Nửa tháng sau.
Một buổi trưa, Hồ Kỳ cùng tả, hữu tướng và phó tướng đang ở giữa đại sảnh bàn về chuyện ở huyện Thái Hưng – huyện có diện tích khá lớn, nằm phía Bắc Nam Sơn. Cách Nam Sơn bởi vài huyện nhỏ, muốn đến đó cũng mất khoảng năm, sáu ngày đường. Nơi đó gần đây xuất hiện nhóm cướp hoành hành bá đạo, chúng xưng danh là “thất tinh đại đạo”. Theo báo cáo thì chúng chỉ có bảy người nhưng những việc chúng làm không ai đủ sức ngăn cản. Thái Hưng ngày ngày bị vơ vét, huyện lệnh hoảng sợ cầu cứu đến Hồ Kỳ: Mọi việc đang dần ra khỏi tầm kiểm soát.
Ngay khi nhận được báo cáo Hồ Kỳ lệnh cho Khắc Triệu mang theo một trăm quân lập tức đến Thái Hưng. Nhưng Khắc Triệu đã đi nửa tháng vẫn chưa thấy về, đáng lẽ ra ngần ấy thời gian anh phải về báo cáo tình hình rồi. Hồ Kỳ thấy lo nên triệu tập mọi người lại bàn bạc. Từ khi bước vào căn sảnh phòng, Huỳnh Hoa cứ ngồi nhắm mắt không biết có nghe đến những chuyện xung quanh hay không. Hồ Kỳ thấy vậy hơi bực nên cao giọng gọi:
- Quyên nhi, theo ý con chúng ta nên làm thế nào?
Huỳnh Hoa vẫn im lặng không đáp lời. Tứ Bình đứng cạnh chạm nhẹ vào cô, thấp giọng gọi:
- Huỳnh Hoa, cha em gọi em kìa.
Cô giơ tay lên ý bảo anh im lặng. Tứ Bình thấy vậy không nói gì nữa. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Lúc sau Huỳnh Hoa mở mắt ra, dịu giọng:
- Cha, bọn cướp này muốn chúng ngoan trở lại cần cha và con đích thân đến đó. Chúng thật sự rất mạnh, Khắc Triệu không là đối thủ của chúng đâu. Còn nữa, đi chuyến này chúng ta có thể sẽ gặp lại cố nhân.
Hồ Kỳ chậm rãi lập lại:
- Cố nhân…
Có lẽ ông hiểu được một phần ý nghĩa trong câu nói của con gái thông qua mô tả của huyện lệnh Thái Hưng. Tứ Bình đứng cạnh Huỳnh Hoa chợt thấp giọng hỏi:
- Em vừa dùng Thiên Kiếm để tìm người sao?
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu.
- Cố nhân đó là ai?
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Đến nơi mọi người sẽ biết ngay thôi.
Huỳnh Hoa vụt đứng lên cao giọng:
- Cha, con sẽ lập tức đi chuẩn bị binh mã.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Được.
Vừa lúc bên ngoài có một tên lính chạy xộc vào báo:
- Bẩm đại nhân, Triệu bộ đầu đã về.
Ngay sau đó Khắc Triệu được tên lính khác dìu đi vào đại sảnh. Những người đang ngồi cùng đứng bật dậy khi thấy toàn thân Khắc Triệu chỉ toàn là máu. Khắc Triệu chỉ đi đến cửa sảnh thì không đi nổi nữa khuỵu ngay xuống. Huỳnh Hoa đang định ra cửa nên là người đứng gần anh nhất liền đưa tay ra đỡ, vừa chạm vào người Khắc Triệu sắc mặt Huỳnh Hoa liền biến đổi. Hồ Kỳ thấy Khắc Triệu về với bộ dạng ấy cũng có chút lo lắng, ông đứng dậy, loáng cái ông đứng ngay bên cạnh Khắc Triệu.
Khắc Triệu vội vàng báo cáo:
- Đại nhân, trăm quân… không còn một ai sống sót. Thủ lĩnh "Thất tinh đại đạo" nhắn với đại nhân: đại nhân muốn yên chuyện thì đích thân đến gặp ông ta. Ông ta nói tên ông ta là Dương Thanh Phong.
Nói xong Khắc Triệu khan khan và phun ra ngụm máu, thần trí mê man. Huỳnh Hoa vội vàng đặt tay lên lưng anh, ánh sáng màu xanh từ tay cô như sóng nước cứ lan tỏa dần ra. Bàn tay còn lại Huỳnh Hoa từ từ đưa lên đặt trên đỉnh đầu Khắc Triệu. Nơi đó cũng có làn sóng ánh sáng màu xanh lan ra. Cơ thể Khắc Triệu nhanh chóng chìm vào ánh sáng lung linh. Hồ Kỳ chép miệng cảm thán:
- Thật không ngờ hắn vẫn còn sống.
Khi Huỳnh Hoa dừng lại Khắc Triệu ngã hẳn vào lòng cô. Hồ Kỳ lo lắng hỏi:
- Khắc Triệu thế nào rồi?
- Kẻ địch cố tình giữ mạng cho anh ta để anh ta về đến đây chuyển lời của hắn... nên Khắc Triệu mới có thể duy trì đến lúc này, nếu không ắt cũng giống với một trăm người mệnh yểu kia. Thương thế tuy không không nhẹ nhưng bây giờ tính mạng không nguy hiểm nữa, ngoại thương con đã chữa lành, nội thương cần nghĩ dưỡng thêm vài hôm nữa là hoàn toàn bình phục.
Hồ Kỳ gật gù:
- Vậy à. Người đâu đưa Khắc Triệu về phòng nghỉ ngơi. Long nhi, chuẩn bị binh mã ngay cho ta. Quyên nhi, thay bộ y phục khác đi, chúng ta lập tức lên đường. Tứ Bình ở lại thay ta chăm sóc cho Khắc Triệu.
Thập Toàn chợt kêu lên:
- Cha, con cũng đi.
Nhật Lan cũng lên tiếng:
- Tôi cũng đi.
Thái Hưng ngày mùa hạ, mưa hè chợt đến chợt đi. Đoàn binh mã của Hồ Kỳ đi suốt năm ngày cuối cùng cũng đến nơi. Huyện lệnh Thái Hưng đích thân ra đón Hồ Kỳ. Ông ta đưa Hồ Kỳ và mọi người đến một gian sảnh rộng lớn. Bẩm báo tình hình mới nhất của huyện. “Thất tinh đại đạo” ba ngày trước đột nhiên biến mất không hiện thân làm rối loạn dân tình nữa. Trước đó ngày nào chúng cũng vào khu chợ lớn nhất của huyện cướp bóc đến sạch sẽ mới rút đi. Không ai có thể ngăn cản, thậm chí vui thì chúng không giết người, buồn thì giết sạch không chừa một ai. Khiến cho mọi người càng ngày càng hoảng sợ không dám họp chợ, hoặc đang họp thấy chúng xuất hiện liền bỏ của chạy lấy người,…
Câu cuối cùng huyện lệnh Thái Hưng nói là:
- Hồ đại nhân, xin hãy cứu chúng tôi.
Hồ Kỳ trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Bọn chúng dựng trại ở đâu?
Huyện lệnh lắc đầu:
- Chúng tôi không một ai biết.
Hồ Kỳ khẽ cau mày gõ tay lên bàn:
- Nơi ở của chúng không một ai biết bây giờ lại đột nhiên không xuất hiện suốt ba ngày… việc tìm và tiêu diệt bọn chúng dường như không đơn giản.
Huyện lệnh lo lắng:
- Đại nhân, có khi nào chúng biết ngài đưa binh mã đến nên hoảng sợ rời khỏi Thái Hưng để tìm chỗ khác…
Hồ Kỳ lắc đầu:
- Không đâu, theo những gì hắn nói lại với thủ hạ của ta, bọn cướp ấy vẫn chưa rời khỏi nơi này.
Huyện lệnh lại hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Dương Long chợt hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta khoanh tay ngồi đợi chúng xuất hiện hay sao?
Hồ Kỳ trầm giọng:
- Chẳng lẽ trong khắp huyện Thái Hưng không một ai biết bọn cướp ấy sau mỗi lần cướp bóc thì đi về hướng nào hay sao? Thậm chí từ đâu chúng xuất hiện hay sao?
Huyện lệnh buồn giọng đáp:
- Chúng xuất hiện như cuồng phong vũ bão, lúc biến đi như sương khói lẫn vào trong gió, không ai biết được. Một phần những người từng gặp chúng đều chỉ còn là cái xác không hồn, dù cho có biết được chúng từ đâu đến và về đâu cũng không nói được.
Hồ Kỳ lại hỏi:
- Người bị giết ngoài những người mua bán ở chợ ra còn có những ai?
Huyện lệnh chợt kêu to:
- Đúng rồi, còn những người đi núi. Dạo gần đây những người trong huyện đi núi nhặt củi thường bị chết không rõ nguyên do. Càng ngày mọi người càng sợ không dám vào đó nữa.
- Người dân lại gần ngọn núi nào bị chết?
- Bẩm, tất cả ngọn núi quanh đây ai vào cũng không còn sống mà trở ra.
Từ ngoài tên lính huyện chạy vào bẩm báo:
- Đại nhân, lại có người đi núi bị chết.
Huyện lệnh thở dài:
- Ngày nào cũng vậy, ngươi tìm xem ai là người nhà của họ. Nếu họ không có người nhà thì hãy chôn xác họ.
- Khoan đã.
Hồ Kỳ chợt ngăn lại. Tên lính nghe vậy liền dừng lại. Hồ Kỳ tiếp:
- Mang xác chết đó vào đây, ta muốn xem một chút.
- Vâng.
Tên lính đi rồi Hồ Kỳ quay sang Huỳnh Hoa gọi:
- Quyên nhi, ta muốn con xem những người dân đi núi vì sao mà chết…
Ông nói nửa chừng chợt ngừng lại vì ông lại nhìn thấy con gái ngồi nhắm mắt vẻ thờ ơ với mọi chuyện xung quanh. Mấy ngày gần đây nha đầu này trông rất lạ, ông không biết đã xảy ra chuyện gì nên có chút lo lắng.
- Quyên nhi, con không khỏe à?
Những người có mặt trong phòng cũng tỏ ra lo lắng. Huỳnh Hoa mở mắt ra cười nhẹ, dịu giọng:
- Xác chết đó đem chôn đi. Những ngọn núi trong huyện gần đây khí độc rất nhiều nên những người đi rừng càng vào sâu càng dễ chết vì ngộ độc khí. Thanh Phong đang ở một trong những ngọn núi ấy, khí độc là do người của lão ta tạo ra từ những lá cây có độc.
Hồ Kỳ có chút bất ngờ:
- Quyên nhi, con…
Huỳnh Hoa nói tiếp giải đáp thắc mắc của ông:
- Vừa rồi con cho Thiên Kiếm đi dạo một vòng quanh Thái Hưng này, con đã nhìn thấy nơi ở của Thanh Phong.
Đến bây giờ Hồ Kỳ mới vỡ lẽ, ban nãy con gái tập trung tinh thần điều khiển Thiên Kiếm.
- Vậy hiện giờ Thanh Phong đang ở đâu?
- Ngọn núi có khối đá hình đại bàng.
Huyện lệnh nói nhanh:
- Điểu Sơn.
Hồ Kỳ nghe vậy vội nói:
- Chúng ta đến đó.
Huỳnh Hoa vội ngăn:
- Khoan đã. Muốn đến đó cần tìm cách cho khí độc không xâm nhập vào mình, nếu không nơi đó không thể đến.
- Con có cách phải không?
- Cho con một đêm để chuẩn bị, ngày mai chúng ta có thể xuất phát.
- Được.
Huyện lệnh nghe Hồ Kỳ và con gái nói chuyện đôi mày khẽ cau lại. Nghe có vẻ như cô gái ấy có thể làm nên chuyện bất ngờ nào đó đương nhiên có thể tóm cổ bọn thất tinh đại đạo kia. Nghe thì nghe lão tuyệt đối không tin một tiểu cô nương yếu đuối thì làm được gì.
Đêm hôm đó Huỳnh Hoa không ngủ, cô một mình đến Điểu Sơn. Nơi huyện đường quân lính của Hồ Kỳ thay phiên nhau canh gác, lão huyện lệnh thấy vậy đánh một giấc ngon lành sau những ngày dài mất ngủ.
Đến gần sáng Huỳnh Hoa trở về, lính canh gặp cô cúi đầu chào:
- Nhị tiểu thư đã về, có cần chúng tôi bẩm lên đại nhân?
- Không cần, ta muốn các ngươi làm một số việc. Gọi khoảng năm mươi người lập tức thức dậy chia làm mười nhóm. Một nửa đi về phía Nam, một nửa đi về phía Đông, vào những khu rừng không gần núi hái một lượng lớn loại cây này.
Huỳnh Hoa đưa cho tên lính gác số cây cỏ đang cầm trên tay. Tên lính gác vâng dạ rồi lập tức thi hành mệnh lệnh. Huỳnh Hoa ngẩng nhìn trời, sao đêm vẫn còn đang lấp lánh, vẫn còn khoảng một canh giờ nữa trời mới đến bình minh. Chiếc áo khoác nhẹ nhàng choàng lên vai cô. Huỳnh Hoa quay lại nhìn, Dương Long mỉm cười không nói gì.
Một đêm đủ để Huỳnh Hoa tìm ra những chất cấu thành nên khí độc và tìm ra thuốc giải. Đơn giản, con vật, cây cỏ cũng hít thở, một khi khu rừng có độc khí một số cây, con sẽ chịu không nổi mà chết. Nhưng một số lại miễn nhiễm và tiếp tục sống, đó là nguyên lý sinh tồn. Trong những thứ còn sống sót đó nhất định có thứ mang chất chống lại độc khí. Đối với một đại phu như Huỳnh Hoa hay Tứ Bình để tìm thứ chất đó dễ như trở bàn tay.
Sáng hôm sau mỗi tên lính nhận được một ít lá rừng, mệnh lệnh đưa xuống là họ phải ngậm nó trong miệng suốt trong quá trình xâm nhập vào Điểu Sơn. Điểu Sơn, ngọn núi hùng vĩ nằm phía Tây Bắc Thái Hưng, nó là một trong dãy núi liên hoàn nằm dọc phía biên giới phía Tây Nam Đại Quyển. Trên Điểu Sơn có phiến đá hình đại bàng rất lớn do thiên nhiên tạo nên. Trong khắp Đại Quyển chỉ có một vài ngọn núi được thiên nhiên ưu ái như thế. Một ngọn núi khác trước đây Hồ Kỳ và mọi người đừng biết đến đó là Sư Tử Sơn.
Hơn nửa ngày leo núi Hồ Kỳ và năm trăm quân lính cũng đến được lưng chừng ngọn Điểu Sơn. Khi trước mặt mọi người hiện ra phiến đá to hình đại bàng và một khoảng trống thênh thang. Đến được đó Huỳnh Hoa ra hiệu cho mọi người dừng lại. Nơi đó có gió lộng từng cơn nên những khí độc cũng không còn lại bao nhiêu.
Ai nấy dừng lại đều đưa mắt quan sát địa hình, hôm qua ai cũng nghe thấy Huỳnh Hoa nói nơi Thanh Phong ở chính là ngọn núi có phiến đá hình đại bàng. Nhưng khi đến nơi họ lại thấy nơi này vô cùng hoang vắng. Hồ Kỳ vừa quay lại gọi "Quyên nhi", ông định hỏi gì đó thì có tiếng vỗ tay bôm bốp. Bên trên đôi cánh đại bàng bằng đá bảy bóng người hiện ra, Hồ Kỳ thấy rõ người đứng giữa chính là Thanh Phong. Bên dưới chân lão có vài chục cánh cung đang chỉ thẳng về phía Hồ Kỳ. Theo cách ăn mặc suy đoán họ chính là người của Hắc Long bang ngày trước, sau mấy tháng im hơi lặng tiếng bây giờ lại xuất hiện bắt đầu làm mưa làm gió.
Hồ Kỳ khẽ cau mày khi nhìn thấy Thanh Phong. Thanh Phong cao giọng khen:
- Hồ Nam quả nhiên ngươi đến được đây.
Hồ Kỳ gầm lên:
- Ngươi lại muốn gì nữa đây?
Thanh Phong cất giọng lạnh lùng:
- Ta muốn trả thù.
Hồ Kỳ lại gầm lên:
- Ta và ngươi có thù oán gì, tại sao ngươi cứ bám riết lấy ta.
- Thù gì à… đợi ta giết ngươi xong, ta sẽ cho ngươi biết.
Người bên cạnh Thanh Phong vẫy tay ra hiệu bắn tên, mấy mươi mũi tên cùng lúc phóng thẳng xuống những người bên dưới. Thanh Phong đang sử dụng lợi thế mình ở trên cao lại cách xa Hồ Kỳ nên dùng tên làm đòn phủ đầu. Loạt tên đầu tiên phóng xuống, tuy người của Hồ Kỳ gạt được nhưng tên vừa chạm đất lại phát nổ làm đất đá văng tứ tung. Hồ Kỳ lập tức quát lên:
- Tất cả mau lùi lại.
Một vài người bị các mảnh đá vạch lên người làm xước da rỉ máu. Khói bụi lại tung mù lên sau đợt tên vừa rồi khiến mọi người không thấy đường gạt loạt tên tiếp theo, ai nấy thầm hoảng sợ. Mấy mũi tên có chứa chất nổ ấy mà cắm vào mình rồi nổ bùm lên một cái coi như xong đời. Hồ Kỳ hơi bối rối, Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Cha cứ đứng yên, mấy mũi tên ấy cứ giao cho con.
Bàn tay Huỳnh Hoa nhẹ nhàng vươn ra, từ lòng bàn tay cô thức sáng xanh nhẹ nhàng lan tỏa và gợn từng đợt như sóng nước, chúng nhanh chóng lan ra thành tấm lưới che chắn trước mặt mọi người. Những mũi tên mang thuốc nổ tuy đang phi mau nhưng khi chạm vào lưới ánh sáng ấy chỉ tạo nên những gợn sóng to hơn chứ không thể xuyên qua, rồi chúng cứ thế trôi tuột xuống bên dưới, thậm chí khi chạm vào mặt đất không phát ra tiếng động và hiển nhiên chẳng cây tên nào trong số chúng phát nổ nữa.
Thanh Phong nhận ra tình thế thay đổi nên cùng bọn thuộc hạ tung mình nhảy khỏi phiến đá hình đại bàng, trực diện giao chiến. Thanh đao trong tay Thanh Phong tỏa ánh sáng lạnh giá trong cái nắng oi ả giữa trưa hè. Không chờ lão rơi chạm đất, Huỳnh Hoa xuất kiếm tung mình nhảy lên. Cô cầm ngược thanh kiếm ra một đòn khứa ngang khiến Thanh Phong mình còn đang lơ lửng phải thu đao về chặn đứng đòn công kích của Huỳnh Hoa. Lão có chút ngạc nhiên:
- Thì ra tiểu nha đầu nhà ngươi cũng còn sống, ta không ngờ ngươi chính là Thiên Cầm.
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Hôm đó ta thật không nên nương tay với lão.
- Chính ngươi đã giết sư phụ ta, đúng không?
- Đúng vậy. Nói cho ta biết, Hạ Vũ đang ở đâu?
- Muốn biết xuống Diêm vương mà hỏi.
Lão tức giận hất mạnh Huỳnh Hoa ra, cô lộn một vòng giữa không trung nhẹ nhàng chạm chân xuống đất. Thanh Phong gầm lên:
- Tiểu nha đầu, ta không giết được ngươi lẫn Hồ Nam ta thề không không làm người.
Khi Huỳnh Hoa chạm chân xuống đất. Thanh Phong đã tiếp được ba chiêu của Hồ Kỳ và đẩy ông lùi mấy bước. Ông vừa lùi lại Huỳnh Hoa đã phóng vào công kích không để Thanh Phong có thời gian ra độc thủ. Khi đao và kiếm vừa chạm nhau tóe lửa, Huỳnh Hoa lại lạnh giọng:
- Nói cho ta biết về Hạ Vũ, hôm nay ta tha chết cho lão, bằng không đừng có trách ta sao chẳng nương tay.
Những người có mặt trong cuộc chiến hẳn rất thắc mắc về câu hỏi của Huỳnh Hoa, người tên Hạ Vũ đó thật ra là ai? Đó là tên đệ tử thứ ba của Xích Hoằng, nhưng sự tồn tại của kẻ đó đến nay chưa một ai biết. Càng không ai biết sức mạnh của người đó ra sao ngoại trừ sư phụ của y. Nhưng một điều chắc chắn y có điều gì đó khác biệt với các sư huynh nên được Hắc Kiếm chấm chọn.
Hắc Kiếm và Thiên Kiếm đều là những thanh kiếm linh biết tự mình lựa chọn chủ. Năng lực và sức mạnh của chúng tương đương nhau, cả nhược điểm cũng giống nhau. Thiên Kiếm và Hắc Kiếm tuy đều có khả năng cảm nhận nhưng lại không thể cảm nhận được người giữ thanh kiếm còn lại. Chúng chỉ cảm nhận nhau mạnh mẽ khi ở trong phạm vi nhất định và tương đối nhỏ hẹp. Đó là lý do Huỳnh Hoa không cảm nhận được về Hạ Vũ nên quyết tâm muốn biết về kẻ đó thông qua Thanh Phong.
Thanh Phong cười ma mãnh:
- Bao giờ tiểu nha đầu nhà ngươi đánh bại ta một cách tâm phục khẩu phục ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lão lại dụng lực hất Huỳnh Hoa lùi ra xa. Huỳnh Hoa vừa lùi ra Thanh Phong lập tức được Hồ Kỳ chăm sóc. Ngoài kia, Nhật Lan, Thập Toàn, Trọng Nghĩa, Dương Long, hữu phó tướng và huyện lệnh mỗi người chăm sóc một tên thủ hạ "khá khẳm" của Thanh Phong. Những cung thủ ban nãy cũng nhảy xuống tham chiến, nhưng không lâu đã bị quân lính của Hồ Kỳ tóm sạch. Chỉ bảy tên còn lại, mọi người đấu một lúc lâu vẫn chưa thể khuất phục được chúng.
Lần này khác với lần chạm trán trước, Hồ Kỳ và Huỳnh Hoa liên thủ nên võ công Thanh Phong dù có thăng tiến vẫn không thể làm hại được hai người họ. Nhưng ngoài kia, có ánh kiếm chớp lên, một thanh kiếm bị tung bổng lên trời. Huỳnh Hoa khẽ cau mày tay trái phất nhanh ra, sợi dây vô hình quất vào lưng kẻ vừa đánh bay kiếm của Nhật Lan. Gã hự lên một tiếng té nhào xuống đất, mấy mươi ngọn kiếm lẫn đao ngay lập tức kề vào cổ gã. Khi Huỳnh Hoa thu tay về, kẻ hắc y đứng gần đó nhất trúng một roi, gã cũng té nhào.
Đang đấu với Thanh Phong, Huỳnh Hoa lại nhìn thấy mẹ sắp bị đánh bại tới nơi, trong lúc cấp bách cô phóng nội lực ra giải nguy. Vì thế tay kiếm chậm đi một nhịp và giảm lực. Thanh Phong đỡ được, lão hất cô lùi về sau mấy bước đồng thời phạt đao ngang. Huỳnh Hoa vội ngã người ra sau để tránh, Thanh Phong mau lẹ thu đao rồi bổ xuống gần như ngay lập tức. Cũng may kiếm của Hồ Kỳ kịp phóng tới đón đỡ đường đao.
Trước khi Hồ Kỳ bị Thanh Phong đánh bật lùi, Huỳnh Hoa thừa ra một nhịp. Cô vung hai tay ra hai bên, hai luồng nội lực hóa thành dây ánh sáng bay vút đi. Hai tiếng "hự" vang lên, hai người nữa bị đánh té nhào. Thanh Phong nhìn thấy rõ mồn một, đôi mày lão nhíu ngay lại. Lão hất mạnh Hồ Kỳ ra lập tức bổ xuống đầu Huỳnh Hoa một đao đầy căm phẫn.
Đây không là lần đầu tiên tiểu nha đầu này phá bĩnh kế hoạch của lão. Cứ nghĩ một đao xuyên người lần trước cô ta đã chầu Diêm chúa nên lần này lão "mời" kẻ thù không đội trời chung là Hồ Nam đến, gặp mặt là giết ngay. Nào ngờ, Hồ Nam đến, tiểu nha đầu nọ cũng đến theo, ả như âm hồn không tan bám theo lão vậy.
Vừa thấy ánh đao chớp lên, Huỳnh Hoa điểm châm xuống đất tung mình nhảy vọt ra xa. Thanh đao to và bén chém xuống tảng đá bên dưới làm nó đứt đôi. Huỳnh Hoa hơi cau mày, cô thu kiếm lại, thân người còn lơ lững trên không hai sợi dây nội lực phóng ra từ hai tay. Một tên hắc y nữa bị đánh cho té lộn nhào. Cùng lúc đó thế đao mạnh mẽ của Thanh Phong đang bổ về phía Hồ Kỳ bị sợi ánh sáng xanh huyền hoặc chặn đứng giữa chừng. Chỗ chạm nhau tóe lửa, thanh đao trong tay Thanh Phong bị hất ngược lại. Lão biến sắc nhìn xoáy về phía Huỳnh Hoa, cũng vừa lúc cô nhẹ nhàng đáp chân xuống đất.
Vũ khí của một người có thể là đơn đao, song đao, đơn kiếm, song kiếm, đoản kiếm, nhuyễn kiếm, thương, côn, chùy, nhuyễn tiên,… Khi người ta lấy chúng tấn công người khác giống như tay của kẻ đó được nối dài ra, rắn và sắc thêm một chút. Nhưng lực ra tay vẫn chỉ là của một người, nếu người đó có sức mạnh địch được năm người hay mười người vẫn chỉ là sức của một người. Với Huỳnh Hoa thì khác, sức mạnh cô đang có là của Thiên Kiếm, một sợi dây ánh sáng cô phóng ra, chạm vào người mang theo sức công kích không phải của một người.
Thiên Kiếm là một nguồn năng lượng mạnh mẽ nên khi phóng ra cũng mạnh mẽ. Nếu một người dùng nhuyễn tiên đánh ra một chiêu vào chỗ không yếu hại sẽ làm cho người ta trầy xước. Nhưng với sợi roi ánh sáng một khi quất trúng với sức mạnh ngàn cân. Dù cho bề ngoài người bị đánh trúng có thể không thấy chút thương tích nhưng trong nội thể lại tổn thương nghiêm trọng. Vừa rồi tuy chỉ mới để thanh đao chạm vào nhưng Thanh Phong nghe toàn thân chấn động. Phía ngoài kia tất cả thủ hạ của lão đều bị quan quân bắt trói, thấy tình thế bất lợi Thanh Phong lập tức nhảy lùi lại định giở bài chuồn.
Vừa tung mình nhảy lên lão cảm thấy chân mình bị thứ gì giữ lại, khi nhìn lại thì thấy dây ánh sáng màu xanh đang quấn lấy. Lão khua đao định gạt đi nhưng thanh đao của lão và sợi dây lại xuyên qua nhau, không thể chạm vào. Thanh Phong bị kéo mạnh xuống té ầm lên đất. Vừa bật dậy sợi dây màu xanh kia lại phóng tới, lão lách người tránh đi. Lão biết thứ đó không thể để chạm vào người. "Chát" một tiếng lớn lưng lão trúng đòn. Sợi dây bên tay trái Huỳnh Hoa hiện tại vô thanh vô sắc chuyên dùng để ám toán, không ai có thể đề phòng, Thanh Phong cũng không ngoại lệ.
Thanh Phong trúng một roi vào lưng, lộn nhào dưới đất mấy vòng, vừa bật dậy thấy mũi kiếm trong tay Hồ Kỳ đã kề ngay vào cổ mình. Phía sau, bên trái bên phải đều có người, vũ khí ai cũng đang chỉ thẳng vào người lão. Thanh Phong bỗng nở nụ cười mai mỉa.
- Các người lại thắng ta rồi.
Hồ Kỳ trầm giọng:
- Ta và ngươi có thù oán gì với nhau, tại sao ngươi cứ luôn luôn đối đầu với ta, muốn sát hại ta?
Thanh Phong lạnh giọng:
- Ngươi không có thù oán gì với ta, nhưng ta rất hận ngươi. Tại sao cái gì ngươi cũng có được, còn ta thì lại không có được thứ gì hết.
- Chẳng phải trước kia ngươi chọn theo con đường tà đạo chỉ để có được Kim Cúc hay sao, bây giờ ngươi đã có được rồi còn muốn gì ở ta nữa?
- Chính vì ngươi để cho ả trở về bên ta nên ta mới hận ngươi. Ngươi để cho thể xác ả về bên ta nhưng ngươi lại giữ linh hồn của ả. Ta làm bất cứ chuyện gì làm tổn hại đến ngươi, mẹ con nó cũng hết lòng ngăn cản, nói trả thù ngươi một lần là đủ rồi. Minh Minh là thằng nhỏ ngu ngốc, nhân lúc ta bị thương nó giải tán toàn bộ Hắc Long bang mà ta đã dày công gầy dựng. Nó nói nó làm vậy để ta không còn cách nào nghĩ đến việc làm hại đến ngươi. Tại sao vậy, ta là chồng ả, là cha của nó, vậy mà hai người bọn họ không hề nghĩ đến cảm giác của ta, chúng chỉ nghĩ cho người ngoài. Tại sao vậy? Hồ Nam, ngươi nói đi, ngươi có đáng bị ta hận hay không? Ta hận không thể băm vằm ngươi thành trăm ngàn mảnh, ta hận bọn họ, ta hận ngươi, đời này kiếp này ta hận ngươi.
Hồ Kỳ nghe thế hơi nhíu mày:
- Ngươi đã làm gì Kim Cúc và Minh Minh?
- Ta để cho họ sống một cuộc sống không bằng chết. Nếu ngươi có xót thương thì tìm con đàn bà đáng nguyền rủa đó về mà chăm sóc.
Hồ Kỳ nghe xong tinh thần có chút dao động, tay kiếm có chút lỏng ra. Thanh Phong vừa thấy đầu kiếm khẽ rung động biết Hồ Kỳ mất tập trung, ngay lập tức phát toàn bộ chưởng lực từ nãy đến giờ lão ngấm ngầm dồn ta tay. Thấy Thanh Phong bất ngờ phát chưởng, theo quán tính Hồ Kỳ vung tay lên đón đỡ. Huỳnh Hoa đứng cạnh bên dường như cũng ngay lập tức đặt tay lên lưng cha mình.
Lực và lực chạm nhau kêu ầm tiếng lớn, Thanh Phong bị hất văng ra xa rơi luôn xuống khe vực giữa Điểu Sơn và ngọn núi bên cạnh. Hồ Kỳ hơi loạng choạng lùi về sau một bước, mép môi có dòng máu đỏ rỉ ra. Huỳnh Hoa gọi khẽ:
- Cha.
Hồ Kỳ lắc tay:
- Ta không sao.
Huỳnh Hoa nhìn theo hương Thanh Phong vừa bị hất văng ra, cô thở dài nhẹ giọng:
- Lão thoát rồi.
Tin “Thất tinh đại đạo” bị thu phục khiến người người vui mừng, nhà nhà mở việc ăn mừng. Sau ngày hôm đó pháp trường lại được thấm thêm chút máu tươi. Hồ Kỳ dự định sáng hôm sau sẽ lên đường trở về Nam Sơn.
Đêm hôm đó, Hồ Kỳ cứ lặng lẽ đứng bên cửa sổ ngước mắt nhìn trời sao. Nhật Lan đến bên dịu giọng:
- Ông đang lo lắng chuyện gì sao?
- Ta đang nghĩ những gì Thanh Phong nói có phải là sự thật hay không?
- Ông lo lắng cho bà ấy phải không?
- Ta…
- Dù sao hai người cũng từng là vợ chồng chính thức, kề cận suốt hai mươi mấy năm, dù không có tình cũng còn chút nghĩa, nghĩa phu thê. Hay là ông đi tìm bà ấy về đi…
- Ta… thật sự thì ta vẫn chưa xác định những lời đó là thật hay hắn ta chỉ nói cho ta phân tâm.
- Có một người chắc chắn biết đó là thật hay không.
- Bà muốn nói Quyên nhi sao?
- Chẳng phải lúc đến đây nó biết được chỗ ở Thanh Phong hay sao?
- Ừ nhỉ.
Có tiếng gõ cửa phòng, Hồ Kỳ trầm giọng:
- Vào đi.
Cánh cửa bật mở, Thập Toàn từ ngoài bước vào tay bưng chén thuốc. Đi sau anh là Huỳnh Hoa, vừa bước vào cô đã cười nói:
- Cha, thuốc của cha con sắc xong rồi.
Hồ Kỳ ấm giọng:
- Cứ đặt lên bàn cho ta.
Hồ Kỳ vừa nói vừa chậm rãi quay vào giữa phòng. Bất ngờ Thập Toàn quỳ ngay xuống trước mặt ông. Hồ Kỳ kinh ngạc:
- Toàn nhi, con làm gì vậy?
- Cha, xin hãy đi tìm mẹ. Tuy với cha mẹ là người có lỗi nhưng theo những gì Thanh Phong nói mẹ cũng vì cha mà bây giờ phải chịu khổ sở. Dù cha không còn tình cảm với mẹ cũng nên nghĩ chút nghĩa phu thê ngày trước…
Hồ Kỳ trầm giọng:
- Không phải là ta không nghĩ tình xưa, nhưng từ đầu bà ấy đã chọn đi con đường đó chứ nào phải ta ép uổng bà ấy. Vả lại bây giờ ta cũng chưa biết được những gì Thanh Phong nói có đúng sự thật hay không… nếu những gì lão nói chỉ là giả dối mẹ con vẫn đang sống tốt thì sao. Dù cho đó có là lời thật, giữa biển người mênh mông muốn tìm một người không phải dễ. Toàn nhi, con đứng lên đi.
- Nhưng mà, cha…
- Đứng lên rồi muốn nói gì thì nói.
- Dạ.
Hồ Kỳ chợt quay sang con gái:
- Quyên nhi,…
Huỳnh Hoa không chờ Hồ Kỳ nói hết cũng biết ông đang muốn nói gì. Cô trả lời trước khi ông kịp hỏi:
- Những gì Thanh Phong nói đều là sự thật.
Hồ Kỳ ngồi xuống, trầm giọng hỏi tiếp:
- Vậy hiện giờ bà ấy đang ở đâu con có biết không?
- Một căn nhà hoang tàn đổ nát.
- Nơi đó ở đâu?
- Con không biết, con chỉ nhìn thấy bao nhiêu đó thôi.
Nhà hoang thì trong Thái Hưng có biết bao nhiêu mà kể, nếu tìm từng chỗ một hẳn rất tốn thời gian. Còn nếu nói tìm trong khắp Quyển Nam càng khó khăn hơn nữa. Hồ Kỳ lặng người. Thập Toàn chợt nói:
- Cha, dù trước đây mẹ có gây ra bao nhiêu lỗi lầm, con thay mẹ xin cha tha thứ. Chỉ cần cha tha thứ, con sẽ tìm mẹ về, dù cho phải đi khắp Đại Quyển này đi chăng nữa.
Hồ Kỳ thở dài buồn giọng:
- Từ trước đến nay ta chưa bao giờ oán trách, giận hờn gì bà ấy cả. Cưới bà ấy về là ta có lỗi, ta không có lý do gì để oán trách bà ấy. Chỉ có bà ấy và những người bị ta làm tổn thương có quyền oán hận ta thôi.
- Cha nói vậy có nghĩa là…
Huỳnh Hoa chợt nói chen vào:
- Thanh Phong hiện giờ đang ở đây, rất có khả năng Kim Cúc cũng đang ở đây. Nếu phải tìm kiếm chúng ta hãy tìm ở Thái Hưng này trước.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Cứ quyết định như vậy.
Ngày hôm sau, theo quyết định của Hồ Kỳ, mọi người chia nhau ra tìm Kim Cúc. Hồ Kỳ, Nhật Lan, huyện lệnh cùng nhóm quân lính trong huyện đi cùng nhau. Huỳnh Hoa và Dương Long cũng đi một hướng. Thập Toàn và Trọng Nghĩa chia ra hai hướng hành động. Nhưng ngày hôm đó đối với Hồ Kỳ và mọi người chỉ là ngày đi dạo phố không hơn không kém. Thái Hưng rộng lớn, dân cư đông đúc, để tìm một người quả không dễ dàng gì. Đúng với lý do Hồ Kỳ nói với huyện lệnh khi ông quyết định ở lại là "tìm hiểu dân tình Thái Hưng xem họ có sống tốt hay không".
Bởi vậy cả ngày hôm đó Hồ Kỳ đi đâu lão huyện lệnh cũng lẽo đẽo theo sau, lão sợ Hồ Kỳ nhìn thấy thứ gì đó không vừa mắt sẽ trách tội. Lão hy vọng mình bám theo không rời bước như vậy lỡ Hồ Kỳ có trách thì ngay lập tức lão tìm lý do để biện bạch cho mình, cũng dễ dàng "này, kia, nọ,…" cho Hồ Kỳ nhắm mắt làm ngơ trước khi mọi chuyện bị vạch to hơn.
Nhìn khu chợ chính của Thái Hưng sau bao chuyện xảy ra vẫn kẻ bán người mua tấp nập. Hồ Kỳ chép buộc miệng:
- Nếu mấy tháng qua không xảy ra cướp bóc hẳn Thái Hưng là huyện giàu có nhất Quyển Nam này nhỉ?
Huyện lệnh vội đáp lời:
- Bẩm đại nhân, nếu Thái Hưng không xảy ra cướp bóc hẳn phồn thịnh hơn bây giờ một chút nhưng vẫn còn kém xa Nam Sơn trấn nơi đại nhân trấn giữ đấy ạ.
- Huyện lệnh khiêm tốn rồi, ở Thái Hưng nhà nhà đều cửa gỗ sơn son chứng tỏ họ có của ăn của để, lại đông dân. Nam Sơn trấn chỉ là thị trấn nhỏ miền núi, nơi giao nhau của năm ngã đường. Tuy việc giao thương gần đây hơi tấp nập nhưng vẫn là nơi đất hẹp người thưa. So lại Thái Hưng vẫn hơn hẳn Nam Sơn đấy!
- Nhưng thật ra những gì đại nhân thấy chỉ là vẻ bề ngoài, trong huyện Thái Hưng này vẫn còn rất nhiều người nghèo khổ phải xin ăn.
- Nhưng từ nãy đến giờ trên đường ta đi qua có thấy bóng người ăn xin nào đâu.
- Chắc họ biết hôm nay đại nhân đi dạo nên đã tránh mặt hết rồi.
- Là họ cố tình tránh mặt hay huyện lệnh đại nhân cho người dọn dẹp họ khi biết tin hôm nay ta sẽ đi dạo quanh khu chợ này?
- À không, không. Hạ quan đâu thể nào làm như thế…
- Có phải ông sợ ta trách phạt khi nhìn thấy những người hành khất cứ đi đi lại lại trong ngôi chợ sạch đẹp này không?
- Nhưng một khu chợ sạch đẹp thế này lại có bóng dáng những người hành khất lai vãng thật sự rất mất vẻ mĩ quan, họ thật dơ bẩn, thưa đại nhân.
Hồ Kỳ gât gù:
- Ừm. Nhưng huyện lệnh bắt họ không được ra mặt ngày hôm nay như cướp đi một ngày sống của người ta còn gì. Người lâm vào cảnh ăn xin đa số nghèo túng lại bệnh tật không thể tự mình kiếm sống mới đi xin ăn …
- Hạ quan biết lỗi của mình rồi.
- Thật ra ta hiểu được ý của huyện lệnh, nhưng để cho những người ăn xin kia không còn lai vãng nơi phố thị sạch đẹp này không phải chỉ có mỗi cách xua họ đi như vậy.
- Xin đại nhân cứ dạy.
- Huyện lệnh có đồng ý với ta những người lâm vào cảnh xin ăn đa số nghèo túng lại bệnh tật không thể tự mình kiếm sống mới đi làm ăn xin hay không?
- Vâng, vâng.
- Vậy ông cứ cho họ có cái ăn không phải họ không cần xin ăn nữa hay sao?
- Ý của đại nhân… hạ quan vẫn chưa hiểu lắm.
- Ý của ta là huyện lệnh đại nhân xuất tiền túi ra bố thí cơm gạo cho những người ăn xin đó mỗi ngày. Vậy thì họ không còn bị đói do đó họ cũng không cần phải đi xin ăn.
Huyện lệnh gượng cười:
- Việc đó… đại nhân bảo thế là làm khó hạ quan rồi.
- Còn một cách nữa là huyện lệnh đại nhân mở ra một chỗ làm nghề thủ công nào đó cho những người nghèo đói bệnh tật đó có thể làm kiếm sống. Họ làm và đại nhân trả công, như vậy không phải họ cũng sẽ không xuất hiện trong các phố thị nữa hay sao?
- Cái đó… vẫn khó.
- Khó hay đại nhân thấy tiếc tiền.
Huyện lệnh ngường ngượng:
- Hạ quan… quả thật có tiếc một chút.
- Thật sự thì từ trước đến nay, đất nước nào, huyện thị nào cũng có bóng dáng hành khất vãng lai. Sự tồn tại của họ đã trở thành lẽ tự nhiên không thể thiếu. Huyện lệnh đại nhân muốn thay đổi điều đó quả là một điều rất khó.
- Đại nhân dạy phải. Nếu đó đã là lẽ tự nhiên hạ quan có lẽ không nên phá vỡ là hơn.
- Cuối cùng huyện lệnh đại nhân cũng thông suốt rồi à?
- À vâng.
- Nói vậy chắc từ trước đến giờ đại nhân đối với những người hành khất trong huyện không mấy tốt có phải không?
- Ngày mai hạ quan sẽ tổ chức thí cơm gạo cho những người hành khất trong toàn huyện xem như tạ lỗi. Hy vọng ngày mai đại nhân thay hạ quan chủ trì…
Tuy nhiên đến khi về đến huyện đường, Huỳnh Hoa nghe huyện lệnh và Hồ Kỳ bàn nhau chuyện thí cơm gạo thì cười nói:
- Chủ ý ấy vốn là của huyện lệnh cha cứ để huyện lệnh đại nhân chủ trì công việc ngày mai. Dù sao lỗi là của ông ấy gây, cứ để một mình ông ấy chuộc là được rồi.
- Quyên nhi…
Huỳnh Hoa chỉ cười, huyện lệnh cười gượng:
- Hồ tiểu thư đã nói vậy, hạ quan đành tuân lệnh.
Đêm hôm đó. Hồ Kỳ gọi Huỳnh Hoa cùng đứng trên lan can nhà nghỉ huyện lệnh sắp xếp cho họ. Hồ Kỳ ấm giọng mở lời trước:
- Dường như trước giờ cha con ta chưa bao giờ có không gian riêng như thế này, đúng không Quyên nhi?
- Cha muốn biết vì sao con lại một hai muốn huyện lệnh chủ trì cuộc thí cơm gạo ngày mai phải không?
- Ta tin rằng con có mục đích của mình.
- Thanh Phong từng nói đã để cho nhị phu nhân sống không bằng chết, nơi bà ấy sống là căn nhà hoang phế, y phục trên người rách nát. Nếu bà ấy có trong huyện Thái Hưng này con muốn tìm bà ấy trong số những người đến buổi thí cơm gạo ngày mai của huyện lệnh.
- Ta hiểu rồi.
- Con sợ nếu bà ấy biết cha cũng đang ở đây và là người đứng ra ban bố thức ăn... bà ấy sẽ mặc cảm mà không đến.
- Nếu bà ấy không có trong Thái Hưng, chúng ta cũng có thể đến những nơi khác dùng cách này để tìm kiếm. Quyên nhi, con thật sự muốn ta tìm bà ấy về hay sao?
- Dù gì thì bà ấy cũng là vợ chính thức của cha, bà ấy khốn khổ cha cũng không vui vẻ gì. Cha không vui thì mẹ cũng không vui.
Hồ Kỳ im lặng. Huỳnh Hoa dịu giọng tiếp:
- Tuy rằng chúng ta tìm đủ mọi cách để tìm người nhưng có tìm gặp bà ấy hay không còn phải trông cậy vào duyên phận. Và một người khi muốn trốn tránh chúng ta cơ bản khó có thể tìm được.
- Ừm.
Theo dự định, huyện lệnh sẽ tổ chức phát cơm gạo cho những người ăn xin trong ba khu chợ của huyện, đó là ba khu chợ lớn nhất trong Thái Hưng. Vì Hồ Kỳ muốn đích thân đi xem nên huyện lệnh không thể cho quân lính đi làm thay mà phải đích thân ra mặt, nên mỗi ngày chỉ phát cơm gạo ở một nơi. Ba khu chợ đó là Thái Hưng, Đông Hưng và Nam Hưng.
Ngày thứ hai, khu chợ huyện lệnh chọn phát cơm gạo là Đông Hưng. Tin huyện lệnh phát cơm và gạo ở phía Tây khu chợ vừa lan ra thì gần như ngay lập tức phía Tây chợ tập trung hơn trăm người toàn là hành khất, người đau yếu, người tật nguyền, đủ mọi lứa tuổi. Quân lính của huyện đường phải ngăn họ làm huyên náo, lúc sau mọi người mới vào hàng ngũ đứng chờ.
Những người theo Hồ Kỳ đến đây lần này không nhiều người biết về Kim Cúc. Nên chuyện Hồ Kỳ tìm người chỉ nội bộ gia đình ông biết. Khi cuộc phát gạo cơm bắt đầu, Hồ Kỳ và một vài người biết về Kim Cúc chia nhau đứng ở những nơi dễ quan sát. Hồ Kỳ nửa mong gặp được Kim Cúc nhưng nửa lại không mong gặp bà trong hoàn cảnh dở khóc dở cười này, trong lòng ông vô cùng mâu thuẫn mắt lại phải căng ra tìm kiếm. Dù phải đứng chờ suốt cả ngày hôm trước nhưng không gặp bà ông lại thấy mừng nhưng sau đó lại lo. Chưa bao giờ ông cảm thấy lo lắng bồn chồn như lúc này.
Trời mỗi lúc một lên cao, đứng dưới cái nắng hè ai cũng mồ hôi nhễ nhại. Từng tốp người đến rồi đi, góc chợ thưa dần. Giữa những tâm hồn có niềm vui nào len lỏi, một chút lo lắng và kỳ vọng. Đến khi mặt trời đứng ở đỉnh đầu, những người hành khất đều đi hết Hồ Kỳ mới nhẹ thở hắt ra một hơi dài. Mọi người rời chỗ nấp, huyện lệnh tuy thắc mắc không hiểu Hồ Kỳ làm vậy có mục đích gì nhưng không dám hỏi. Đã không còn ai đến lão ra lệnh cho quân lính dọn dẹp định quay về.
Chợt Huỳnh Hoa kêu lên:
- Khoan hãy dọn dẹp, dường như vẫn còn người đến.
Một người hành khất đầu tóc rối bù không biết là nam hay nữ đang đi lại không hiểu sao lại dừng bước. Huỳnh Hoa lấy làm lạ nên tiến lại gần, cô nhận ra đó là một phụ nữa mái tóc hoa râm. Cô dịu giọng:
- Bà ơi, bà đã nhận phần chưa, nếu chưa thì lại chỗ kia để nhận. Bây giờ mọi người đi hết rồi không ai chen lấn giành giật với bà nữa đâu.
Người đàn bà vẫn lặng im. Huỳnh Hoa nắm tay bà kéo nhẹ:
- Bà lại đây nè.
Người đàn bà vẫn đứng yên, cất giọng khàn khàn:
- Tôi đến đây không phải để nhận phần. Tôi đến để tìm con tôi, nó đi từ sáng đến giờ nhưng vẫn chưa về. Cô ơi, cô có thấy con tôi đến đây không?
Huỳnh Hoa vẫn dịu giọng:
- Con bà là ai, trông như thế nào? Từ sáng đến giờ có rất nhiều người đến đây, tôi đâu biết ai là con của bà.
Người đàn bà chợt kêu thét lên:
- Tôi van xin các người đừng bắt con tôi mà, đừng làm hại nó. Tôi van xin các người đừng làm hại con của tôi mà.
Người đàn bà vừa kêu vừa nắm chặt tay Huỳnh Hoa mà lay. Sau đó bà khuỵu người xuống và bắt đầu khóc. Huỳnh Hoa hơi bối rối đưa mắt nhìn cha rồi quay sang nhìn bà lão:
- Bà ơi, bà hãy bình tĩnh, tôi… tôi không bắt con bà.
Hồ Kỳ cũng bước lại xem có chuyện gì, chỉ thấy người đàn bà dập đầu xuống đất van nài:
- Làm ơn hãy thả con tôi ra, làm ơn đừng giết nó, đừng làm hại nó.
Hồ Kỳ khẽ cau mày:
- Quyên nhi, có chuyện gì vậy?
- Con cũng không biết nữa. Khi nãy bà ấy nói đang đi tìm con mình, con nói con không biết con bà ấy là ai. Sau đó bà ấy van xin đừng bắt con bà, đừng làm hại con bà ấy. Bây giờ lại xin thả con bà ấy ra, đừng giết, đừng làm hại…
Hồ Kỳ trầm giọng:
- Có thể người này bị lạc mất con mình nên tinh thần có chút vấn đề.
Huỳnh Hoa dịu dàng đặt tay lên vai người đàn bà, dịu giọng:
- Bà ơi, có phải bà thất lạc với con của mình. Bà hãy nói cho tôi biết con bà trông như thế nào, biết đâu tôi có thể tìm giúp cho bà.
- Cô… cô… tôi… không, không…
Người đàn bà đẩy tay Huỳnh Hoa ra, đứng lên lùi nhanh ra sau. Huỳnh Hoa hơi ngẩn người ra không hiểu diễn biến này là như thế nào. Huỳnh Hoa tiến tới một bước dịu giọng gọi:
- Bà ơi…
Người đàn bà hét lên:
- Đừng đến gần, đừng bắt tôi, tôi xin các người đó, đừng bắt tôi mà.
Người đàn bà vội vã bước lùi vô tình vấp phải thềm nhà phía sau nên té ngồi xuống đất. Tuy té nhưng ánh mắt kinh hãi liên tục lia nhìn những người đang có mặt quanh mình. Lúc ngẩng mặt lên, số tóc lòa xòa từ nãy đến giờ vẫn che phần lớn khuôn mặt bà lệch đi để lộ khuôn mặt trầm luân hốc hác. Nhưng khi nhìn vào ai nấy đều lập tức thay đổi sắc mặt. Thập Toàn kêu to:
- Mẹ.
Người đàn bà hét lên:
- Không. Đừng bắt tôi, tôi van các người đừng bắt tôi…
Người đàn bà lồm cồm bò dậy bỏ chạy, Thập Toàn vội vã chạy theo, vừa chạy vừa gọi "mẹ, mẹ". Hồ Kỳ sau lúc ngẩn người vì kinh ngạc cũng vội vã đuổi theo. Người đàn bà đó chính là Kim Cúc nhưng hiện giờ bà đã thay đổi rất nhiều, ốm đi và hốc hác, thần thái có phần bất định. Sau lúc bàng hoàng, Huỳnh Hoa cũng vội vã đuổi theo cha và em. Trọng Nghĩa và Dương Long cũng chạy mau theo.
Chạy được một đoạn Hồ Kỳ đã đuổi kịp Kim Cúc, nhưng Huỳnh Hoa kịp đến giữ ông lại không cho ông bắt giữ Kim Cúc. Hồ Kỳ cau mày gọi:
- Quyên nhi.
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Cứ để bà ấy đi, xem bà ấy đến nơi nào. Có thể Minh Minh cũng ở đó.
Chỉ thấy Kim Cúc chạy qua hai ba khúc quanh. Hồ Kỳ và mọi người vẫn theo sát phía sau. Khi mọi người nhìn thấy phía trước có căn nhà hoang cũng là lúc Huỳnh Hoa nghe âm thanh quen thuộc gọi mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, con về rồi… mẹ ơi…
Âm thanh ấy phát ra từ căn nhà hoang. Kim Cúc có vẻ như rất sợ bị những người đang đuổi theo mình bắt giữ. Bà cứ chạy một lúc lại ngoảnh mặt ra sau để nhìn. Khi đến trước cửa ngôi nhà hoang bà vẫn cố nhìn ra sau thêm lần nữa rồi mới lao vào bên trong ngưỡng cửa. Chính vì vậy bà không thấy từ bên trong có người đang chống đôi nạn gỗ đang chậm chạp bước ra. Khi bà quay nhìn lại thì không tránh kịp nữa, cả hai người va mạnh vào nhau khiến cả hai cùng té ầm xuống đất. Đôi nạn gỗ trong tay người kia văng ra tít phía sau. Chút thức ăn trên tay người kia vừa được nhận phần từ chỗ huyện lệnh văng tung tóe.
Vừa lúc đó Hồ Kỳ và Huỳnh Hoa trờ tới nhìn thấy trọn khung cảnh ly kì ấy. Huỳnh Hoa vừa bước vào lập tức sững người, người vừa bị Kim Cúc va vào kia gương mặt rất đỗi thân quen, người đó chính là Minh Minh. Anh thay đổi quá nhiều, gầy guộc và tiều tụy, khác xưa đến mức vừa nãy anh rõ ràng đứng trong hàng ngũ những người nhận thức ăn vậy mà cả cô, cha cô và em trai cô đều vô tình không nhận ra anh. Huỳnh Hoa thật sự không thể nào ngờ được sẽ có một ngày cô lại được gặp anh trong cảnh ngộ này.
Những người khác cũng kịp đến kịp chứng kiến cảnh tượng dở khóc dở cười ấy, ai nấy lặng người nhất thời cũng không biết nói gì. Kim Cúc lồm cồm bò dậy lại dập đầu cầu xin:
- Tôi van xin các người, đừng bắt tôi, đừng bắt con tôi. Van xin các người đừng làm hại con tôi, đừng giết con tôi. Tôi van các người đó, tôi lạy các người nè, làm ơn tha cho mẹ con tôi…
Minh Minh gượng ngồi lên ôm lấy bờ vai mẹ lay lay:
- Mẹ, đừng như vậy mà mẹ…
Thập Toàn nghe lồng ngực mình đau nhói, anh bước đến quỳ xuống bên cạnh mẹ, lo lắng hỏi:
- Mẹ, đại ca, tại sao hai người lại trở thành như thế này?
Thập Toàn vừa hỏi vừa âu yếm đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt người mẹ thân thương, để lộ ra vết sẹo dài trên gương mặt đã khô cằn hốc hác. Những người đang có mặt không ai không cảm thấy se lòng trong phút ấy. Bất ngờ Kim Cúc xô mạnh Thập Toàn ra, bà đứng bật dậy chạy ra xa, đứng nép vào góc nhà run rẫy bật khóc van nài:
- Đừng, làm ơn đừng giết tôi, tô sợ lắm, tôi van xin các ông đó, xin hãy tha cho tôi.
Minh Minh kêu lên hai tiếng "Mẹ, mẹ…", anh cố nhổm người lên chợt gương mặt khắc khổ co lại một cách đớn đau. Minh Minh kêu khẽ "a" rồi nằm phủ phục trên đất. Thập Toàn vội đỡ Minh Minh lên lo lắng hỏi:
- Đại ca sao vậy? Nói cho đệ biết tại sao hai người lại trở nên như thế này?
Minh Minh chỉ lắc đầu. Kim Cúc thì ngồi thu mình vào trong góc nhà, bởi căn nhà không có cửa sau nếu không có lẽ bà đã chạy ra ngoài vì sợ hãi. Kim Cúc ngồi co ro, toàn thân run rẫy, đôi tay bấu chặt vào nhau, miệng lẩm nhẩm mấy lời van cầu gì đó. Nhìn thấy bà như vậy trong lòng ai cũng thấy có chút gì đau xót, Thập Toàn chậm rãi bước đến bên mẹ, nhỏ giọng gọi:
- Mẹ, đừng sợ, con đến bên mẹ rồi đây, có con ở cạnh mẹ không ai làm hại mẹ được đâu.
Kim Cúc bỗng quơ tay loạn xạ hét lên:
- Đừng, đừng lại gần đây. Tôi van xin ông đừng làm hại mẹ con tôi. Tôi van xin các người hãy tránh xa tôi ra mà.
Kim Cúc khóc ròng. Thập Toàn đưa mắt nhìn Hồ Kỳ cầu cứu.
- Cha.
Hồ Kỳ sau một lúc ngẩn người vì kinh ngạc cũng chầm chậm bước đến bên Kim Cúc. Thấy càng có nhiều người đến gần Kim Cúc càng thu mình lại và tỏ ra hoảng sợ. Hồ Kỳ nhẹ đặt tay lên vai bà, ấm giọng:
- Kim Cúc, bà bình tĩnh lại đi. Ta đến là để rước bà về chứ không có ý làm hại bà đâu.
Thập Toàn tiếp lời:
- Phải đó mẹ.
Kim Cúc xua tay lia lịa:
- Đừng, đừng mà, đừng làm hại Minh nhi, nó là con của ông mà. Thanh Phong, tôi nói ông có nghe không, ông là người hay là cầm thú, mẹ con tôi đã làm lỗi gì với ông mà ông lại hành hạ mẹ con tôi như vậy. Đừng, đừng làm hại con tôi, trời ơi, ông giết Minh nhi sao, nó là giọt máu của ông mà, ông ác lắm…
Bà bật khóc. Hồ Kỳ chỉ còn biết xót xa nhìn từng giọt lệ lóng lánh của người phụ nữ trung niên rơi dài trên má. Thập Toàn ứa nước mắt khi nghe những câu nói mê loạn của mẹ mình. Thập Toàn ôm chầm lấy mẹ vào lòng kêu lên:
- Mẹ, con là Toàn nhi của mẹ đây, con là con của mẹ đây. Mẹ còn nhớ con hay không?
Kim Cúc xô Thập Toàn ra kinh hãi lắc đầu. Hồ Kỳ ấm giọng:
- Ta là Hồ Nam, chồng của bà đây, bà quên rồi sao? Bà hãy nhớ lại đi, bà có hai đứa con, một đứa là Minh Minh, một đứa là Thập Toàn. Toàn nhi là con của bà và ta, chúng ta đã có khoảng thời gian dài đồng cam cộng khổ, bà còn nhớ hay không?
Kim Cúc chỉ hoảng loạn lắc đầu:
- Tôi không biết gì hết, không biết gì hết. Đừng giết con tôi, đừng làm hại con tôi. Minh nhi, con chạy đi, chạy mau đi, đừng lo cho mẹ. Tôi van ông đừng làm hại con tôi.
Thời gian đối với Kim Cúc dường như đã dừng lại ở thời khắc kinh hoàng trước đó. Hồ Kỳ đưa tay vén những sợi tóc rối bù đang xỏa lòa xòa trước mặt bà. Ông thở dài héo hắt:
- Tại sao mọi thứ lại trở thành như thế này, Kim Cúc bà thật sự quên ta rồi sao?
Kim Cúc vẫn cứ khóc và van xin đừng làm hại mình và con mình. Huỳnh Hoa không thể chịu được khi nhìn vào cảnh ấy, cô bước đến chạm tay vào Kim Cúc. Toàn thân Kim Cúc run lên một cái rồi ngã vật ra. Huỳnh Hoa quỳ một gối xuống nhẹ nhàng đỡ bà nằm xuống. Thập Toàn lo lắng gọi:
- Nhị tỷ.
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Không sao, tinh thần bà ấy đang rất căng thẳng nếu cứ để như vậy không phải là việc tốt. Ta cho bà ấy ngủ một lúc, bệnh của bà ấy cần phải điều trị lâu dài.
Thập Toàn gật đầu, Hồ Kỳ chỉ còn biết thở dài. Minh Minh ngồi giữa nhà nhìn mẹ và Hồ Kỳ nói chuyện từ nãy đến giờ bất ngờ thấy bà im lặng ngã người nằm xuống đất thì hoảng sợ gọi to.
- Mẹ, mẹ…
Minh Minh nhoài người bò về phía mẹ mình không cần biết chung quanh có bao nhiêu con mắt đang nhìn về phía mình. Trọng Nghĩa và Dương Long nhìn thấy cảnh đó cũng có phần bất nhẫn nên bước đến đỡ lấy Minh Minh. Dù được hai người đỡ dậy nhưng anh vẫn bước từng bước khó nhọc. Đến cạnh Kim Cúc, Minh Minh buông người xuống ôm chầm lấy mẹ, dường như có giọt nước mắt rơi nhanh xuống.
- Minh nhi.