Chương Tối nay tôi sẽ chứng minh cho anh thấy
Xa xa bên hồ Nhị Hải, một mảnh yên tĩnh.
Ngoại trừ sự xuất hiện đột nhiên đó của Lục Minh Sơ, thì anh luôn luôn gây ra phiền toái, đem cái homestay nho nhỏ yên tĩnh này, làm loạn hết lên Anh nói anh muốn đi bơi Chiêu chiêu trợn mät nhìn: “Cái hồ này không thể bơi đâu.”
Lục Minh Sơ cô ý muốn đi bơi: “Kỹ năng bơi của tôi rất tốt, hơn nữa hồ nước này rất trong, tôi sẽ không bơi đi xa đâu, chỉ ở bên cạnh vườn thôi.”
“Nhưng cái hồ này thật sự không thể…”
Còn chưa nói xong, Chiêu Chiêu liên ngạc nhiên nhìn người đàn ông tuấn tú đã nói là làm phất tay một cái, nói một câu: “Tỏi đi thay quân áo “
Lục Minh Sơ đi rồi, Chiêu Chiêu không nghĩ được gì nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Bà chủ… Đầu anh Minh Sơ nghĩ gì vậy? Sao tôi không hiểu được lời của anh vậy?”
Người phụ nữ bĩu môi một cái: ‘Em mau đi xem một chút, thời gian anh đặt trước phòng còn mây ngày, nhanh chóng lên mạng đem mây phòng kia cho thuê hết đi”
“Bà chủ!” Chiêu Chiêu giống như là phát hiện ra thế giới mới, một tay che miệng một tay chỉ vào người phụ nữ năm trên ghế: “A tôi hiếu rồi! Bà chủ, cô muốn đuổi anh Minh Sơ đi, có đúng không?”
Người phụ nữ liếc một cái: “Bây giờ mới hiểu?”
Chiêu Chiêu vừa mới chuẩn bị nói chuyện, khóe mặt đột nhiên nhìn thầy cái gì đó, cô dừng lại, lúc này nhất thời hóa đá ngây ngô đứng ở đó, há mồm trợn mắt nhìn cái người đang đi tới.
“Chiêu Chiêu? Há miệng to như vậy..” Người phụ nữ hơi ngừng lại, lần này, cô cũng nhìn ngây người Lục Minh Sơ mim môi, rất kiêu ngạo khoe khoang vóc người đẹp của mình, “Đẹp trai không?” Bóng nhiên ngồi xổm người xuống, sát vào bên tai người phụ nữ nhẹ giọng khiêu khích: “Cô lãi rồi đấy, bình thường tôi không cho người khác nhìn đâu.”
Thật lâu sau đó…
Người phụ nữ thu lại biểu cảm há mồm trợn mất, “Anh… Có lạnh không?”
Lục Minh Sơ dừng một chút…’Cô, có gì khác để nói không?”
Anh nghỉ ngờ liệu cô có phải phụ nữ hay không.
“Bà chủ… Cô nhìn kỹ một chút, tôi như thế nào?”
Thời khắc này Lục Minh Sơ, giống như mấy người phụ nữ trong hậu cung ngày xưa nịnh nọt lấy lòng hoàng thượng.
Người phụ nữ không nói gì, tay Chiêu Chiêu đang chỉ vào người phụ nữ, nhất thời thay đối phương hướng, chỉ vào Lục Minh Sơ: “Anh Minh Sơ! Anh có cơ bụng tám múi này!
Đẹp, đẹp, đẹp… Gợi cảm!” Nói xong, máu mũi ẩm áp chậm rãi tràn ra lõ mũi, ‘Không được không được, anh Minh Sơ, anh mau mặc quân áo vào đi.
Thật là! Thật sự cái đó hồ đó không thể bơi đâu.”
Cô vô cùng nghỉ ngờ, anh Minh Sơ căn bản là cố ý, cố ý mặc như vậy, lộ cơ bụng, ở trước mặt bà chủ läc lư.
Chiêu Chiêu trẻ tuổi, xem qua vô số phim Hàn, tiểu thuyết Đài Loan, ở trong đầu Chiêu Chiêu, hiện ra vô số hình ảnh.
Trợ lý đi theo Lục Minh Sơ, một người mạnh mẽ như vậy, đứng ở trong góc phòng khách, không có chút cảm giác tôn tại nào, Trương Thiết Hán kia lại hiện lên một khuôn mặt xấu hổ.
Nhìn đi chó khác, không muốn nhìn ông chủ của anh nữa.
Anh đỏ mặt thay ông chủ mình.
Đây là mánh khóe quỷ quái gì vậy, thủ đoạn theo đuối phụ nữ cũ rích của thập niên tám mươi, ông chủ nhà anh, rốt cuộc học được ở đâu vậy?
Lục Minh Sơ cô ý đi qua trước mät người phụ nữ, người phụ nữ đáy mãt thoáng qua một ý cười, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Anh Lục, anh rất tự hào với vóc dáng của mình nhỉ?”
“Chảng lẽ vóc dáng tôi không đẹp sao?”
Không đẹp băng tên Trâm Tu Cẩn khốn kiếp kia sao?
“Cái này hả… Vóc dáng của anh Lục như vậy, quá bình thường, tôi nhìn qua mấy người như vậy rồi”
Đoàng đoàng đoàng!
Trái tim Lục Minh Sơ như bị đá đập vậy, “Cô nhìn thấy mây người rôi?”
Trọng điểm của anh chính là “Cô nhìn thấy”.
Nhưng đến tai người phụ nữ bên này, trọng điểm lại biến thành…“Đúng vậy, mấy người rồi.”
“Tôi không tin.”
Tôi khỏng tin “Cô nhìn thấy” mấy người rồi “Anh Lục không tin, vậy buổi tối tôi chứng minh cho anh xem, anh Lục, anh có dám đánh cược với tôi không?”
“Buổi tối? Cô? Chứng minh? Cho tôi nhìn?”
Môi lần anh nói ra một chữ, trong lời nói nhiều hơn một phần hoài nghi.
“Sao vậy? Anh Lục không dám sao?”
“Ai nói tôi không dám?” Chẳng qua là, buổi tối cô chứng minh cho anh xem… Chứng minh kiểu gì?
Do dự một chút, xác nhận lại lần nữa. Anh đầy nghi ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt: ‘Buổi tôi sao? Cô chäc chăn không?”
“Đúng, buổi tối.”
Lục Minh Sơ tim đập thình thịch.
Buổi tối chứng minh, hơn nữa còn liên quan đến vóc người… Cô không phải là muốn.
“Được, tôi cùng cô đánh cược”
“ừ”
“Đừng vội, điều kiện đặt cược đâu? Tanhg cược thì tói có lợi gì?”
Đôi mát anh lóe lên nụ cười tính toán, anh là doanh nhân, doanh nhân không cho phép mình bị thiệt Người phụ nữ rũ xuống mí mät, che giấu nụ cười sâu thăm “Được, anh quyết định đi”
Thời điểm ngước mất lên lân nữa, nụ cười kia vừa vặn được giấu đi, đón ánh mặt trời, phản xạ lại chiếc cổ xinh đẹp.
Tim Lục Minh Sơ đập nhanh, cổ họng hơi động một chút “Cô nói đấy, cho tôi quyết định, tôi muốn gì cô cũng đồng ý sao? Tôi tanhg, tôi có thể tùy thích đưa ra bất cứ điều kiện gì?”
“Lãng nhãng.”
Lục Minh Sơ cười thầm, cô nàng này ngược lại vẫn chê mình lăng nhäng, nhưng cô không biết răng mình đang rơi vào hang sói đây, haha Dáng người của anh, anh quá tự tin, anh thật sự không tin, cô làm sao chứng minh được vóc dáng của anh chỉ bình thường thôi.
Lục Minh Sơ cảm thấy mình là một con chó sói lừa cô bé quàng khăn đỏ, hơn nữa còn rất có tiêm năng làm tốt cái nghề này.
Người phụ nữ rũ mat gật đầu Đêm tối dần.
Lục Minh Sơ cả chiều, trong lòng nghĩ ra tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, anh nghĩ tới vô số cảnh tượng, có bộ dạng thẹn thùng vụng về của cô, có những cám dõ của cô… Không sail Lục Minh Sơ xấu hổ ở trong ảo tưởng của mình, cứng rồi Đoàng đoàng đoàng, tiếng gõ cửa, anh từ trong phòng tăm đi ra.
Trước khi mở cửa, còn cố ý đem cổ áo choàng tảm lộ ra, mới mở cửa “Tại sao lại là cô? Bà chủ của các cô đâu?”
Chiêu chiêu không nghĩ tới, lại có may mãn như vậy, con ngươi sáp rơi hết ra ngoài, bỏng nhiên bịt mũi: “Anh Minh Sơ, anh nhanh mặc quân áo vào đi, bà chủ ở bãi đậu xe chờ anh”
“Bãi đậu xe? Tại sao phải ra bãi đậu xe … Này, Chiêu Chiêu, cô đừng đi, giải thích một chút…”
“Không được không được, anh Minh Sơ, lượng đường trong máu của tôi thấp. Tóm lại, tôi đi trước, anh mau xuống đi. Đi trễ, bà chủ sẽ nồi giận đấy” Chiêu Chiêu che mũi, biến mất như một làn khói.
Lục Minh Sơ không hiểu, mang hoài nghị, tiện tay đổi một cái áo sơ mị, liền ra khỏi phòng Homestay có một bãi đậu xe nhỏ, nói là bãi đậu xe, thật ra thì chỉ là một bãi đất trông, đổ xi măng, chọn mua một chiếc xe, liên đậu ở đây.
Lục Minh Sơ từ xa đã thấy, bên cạnh xe, người phụ nữ kia đã đợi ở đó.
Sải bước đi tới, “Không phải nói buổi tối chứng minh cho tôi nhìn sao?”
“Đúng vậy, không phải bây giờ đưa anh đi chứng minh sao?”
Lục Minh Sơ nheo mặt lại…Đưa tôi đi chứng minh? Đưa tôi đi đâu?”
“Phố cổ Đại Lý” Cô nói xong, lên xe trước “Anh Lục, anh còn nhớ đường chứ ?”
Lục Minh Sơ tỉnh bơ lên xe, muốn nhìn một chút cô muốn làm cái gì.
Nhưng cả đoạn đường, dù anh cố gảng dò hỏi suy nghĩ của cô, cô cũng không để lộ.
Cho đến khi đến phố cổ Đại Lý, Lục Minh Sơ đi theo sau cô, đi thảng vào một đường toàn quán bar trong phố cổ, Hai bên đường, mười mây quán bar náo nhiệt, vô cùng đặc säc, hoặc là hát ca dao, hoặc là hát ca khúc đang thịnh hành.
Ca sĩ có cả nam lân nữ Cô cũng chưa bước vào, xoay người vào hẻm nhỏ, rồi sau đó đi vào trong đường hẻm có một quán bar duy nhất “Cô dan tôi tới đây làm gì?” Lục Minh Sơ nhìn mấy vũ công nam ở giữa sân khẩu đang đong đưa thân thể, chung quanh có vô số người phụ nữ hét lên nhét vào trong quần mấy vũ công nam…Trong lòng anh nhất thời có một dự cảm xấu.”Tôi còn có việc, tôi đi trước.” Vừa nói xong liên xoay người muốn đi Lại bị một cánh tay giữ lại “Anh Lục, đánh cược đòi hỏi phải đặt cược, anh thì anh ra điều kiện, tôi thì có phải điêu kiện cũng phải theo tồi không? Bây giờ anh Lục mà đi, thì chính là nhận thua. Như vậy thì mời anh Lục trả phòng rời khỏi Ức Cư, nếu anh Lục có tổn thất gì, tôi sẽ bồi thường”
Cô không hề ngốc, Lục Minh Sơ nhìn vào mắt cô, cô quá quen thuộc… Quen thuộc đến… Đau!
Bất luận anh có mục đích gì, thật lòng hay là muốn chơi đùa Nếu như là chơi đùa, thì cô chơi không nổi, cho anh đi, chính là quy tắc bảo vệ chính mình của cô Nếu như là thật lòng, vậy… Cô càng không thể làm bộ như không biết gì, cho anh rời đi, đối với anh là chuyện tốt Tóm lại không cho hy vọng, chính là cách cô đổi xử tử tế với tên người ngoài này.
Đèn trong quán bar quá tôi, cô không thây được sự lạnh băng trên mặt người đàn ông bên cạnh cô Không thấy anh nói chuyện, cô nói: “Anh Lục, chúng ta đi thôi”
Cô nhấc chân chuẩn bị đi, lại người bị người đăng sau kéo một cái, nghe được giọng nói đầy xúc động, truyền vào trong lô tai cô: “Ban đâu không đặt cược gì, trong lòng cô muốn đuổi tôi đi, đúng không?”
Nghe được giọng nói xúc động này, cô khó hiểu rùng mình một cái: “Đây đối với anh… Mới là điều tốt nhất”
Cô nói một câu không liên quan gì đến nhau, người đàn ông lại cười, khom người đi lại gần, hô hấp nóng bỏng, đột nhiên chạy vào tai cô: “Tôi cược”
Anh ngay cạnh tai cô bình tĩnh nói hai chữ, người phụ nữ chỉ cảm thấy cánh tay bị năm lấy của cô, đột nhiên buông lỏng, nguồn nhiệt bên người cũng tản đi, đột nhiên bên tai liên tục truyền tới tiếng thét chói tai.
Cô theo bản năng xoay người nhìn, bóng dáng trên sân khẩu kia… Cô sững sờ.
Cô chỉ muốn dùng cách này hù dọa anh một chút, muốn dọa để anh biết đường mà lui thôi, không nghĩ tới người đàn ông tình cờ gặp này, thật sự sẽ mặc kệ danh dự, mà đi lên.
Anh được ánh sáng sân khấu yêu thích, lập tức vô lấy ánh mắt của mọi người Từng cái cúc áo được mở ra, cúc áo sơ mỉ †âm thường kia, ở đầu ngón tay của anh, làm cho vô số người phụ nữ dưới sân khẩu điên cuồng…
Quá mị hoặc.
Khi nút áo từng cái từng cái một rơi ra, ở đầu ngón tay anh, khi áo sơ mi được mở ra, các cô gải dưới sân khấu, thét lên: “Cởi! Cởi! Cởi!”
Thậm chí còn ném tiên lên sản khấu.
Người đàn ông trên sân khấu, động tác đơn giản, cởi ra áo sơ mi trăng trên người, trong nháy mắt, tiếng thét chói tai dường như át hết tiếng nhạc.
Mà người đàn ông kia, xuyên qua tiếng thét chói tai của người xem, tâm mặt ở nơi mờ tối này, †ìm được người phụ nữ kia.
Cô, đơ người đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông trên sân khấu, khó hiểu…Một nỗi đau đã mất từ lâu, quen thuộc ập đến Cô ở dưới sân khấu, môi tái nhợt, nhưng dưới ánh đèn, không nhìn rõ được, cô há miệng, nói với người trên sân khẩu: “Đủ rồi.”
Tiếng nhạc xung quanh, tiếng thét chói tai quá lớn, cô như vậy tựa như là nói với người trên sản khấu, vừa tựa như tự nói với cô, căn bản không truyền vào tai người đàn ông trên sản khấu.
Nhưng người đàn ông kia thầy miệng cô động đậy nói “Đủ rồi” xong, chợt cười trào phúng một tiếng, không những không dừng động tác lại, tay anh, còn năm lấy thät lưng quân tây.
“AI Cởi! Cởi! Cởi!”
Dưới võ số ánh mặt nhiệt tình, người đàn ông động vào thät lưng…