Đoàn người của Hồ Kỳ đang nghỉ trưa chợt nghe tiếng vó ngựa âm vang. Ai nấy đều ngưng trọng thần sắc, sẵn sàng ra tay nếu chạm nhầm địch thủ. Lúc sau phía trước hiện ra con bạch mã, trên lưng bạch mã là một người. Hạnh Nguyên vừa nhìn thấy kêu lập tức kêu to:
- Kiệt nhi.
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, không nói gì. Chỉ thấy người cưỡi ngựa là chàng thiếu niên trẻ trung, tuấn tú. Vừa nhìn thấy Hạnh Nguyên, Kiệt đã hét to:
- Mẹ.
Kiệt vừa nhảy xuống ngựa, Hạnh Nguyên đã nhào ngay lại ôm chầm lấy con trai, đôi khóe mi bà long lanh giọt lệ vui mừng. Biết chàng thiếu niên ấy là Kiệt, anh đã được an toàn, Hồ Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau nỗi vui được gặp lại mẹ, Kiệt mới quay nhìn xung quanh, nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình. Lại thấy y phục Hạnh Nguyên rách tả tơi vài mảng thì Kiệt hơi hoảng:
- Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây? Mẹ bị bọn họ bắt à? Mẹ có làm sao không? Có bị thương, bị hành hạ gì không?
Hạnh Nguyên cười hiền, khẽ lắc đầu:
- Mẹ không sao hết. Mà làm sao con thoát khỏi tay Xích Hoằng được vậy? Hắn thả hay con trốn?
- Là Phụng Nga đã cứu con đó mẹ.
- Con vừa nói gì? Phụng Nga…
- Là người con gái con đã nói với mẹ lúc trước đấy! Cô ấy đã cứu con, cô ấy không những xinh đẹp mà võ công cũng rất cao cường, nghĩa nhân toàn vẹn. Xích Hoằng đã bị cô ấy giết chết rồi, mối thù của sư tổ xem như giải quyết xong rồi. Mẹ đừng chia cắt chúng con nữa, có được không?
- Con thật lòng yêu cô gái đó hay sao?
- Dạ phải. Mẹ, con xin mẹ lần này thôi, sau này mẹ nói gì con cũng nghe theo hết.
- Được rồi, việc đó để mẹ suy nghĩ lại. Thế hiện giờ cô ấy đang ở đâu?
- Cô ấy bảo còn có việc cần giải quyết nên sẽ đến sau.
Đến lúc này Hồ Kỳ mới cất tiếng hỏi:
- Nói vậy Kiệt nhi đã có ý trung nhân rồi à?
Kiệt nghe hỏi quay lại nhìn, thấy người vừa gọi mình một cách thân mật lại là Hồ Kỳ thì kinh ngạc quay nhìn mẹ:
- Mẹ, ông ta…
Hạnh Nguyên hiểu ý của con, bà cười xòa:
- Gặp con vẫn bình yên mẹ mừng quá nên quên cho con biết. Mẹ đã gặp lại cha con, cha con còn sống, ông ấy là cha con đó. Mau… lại nhận cha đi con.
Tuấn Kiệt có chút ngỡ ngàng:
- Quả nhiên Phụng Nga nói đúng, cha con chưa chết. Nhưng... ông ấy là cha con thật sao? Ông ta tên là Hồ Kỳ… còn cha…
Hồ Kỳ cười hiền hòa:
- Ta chính là cha của con đây. Lúc trước, ta đã bị Bình An vương gia bắt giữ nhưng sau khi ông ấy đều tra thì biết được ta bị oan, nhưng không đủ bằng chứng để chứng minh. Ông ấy quyết định ra lệnh xử tử nhưng thật ra là thả ta, bảo ta thay tên đổi họ tự tìm bằng chứng chứng minh oan án của mình. Vì người hại ta là người trong giang hồ, ngoài phạm vi quản lý của triều đình. Mặc dù sau đó ta cùng ông ấy cố gắng tìm kiếm bằng chứng để lật lại vụ án nhưng suốt bao nhiêu năm qua vẫn chẳng được chút manh mối gì. Nên kể từ đó tên ta đổi thành Hồ Kỳ.
Ông nói xong chỉ khẽ thờ dài. Hạnh Nguyên tiếp lời:
- Thanh Phong ra tay xong đã hủy đi tất cả bằng chứng có liên quan rồi, dù ông có tìm cả đời cũng không bao giờ tìm được. Trừ khi ông bắt được sư đệ của y, nhưng hắn hiện đang là quan nhân trong hoàng cung, mà hoàng cung có cả ngàn quan lớn nhỏ, muốn tìm y không phải dễ.
Tuấn Kiệt nghe chuyện của Hồ Kỳ y như những gì Phụng Nga nói vẫn chưa dám tin, anh nhìn mẹ rồi nhìn Hồ Kỳ.
- Nói vậy người này là cha của con thật sao mẹ?
- Đúng vậy. Hãy lại nhận cha đi con!
Hồ Kỳ ôm con trai vào lòng nghe tâm hồn ấm áp. Ông có lỗi với hai mẹ con Kiệt quá nhiều nhưng họ lại tha thứ cho ông một cách dễ dàng như thế này, ông đâu dám đòi hỏi điều gì nữa. Hạnh Nguyên nhìn cả hai rồi khẽ mỉm cười.
- Bây giờ cha con đã gặp nhau rồi, ông ấy chính là chủ của gia đình. Từ giờ mẹ giao quyền quyết định hôn nhân của con lại cho ông ấy. Muốn xin gì thì xin cha con ấy!
Hồ Kỳ cười hiền:
- Đã một thời mẹ cha bị uy quyền và thế lực cách chia, khiến cho hai mươi mấy năm qua không ai được sống trong yên vui hạnh phúc. Giờ con đã có tình yêu của riêng mình, để tránh bước vào vết xe đổ ngày xưa, con cứ đưa cô gái ấy đến gặp ta… ta thành toàn cho hai đứa.
- Dạ, con cám ơn cha mẹ.
Khoảnh khắc ấy niềm hạnh phúc nào chợt vỡ òa, cha con chồng vợ trùng phùng sau bao ngày xa cách. Hồ Kỳ quả thật dù có nằm mơ cũng không nghĩ trong đời ông lại được diễm phúc đón nhận nỗi vui này.
Chợt có tiếng thở dài, Nhật Lan cất lời cảm thán:
- Bây giờ không biết Quyên nhi và Long nhi thế nào rồi nữa.
Hồ Kỳ nghe nói giật mình hỏi:
- Ta quên mất, Quyên nhi đã mang Bảo Vật đi lại không biết đi đâu. Bây giờ không có vật trong tay, làm sao về hoàng cung đây?
Nhật Lan buồn giọng trách:
- Lão gia thương con mà thương không đồng gì cả. Tìm được đứa con này thì quên mất đứa con kia. Chỉ luôn miệng nhắc đến Bảo Vật, rõ ràng chẳng có ý lo gì cho Quyên nhi cả. Ông đúng là người cha vô tâm mà…
- Ta… ý ta không phải như vậy, ta cũng lo cho Quyên nhi mà.
- Vậy giờ ông liệu thế nào?
- Chúng ta phải tìm Quyên nhi về, mọi người hãy chia nhau ra tìm. Bảo Vật đang trong tay nó, đi một mình như vậy rất nguy hiểm!
Mọi người đang định lên ngựa chia ra tìm kiếm người, chợt Tuấn Kiệt kêu lên:
- À, phải rồi. Vừa nãy Phụng Nga có con một vật, bảo con đưa cho mẹ, cô ấy nhờ mẹ trả nó lại cho chủ của nó.
Hạnh Nguyên ngạc nhiên:
- Là gì vậy?
Tuấn Kiệt mau mắn lấy chiếc hộp ra đưa cho mẹ, Hạnh Nguyên vừa mở chiếc hộp ra, lập tức có vài tiếng kêu thất thanh bật lên:
- Bảo Vật.
Nhật Lan hốt hoảng kêu lên:
- Bảo Vật ở đây… vậy Quyên nhi hiện giờ đang ở đâu, tại sao nó không về đây? Nhất định Quyên nhi xảy ra chuyện gì rồi, tôi phải đi tìm nó mới được.
Nhật Lan định lao đi, Hồ Kỳ vội ngăn lại:
- Bà khoan đi đã. Bây giờ bà biết Quyên nhi ở đâu hay sao mà tìm?
Ông quay sang hỏi Kiệt:
- Lúc cô gái tên Phụng Nga đưa vật này cho con có nói thêm gì nữa không?
- Không nói gì nữa hết!
Mọi người lo lắng cùng đưa mắt nhìn nhau nhưng nhất thời không biết phải sao. Giữa trùng trùng điệp điệp núi rừng tìm một người không phải dễ.
Cuối cùng Hồ Kỳ quyết định tiến thẳng về phía trước, nếu may mắn gặp được cô gái tên Phụng Nga kia biết đâu họ sẽ hỏi thăm được tin tức của Lệ Quyên. Đang đi, chợt có tiếng vó ngựa xa xa vọng lại, mọi người ngưng thần lắng nghe, lại khẽ đưa mắt nhìn nhau. Lúc sau đầu đường xuất hiện người cưỡi hắc mã. Khi đến gần mọi người mới nhận ra là Dương Long. Trong lòng anh đang ôm chặt thân thể một người con gái.
Nhìn thấy Dương Long bế Huỳnh Hoa trên tay Nhật Lan suýt chút phát hoảng. Bà và Hồ Kỳ cùng bật thốt:
- Quyên nhi làm sao vậy?
Dương Long vội trấn an:
- Tiểu thư không sao, cô ấy đang ngủ.
- Hả…
Nhìn những ánh mắt đầy ngờ vực của mọi người, anh biết một lời khó giải thích hết mọi chuyện nên vội gọi Huỳnh Hoa dậy. Phải gọi mấy lần cô mới cựa mình mở mắt, Dương Long mừng rỡ nói như reo:
- Vừa rồi tôi cứ tưởng em không bao giờ thức dậy nữa. Chúng ta đã gặp lại mọi người rồi.
Dương Long đặt Huỳnh Hoa đứng xuống, ai nấy đưa mắt nhìn nhau nhất thời không biết phải nói gì. Hồ Kỳ thở phào nhẹ nhõm:
- Không sao thì tốt.
Huỳnh Hoa nhìn lượt qua những người đang có mặt quanh đó, đôi mắt cô chạm ngay vào ánh nhìn của Kiệt. Kiệt đang nhìn chầm chầm vào cô, Huỳnh Hoa vừa cụp mắt định quay đi thì Kiệt gọi to:
- Phụng Nga.
Huỳnh Hoa dường như không nghe thấy, cô bước đến cạnh con ngựa gở túi vải đang bọc chiếc đầu của Xích Hoằng. Kiệt hơi chau mày, anh bước nhanh lại chộp lấy bờ vai Huỳnh Hoa xoay người cô lại:
- Phụng Nga, em nói em có việc phải làm, xong việc sẽ đến gặp anh. Tại sao bây giờ em lại cùng người đàn ông này tay trong tay?
Huỳnh Hoa hơi ngẩn người một chút nhưng ngay lập tức bị cô gạt cánh tay anh, cô gằn giọng:
- Anh nói gì tôi không hiểu, tên tôi không phải là Phụng Nga.
Kiệt khẽ lắc đầu kêu lên:
- Không, em chính là Phụng Nga, dù em có hóa thành tro anh cũng nhận ra. Tại sao vậy, tại sao em không chịu nhìn anh? Vừa rồi chính em đã cứu anh kia mà, tại sao bây giờ lại tỏ ra như người xa lạ? Là vì hắn ta phải không, hắn ta bức bách em phải không?
Kiệt vừa nói vừa chỉ tay về phía Dương Long. Huỳnh Hoa chỉ cúi đầu không nói gì. Kiệt lay mạnh vai cô:
- Tại sao em lại im lặng? Chẳng phải vừa rồi chúng ta đã đồng ý với nhau, Xích Hoằng đã chết mối thù của anh đã được trả. Anh về xin mẹ cưới em, em cũng bằng lòng rồi mà.
Huỳnh Hoa cười gượng:
- Anh nói gì tôi không hiểu.
- Phụng Nga.
- Tên tôi không phải là Phụng Nga.
Kiệt lùi lại một bước dò xét nhìn người con gái trước mặt:
- Em không phải là Phụng Nga ư? Tôi không tin.
Kiệt dứt tiếng chộp lấy cánh tay Huỳnh Hoa vén nhanh tay áo lên. Huỳnh Hoa vội thu tay lại, quát lên:
- Anh muốn làm gì?
- Em không phải là Phụng Nga, tôi không tin. Tôi muốn xem thử em có phải là Phụng Nga hay không, nếu không phải trên cánh tay em sẽ không có vết son hình kiếm. Phụng Nga từng nói vết son đó là dấu ấn không thể nào xóa được.
Không chờ Kiệt nói thêm gì, Huỳnh Hoa cười nhạt lạnh giọng:
- Vậy thì sao? Tôi là Phụng Nga. Anh biết được rồi thì thế nào?
Kiệt ngỡ ngàng nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình:
- Chuyện gì đang xảy ra thế này? Phụng Nga, thật sự chuyện gì đã xảy ra, tại sao bỗng dưng em lạnh lùng xa cách với anh như vậy? Chúng ta đã quen nhau năm năm, mối quan hệ đó nhạt như thế này sao?
Đến lúc này Hạnh Nguyên mới cất tiếng:
- Kiệt nhi, cô gái tên Phụng Nga mà con thường nhắc với mẹ là…
Kiệt kéo tay Huỳnh Hoa bước đến trước mặt mẹ:
- Là cô ấy, cô ấy chính là Phụng Nga. Chính cô ấy đã cứu mạng con đêm qua. Cũng là người con xin cha mẹ cho con được cưới…
Kiệt chưa dứt lời Huỳnh Hoa bật cười cuồng dại. Ai nấy đều giật mình. Kiệt hốt hoảng hỏi:
- Phụng Nga, em làm sao vậy? Có gì đáng cười?
Huỳnh Hoa lạnh lùng đáp:
- Anh muốn cưới tôi à? Có thể sao, thật nực cười?
Kiệt ngơ ngác hỏi:
- Sao lại không thể?
- Chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, anh nghĩ thể cưới nhau sao?
- Em vừa nói gì?
Kiệt giật mình lùi lại, anh đưa mắt nhìn Hạnh Nguyên và Hồ Kỳ rồi quay lại nhìn Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa lập lại từng từ một thật chậm rãi:
- Tôi nói rằng chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, anh đừng bao giờ nghĩ đến việc cưới tôi nữa!
Kiệt dường như vẫn chưa tin những gì mình nghe thấy
- Sao có thể… chuyện gì đang xảy ra thế này?
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Anh chưa biết gì à? Được, tôi cho anh biết, tên thật của tôi là Lệ Quyên… Hồ Lệ Quyên. Có phải anh đã gặp lại cha mình rồi, hãy hỏi ông ấy thì sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Đến lúc này Hồ Kỳ mới lờ mờ hiểu chuyện nên hỏi chen vào:
- Nói vậy người con gái tên Phụng Nga mà Kiệt nhi vừa nói là Quyên nhi sao?
Kiệt quay sang Hồ Kỳ hỏi dồn:
- Cha, chuyện này là thế nào? Có thật Phụng Nga là em gái của con?
Hồ Kỳ hỏi lại:
- Ý con nói là Quyên nhi à? Đúng vậy, Quyên nhi cũng là con của ta, nó chính là em gái của con.
Kiệt bước lùi từng bước, khẽ lắc đầu lẩm nhẩm:
- Sao có thể như thế? Tại sao lại như thế? Lẽ nào đây là sự thật, con không tin… con không thể nào chấp nhận được. Phụng Nga không thể là em gái của con được… Người tôi yêu lại trở thành em gái của tôi, trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Hồ Kỳ và Hạnh Nguyên chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau. Bất ngờ Kiệt đưa tay tát vào má mình, miệng không ngừng kêu lên:
- Đây nhất định chỉ là mơ chứ không phải sự thật. Chỉ cần tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở về như trước kia. Nhất định…
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Đây không phải là mơ, đây là sự thật. Dù anh không tin, hay không muốn chấp nhận nó vẫn là sự thật.
Kiệt lắc đầu phản đối:
- Không, tôi không tin. Tại sao lại như vậy, sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Tôi yêu em gái của tôi và chỉ một chút nữa thì… Trời ơi, tội lỗi.
Kiệt chưa kịp hết ý đã bị bàn tay mạnh bạo của Huỳnh Hoa tát một cái như trời giáng khiến anh không thể nói thêm gì. Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Bây giờ thì xác định không phải mơ rồi chứ?
Sau đó giọng của cô khẽ lại chỉ đủ anh nghe thấy:
- Tôi cấm anh không được nói gì về chuyện đêm hôm đó. Vì sao chúng ta gặp gỡ và quen nhau tốt nhất anh cũng đừng nhắc đến. Tôi là em gái của anh, đấy là sự thật, nếu không muốn làm bẻ mặt mẹ cha cách duy nhất là anh hãy im lặng mà chấp nhận sự thật này.
Kiệt cứ thế đứng yên bất động. Hạnh Nguyên nhìn con trai rồi ứa lệ:
- Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt.
Hồ Kỳ thở dài:
- Là do ta, tất cả đều là lỗi của ta. Ta quá đa tình nên khiến cho các con phải khổ. Hãy oán trách ta đi, cứ hận ta đi…
Kiệt bị thiết nhìn cha và mẹ:
- Cha, mẹ… hãy cho con biết con có lỗi lầm gì tại sao mọi người lại đối xử với con như vậy?
Huỳnh Hoa quay nhìn mẹ, Nhật Lan khẽ thở dài, bà bước đến choàng tay ôm con gái vào lòng:
- Mẹ…
Nhật Lan đưa tay vuốt ve mái tóc của con, bà biết trong lòng đưa con này hẳn đang đau khổ nhưng lại không biết phải nói gì. Huỳnh Hoa dịu giọng nói khẽ chỉ đủ bà nghe thấy:
- Trước đây, khi con biết được chuyện này con từng nghĩ dùng cái chết để xóa sạch tất cả, nhưng con không làm được. Theo ngày tháng con cứ nghĩ mình đã chấp nhận được mọi chuyện. Nhưng ngay lúc này đây, khi mặt đối mặt với anh trai con cảm giác mình vẫn chưa thể chấp nhận. Con cần có thêm chút thời gian.
- Quyên nhi.
- Con muốn được yên tĩnh một mình, con sẽ không đi cùng mọi người nữa.
- Nhưng, Quyên nhi…
- Mẹ không cần phải lo cho con, trước đây con đã từng một mình rong ruổi khắp nơi. Bây giờ có lẽ cũng không vấn đề gì.
- Ừm.
- Không có con bên cạnh… mẹ hãy tự bảo trọng.
Nhật Lan gật đầu.
- Con cũng phải cẩn thận.
Huỳnh Hoa rời vòng tay Nhật Lan cô lướt người mau đến cạnh con hắc mã của Dương Long cưỡi khi nãy. Cô lấy chiếc đầu của Xích Hoằng được cột bên cổ ngựa ném về phía mọi người đồng thời nói to phá tan bầu không khí ảm đạm đang bao trùm lấy nơi đây:
- Đây là quà cho mọi người.
Ai nấy nhìn thấy đều giật mình, Huỳnh Hoa tiếp luôn:
- Đó là đầu của Xích Hoằng. Từ giờ trở đi y sẽ không còn tác oai tác quái nữa.
Ai đó nhìn chiếc đầu Huỳnh Hoa vừa quẳng lại, nghi ngờ hỏi:
- Đây có thể là đầu Xích Hoằng sao?
Tứ Bình và Trần Quân cũng bước đến xem xét. Trần Quân trầm ngâm một lúc mới cất tiếng:
- Có lẽ là đúng. Tôi từng nghe hoàng thượng nói, người có được Thiên Kiếm hay Hắc Kiếm đều trở nên bất lão bất tử. Thời gian đối với họ mãi mãi dừng lại ngay thời gian họ nhận kiếm. Sau trăm năm, khi kiếm đổi chủ, thời gian của họ sẽ tiếp tục trôi đi. Đồng nghĩa những người có được những thanh kiếm linh đó sẽ sống lâu hơn người bình thường trăm năm. Xích Hoằng từng giữ Hắc Kiếm, hắn trẻ mãi không già cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ai nấy quay nhìn Huỳnh Hoa, nhưng cô không để ai kịp nói gì đã cao giọng gọi:
- Cha, hiện giờ con còn việc phải làm nên không thể đi cùng mọi người được. Con đi trước, bao giờ xong việc sẽ hội ngộ với mọi người sau!
Dứt tiếng Huỳnh Hoa nhảy phốc lên lưng ngựa, con hắc mã lồng lên lao nhanh đi làm ai nấy đều ngơ ngác không hiểu Huỳnh Hoa vội vã như vậy là vì chuyện gì. Duy chỉ Nhật Lan hiểu rõ vì sao con gái lại vội vàng như vậy.
Dương Long kêu lên:
- Huỳnh Hoa.
Anh đang định đuổi theo thì Nhật Lan ngăn anh lại.
- Long nhi, không cần đuổi theo.
Dương Long lo lắng:
- Nhưng vừa rồi khi con tìm thấy tiểu thư, trông cô ấy lạ lắm. Nếu bây giờ để cô ấy đi một mình như vậy liệu có ổn không?
Tứ Bình vội kéo Long qua một góc hỏi nhanh:
- Cậu vừa nói cô ấy trông lạ nhưng lạ như thế nào?
- Lúc đó cô ấy như kẻ mất hồn, không nhận ra cả tôi, ánh mắt trống rỗng. Tôi giữ cô ấy lại, cô ấy lập tức ra tay với tôi, xém chút nữa là bị cô ấy bóp chết.
Tứ Bình im lặng không nói tiếp. Anh đang nhớ lại lời của sư phụ nói với mình ngày trước. Sau ngày chia tay với tiểu sư muội, sư phụ đã nói cho anh biết một bí mật kinh thiên động địa của bản môn. Đó là người trong bản môn ai luyện công thăng tiến càng thần tốc, về sau lúc u uất hay tức giận càng dễ dàng mất đi ý thức, không thể khống chế chính mình. Nhiều người vì không tự chủ được bản thân mà phạm sát nghiệp, bị Linh Vật đoạt mạng. Sư phụ anh đã lo ngại nếu Lệ Quyên được Linh vật chấm chọn làm Thiên Cầm đời tiếp theo, khi đó Linh Vật trấn môn sẽ tìm đến nhìn nhận chủ nhân, sức mạnh của Thiên Cầm sẽ được nhân lên gấp bội.
Tất cả vì một lời nguyền xa xưa nào đó, khi Thiên Cầm phẫn nộ dấu ấn màu son hình chữ "Vong" sẽ hiện lên giữa trán, khi đó sức mạnh mà Thiên Cầm phát tiết là cực đại, có thể chiến bại thiên quân vạn mã. Sự phẫn nộ trong lòng Thiên Cầm càng mạnh mẽ sức mạnh đó càng khó lòng khống chế. Những Thiên Cầm đời trước khi học đạo phải bái sư lập thệ nên nếu họ không kiềm chế được mình lỡ tay giết người sẽ bị Linh Vật đoạt mạng.
Nhưng Quyên sư muội của anh thì khác, ngày trước khi học võ cô không hề bái sư phát thệ nên không bị Linh Vật khống chế. Một khi cô vì điều gì đó mà đánh mất ý thức thì không ai có khả năng chế ngự được cô, lúc đó chính là thảm họa nhân gian. Cách thức ngăn thảm họa đó lại chính là “một tấm chân tình, có thể là một tình yêu chân thật hoặc một tình bạn tri kỷ, luôn luôn sát cánh chia sẻ xoa dịu những đau thương phẫn nộ trong lòng của Lệ Quyên”… nhưng những điều đó nghe lại quá mơ hồ.
Huỳnh Hoa không biết mình đã giục ngựa theo hướng nào khi tinh thần bất định. Đến lúc dừng lại cô thấy mình đứng trước một quán trọ. Cô bước vào gọi rượu và bắt đầu uống, rượu vào lòng cô như nước lã, ngoài cảm giác cay nồng và chát đắng thì không còn gì nữa. Huỳnh Hoa cứ nốc rượu hết vò này đến vò khác, cô muốn được say, nhưng với tửu lượng hiện tại cô phải uống nhiều lắm mới có thể say. Những người chung quanh ban đầu nhìn thấy còn bàn ra tán vào nhưng sau đó họ chỉ lắc đầu không nói thêm gì nữa. Có lẽ cũng lâu rồi Huỳnh Hoa không uống rượu nhiều như hôm nay, khi màn đêm buông cô cũng bắt đầu cảm thấy mọi thứ trở nên mơ hồ mờ nhạt. Dường như có người đến hỏi cô có trọ lại không và cô đã đứng dậy bước đi. Và dường như cô đã ngã lưng lên một chiếc giường và sau đó… một cảm giác mênh mang vô tận.
Đây là đâu, tăm tối và lạnh lẽo quá. Âm thanh u trầm gọi khẽ tên cô:
- Quyên nhi.
Ánh sáng lờ mờ từ một nơi xa xôi nào đó rọi đến chỗ cô. Một dáng người quen thuộc bước đến:
- Nghĩa phụ.
- Trong lòng con đang rất đau khổ sao?
- Tại sao lại như vậy kia chứ? Trước đây con vốn đã mỉm cười chấp nhận sự thật rồi, vậy mà tại sao khi mặt đối mặt với Kiệt ca phải gọi anh ấy là đại ca con lại nghe trong lòng đau đớn đến vậy. Nghĩa phụ, tại sao lại như vậy?
Huỳnh Hoa đặt tay lên ngực mình, giọng cô trở nên run rẫy:
- Nơi này của con đau lắm.
Giọt lệ từ khóe mi cong thánh thót rơi xuống. Minh Tâm bước đến mỉm cười trìu mến:
- Vậy hãy để ta giúp con…
- …
“Cứu mạng!!!”
Tiếng hét vang trời làm Huỳnh Hoa giật mình thức giấc. Cô bật dậy ngưng thần lắng nghe, bên ngoài quả thật có tiếng người kêu cứu. Tiếng kêu ấy có phần quen thuộc khiến Huỳnh Hoa rúng động toàn thân. Huỳnh Hoa nhảy xuống khỏi giường mới giật mình nhận ra bên dưới có một người đang nằm, y là một nam nhân thân thể đang cởi trần như nhộng. Huỳnh Hoa khẽ nhíu mày, đêm qua trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau khổ nên tự ức chế mình chìm vào cơn mê bất tận. Kẻ này lại có tà tâm muốn thừa cơ cô ngủ say làm chuyện xằng bậy nhưng y không biết cô không phải là một người bình thường như bao người khác, dù là lúc nào đi nữa muốn chạm vào cô không phải chuyện dễ dàng.
Huỳnh Hoa khẽ thở dài nhìn người đang ông đang mê man bất tỉnh, lúc sau đôi môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt. Bên ngoài tiếng kêu cứu lại vang lên, Huỳnh Hoa vội mở cửa lao thẳng ra ngoài.
Rời khỏi ngôi quá Huỳnh Hoa mới nhận ra đây là một thị trấn. Hôm qua khi đến đây cô đã vô tình không để ý đến. Trong trấn dòng người xuôi ngược, kẻ bán người mua ngựa xe rộn rã. Những vùng đất gần kinh thành như thế này thật khác những nơi khác, dù chỉ là một thị trấn nhỏ vẫn tấp nập kẻ lại người qua. Huỳnh Hoa đứng nhìn dòng người, nghe trong lòng trống trải, mọi chuyện đau buồn hôm trước gần như đã nhạt nhòa như một giấc mơ.
- Cứu mạng.
Là tiếng kêu ban nãy, Huỳnh Hoa ngưng thần lắng nghe rồi vọt người chạy về phía tiếng kêu.
Một chàng thiếu niên tuổi độ đôi mươi đang lách mình chạy giữ dòng người tấp nập. Phía sau y có mười mấy kẻ tay cầm đao kiếm đuổi theo ráo riết. Người trong trấn thấy có gây gỗ nhao nhao lên né tránh. Có tiếng hét to, mấy kẻ đuổi theo thiếu niên ngay lập tức gục xuống nằm bất động, những người chung quanh ngẩn người ra không biết chuyện gì vừa mới xảy ra. Thiếu niên bị rượt đuổi cũng đứng lại ngẩn ngơ nhìn. Một bàn bay chộp lấy eo lưng y lôi tuột đi cùng với tiếng càu nhàu:
- Còn không đi mau, đứng ngẩn người ra đó làm gì?
Loáng cái thiếu niên bị lôi vào một góc khuất, y vừa nói vừa quay lại nhìn vị ân nhân:
- Đa tạ ơn cứu mạng của… Ơ, tại sao lại là cô nương?
Huỳnh Hoa nhếch môi cười:
- Là tôi thì sao? Có gì đáng ngạc nhiên?
- Tại sao cô nương lại ở đây?
- Câu đó tôi hỏi anh mới đúng! Đường đường thái tử điện hạ, không ở trong cung, chạy đâu lung tung hoài vậy?
Chàng thiếu niên chính là Quân Thành, đông cung thái tử của Đại Quyển quốc! Quân Thành nói nhanh:
- Hoàng cung sắp xảy ra chuyện rồi.
- Chuyện gì?
- Trương Hùng sắp làm loạn.
- Vậy… ngay lúc này điện hạ lại rời bỏ hoàng thượng mà đi như thế này chẳng phải sẽ rất nguy hiểm hay sao? Bản thân điện hạ gặp nguy hiểm và cả hoàng thượng ở lại cũng sẽ gặp nguy hiểm!
- Đúng vậy, nhưng đây là ý chỉ của phụ vương, ta không dám cãi. Người bảo ta phải rời hoàng cung, tìm cô nương và Trần đô đốc, sau đó cùng hai người mang Bảo Vật về hoàng cung. Nếu kịp thì thôi, không kịp thì mở chiếu chỉ Trần Quân đang cầm ra xem.
- Kịp cái gì?
- Ta cũng không biết, lúc ấy phụ hoàng không nói rõ.
- Nếu thế, chúng ta quay về hoàng cung ngay… nếu không e không kịp.
- Không được, ta còn phải tìm Trần Quân.
- Sao lại phải tìm Trần Quân?
- Đó là lệnh của phụ vương. Nếu quay về phải về cùng cô nương và Trần đô đốc, thời gian phải là ngày thứ bảy sau khi ta rời khỏi hoàng cung.
Huỳnh Hoa nhíu mày suy nghĩ, cô không hiểu được đức vua đang suy tính điều gì. Cũng lúc ấy, có tiếng người hô hoán:
- Bọn chúng ở kia kia.
Quân Thành kêu lên:
- Bọn chúng lại đến rồi!
Huỳnh Hoa nắm lấy Quân Thành lao vọt đi, lách qua vài con hẻm cô thoát khỏi tầm nhìn của bọn người lạ mặt kia. Nhưng phía trước lại lố nhố những kẻ tay đao tay kiếm. Huỳnh Hoa đảo mắt nhìn quanh lách mình sang con hẽm khác. Vừa kéo Quân Thành chạy thục mạng Huỳnh Hoa vừa dò hỏi:
- Bọn người này là ai, chúng biết thân phận anh hay không mà lại muốn đuổi cùng giết tận như vậy?
- Thủ hạ của Trương Hùng.
- Cái gì? Người của Trương Hùng à? Tội trạng của y đã ràng ràng như vậy, mưu sát thái tử, cộng với mưu phản, tại sao hoàng thượng lại không bắt hắn xét xử, để chi di họa về sau?
- Việc Trương Hùng sẽ làm phản chỉ là dự cảm của phụ hoàng. Trong khắp hoàng cung không thể tìm được bằng chứng chứng minh y có âm mưu đen tối, vì vậy phụ hoàng dù muốn ra tay cũng không làm được. Ban đầu ta không tin những dự cảm của phụ hoàng, nhưng bây giờ có vẻ nó sẽ trở thành hiện thực.
- Trực giác à? Nhưng vì sao hoàng thượng lại cho điện hạ rời cung trong lúc này, nếu hôm nay tôi không ở đây thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
- Việc đó… Chẳng phải cô nương đi cùng Trần đô đốc và Hồ Kỳ hay sao? Cô nương ở đây… họ đâu?
- Họ đi lối bên kia.
- Sao không phải là lối này?
- Ban đầu đúng là họ đi lối này, nhưng vì vài việc bất trắc xảy ra giữa đường nên đổi hướng đi…
- Vậy sao cô nương lại ở đây?
- Đừng hỏi nhiều.
- Ờ thì không hỏi. Cô nương giúp ta tìm họ ngay bây giờ có được không?
- Được thôi.
- Ta đã rời khỏi hoàng cung được ba ngày rồi, không biết phụ hoàng ở lại giờ này thế nào rồi nữa.
Huỳnh Hoa hừ giọng:
- Ở đây lo lắng cũng bằng thừa, bao giờ về đến hoàng cung tự khắc sẽ rõ. Giờ mau đi thôi.
- Ừm. Nhưng bây giờ người của Trương Hùng đã có mặt khắp nơi trong thị trấn này rồi, cô nương có cách thoát ra an toàn hay không?
- Hở?
- Tất cả những người có đóa hoa vàng trên ngực áo đều là thủ hạ của Trương Hùng.
Huỳnh Hoa nhích người ra khỏi chỗ nấp liếc mắt nhìn quanh một cái, quả nhiên đâu đâu cũng là người của Trương Hùng. Cô buộc thở hắt ra, chép miệng:
- Đông thật.
- Chúng tuy chỉ là thủ hạ của Trương Hùng tập hợp trong giang hồ suốt mấy năm qua nhưng số lượng đã đông đến như vậy. Có lẽ y rất biết cách mua chuộc lòng người.
Quân Thành ngừng lúc rồi tiếp:
- Càng nói càng cảm thấy lo. Trong cung bây giờ, số quân lính dưới tay Trương Hùng không ít, người có dã tâm như y hẳn không thể nào không mua chuộc. Lúc này lại là thời cơ lật đổ ngai vàng thích hợp nhất, vì tất cả những tướng giỏi, những rường cột quốc gia đều đã đến biên cương kháng địch, đa số đều tử trận. Ta và Trần Quân lại chạy rong khắp nơi không ở cạnh phụ hoàng… Huỳnh Hoa, hãy giúp ta nhanh chóng tìm được Trần Quân.
- Được rồi, để tôi nghĩ cách rời khỏi nơi này trước đã. Tốt nhất là âm thầm rời đi để chúng không biết lộ trình của Trần tướng quân bây giờ, nếu không e rằng chúng lại ra tay ngăn trở.
Huỳnh Hoa lại liếc mắt nhìn ra ngoài dò xét. Chợt cô nhớ lại lời của Tuấn Kiệt và Hạnh Nguyên, Xích Hoằng có người đệ tử làm quan trong hoàng cung, họ Trương. Còn chính miệng Xích Hoằng lại gửi gắm ba người đệ tử lại cho cô trừ diệt là Phong, Hùng và Vũ. Huỳnh Hoa nghe đầu ong lên:
"Đúng rồi, chính là y chứ không ai khác. Nếu y chính là đệ tử của Xích Hoằng thì nguy to rồi. Võ công của y không phải tầm thường lại nắm binh quyền trong tay, nếu Trần Quân và mọi người về muộn e rằng muốn thay đổi tình thế cũng không kịp nữa."
Huỳnh Hoa nói nhanh:
- Đi thôi.
- Đi đâu?
- Vào bên trong căn nhà đó.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa chỉ tay vào cửa sau của ngôi nhà nào đó. Thành kêu lên:
- Khoan đã, đấy là nhà của người ta, chúng ta vào làm gì?
- Tìm đồ cải trang.
- Cải trang? Trộm đồ à? Ta đường đường là thái tử sao lại có thể…
- Bây giờ tôi hỏi anh, muốn sống hay muốn chết.
Quân Thành im bặt. Huỳnh Hoa tiếp luôn:
- Anh nghĩ với bộ dạng này bây giờ của anh đi ra ngoài, bọn kia có là lũ ngốc không mà không nhận ra anh? Hay anh muốn hễ bước ra đường ai cũng phải biết anh là đương kim thái tử? Sau đó thì cái đầu chào cái cổ đi chơi. Tôi không có đủ ba đầu sáu tay, không thể vừa đem anh theo vừa giết hết lũ kia để cắt đuôi đeo bám.
- Ờ… thì…
- Không thể không cải trang, tôi sẽ giả nam trang còn anh cải dạng nữ nhân nhé.
- Hả?
- Tôi thật lòng muốn biết điện hạ muốn sống hay muốn chết.
- Thì tùy cô nương vậy…
- Nói thì phải giữ lời, từ giờ phải nghe theo tôi, nếu không…
- Bỏ mặc ta à?
Huỳnh Hoa nhếch môi cười:
- Điện hạ muốn tôi bỏ mặc lắm à?
- Không phải.
Huỳnh Hoa mỉm cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn Quân Thành.
- Mĩ miều, thanh tú… rất giống nữ nhân… cứ làm theo lời tôi, bọn chúng nhất định không nhận ra điện hạ nữa đâu.
Huỳnh Hoa nắm lấy Quân Thành lôi tuột vào căn nhà có cửa sau đang mở. Lát sau có hai người bước ra với bộ dạng có phần hài hước. Quân Thành nhìn Huỳnh Hoa rồi nhìn lại mình không nén được cứ cười sằng sặc. Y phục nhà này không hợp với hai người họ, Quân Thành mặc nữ phục rộng phùng phình còn Huỳnh Hoa mặc bộ đồ của lão chủ nhà lại cụt lủn. Huỳnh Hoa hừ giọng:
- Có gì đáng cười.
- Ờ thì không cười.
- Bây giờ chải đầu lại rồi vào một ngôi biếm trọ nào đó tìm y phục khác hợp hơn, cứ thế này e là không ổn.
- Ờ.
Lúc sau, trước cửa một khách điếm xuất hiện hai vị khách tuổi ngoại lục tuần ăn mặc kỳ quái, họ vào quán đòi ở căn phòng thượng hạng lại trả tiền rất hậu, chủ trọ vội vàng đưa họ lên lầu. Lúc sau, từ thang lầu xuất hiện hai người, cũng một nam một nữ, nhưng là một mỹ nữ tuổi xuân xanh và một người đàn ông tuổi độ tam tuần, họ bước xuống rồi nhanh chóng rời khỏi quán trọ. Họ mua hai con ngựa rồi thong thả rời khỏi thị trấn ấy. Vừa rời khỏi thị trấn bọn họ thúc ngựa phi thật nhanh như muốn tránh xa thị trấn ấy càng nhanh càng tốt.
Được quãng khá xa hai người họ mới đi chậm lại rồi cùng đưa mắt nhìn nhau và cười phá lên. Người đàn ông hừ giọng:
- Cười gì mà cười.
- Được rồi, tôi không cười nữa. Nhưng trông cô nương lạ quá.
- Còn điện hạ thì kiều mị mười phần, nếu tôi là nam nhân thật có lẽ chết mê chết mệt mất thôi.
- Bây giờ chúng ta đi lối nào?
- Rẽ trái, giờ này bọn họ có thể đang đi trên con đường từ Sư Tử Sơn dẫn về kinh thành. Con đường này sẽ đón đầu bọn họ. Mà nè, lát nữa khi vào những nơi đông người không được gọi tôi là cô nương mà phải gọi tướng công, đã rõ chưa?
- Sao lại…
- Tôi sẽ gọi điện hạ là nương tử…
- Không được, sao có thể như vậy được?
- Có gì mà không được, điện hạ muốn sống hay muốn chết? Muốn sống thì nghe theo, nếu không chịu bổn cô nương đây không quản nữa.
- Được được, ta nghe theo cô nương… nhưng mà… gọi vậy ta thấy sao sao ấy.
Huỳnh Hoa cười cười:
- Sao sao ấy là thế nào, bây giờ thực hành ngay xem thế nào nhé.
- Ơ…
Huỳnh Hoa cau mày làm Thành im bặt. Đôi môi Huỳnh Hoa vẽ lên nụ cười, và rồi cô dịu giọng gọi:
- Nương tử ơi.
- Có.
- Sao lại là có? Phải dạ, nói lại xem.
- Ờ thì… dạ thì dạ.
- Gọi lại tướng công nghe xem thế nào?
Thành ậm ừ một lúc mới cất giọng:
- Tướng công.
Huỳnh Hoa suýt chút ngã ngựa vì tiếng gọi khi giả giọng của Thành chát đắng khó nghe kinh khủng. Thành nhìn phản ứng của Huỳnh Hoa thì cau mày:
- Cô nương làm sao vậy?
- Anh làm ơn gọi cho có tình cảm một chút đi.
- Thế nào… tướng… công… vậy đã được chưa?
- Tàm tạm, đi thôi!
Huỳnh Hoa quất một roi vào mông ngựa, con ngựa lồng lên lao đi. Quân Thành cũng gia roi, con ngựa anh cưỡi cũng phóng mau theo. Suốt dọc đường đi, quả thật họ gặp không ít người trên ngực áo có mang đóa hoa vàng. Bọn họ chia ra thành những nhóm nhỏ canh gác trên những ngõ đường trọng yếu. Có lẽ họ đang đợi Quân Thành và Huỳnh Hoa đi ngang để tóm, nhưng khi hai người bọn họ đi qua lại chẳng được ngó ngàng một tẹo nào. Qua được vài "chốt chặn" Huỳnh Hoa kề ngựa nói nhỏ với Thành:
- Thấy gì không? Tôi nói có sai đâu.
- Ừ… tài cải trang của cô nương giỏi thật.
- Gì mà cô nương?
- Ờ quên… tướng công thật tài.
Huỳnh Hoa bật cười:
- Tướng công thì phải như thế.
Cả hai cùng cười. Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này mà hai người bọn họ như hai tên hề. Vậy mà lại yên!
Huỳnh Hoa và Quân Thành đi suốt ngày đêm mong sau đón đầu được đoàn người của Hồ Kỳ. Nếu không thì không gặp được Trần Quân theo lệnh của vua. Còn vì sao thì có lẽ chỉ mỗi đức vua hiểu dụng ý của mình.
Đến sáng hôm sau, Huỳnh Hoa và Quân Thành đến được ngôi chợ, cả người và ngựa đều mệt lả. Huỳnh Hoa ghé vào một ngôi tửu quán, gọi rượu và bắt đầu uống. Thành ngồi bên cạnh nhìn thấy muốn phát bực nhưng cũng ráng hạ thấp giọng thúc giục:
- Giờ này là lúc nào rồi mà cô… à, tướng công còn ngồi đây uống rượu?
Huỳnh Hoa khẽ liếc nhìn Thành một cái, cười hiền đáp:
- Vội gì? Cứ đợi ở đây lát nữa họ sẽ đến thôi. Chúng ta đã đi cả đêm để đón đầu họ kia mà!
- Có chắc họ sẽ qua đây không?
- Không chắc.
- Hả?
- Đùa thôi, nếu từ Sư Tử Sơn đi thẳng về kinh thành họ nhất định sẽ đi ngang qua nơi này, không sớm thì muộn thôi. Nếu họ đi nhanh thì trưa nay sẽ đến, nếu chậm chiều cũng đến thôi. "Nương tử" cứ để ý xung quanh một chút sẽ gặp họ chứ gì!
- Ờ.
Cả hai ngồi trong quán, Huỳnh Hoa cứ nốc rượu như nước lã còn Quân Thành chỉ biết ngồi nhìn. Anh không dám chạm đến sợ say thì hỏng việc. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua.
Ngồi từ sáng đến trưa, họ nghe không ít lời bàn tán về Hồ Kỳ, về Bảo Vật. Kẻ kháu nhau cướp Bảo Vật, kẻ thấp giọng nói về đặc điểm nhận dạng của thái tử điện hạ và kế hoạch bắt giết. Huỳnh Hoa không nhìn nhưng qua ánh mắt Quân Thành cô biết những người ấy cũng là bọn người của Trương Hùng vì ngực áo tên nào cũng có hoa vàng. Họ ngang nhiên bàn tán việc giết con vua và cướp báu vật quốc gia như thế, hẳn chúng tin chắc rằng chủ nhân của chúng sẽ nhanh chóng nắm quyền hành thiên hạ. Quân Thành nghe mà máu nóng sôi lên nhưng anh thấy Huỳnh Hoa cứ ngồi nốc rượu ra vẻ chẳng quan tâm gì thì anh cũng không dám manh động, sợ bị bọn chúng để mắt đến thì nguy.
Vừa quá trưa một lúc có một tốp người khoảng mười mấy lão nhân bước vào quán, bảo là lão có vẻ không đúng nhưng bọn họ tuổi tác hẳn trên năm mươi. Tất cả đều là nam nhân, bọn họ bước vào ngồi vào chiếc bàn mép trong ngôi quán. Huỳnh Hoa không nhìn họ mà chỉ chầm chậm nâng vò rượu lên hớp từng ngụm lớn. Chợt một trong số những người ấy cất tiếng gọi thức ăn, gương mặt Huỳnh Hoa lập tức biến đổi. Cô vẫn không nhìn bọn họ nhưng bắt đầu gia tâm lắng nghe nhất cử nhất động của những người nơi chiếc bàn ấy. Ai đó nhẹ giọng nói:
- Bọn người này đông quá, đâu đâu cũng thấy, liệu chúng ta thoát được không?
- Chắc không nhận ra được đâu!
- Chúng là ai sao cũng nhằm vào chúng ta?
- Cũng không rõ nữa.
- Giờ tính sao hở đại ca?
- Xông qua thôi, nếu nhận ra thì cứ đánh nhau chứ biết thế nào.
- Tôi thấy lo quá, lão gia à… Quyên nhi giờ này không biết thế nào rồi nữa.
Huỳnh Hoa nhẹ cau mày, cô liếc mắt nhìn về phía chiếc bàn ấy một cái. Hoàn toàn xa lạ! Gương mặt và phục trang có thể thay đổi đến mức người khác không thể nhận ra, nhưng giọng nói của những người ấy không lẫn vào đâu được. Huỳnh Hoa cười nhẹ rỉ vào tai Thành:
- Đến rồi!
Thành ngạc nhiên hỏi lại:
- Gì, ai đến, cái gì đến?
- Chúng ta đến đây để chờ ai? Thì là bọn họ đã đến chứ ai?
- Đến rồi… sao ta không thấy?
Huỳnh Hoa khẽ liếc mắt về phía chiếc bàn ấy, Quân Thành cũng đưa mắt nhìn theo. Huỳnh Hoa nhỏ giọng:
- Họ đấy!
- Sao?
- Họ cũng cải trang, không thể nhận ra phải không?
- Vậy tại sao…
- Cải trang chỉ có thể thay đổi diện mạo, còn giọng nói thì không hề thay đổi.
- Thật sao?
- Không tin à? Vậy để tướng công bắt Trần Quân ra cho nương tử dạy việc. Nhưng nhớ không được để lộ thân phận của họ lẫn ta, nếu không phiền lắm đấy.
Quân Thành gật đầu, Huỳnh Hoa nốc hớp rượu rồi đưa tay vẽ vẽ lên bàn, Quân Thành liếc vào không nhịn được nhếch môi định cười. Huỳnh Hoa hừ giọng làm anh im bặt, cuối cùng Thành gật đầu xác nhận đã hiểu. Lúc ấy Huỳnh Hoa mới xiêu vẹo đứng lên, giọng cô trở nên trầm đục, lè nhè:
- Chủ quán… chủ quán đâu… mau mang thêm rượu cho ta… chậm chạp quá… chán quá.
Vừa nói cô vừa đưa tay xô đổ bàn ghế rồi loạng choạng bước về phía quầy thu ngân của lão chủ, dáng vẻ hầm hầm như muốn gây sự. Mắt cô rõ ràng nhìn chòng chọc lão chủ nhưng chân thì loạng choạng bước về phía chiếc bàn của mấy "lão ông" đang ngồi. Quân Thành thấy vậy nhào theo định đỡ, chưa kịp đã thấy "tướng công" vấp vào cái ghế, "chàng" té nhào luôn vào chiếc bàn của những người kia. May mắn có người nhanh tay đỡ lấy nếu không có lẽ "chàng" té đập mặt xuống bàn cũng nên.
Người đỡ Huỳnh Hoa là một lão nhân râu dài cả gang tay, lấm tấm pha sương. Quân Thành thấy vậy, vội chạy lại đỡ "tướng công" và rối rít xin lỗi những người quanh đó. Huỳnh Hoa được Thành đỡ lấy thì dựa hẳn vào người anh, bước sâu vào trong vài bước, ụa mấy tiếng, lè nhè giọng:
- Rượu… rượu của ta…
Tiểu nhị trong quán mau mau mang rượu ra cho Huỳnh Hoa. Quân Thành vội gạt đi, gắt:
- Mang tất cả vào đi. Say quá rồi đừng uống nữa. Này tiểu nhị, tiền nè…
Thành đặt mấy nén bạc lên bàn rồi dìu Huỳnh Hoa bước ra, cả hai lôi lôi kéo kéo nhau suýt chút Huỳnh Hoa lại té nhào vào chiếc bàn nọ thêm lần nữa. Cũng may Thành kịp kéo lại, nhưng một tay của Huỳnh Hoa cũng đã chống xuống bàn, khi bàn tay đó lật lên một người lập tức biến sắc. Những người khác ai nấy nhìn vào đôi "vợ chồng" đó chỉ lắc đầu cười cười rồi quay đi. Ngay sau đó, Quân Thành lôi tuột "tướng công" của mình ra khỏi cửa.
Một lão nhân trong chiếc bàn đứng phắt dậy vọt theo, chính là người vừa đỡ cho "ông chồng" kia khỏi té nhào ban nãy. Khi lão ra đến cửa quán, bóng của Huỳnh Hoa và Quân Thành đã cách đó khá xa, lão nhân hừ giọng vọt mau theo. Huỳnh Hoa vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, lách qua mấy con hẻm cuối cùng lão nhân kia đã không chịu được, y vận khinh công lao vọt đến chắn ngay trước mặt hai người.
Thấy vậy Huỳnh Hoa và Quân Thành dừng bước, người kia chìa tay trầm giọng:
- Trả lại cho ta.
Âm thanh phát ra không phải của lão nhân! Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi, giơ Kim bài lên ngang tâm mắt hỏi:
- Là cái này à?
Lão nhân nhanh tay chộp lấy nhưng Huỳnh Hoa còn nhanh hơn chỉ lách mình một cái đã tránh được thế công. Lão nhân ra tay ba lần vẫn không đoạt lại được kim bài thì dừng lại, y nhìn chầm chầm vào hai người trước mặt. Một nam tử tuổi trung niên ria mép xồm xàm, một mỹ nhân tuy gương mặt mĩ miều kiều mị nhưng vóc hình vừa cao lớn quá mức vừa cứng nhắc không chút gì giống một nữ nhân.
- Thật ra các người là ai?
Quân Thành chìa bàn tay ra trước mặt lão nhân ấy, bên trong là một thẻ kim bài khác, anh thấp giọng:
- Trần Quân, ngươi biết cái này chứ?
Vừa nhìn vào lão nhân lập tức quỳ sụp xuống, cung kính:
- Mạc tướng Trần Quân tham kiến điện hạ. Vì không biết là điện hạ nên thất lễ, xin người thứ lỗi.
Huỳnh Hoa vội vàng kéo Trần Quân đứng dậy:
- Đừng cung cung kính kính như vậy, lộ cả bây giờ.
Trần Quân quay lại nhìn cô, có chút ngạc nhiên:
- Đây… đây là…
Huỳnh Hoa kéo nhẹ bộ ra mép ra để lộ khuôn mặt của mình cho Trần Quân thấy, cô dịu giọng:
- Là tôi đây mà.
- Hồ tiểu thư…
Huỳnh Hoa khẽ gật đầu. Trần Quân quay lại nhìn Thành:
- Hoàng cung đã xảy ra chuyện gì, sao điện hạ lại đến đây?
Huỳnh Hoa kề tai Trần Quân nói nhỏ gì đó, vừa nghe Trần Quân lập tức tái mặt, sau đó anh gật gật đầu. Huỳnh Hoa đảo mắt quanh một vòng nơi có những nhóm người ngực áo mang hoa vàng. Trần Quân liếc mắt nhìn theo, Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
- Là bọn chúng!
Trần Quân gật đầu:
- Hèn gì, cả chúng tôi cũng gặp chuyện. Thấy tình thế đột ngột chuyển biến, tôi mới bàn với mọi người, tạm thời cải trang, nhằm ẩn thân tìm hiểu sự tình, nếu qua mắt được chúng có thể nhanh chóng hồi cung. Nào ngờ vẫn bị cô nương phát hiện.
Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi rồi lập tức nghiêm giọng:
- Anh quay lại nói với mọi người, chúng ta cần lên đường gấp, nếu không e rằng muộn mất.
- Ừ, hai người ở đây đợi ta một lát.
Huỳnh Hoa gật đầu. Trần Quân vọt người đi lúc sau quay lại cùng nhóm người khi nãy. Trần Quân ra hiệu cho mọi người đi mau không được nói thêm gì nên mọi người cứ thế lẳng lặng lên ngựa phi mau đi. Đi đến xế chiều bọn họ mới đến được đoạn đường vắng, có vẻ an toàn nên cùng nhau dừng lại nghỉ ngơi.
Đến lúc ấy Trần Quân mới giới thiệu hai người đi cùng với mọi người cả buổi chiều ai là thái tử Quân Thành. Ai nấy đều ngỡ ngàng, vội vàng quỳ yết kiến. Quân Thành xua tay:
- Được rồi đứng lên cả đi, đến nước này rồi cũng không cần đa lễ làm gì. Quan trọng là nhanh chóng về đến hoàng cung.
Đi cùng mọi người đoạn đường dài, giờ Huỳnh Hoa đã nhận ra ai là ai, chỉ có điều ngoài Trần Quân và Quân Thành ra dường như không ai nhận ra cô. Mọi người vừa đứng dậy, Trần Quân lại hỏi:
- Thế mọi người ở đây có nhận ra người thứ hai đi cùng chúng ta từ trưa đến giờ là ai không? Hồ lão và phu nhân có biết không?
Mọi người cùng lắc đầu. Có ai đó chợt hỏi:
- Người ấy có quen chúng tôi à?
Trần Quân nhìn Huỳnh Hoa cười cười rồi quay lại Hồ Kỳ và Nhật Lan:
- Hai người thật sự không nhận ra à? Là thiên kim tiểu thư nhà ta đấy mà!
Nghe xong ai nấy ồ lên kinh ngạc. Huỳnh Hoa thúc trỏ vào hong Thành, trầm giọng:
- Nương tử thấy không? Tướng quân của nương tử vạch mặt tướng công của nương tử trước mặt mọi người vậy đó. Về hoàng cung nương tử không xử phạt y là không xong với tướng công đâu!
Tất cả cùng cười xòa, lại lên ngựa tiến thẳng về phía trước. Vừa đi Huỳnh Hoa vừa nhẩm tính, Quân Thành đã rời hoàng cung được ba ngày, mất một ngày tìm kiếm Trần Quân, nếu về trong ba ngày sẽ kịp cứu nguy biến cố trong hoàng cung theo dự đoán của đức vua nếu chậm hơn sẽ muộn mất. Nghĩ thế cô giục mọi người đi mau vì lối này là đường vòng. Sau biến cố Sư Tử Sơn vừa qua đoàn người đã không đi thẳng, khiến tình thế lúc này càng trở nên đáng lo hơn.
Qua được một ngày trong đoàn có người đuối sức, Phương Nhi cảm thấy trong người không ổn. Tứ Bình đến xem xét rồi trầm ngâm rất lâu làm Trọng Nghĩa lo lắng:
- Cô ấy làm sao vậy? Có làm sao không?
Tứ Bình tủm tỉm cười, thêm lúc nữa mới trả lời:
- Chúc mừng cậu!
- Hả?
- Phương Nhi đã có mang.
Trọng Nghĩa ngỡ ngàng, mừng rỡ:
- Nghĩa là tôi sắp được làm cha ư?
Tứ Bình gật đầu. Hồ Kỳ phán quyết:
- Đã vậy… Phương Nhi không nên đi tiếp nữa. Đoạn đường sắp tới nguy hiểm lắm. Trọng Nghĩa cũng ở lại chăm sóc cho Phương Nhi nhé!
Trọng Nghĩa và Phương Nhi cùng gật đầu. Thập Toàn cũng xin Hồ Kỳ cho mình được ở lại để bảo vệ Phương Nhi, anh cũng đã đuối sức rồi, cái chết của Hồng Y làm anh gần như mất hết tinh thần lẫn sức sống. Hồ Kỳ gật đầu và hỏi lại còn ai không đủ sức đi tiếp có thể dừng lại. Mọi người im lặng, đoàn người lại lên đường. Giờ chỉ còn lại mười hai người, trong đó có Hạnh Nguyên và Kiệt.