạng sau một khúc quanh. Huỳnh Hoa đứng lặng lúc lâu cũng tung mình lướt mau về hướng ấy chứ không quay lại Việt Xuân Yên.
Màn đêm nhanh chóng nuốt chửng ánh dương quang, Dương Long đến góc phố cạnh căn nhà bọn Hắc Long giam giữ Nhật Lan thì dừng lại. Thực ra anh đã phục kích ở đây ngay từ lúc Nhật Lan bị bắt. Lần trước anh đã gặp Nhật Lan đi cùng Huỳnh Hoa một lần, Huỳnh Hoa lại gọi bà là mẹ. Tuy ban đầu anh không nghĩ rằng mối quan hệ của Nhật Lan và Huỳnh Hoa chỉ là nghĩa mẫu nghĩa tử nhưng rõ là trời xui đất khiến hay sao anh đã vô tình chứng kiến cảnh Nhật Lan bị bọn Hắc Long bắt đưa vào căn nhà này.
Lúc đó Dương Long đến muộn một bước, bọn người ấy đã đưa người đến gần cánh cổng nhà, nên nhất thời anh không dám manh động. Tuy nhiên chính điều đó làm anh nghĩ đến một việc: Cứu mẫu thân của Huỳnh Hoa để lấy lòng bà ta. Lời nói của anh không giá trị gì đối với Huỳnh Hoa, nhưng cô ta sẽ không thể phớt lờ lời nói của mẫu thân. Chỉ cần mẹ cô chịu nói giúp Huỳnh Hoa rất có khả năng sẽ về vương phủ! Nghĩ thế, Dương Long đã ở đây để dò xét suốt hai ngày, anh đã biết đây là một trong những sào huyệt của Hắc Long bang. Chính vì vậy anh đã hai lần kịp thời giải nguy cho Huỳnh Hoa.
Hắc Long bang người đông thế mạnh, tàn độc vô nhân… Dương Long biết không thể đối phó với bọn người này một cách trực diện. Nhưng chỉ đứng bên ngoài để dò xét cũng chẳng được gì. Đêm nay Dương Long quyết định lẻn vào bên trong, biết đâu có thể thừa cơ nhanh chóng cứu thoát mẫu thân của Huỳnh Hoa. Vừa lúc Dương Long vừa định rời chỗ nấp một bàn tay chộp mạnh vai anh kéo mau lại, Dương Long hốt hoảng quay phắt lại nhìn. Anh thật sự hốt hoảng, võ công anh không tệ không hiểu sao có người đến cạnh bên lâu vậy mà anh không hề hay biết, chỉ thấy người đứng phía sau là một nam nhân, râu quai nón rậm rạp, tuổi độ trung niên. Dương Long chưa kịp hỏi người kia đã nói:
- Ta tên Nam Hoa, hôn phu của Huỳnh Hoa cô nương. Cậu đang định giải thoát cho mẫu thân của cô ấy phải không? Cô ấy đã nói hết cho ta nghe rồi, hai hôm nay ta bận việc nên cô ấy một mình mạo hiểm. Dù là cậu hay là ta, một mình đối phó Hắc Long cũng rất nguy hiểm, chúng ta nên hỗ trợ nhau, thế nào?
Dương Long chưa thốt được câu nào, người kia đã xổ một tràng, nghe cũng hợp tình hợp lý nên anh đành phải gật đầu. Một mình lẻn vào sào huyệt của Hắc Long bang quả thật cũng có hơi nguy hiểm. Dương Long định mở môi nói gì đó, Nam Hoa lại tiếp:
- Ta sẽ vào trước, đánh lạc hướng bọn đứng canh, cậu nhân lúc đó vào dãy nhà gần cuối, lục soát các phòng. Sáng nay Huỳnh Hoa đã vào đó một lần, cô ấy bảo nơi đó có lẽ là nơi giam người…
- Tôi biết rồi.
- Lên thôi.
Vừa nói Nam Hoa vừa tung mình lướt mau ra trước, bộ hắc y gã đang mặc phấp phới giữa đêm, dưới ánh trăng mờ ảo trông ngụy dị vô cùng.
Đúng theo dự định, Nam Hoa đánh lạc hướng những tên đứng canh, Dương Long đột nhập vào trong. Cũng may lúc ấy, những tên chủ chốt dường như vắng mặt. Dương Long dễ dàng tìm thấy Nhật Lan và giải cứu cho bà. Ra đến bên ngoài, Nam Hoa nói có việc phải đi trước, gã giao lại cho Nhật Lan và Dương Long hai con ngựa, kêu họ về nhanh kẽo Huỳnh Hoa ở nhà chờ đợi nóng lòng.
Nhật Lan và Dương Long cũng biết càng nán lại trong trấn lâu chừng nào sẽ nguy hiểm chừng ấy, nên lập tức lên ngựa phóng mau đi. Về gần tới Việt Xuân Yên, Nhật Lan ghìm cương ngựa cho nó đi chậm lại, vì nơi đây đã khá an toàn.
- Cậu dường như có quan hệ với Hoa nhi, nhưng lúc trước đã xảy ra chuyện gì, cậu có thể cho ta biết? Hoa nhi có vẻ không thích chạm mặt cậu?!
Nhật Lan đã hỏi, đây chính là cơ hội. Dương Long cười nhẹ đáp lời:
- Vâng. Trước kia, Huỳnh Hoa cô nương còn ở trong vương phủ, chúng con là bạn, vì một chút hiểu lầm cô ấy bị đuổi đi. Tất cả lỗi lầm đểu ở con, bây giờ con đã nhận ra sai lầm của mình, muốn đến xin lỗi và mời cô ấy về lại vương phủ. Nhưng cô ấy không chịu nghe bất cứ lời nào của con.
Dương Long kể lại việc mình đổ oan cho Hoa, nhưng anh không bảo mình cố tình mà cho rằng đó chỉ là việc bất đắc dĩ. Sau đó anh thật sự hối hận, thú tội với Hồ Kỳ. Hồ Kỳ buộc anh lập tức tìm Huỳnh Hoa về, có lẽ vì sợ anh bê trễ nên hạ độc trong trà rồi ra thời hạn một trăm ngày, nếu không hoàn thành sẽ bị độc công tâm mà chết.
Nhật Lan nghe xong cũng có hơi bất nhẫn, sự việc vẫn chưa nghiêm trọng đến mức phải khép Dương Long vào tội chết, nhưng Hồ Kỳ lại quá nặng tay. Không đợi anh nhờ vã nói giúp với Huỳnh Hoa, Nhật Lan nghĩ tình Long đã hai lần giải nguy cho mình đã hứa nói giúp chuyện của anh với Huỳnh Hoa.
Khi đất trời tờ mờ sáng Nhật Lan và Dương Long về đến quán trọ Việt Xuân Yên, Huỳnh Hoa mừng rỡ chạy ào ra ôm chầm lấy mẹ. Nhìn cảnh ấy hẳn ai cũng nghĩ rằng cô đã ở trong quán đợi chờ từ đầu hôm đến tận bây giờ. Dương Long hoàn toàn không biết cô chính là người vừa rồi mới cùng mình chiến đấu với Hắc Long, Nam Hoa chính là Huỳnh Hoa.
Đã hứa không thể nuốt lời, Nhật Lan nhắc chuyện của Dương Long, bà khuyên Huỳnh Hoa về lại vương phủ một lần giúp Dương Long, dù sao anh ta cũng từng hai lần giải cứu cho bà. Nhưng đã không nhắc thì thôi, nhắc đến Huỳnh Hoa lập tức phát cáu đuổi Dương Long đi, cô khăng khăng không chịu về vương phủ.
Thấy vậy, Nhật Lan cũng đành phải bó tay, cố gắng lắm bà mới nói giúp cho Dương Long được ở lại quán trọ. Nhưng Huỳnh Hoa lại ra điều kiện, Dương Long phải làm bất cứ công việc gì cô sai bảo để bù vào tiền ăn tiền trọ, cô không nhận tiền mặt, không muốn làm có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nhật Lan quay lại nói với Dương Long:
- Tạm thời ta chỉ có thể nói giúp cho cậu ở lại đây. Hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi, lúc nào có dịp ta lại nói giúp cho! Nhưng mọi việc còn phải tùy biểu hiện của cậu nữa đó!
Dương Long cười nhẹ:
- Dạ, con biết rồi.
Ngay sáng hôm ấy, Dương Long chính thức trở thành một “người làm không công” cho quán trọ Việt Xuân Yên. Mặc dù thật lòng anh không hề muốn nhưng ngộ biến phải tùng quyền. Một khi án tử còn treo trên cổ, Dương Long không thể bỏ qua cơ hội tiếp cận và làm Huỳnh Hoa xiêu lòng. Chỉ có bám dính như vậy mới mong có ngày cô đồng ý trở về vương phủ dù chỉ một lần.
Một ngày, hai ngày trôi qua... Mọi công việc trong quán trọ dường như đều đổ trút lên đầu Dương Long. Anh bực nhưng không dám nói gì vẫn cứ nén lòng làm hết. Ngày thứ ba, thứ tư, Dương Long cảm thấy ê ẩm toàn thân, chỉ muốn gục xuống và ngủ một giấc dài. Bốn ngày trôi qua, chẳng có đêm nào anh ngủ được quá một canh giờ với Huỳnh Hoa. Anh biết Huỳnh Hoa cố tình làm vậy cho anh chán nản bỏ đi, không bám riết theo cô nữa, nhưng nếu ngay bây giờ bỏ cuộc mọi thứ trở thành công cóc cả sao. Thôi thì đành chịu vậy!
Những ngày ở lại Việt Xuân Yên, Dương Long nhận ra Huỳnh Hoa uống rượu rất nhiều, anh thật sự kinh ngạc về điều đó. Dường như ngày nào cô cũng uống rượu, cô uống thứ men cay ấy như nước lã, dường như cô không hề biết say. Từng giọt rượu vào, ánh mắt đẹp của cô càng lạnh giá, gương mặt thanh tú càng lúc càng đượm nét u buồn. Ban đêm dường như Huỳnh Hoa không ngủ, Dương Long trở giấc bất cứ lúc nào cũng thấy cô ngồi lặng lẽ, âm thầm nốc rượu. Đến cả Nhật Lan cũng không tài nào ngăn cô được. Càng nhìn Huỳnh Hoa không hiểu sao Dương Long cảm thấy xót xa. Cô cứ uống, đêm này rồi đêm nữa.
Đêm nay đã là đêm thứ bảy, Dương Long không chịu được, anh đến giằng lấy vò rượu trên tay Huỳnh Hoa:
- Đừng uống nhiều rượu như vậy, không tốt đâu. Nhiều người nhìn thấy cũng không hay...
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Mặc tôi. Anh thật lắm lời.
Dương Long cau mày định quay đi, nhưng anh không đành lòng nên anh dừng lại:
- Huỳnh Hoa cô nương, đừng uống thêm nữa. Mấy hôm nay cô đã uống nhiều lắm rồi, rượu mà uống nhiều như vậy là không tốt đâu! Cô nương vì Minh Minh mà đau lòng đến thế hay sao?
Huỳnh Hoa hừ giọng:
- Anh ta không đáng! Chỉ tại tôi lầm, anh ta cũng bỉ ổi như ai, vô sĩ như ai...
Nói xong Huỳnh Hoa cất tiếng cười dài, sau đó cô lại nói tiếp:
- Đàn ông ai cũng như thế cả, thô bạo, tham lam... À không, phải chừa anh ra chứ, phải không?
- Cô nương...
- Tình yêu anh cao thượng lắm! Yêu Phương Nhi, làm đủ mọi cách để cho người mình yêu cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Còn mình lại không cần gì cả...
Dương Long im lặng không nói gì. Huỳnh Hoa khẽ thở dài.
Sau khi cứu Nhật Lan trở về Huỳnh Hoa đã hoàn toàn trấn tĩnh lại. Chắp nối những mảnh kí ức, Huỳnh Hoa nhớ đến việc Minh Minh đã ra lệnh cho bọn người Hắc Long đuổi theo mình. Và bọn chúng gọi anh là thiếu chủ, đêm đột nhập vào sào huyệt Hắc Long, cô lần nữa vô tình gặp Minh Minh. Cô bắt đầu lờ mờ đoán được phần nào mình và anh không có mối quan hệ huyết thống với nhau. Nhưng hiện tại hai người lại ở hai bờ chiến tuyến, làm sao có thể đến với nhau? Thật trớ trêu!
Nhưng nếu trước kia cái tên Dương Long không xuất hiện, cô đã có thể đường hoàng trở thành thê tử của Minh Minh. Rồi sau đó dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa thì cô cũng có thể bước theo anh mà không vướng bận điều gì. Cô vẫn còn yêu anh! Nhưng bây giờ thì không thể, sự hiểu lầm của anh ngày trước, sự hiểu lầm của cô hôm qua đã đẩy hai người vĩnh viễn cách xa nhau. Hiện tại, cô lại là con gái của Hồ Kỳ, thủ hạ triều đình, bản thân cô lại được Bình An Vương tin tưởng, Minh Minh lại là người của Hắc Long bang, bang phái đang ra sức chống lại triều đình. Đường ranh quá to lớn, Huỳnh Hoa không đủ can đảm để bước qua đường ranh đó để đến với anh.
Càng nghĩ cô càng thấy tức Dương Long, chính anh là kẻ phá bỉnh tình cảm đang tốt đẹp của cô và Minh Minh ngày trước. Huỳnh Hoa lập tức sẵn giọng:
- Dương Long, anh cút ngay vào phòng cho tôi. Bằng không ngày mai đừng hòng ở lại đây.
Đến lúc này Dương Long không thể không bực, đôi mày của anh lập tức nhíu chặt. Nhưng cuối cùng anh cũng chẳng nói gì, chỉ quay lưng bỏ đi. Dương Long đi rồi Huỳnh Hoa lập tức nâng vò rượu lên tu ừng ực, cô muốn mượn việc uống rượu để xả cơn tức giận.