Đêm. Huỳnh Hoa ngồi lặng lẽ nhìn vào nơi vô định. Lát nữa đây cô sẽ rời khỏi nơi này, Minh Minh vẫn chưa về, biệt ly lần này sẽ không hẹn ngày tái ngộ, trong lòng cô bất giác cảm thấy nao nao. Tiếng gà báo sang canh gáy vang giữ đêm buồn tịch mịch. Huỳnh Hoa thổi tắt ngọn nến đang cháy dở, đưa tay đẩy cửa bước ra ngoài.
“Minh Minh, hãy tha thứ cho em. Vĩnh biệt!”
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, phía trước dường như có bóng dáng mảnh mai đang đứng. Cánh cửa phòng bật mở, một bàn tay vươn ra kéo người phía trước tuột vào trong. Cánh cửa đóng ầm lại ngay sau đó.
Khánh Tuấn đã khoác lên người bộ y phục dạ hành, chiếc áo trên người Huỳnh Hoa cũng màu tím sẫm. Chỉ có như vậy đi đêm mới ít kẻ nhận ra, anh cười hiền với cô:
- Đã sẵn sàng chưa, thê tử của ta.
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười gật đầu. Khánh Tuấn quay lưng nhẹ xoay cơ quan để lộ mật thất rộng thênh thang, Huỳnh Hoa khẽ nhíu đôi mày: “Hóa ra nơi này cũng có mật thất, mình thật là hồ đồ, vậy mà cũng chẳng tìm ra.”
- Vào đây.
Huỳnh Hoa còn ngơ ngác đứng nhìn, Khánh Tuấn đã vẫy tay gọi cô vào căn mật thất. Huỳnh Hoa bước vào, cánh cửa phía sau nhanh chóng khép lại. Bây giờ thì đã phóng lao, không thể chẳng theo lao.
- Nàng chờ ta một chút, ta có vật quan trọng cần phải mang theo.
Nói rồi anh ta trút từ chiếc bình cổ ra chùm chìa khóa, từ đó anh quay phắt người lại bước đúng sáu bước liền ngồi xuống gõ gõ tay xuống sàn nhà. Bất ngờ anh đập mạnh tay xuống mặt nền, một tấm ván nhỏ bật lên, để lộ ra miệng hố. Bên dưới có một chiếc rương, Khánh Tuấn mang chiếc rương lên và vội vã mở ra. Huỳnh Hoa bất giác lặng người, bên trong chiếc rương toàn là bạc và một chiếc hộp được bọc vải vàng.
Anh lấy cái hộp được bọc vải vàng ra và một vài thỏi bạc trao tay sang Huỳnh Hoa. Cô nhanh tay nhét bạc vào tay nải rồi mở chiếc hộp được bọc vải vàng ra, kinh ngạc hỏi:
- Đây là gì vậy?
Khánh Tuấn không đáp lời cô mà chỉ nói:
- Nó rất quan trọng đối với ta.
Huỳnh Hoa xoay xoay chiếc hộp, các mặt của nó hoàn toàn nhẵn nhụi, cô âm thầm vận lực tác dụng vào chiếc hộp quả là không chút suy suyễn gì. Đôi môi cô dường như vừa vẽ lên một nụ cười, nhưng chỉ là thoáng qua:
“Quan trọng, hèn gì giấu ở một nơi quỷ không hay thần không biết. Cũng may là ngươi không nghi ngờ ta, khi biết được ta là ai có lẽ ngươi hận đến không muốn sống”. Cô mềm giọng:
- Quan trọng lắm à, quan trọng hơn thiếp sao?
Anh cười cười:
- Sao bằng nàng được, vợ yêu của ta. Nhưng vật này quan trọng đối với cả hai chúng ta.
- Thiếp muốn biết trong ấy có gì, đã là vợ chồng với nhau, cho thiếp biết có được không?
Khánh Tuấn chợt hạ giọng:
- Suỵt, khẽ tiếng thôi. Bên trong chiếc hộp này có chứa bản đồ kho báu đấy. Một kho báu khổng lồ, trong đó có đầy đủ bạc vàng châu báu. Có được rồi vợ chồng mình chỉ việc nằm hưởng phước đến hết đời, kho báu cũng không vơi. Sau đó chúng ta chỉ cần vung tiền ra, mọi người sẽ xô nhau quỳ phục dưới chân chúng ta, cúc cung tận tụy.
Huỳnh Hoa reo lên:
- Thích quá.
- Ta biết thế nào nàng cũng thích mà.
- Mình đi được chưa?
- Xong rồi, chúng ta đi, nàng qua đây.
Anh nắm tay cô kéo đến một góc phòng, anh cúi xuống gở một miếng ván to để lộ một địa đạo. Huỳnh Hoa khẽ cau mày “lại gì nữa đây, tên này thật là phiền phức”. Mở cửa địa đạo xong, Khánh Tuấn quay lại giục:
- Phụng Nga, xuống đây. Lối này cực kì bí mật, chúng ta rời khỏi đây bằng lối này sẽ không một ai phát hiện ra.
Huỳnh Hoa nhìn anh ngần ngại:
- Bên dưới có sâu lắm không, thiếp sợ đau!
Khánh Tuấn mỉm cười nhảy xuống trước rồi dang tay đón cô cùng xuống. Cả hai cùng đi xuyên địa đạo, lúc lên cao lúc xuống thấp không rõ qua bao lâu họ mới thấy lối lên. Bên trên trời đất tối om, Khánh Tuấn nói khẽ vào tai Huỳnh Hoa:
- Bây giờ là giữa canh ba. Chúng ta sẽ đi qua phía Đông, ta đã chuẩn bị hai con ngựa và cột sẵn nơi đó, đến nơi mình dùng nó để xuống núi!
Huỳnh Hoa ngoan hiền:
- Dạ.
Bàn tay Khánh Tuấn nắm chặt bàn tay Huỳnh Hoa, cả hai cùng bước đi vội vã giữa đêm trường. Đây chính xác là một cuộc trốn chạy, đến tận bây giờ Huỳnh Hoa mới biết cảm giác cùng một người trốn chạy là như thế nào, mặc dù chuyến đi này chỉ là một vở kịch. Và cô là một diễn viên.
Cả hai đi được một đoạn, phía trước bỗng xuất hiện những đốm lửa nhỏ chao qua chao lại giữa rừng đêm u tối. Những đốm lửa mỗi lúc một to dần, Huỳnh Hoa hoảng sợ nép vào người Khánh Tuấn, run giọng:
- Đó là gì vậy? Thiếp sợ...
- Đừng sợ, đã có ta đây.
Những đốm lửa đang tiến về phía cả hai, cứ mỗi lúc một to dần. Khánh Tuấn dừng chân lại, nghiêng tai lắng nghe, lẫn trong tiếng gió vi vu còn có tiếng chân người. Anh nhẹ giọng:
- Đó là lính đi tuần của bổn bang.
Huỳnh Hoa thở phào:
- Ra là vậy, làm thiếp cứ tưởng.
- Tưởng ma à?
Cả hai lách người sang lối khác và tiếp tục đi. Được một quãng lại gặp lính canh, cả hai lại phải rẽ sang hướng khác. Khánh Tuấn chép miệng:
- Hôm nay sao lính tuần đông thế nhỉ?
Cứ đi một lúc lại phải lách tránh, rồi lại đi... Chỉ một lúc sau cả hai đã rơi vào thế bị bao vây. Bốn phía đều có ánh lửa tiến đến ngày một gần. Huỳnh Hoa hoảng hốt nắm chặt lấy tay anh:
- Phu quân, chuyện này là sao vậy. Thiếp sợ.
Khánh Tuấn lắc đầu:
- Ta cũng không biết nữa. Chẳng lẽ hành tung của chúng ta đã bị bang chủ phát giác ra từ sớm rồi sao?
- Bây giờ chàng tính thế nào?
- Bất cứ giá nào chúng ta cũng phải thoát ra khỏi nơi đây. Ở lại chỉ có con đường chết mà thôi, ta sẽ bảo vệ nàng!
Ánh lửa như ma chơi cứ tiến lại mỗi lúc một gần. Khánh Tuấn đưa mắt nhìn quanh rồi bất ngờ kéo Huỳnh Hoa lao mau về phía có ít đèn đuốc nhất. Lính canh hô toáng lên “Có kẻ đào tẩu, mau bắt lại”. Khánh Tuấn lập tức rút đao ra nghênh chiến, vừa thoát khỏi vòng vây này lại xuất hiện vòng vây khác.
Cũng may võ công của anh ta không tệ, nên cả hai nhanh chóng thoát khỏi các vòng vây. Vừa thoát ra anh lập tức kéo Huỳnh Hoa chạy bán sống bán chết, phía sau tiếng chân người, tiếng hô vồn vã. Có hơn trăm thủ hạ trong bang đuổi theo hai người bén gót. Người đi giữa mặc bộ lam phục, giữa ngực thêu đôi mãng xà màu đen, chính là Thanh Phong!
Ngay lúc này, Huỳnh Hoa nhìn thấy Thanh Phong da đầu không khỏi hơi tê tê, người đang chạy cạnh cô sắc mặt cũng lập tức tái xanh đi. Đang chạy bỗng những viên đá dưới chân họ lăn tròn rơi vào khoảng không gian vô tận, Khánh Tuấn nhanh tay kéo Huỳnh Hoa chững lại. Sau một hồi chạy điên cuồng, bọn họ lại chạy thẳng về phía vực sâu. Mặt trời đằng đông cũng nhú lên khỏi đường chân trời. Huỳnh Hoa run giọng:
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Khánh Tuấn cau mày lắc đầu:
- Đây là đường cùng rồi, Phụng Nga… ta xin lỗi, ta không bảo vệ được nàng.
Huỳnh Hoa lắc đầu:
- Người xin lỗi phải là thiếp, thiếp đã làm chàng bị liên lụy mất rồi.
Khánh Tuấn nở nụ cười đau đớn:
- Đến bước đường này rồi, nương tử, chúng ta sống cùng sống chết cùng chết, có được không?
Huỳnh Hoa mỉm cười nhè nhẹ gật đầu:
- Sống cùng sống, chết cùng chết…
Huỳnh Hoa và Khánh Tuấn quay đầu lại mặt đối mặt với Thanh Phong. Khánh Tuấn nhẹ giọng:
- Phụng Nga, nàng đã sẵn sàng chưa?
Nhưng lần này Huỳnh Hoa không tra lời anh ta nữa, bàn tay cô đặt vào huyệt vị trên thân anh và ra sức. Khánh Tuấn lập tức nghe toàn thân tê dại, anh ngã xuống mép vực bất tỉnh.
Nhìn thấy cảnh ấy Thanh Phong cũng có chút kiêng kỵ dừng bước. Thanh Phong không nói gì, ông nghiêm mặt nhìn Huỳnh Hoa đồng thời vận công ra đôi bàn tay chuẩn bị đối chiến với cô.
Huỳnh Hoa nhíu mày nhìn Thanh Phong và đám thủ hạ mấy trăm tên phía sau lưng ông ta. Vượt qua rừng người này cũng tốn không ít công phu. Huỳnh Hoa âm thầm tính toán con đường thoát thân. Nhưng ngay lúc đó trong lòng cô bỗng dưng trồi lên một xúc động mãnh liệt như bị ai đó thôi thúc, nhảy xuống vực, nhảy xuống vực, lập tức nhảy xuống vực.
Huỳnh Hoa không cưỡng lại được tiếng gọi từ tâm linh đó, cô điểm chân lên bờ vực tung mình nhảy ra xa. Khi Thanh Phong đuổi tới thân thể của Huỳnh Hoa đã rơi thẳng xuống vực sâu không thấy đáy bên dưới. Thanh Phong cứu tỉnh Khánh Tuấn, nghe phó bang chủ mình thú nhận tội lỗi xong, Thanh Phong không nhịn được mắng to:
- Đều là ong tay áo, khỉ dòm nhà.
Ngay ngày hôm sau Hồ Kỳ nhận được tin từ nội gián của mình: Huỳnh Hoa cùng phó bang chủ Hắc Long bang tư tàng vật gì đó rất giá trị rồi cùng nhau bỏ trốn. Không may, cả hai bị Thanh Phong phát hiện và truy đuổi đến bờ vực. Huỳnh Hoa nhảy xuống vực, phó bang chủ bị đánh chết.
Hồ Kỳ đem tin tức nói cho một vài người trong kế hoạch biết chuyện. Ông dự định tìm thêm người thả vào Hắc Long bang xác nhận xem trước khi nhảy vực Huỳnh Hoa đã đắc thủ chưa. Nhật Lan khóc nói, một mình Huỳnh Hoa chết là được rồi không nên để những người khác đi tìm chết. Ai cũng ngăn nên Hồ Kỳ không nhắc lại chuyện đó lần nào nữa Riêng Nhật Lan, bà thấy Huỳnh Hoa tội nghiệp nên ngày hôm ấy bà rước một vị lão tăng về tổ chức ma chay cho Huỳnh Hoa tại quán trọ Việt Xuân Yên.
Trở lại khoảnh khắc Huỳnh Hoa nhảy xuống vực sâu muôn trượng. Cô không hiểu sao khi đó mình quyết định nhảy xuống, khi tung mình ra giữa khoảng không, tiếng gọi từ tâm linh cũng biến mất. Tự nhiên xúc động nhảy xuống vực sâu này, ban đầu cô tưởng nó không sâu lắm, một vài hơi thở có thể chạm đáy, dù bị thương một chút cũng có thể bò lên. Nhưng rốt cuộc cô rơi đã rất lâu, thân thể cũng bị gia tốc rơi nhanh hơn trước, Huỳnh Hoa chỉ muốn bật khóc, lần này bồi mạng thật rồi. Huỳnh Hoa mở to mắt nhìn bầu trời cao rộng, giờ này phút này cô có chút nuối tiếc. Thù của nghĩa phụ chưa trả, chưa chân chính gọi Hồ Kỳ và Nhật Lan tiếng phụ thân, mẫu thân. Còn nữa, cô còn chưa có cưới chồng đâu!
Ngay sau đó “Ầm” một tiếng, Huỳnh Hoa nghe toàn thân mát lạnh, cô ngỡ ngàng nhận ra mình rơi xuống nước chứ không phải rơi trên mặt đất. Huỳnh Hoa vội vàng nín thở để không bị sặc nước. Tuy nhiên lực rơi của cô sau khi được gia tốc một quãng xa sức nước không ngăn cản cô được. Huỳnh Hoa rơi thẳng xuống tận đáy hồ. Tuy đã vận công bảo vệ toàn thân, Huỳnh Hoa vẫn bị nện cho phun ra ngụm khí. Huỳnh Hoa vội vàng ngậm miệng, cô xoay người co chân đạp vào đáy hồ một cú mượn lực bắn cơ thể trở lên mặt nước. Nhưng đất bùn của đáy hồ không trợ giúp cô được bao nhiêu, lao lên mười mấy thước vẫn chưa thấy mặt nước đâu, Huỳnh Hoa đành phải hộc tốc tự mình bơi lên.
Một lúc sau, Huỳnh Hoa trồi lên được mặt hồ. Cũng may trước kia nghĩa phụ từng tập cho cô bơi nên bây giờ Huỳnh Hoa mới dễ dàng ngoi lên mặt nước, nếu không chắc cô sớm chết chìm trong hồ nước này rồi. Lên được mặt nước, Huỳnh Hoa nằm ngửa thân, thả lỏng cơ thể và bắt đầu thở dốc. Hóa ra đường đến “Quỷ môn quan” của cô vẫn còn xa như vậy!
Liếc mắt qua hai bên xem phía nào có thể vào bờ được nhanh hơn, Huỳnh Hoa chợt thấy chiếc hộp được bọc trong tấm vải vàng nổi trên mặt nước. Chiếc hộp tuy không nhẹ nhưng khi rơi xuống nước vẫn có thể nổi lên là vì sao? Lẽ nào bên trong nó có không khí nên khi rơi xuống nước, nước không thể thấm vào bên trong đã làm cho nó đủ nhẹ để nổi phiêu như vậy.
Huỳnh Hoa nghiêng người, với tay chộp lấy chiếc hộp rồi bơi nhanh vào bờ. Lên đến bờ, cô nằm sảy tay, nhắm mắt lại, vừa thở vừa hồi tưởng lại những chuyện vừa mới xảy ra. Cô thật sự cảm thấy hoảng sợ, không ngờ cũng có một ngày mình được phiêu lưu một chuyến xa đến vậy. Một cuộc hành trình dài từ cái sống đến quỷ môn rồi lại từ đó trở về, dù gan góc mấy cũng không thể nén được niềm sợ hãi.
Nắng lên cao dần, những tia nắng ấm áp soi xuống đáy vực, Huỳnh Hoa chỉ định nằm nhắm mắt để trấn tĩnh mình, không ngờ lại ngủ thiếp đi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu cô mới bừng tỉnh giấc, y phục trên người cũng đã khô. Cô bật ngồi dậy, nhìn quanh, phía trước mặt cô là một hồ nước to đùng, nước xanh biên biếc, Huỳnh Hoa lẩm nhẩm một mình: “Hồ ơi, ta cám ơn mi, nếu không có mi chắc ta mất mạng rồi!”
Huỳnh Hoa nghe trong lòng thư thái, cô đứng dậy nhìn quanh lượt nữa mới chợt nhận ra xung quanh vách đá thẳng đứng cao muôn trượng, chẳng sợi dây leo nào. Huỳnh Hoa bất giác chùng lòng, vì với tình thế hiện tại, dù võ công có cao đến đâu đi nữa việc leo lên bên trên hoàn toàn là không thể, vách đá quá nhẵn và quá cao. Muốn thoát ra ngoài họa chăng mọc cánh để bay lên.
Huỳnh Hoa đi một vòng xung quanh, không gian xung quanh tuy rộng nhưng những bức tường đá lại nối khít với nhau không hề lộ ra khe hở, nơi đây như một cái ngục tù vĩnh cửu. Trở lại chỗ cũ, Huỳnh Hoa ngao ngán thở dài, ngồi phịch xuống than thầm: “Chẳng lẽ ta một thời ngang dọc lại vùi thây chốn này thật hay sao?”. Ngã người nằm lên thảm cỏ xanh, Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn bầu trời cao chót vót, ở vị trí này nhìn lên cảm giác như lọt thỏm trong một cái giếng to và sâu vậy. Vô kế khả thi, cô chỉ còn biết cảm thán một mình:
- Thế này thì đường đến “Quỷ môn quan” của mình ngắn lại một tí rồi. Không té chết nhưng sẽ đói mà chết. Nhưng nơi này không khí trong lành, hoàn toàn yên tĩnh, rất thích hợp cho việc tu tiên à nha. Ngồi tu và uống nước hồ, sẽ đắt đạo nhanh chóng cho xem!
Đang ngẫm nghĩ một mình, bất ngờ Huỳnh Hoa nghe tiếng ong ong từ đâu vọng lại, như xa mà cũng như gần. Cô bật người dậy, ngưng thần lắng nghe, nhưng không gian lại trở về cái yên ắng vốn có của nó. Huỳnh Hoa khẽ lắc đầu, thầm nghĩ “có lẽ mình đang mệt nên sinh ảo giác”.
Một ngày rồi hai ngày trôi qua, Huỳnh Hoa chỉ uống nước trừ cơm. Mỗi ngày tiếng ong ong cứ vọng đến tai cô mấy lượt, nhưng Huỳnh Hoa không thể xác định nó là âm thanh gì, phát ra từ đâu. Đến ngày thứ ba, Huỳnh Hoa nhận ra âm thanh kia dường như phát ra từ một trong những vách đá xung quanh chứ không phải là ảo giác. Trong lòng cô bất chợt rộn lên niềm nghi hoặc “ m thanh ấy là gì nhỉ, là bên trong vách đá này có lối đi chăng?”
Thoáng nghi ngờ, Huỳnh Hoa lập tức đến săm soi những vách đá, xem có vết nứt hay một chỉ dẫn nào để thoát thân cũng đủ lắm rồi. Đưa tay phủi những lớp bụi, một lúc sau cô phát hiện một dấu bàn tay in trên vách đá phẳng. Huỳnh Hoa đặt bàn tay vào, dụng lực đẩy thử một cái, bất ngờ phiến đá như có trục xoay, từ từ chuyển động hé mở ra hai khe hở ở hai bên.
Ánh sáng bên ngoài rọi vào, Huỳnh Hoa nhận thấy bên trong là một lối đi sâu hun hút, cô đánh bạo bước vào, cánh cửa đá lập tức đóng ầm lại phía sau lưng. Huỳnh Hoa quay người lại đặt tay lên vách, dùng hết sức mình để đẩy, phiến đá vẫn không nhúc nhích. Huỳnh Hoa khẽ thở dài nhớ đến câu “là phúc thì không là họa, là họa thì không tránh được”, bây giờ cô đã không thể lui chỉ có thể tiến tới thôi.
Không gian xung quanh đen đặc một màu, lúc rơi xuống hồ nước cái quẹt lửa Huỳnh Hoa luôn mang theo mình đã bị ngấm nước, không sử dụng được nữa. Huỳnh Hoa cứ thế mò mẫm đi về phía trước, lúc lâu sau bàn tay cô chạm vào vách đá nhẵn nhụi. Huỳnh Hoa lướt tay trên bề mặt vách đá, nhận ra trên đó có vết khuyết hình bàn tay. Đặt tay vào dụng lực để đẩy, phiến đá liền chuyển động, Huỳnh Hoa bước qua phía bên kia được vài bước, âm thanh của sự chuyển động vang lên. Cô biết cánh cửa đá ấy đã khép lại, xung quanh vẫn chỉ một màu đen tối.
Đi thêm một quãng, lại đến cánh cửa đá khác, lúc này tiếng ong ong lại vang lên, giữa không gian đen tối, Huỳnh Hoa nhận ra nó phát ra từ phía bên kia bức vách. Lúc này toàn thân cô cũng đã cảm thấy rã rời. Ba ngày không ăn giờ lại dụng lực quá nhiều, cảm giác chỉ muốn gục xuống để không bao giờ dậy nữa.
Đặt tay lên vách đá sờ tìm vết khuyết bàn tay, đặt tay mình nằm gọn trong vết ấy Huỳnh Hoa thu toàn bộ sức lực của mình đẩy mạnh. Cánh cửa chuyển xoay, một ánh sáng mờ nhạt xuyên qua, Huỳnh Hoa bước qua phía bên kia, cánh cửa đá lập tức đóng lại. Cô đứng dựa lưng vào phiến đá lạnh và thở dốc. Huỳnh Hoa nhìn về phía trước, ánh sáng mờ ảo không rõ phát ra từ đâu nhưng bao nhiêu đó cũng đủ cho cô nhận ra, con đường phía trước còn dài hun hút.
Huỳnh Hoa thở dài ngao ngán. Nếu phía trước lại có thêm vài cánh cửa đá nữa thì cô không tài nào mở nổi nữa, có lẽ nơi đây chính là nơi chôn xác của cô rồi. Ánh sáng mờ ảo trên lối đi ngày một rõ hơn, đi được một quãng khá xa nữa Huỳnh Hoa nhìn thấy phía trước là một bức vách đá. Cô thở dài một tiếng, đôi chân gần như không muốn lê thêm bước nào nữa cả. Nhưng cuối cùng Huỳnh Hoa cũng bước đến nơi, may mắn nó không phải là cánh cửa đá, nơi đó có một lối rẽ sang bên.
Huỳnh Hoa lách mình qua lối rẽ lại tiếp tục đi, một quãng xa lại có lối rẽ. Huỳnh Hoa cứ chầm chậm bước đi, sau quãng đường dài lại rẽ sang trái, sau đó lại rẽ phải. Cô cứ đi mãi, toàn thân mệt rã rời, đầu óc choáng váng. Không rõ đã rẽ qua bao nhiêu khúc quanh, ánh sáng trong thạch đạo càng lúc một rõ dần. Lại rẽ qua một khúc quanh, Huỳnh Hoa bất giác lặng người. Phía trước một khối trắng lù lù hiện ra, Huỳnh Hoa lập tức dừng chân lại.
Bất ngờ một giọng nói u trầm vang lên:
- Ta ở đây chờ đợi cô nương từ rất lâu rồi.
Huỳnh Hoa định thần nhìn kĩ, nhận ra khối trắng phía trước là một người đang ngồi. Cô ngạc nhiên:
- Chờ đợi tôi?
- Đúng vậy.
Khối trắng từ từ di động. Người kia đứng lên vừa chầm chậm bước về phía Huỳnh Hoa, cô nhận ra người ấy là một lão bà. Mái tóc bà ta đã bạc trắng, bộ y phục khoác trên người cũng trắng toát. Bà lão bước đến nắm lấy bàn tay Huỳnh Hoa kéo cô đến chỗ bà ngồi ban nãy, ấn cô ngồi xuống. Giọng nói u trầm ban nãy giờ đây có chút ấm áp hơn:
- Qua đây, ngồi xuống nào con gái. Nó đang mong gặp con, mấy hôm nay nó biết con đã đến nên đòi con dữ lắm!
Huỳnh Hoa ngơ ngác không hiểu, hỏi lại:
- Gì ạ?
Bà lão cười hiền, bà không trả lời cô mà lại nói:
- Quyên nhi, con là một người con gái tốt nên nó mới chọn con…
Huỳnh Hoa há hốc mồm vì kinh ngạc, lúc sau cô mới hỏi lại:
- Sao bà biết tên con?
Bà lão thở dài:
- Tất cả mọi thứ trên thế gian ta đều biết, chỉ trừ một điều thôi…
- Bà có thể cho con biết bà là ai không?
Bà lão vẫn không trả lời Huỳnh Hoa mà kéo cô đứng dậy, lôi vào một góc của thạch đạo. Bà lão nở nụ cười hiền, ấm giọng:
- Con đói rồi phải không? Qua đây, hãy ăn tạm thứ này cho đỡ đói!
Huỳnh Hoa bước theo bà nhưng trong lòng cứ hồ nghi “Bà lão này thật ra là ai, tại sao lại biết tên mình?”
- Bà ơi.
- Gì vậy?
- Vì sao bà cũng ở đây?
- Con gái đến đây bằng cách nào thì ta cũng đến bằng cách ấy. Đã hơn hai mươi năm rồi, ta chờ đợi ngày được nhìn lại ánh mặt trời, ta đợi chờ con. Quyên nhi, xin hãy giúp ta!
Huỳnh Hoa ngơ ngác:
- Con giúp được gì cho bà?
- Con qua đây.
Mới vừa ngồi xuống Huỳnh Hoa bị lôi đứng lên, bà lão kéo cô qua một góc khác của căn “thạch thất”. Nơi đó chính là nguồn gốc của thứ ánh sáng mờ nhạt soi đường cho Huỳnh Hoa đến được nơi đây, ban đầu cô cứ nghĩ nơi này có lỗ thông ra bên ngoài nhưng nhìn kĩ thì không phải. Ánh sáng phát ra từ chiếc hộp nhỏ nằm ở góc khuất của “thạch thất”.
Huỳnh Hoa còn đang kinh ngạc, bà lão đã nhặt chiếc hộp đưa cho cô. Huỳnh Hoa không nhận lấy nheo mắt nhìn bà:
- Đây là gì vậy ạ?
- Con tự mở nắp hộp ra xem đi!
Huỳnh Hoa nghe theo, vừa mở nắp hộp ra, một thứ ánh sáng màu xanh hắt mạnh lên làm cô phải khép mắt lại. Bất ngờ một giọng dịu oặt cất lên:
- Chủ nhân.
Huỳnh Hoa nghe giọng ấy toàn thân lạnh toát, cô há hốc mồm kinh ngạc. Bà lão cười hiền:
- Con hãy giữ lấy nó, nó chính là của con.
Lại tiếng gọi “chủ nhân”, bà lão vẫn chìa tay ra giục:
- Mau nhận lấy, đừng để Thiên Kiếm nổi giận.
Huỳnh Hoa bật thốt:
- Bà vừa nói… đây là Thiên Kiếm?
Bà lão gật đầu:
- Đúng vậy! Vì con chính là Thiên Cầm trong trăm năm này nên mới đến được đây. Nó đang muốn nhận con làm chủ nhân, mau nhận lấy đi!
Huỳnh Hoa đưa tay nhận lấy chiếc hộp, bên trong chỉ có một vật trong suốt hình kiếm đang tỏa ánh sáng xanh. Huỳnh Hoa kinh ngạc:
- Thiên Kiếm không phải là một thanh kiếm hay sao, có thể nào lại là vật này?
Tiếng cười khúc khích của nhi nữ trẻ trung vang lên trong trẻo, cùng lúc tiếng ong ong từ tứ phía vọng vào. Huỳnh Hoa ngơ ngác nhìn quanh:
- Bà bà ơi, ở đây còn có… người nào ạ?
Bà lão cười hiền:
- Ngoài ta và con ra không còn ai nữa đâu. m thanh đó là của Thiên Kiếm đấy.
Huỳnh Hoa ngẩn người:
- Thiên Kiếm… biết nói?
- Thiên Kiếm là kết tinh của yêu thương và quyền lực trong nhân gian. Thiên Kiếm chỉ là một linh hồn nhưng có khả năng thông thấu mọi việc, quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Mấy ngàn năm qua Thiên Kiếm chỉ phục tùng Thiên Cầm thực thụ mà thôi.
Tiếng gọi huyền hoặc lại cất lên:
- Chủ nhân, mang em ra khỏi chiếc hộp nhanh đi. Em sẽ theo chủ nhân, ban cho chủ nhân sức mạnh “đổi thay vận mệnh” của thế giới này. Chủ nhân muốn có thứ gì em tình nguyện giúp chủ nhân lấy được.
Huỳnh Hoa cười nhạt lắc đầu:
- Mọi thứ trên thế gian đều tiến triển theo quy luật, ta không muốn phá vỡ nó.
Tiếng cười khúc khích lại vang lên:
- Như thế mới xứng đáng là chủ nhân của Thiên Kiếm chứ! Nếu là kẻ khác có lẽ đã vồn vã, ta muốn thế này, ta muốn thế kia. Chúng thật tham lam! Chủ nhân mang Thiên Kiếm ra khỏi chiếc hộp đi, nơi này thật là lạnh lẽo.
Huỳnh Hoa đưa tay nhặt vật sáng hình kiếm ra khỏi chiếc hộp, “thanh kiếm” bé xíu nằm gọn trong bàn tay cô, sắc xanh vẫn cứ lan tỏa. Bất ngờ vật sáng ấy dường như tan chảy, hòa nhanh vào bàn tay của Huỳnh Hoa, ngay sau đó toàn thân Huỳnh Hoa cũng phát ra ánh sáng xanh. Huỳnh Hoa hơi hoảng:
- Bà bà, thế này là sao ạ?
- Đó là hợp thể, Thiên Kiếm chấp nhận theo con, từ giờ con là chủ nhân của Thiên Kiếm!
Một lúc sau nữa ánh sáng trên người Hoa lịm tắt, không gian trở nên đen tối. Huỳnh Hoa một phen nữa ngẩn người:
- Thật là khó hiểu.
Bà lão cười hiền:
- Có gì mà phải khó hiểu. Bây giờ đang đêm thì trời phải tối thôi. Lát nữa trời sáng, lỗ thông ra bên ngoài được nắng rọi vào, nơi này sẽ sáng lên ngay ấy mà.
- Bây giờ là đêm sao?
- Ừm. Hai mươi năm qua, ta chỉ đếm ngày tháng bằng cách đếm sự thay đổi ánh sáng của lỗ thông hơi đó. Thiên Kiếm chỉ mới phát sáng ba hôm nay, từ ngày con rơi xuống vực. Nó mừng rỡ và réo gọi con!
- Thì ra tiếng ong ong đó là của…
Chợt bà lão chìa ra trước mặt Huỳnh Hoa một khối đen sì.
- Nè ăn đi.
- Gì vậy bà bà?
- Thịt chuột nướng.
- Ở đây cũng có lửa và chuột nữa sao?