Chương Bà chủ tôi thích cô “Có thạt là xinh đẹp”
Lời vừa nói ra, cö dừng lại.
Tay còn đang năm lấy tay anh Lục Minh Sơ trong lòng nghĩ, năm đi, nam lâu hơn một chút, lòng bàn tay kia như có điện, hơi tê tê, làm cả người mêm nhũn, đừng nói là dễ chịu, nó còn thoải mái hơn mát xa của Thái Lan “Tôi khỏng nghe rõ, Anh Lục…Vừa nói cái gì vậy?”
Lục Minh Sơ thoải mái híp mät: “Cô thật là xinh đẹp”
Sãc mặt người phụ nữ, dần dân lạnh xuống, trong mät đều là khí lạnh: “Xuống xe”
“Hả?”
Người phụ nữ coi như không thấy, không để ý tới, vươn người, thò tay qua, ken két một chút, mở cửa bên cạnh ghế lái, đẩy một cái, nhàn nhạt nói: “Xuống xe”
Lục Minh Sơ không thể hiệu được, các cô gái được khen ngợi, không phải đều rất vui vẻ sao?
Ít nhất cũng phải thẹn thùng một chút chứ?
Cạch “Anh có xuông hay không?”
Lục Minh Sơ läc đầu… Xuống xe? Sao có thể như vậy được Người phụ nữ không tranh chấp nữa: ” Được, anh không xuống, tôi xuống.”
Lục Minh Sơ trơ màt nhìn người phụ nữ bên cạnh mở cửa xe, muốn xuống xe… “Này! Cô xuống xe thật sao?” Kéo tay có lại, đem cô giữ ở trên xe.
Nhưng đổi mặt với ánh mắt của người phụ nữ này… Cô không đùa!
“Bỏ cái tay của anh ra, anh Lục” Ánh mãt người phụ nữ, nhìn chăm chăm vào mặt Lục Minh Sơ, nhưng lại không có nhiều cảm xúc Ánh mät lãnh đạm đó, Lục Minh Sơ như bị một cái kim đâm vào trong lòng đau đớn, quên đi sự đau đớn, anh đột nhiên có chút tức giận, không những không buông ra, mà còn mạnh mẽ kéo một cái.
Người phụ nữ bất ngờ không kịp đê phòng, bị kéo mạnh một cái, đâm vào Lục Minh Sơ, ngấng đầu một cái, đập vào mắt là bộ ngực mạnh mẽ, phập phồng ngay trước mät “Bà chủ, cô giận cải gì?
Tôi không hiểu, tôi thật lòng cảm thầy có xinh đẹp mà thôi Tự nhiên cô lại không vui một cách khó hiếu”
“Anh Lục mới là người khó hiêu, ” người phụ nữ cười khẩy: “Anh Lục thích cùng phụ nữ chơi trò mập mờ lãm sao?
Chuyện lúc trước coi như bỏ qua đi, hành động bây giờ của anh Lục là ý gì?”
Anh mới kỳ quặc ây.
Cô thật xinh đẹp?
Đẹp cái gì?
Dáng vẻ của chính mình, cô còn không biết sao?
Năm xưa để tóc mái, là để che vết sẹo trên trán, sau khi mở Ức Cư, tóc mái dài ra, toàn bộ được chải ra phía sau, một vết sẹo dài như vậy…
Đẹp sao?
Người này, hoặc là một tay ăn chơi, gặp được phụ nữ, liên có thói quen mập mờ không rõ ràng.
Hoặc là muốn trêu đùa cô, bất kế loại tình huống nào, cô đều không thích, vô cùng ghét nó “Ai nói? Ai nói tôi thích cùng phụ nữ mập mờ?” Người phụ nữ này, có phải trong lòng chỉ có tên họ Trâm khốn kiếp kia không? Người đàn ông khác khen cô, chính là có ý đồ?
Anh cũng chỉ thật lòng cảm thấy mới vừa rồi cô rất rất đẹp mà thôi!
Anh không nghĩ tới, lại bị hiểu lâm như vậy: “Nếu như hành động của tôi, làm cho bà chủ cảm thấy mập mờ, vậy cô nghe cho kĩ đây” Lục Minh Sơ đem người phụ nữ muốn thoát khỏi tay của anh kia, mạnh mẽ kéo trở về: “Tôi thích bà chủ, bà chủ, cô không biết sao?”
“,,” Thật lâu sau đó, người phụ nữ không lên tiếng, và bất động “Tỏi chỉ muốn gần gũi với người tôi thích, tôi cảm thấy cô thật sự rất xinh đẹp. Chảng lẽ như vậy cũng không được sao?” Lục Minh Sơ chua xót, nhưng lại không thể nhäc tới tên của người đó với người phụ nữ trong lòng này.
Nhìn xuống người phụ nữ đang bất động thờ ơ này, trong lòng quýnh lên… Anh tỏ tình, anh Lục Minh Sơ lân đầu tiên trong đời tỏ tình, sống lâu như vậy, lần đầu tỏ tình với một người người phụ nữ, nhưng người phụ nữ này lại thờ ơ như vậy…
Có phải, tất cả tình cảm của người phụ nữ này đều đã trao hết cho người kia rồi không, tiêu hao gần hết rôi?
Không nói ra được tại sao trong lông ngực lại đau đớn thể kia, loại cảm giác này thật không nói nên lời.