Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

chương 138

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tính toán

“Bà chủ Giản, bà muốn tôi quay về đâu cơ?”

Cất giấu tất cả nỗi đau khổ vào sâu trong lòng, Giản Đồng lãnh đạm nhìn về phía người mẹ ruột đã từng nuôi nãng cô ở trước mặt.

Một tiêng “bà chủ Giản” xóa sạch mọi quan hệ người thân giữa hai người.

Trên khuôn mặt của bà chủ Giản hiện lên vẻ hơi khó chịu, nhưng sau khi chớp mắt thì lại biến mất không dấu vết, chỉ nắm chặt lấy cánh tay của Giản Đồng, rồi lôi cô đi về phía cánh cổng của nhà họ Giản: “Tiểu Đồng, đừng làm loạn nữa, mẹ xin con đấy, bữa tiệc ngày hôm nay, bất luận như thế nào, cũng không được làm loạn, con đi đi, có được không?”

Như sét đánh ngang tai! Đôi vai của Giản Đồng bỗng rung lên, trong lòng vô cùng đau đớn, chầm chậm lấy lại tinh thần, một đôi mắt, nhìn về người phụ nữ trung niên ở trước mặt.

Bà chủ Giản trước mặt, có một làn da căng bóng được chăm sóc và duy trì bởi những sản phẩm dưỡng da đắt tiên, thậm chí đến cả vầng mắt, cũng chỉ khi cười, mới có một chút nếp nhăn, bà mặc một bộ lễ phục có giá trị đến vài trăm triệu, trên người đeo một bộ trang sức, là bản giới hạn của một nhãn hiệu nổi tiếng vừa mới phát hành, trên mặt của bà, trang điểm tinh tế, trông rất sang trọng… Ồ ~ người phụ nữ này, bà là bà chủ Giản của nhà họ Giản ở trên đất biển.

“Bà chủ Giản, bà là một bà chủ Giản đạt tiêu chuẩn” Giản Đồng chậm rãi nói với người phụ nữ ở trước mặt, “Vì để làm một bà chủ Giản đạt tiêu chuẩn, bà có thể bỏ qua tất cả những thân phận khác mà bà phải đảm nhận, có đúng không?” Ví dụ, mẹ ruột của cô, một người mẹ nên yêu thương và bảo vệ cô… Người phụ nữ trung niên ở trước mặt này, sớm đã quên mất cái thân phận này rồi.

Sắc mặt của bà chủ Giản trở nên tái mét, nửa đời người của bà được hưởng tôn vinh phú quý quen rồi, sao có thể chịu được sự chỉ trích như vậy, mà người chỉ trích mình này, lại là đứa con mình dứt ruột đẻ ra, nhưng, đưa mắt liếc về phía hai bố con đang đứng cách đó không xa, bà chủ Giản nuốt xuống sự khó chịu này.

Trên gương mặt tinh tế, lại tiếp tục nở ra nụ cười, cho dù nụ cười này, vô cùng cứng nhắc, nhưng lại kéo lấy tay của Giản Đồng, tận tình khuyên bảo: “Tiểu Đồng, cứ cho là mẹ cầu xin con đi, con hãy quay về đi, có được không? Đợi qua mấy hôm… qua mấy hôm nữa, mẹ sẽ đến thăm con.

Hôm nay trong nhà có chút chuyện, con cứ quay về đi”

Giản Đồng cúi đầu, đột nhiên đôi vai rung lên, càng rung càng mạnh mẽ, tiếng cười thô khàn được nén thấp xuống, truyền ra từng chút một: “Bà chủ Giản, ai cân bà phải đến thăm tôi?” Ra tù lâu như vậy, nếu như nhớ nhung, thì sớm đã phải đến thăm rồi. Hà tất phải ngày hôm nay đứng ở đây, nói ra những lời như vậy?

Ai lại cho bà chủ Giản đứng trước mặt mình lòng tự tin như vậy, tưởng rằng đứa con được sinh ra từ trong bụng của bà, muốn van xin bà đến thăm như vậy à?

Sau tâm trạng thất vọng, thì đầu óc đã vô cùng tỉnh táo, trong lòng hiểu rõ câu nói “Qua mấy hôm nữa, mẹ sẽ đến thăm con” của bà chủ Giản nói ra, bắt đầu từ câu nói này, đã tiết lộ được tâm trạng của bà chủ Giản… “Bà chủ Giản, cho đến ngày hôm nay, bà cho rằng, đến thăm tôi, là bà đang bố thí cho tôi sao?”

Nếu như không phải, thì sao bà có thể thản nhiên nói ra lời nói đó chứ!

Giản Đồng chìa tay ra, kiên quyết dứt khoát tách đôi tay của bà chủ Giản đang năm chặt lấy cổ tay của cô ra, đẩy ra thật mạnh, “Xin lỗi, bà chủ Giản, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được rồi”

Cô thờ ơ nói xong câu này, quay người, giãm lên đôi giày cao gót không được vững vàng lắm, vụng về bước từng bước về phía của Trâm Tu Cẩn… Cô cũng không đi về phía hai bố con Giản Chấn Đông kia nữa… Đã, không cần thiết phải hỏi thẳng mặt nữa rồi!

Giản Chấn Đông và Giản Mạch Bạch đứng cách đó không xa, nhìn thấy Giản Đồng không đi về phía mình nữa, trước tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, thì lại bị một trận kinh hồn bạt vía… “Nó, sao lại đi về phía của chủ tịch Trầm chứ?”

Giản Chấn Đông vội vàng hỏi Giản Mạch Bạch. Giản Chấn Đông còn không hiểu, thì sao Giản Mạch Bạch lại hiểu được.

Mà bà chủ Giản, bị Giản Đồng hất tay ra, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lại có chút tức giận… Bà cũng vô tội! Một gia đình hạnh phúc có con trai con gái, bị chia rẽ thành bộ dạng như ngày hôm nay, bà đi ra ngoài, cũng bị người khác cười nhạo.

Nói cho cùng, tất cả mọi chuyện nếu như không phải đứa con Giản Đồng kia vì ích kỉ, mà ra tay với đứa con nhà họ Hạ, thì đến hôm nay cũng chẳng xảy ra chuyện gì.

Bà chủ Giản bước từng bước nhỏ, đi về phía chồng và con trai, Giản Chấn Đông lập tức chìa tay ra kéo chặt lấy bà chủ Giản đến một góc khuất ở bên cạnh, rồi hạ thấp giọng nói: “Em sao thế, sao lại vẫn để nó ở lại đây?”

Bà chủ Giản vừa nghe thấy sự trách móc của người chồng, trong lòng liền nổi giận: “Em không ngờ rằng nó sẽ đẩy em ral”

“Đều do em, sinh ra một thứ tội lỗi! Chỉ biết gây họa cho nhà họ Giản!”

“Đây sao có thể chỉ là lỗi sai của một mình em chứ, sinh đứa con đó ra, chẳng phải cũng có phân của anh sao!”

“Anh cả ngày ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, chuyện trong nhà đều do em quản, dẫn đến kết cục như ngày hôm nay, sao em lại không dạy dỗ thứ tội lỗi đó cho tốt chứ! Em nhìn xem những gia đình mà chúng ta quen biết, có con cái của gia đình nào đã từng ngồi tù không!”

Bà chủ Giản càng thêm tức giận, nói luôn mồm: “Tiểu Đồng là do em dạy dỗ sao? Tiểu Đồng từ nhỏ đã được một tay ông nội dạy bảo! Nó phạm lỗi sai như ngày hôm nay, có thể trách em được sao!”

Giản Mạch Bạch đứng ở gần đó, mắt thấy tai nghe bố mẹ của mình đang đùn đẩy và trách móc lẫn nhau, trong lòng bỗng cảm thấy bực bội, lập tức nói: “Được rồi, bố, mẹ, đừng cãi nhau nữa! Tiểu Đồng dù sao thì cũng là họ Giản, đã sinh sống với chúng ta hơn năm nay rồi! Quá khứ nó phạm sai lầm, nó cũng bỏ ra cái giá phải trả rồi, đến ngày hôm nay ra tù, cũng coi như làm lại cuộc đời.

Vả lại, bố, chẳng phải bố đã từng đăng báo để dẹp yên rồi sao!”

Nói như vậy, đôi vợ chông nhà họ Giản mới yên ổn lại một chút.

Giản Chấn Đông chau mày lại, liếc về phía Trầm Tu Cẩn: “Bây giờ chúng ta phải nghĩ xem nên làm thế nào, Giản Đồng hôm nay cũng đến rồi, buổi đấu giá đó còn tổ chức như bình thường không?”

Giản Chấn Đông rên rỉ một tiếng: “Tại sao không?”

“Nhưng mà…”

“Anh biết em muốn nói gì, nhưng mà, vào lúc ông nội tặng cho thứ tội lỗi đó quỹ duy áï, cũng đã nói, trước khi thứ tội lỗi đó kết hôn, không được phạm sai lầm, nếu không thì, quỹ duy ái’ sẽ là của chúng ta.

Là do thứ tội lỗi đó không biết tư mình trân trọng… Nếu như giết người không phải sai lâm lớn, vậy ở cuộc sống này còn có chuyện gì là sai lầm lớn nữa?

Được rồi, chút nữa anh sẽ chủ trì buổi đấu giá lân này.

Nếu như “quỹ duy ái’ là của chúng ta, chúng ta muốn xử lí như nào, thì cứ xử lí như thế, còn phải lắng nghe ý kiến của nó sao? Có bản lĩnh, thì để nó mua lại quỹ duy ái Giản Mạch Bạch và bà chủ Giản nhìn theo bòng dáng Giản Chấn Đông rời đi, đối với thái độ cứng rắn của Giản Chấn Đông, cũng không muốn nhiều lời.

Giản Mạch Bạch lại liếc về phía của Trầm Tu Cẩn, lần này liếc qua, anh có chút ngại ngùng, vì cùng lúc chạm mắt với ánh mắt của Trầm Tu Cẩn, cũng đang nhìn về phía mình, Giản Mạch Bạch có chút ngại, đúng lúc định giơ tay lên chào hỏi, thì ánh mắt đó, lại thờ ơ lướt qua người của anh, giống như ánh mắt vừa nãy, chỉ là cùng lúc lướt qua phía anh.

Bên đó, Trầm Tu Cẩn lãnh đạm hỏi Giản Đồng: “Không đi gặp mặt ông Giản và bà Giản nữa à”

Giản Đồng yên lặng, cái gì cũng không nói, chỉ là bàn tay nằm chặt thành näm đấm kia, đã để lộ ra tâm trạng của cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio