Chương Tiểu Đồng, em đang nói nghiêm túc sao?
Người phụ nữ bị Lục Minh Sơ đẩy sang bên cạnh, lúng túng nhìn mọi thứ trước mặt, không biết tại sao tự dưng, hai người đàn ông này lại lao vào đánh nhau.
Những cú đấm mạnh mế, ai cũng không phải dạng vừa.
Sắc mặt Hi Thần tối sãm lại, định tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị Trâm Tu Cẩn đẩy sang một bên.
Nếu nói về đánh nhau, Hi Thần thật sự không phải đối thủ của Trầm Tu Cẩn, Lục Minh Sơ ngang tài ngang sức với Trầm Tu Cẩn, đã đủ để khiến Hi Thần cảm thấy bất ngờ.
Có thể thấy, Lục Minh Sơ cũng rất chăm chỉ luyện tập, trước giờ chưa hề xao nhãng việc luyện tập của mình.
Thế nhưng, có một điều, Lục Minh Sơ không thể hiểu được, đó chính là Trầm Tu Cẩn là người nối dõi của nhà họ Trầm, từ nhỏ đã được giáo dục và huấn luyện, đó không phải là việc mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Còn Lục Minh Sơ; đã mắc sai lầm lớn nhất chính là, nhắc tới mẹ của Trầm Tu Cẩn.
Cho dù bây giờ tinh thân Lục Minh Sơ vô cùng †ồi tệ, anh vấn dùng hết sức lực của mình; để đối đầu với Lục Minh Sơ.
Chuyện Lục Minh Sơ bại trận, gần như là việc đã được lường trước.
“Bốp” một tiếng, Lục Minh Sơ không cẩn thận, đã ngã sõng soài trên mặt đất.
Trầm Tu Cẩn như một con sói, hung ác giơ năm đẩm lên, định cho anh ta thêm một cú đấm, nhân lúc anh ta đang suy yếu để lấy mạng anh ta.
Từ bên cạnh, bỗng có một bóng người xông tới, canh trước mặt Lục Minh Sơ, “Anh không được phép làm tổn thương anh ấy!”
Mấy người ở đó đều kinh ngạc.
Nắm đấm còn đang giơ lên của Trầm Tu Cẩn, bỗng sững lại trong không trung, nhìn người phụ nữ đang đối kháng với anh bằng ánh mắt khó tin, năm đấm đang được giơ cao, càng nắm lại chặt hơn: “Em, chuyện này là sự thật sao?” gần như dùng hết sức lực, anh mới có thể hỏi được câu này.
Trong giọng nói vẫn luôn trầm ấm, có chút nghẹn ngào và khàn khàn.
Ban đầu Lục Minh Sơ ngạc nhiên, sau đó nhìn người phụ nữ đang canh trước mặt anh, bỗng nhiên, anh cười, giơ tay lau đi vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng cười rồi nhìn Trầm Tu Cẩn.
Anh nhìn đi, anh tưởng rằng anh tanhg trận, nhưng anh thật sự là người chiến tanhg sao?
Cuối cùng thì, anh và tôi, ai mới thực sự là người chiến tanhg và ai mới là kẻ thua cuộc?
Nụ cười lạnh lùng ấy, đương nhiên, đã lọt vào mắt Trầm Tu Cẩn. Hiển nhiên, cũng nhìn rõ được sự châm biếm chế nhạo của đối phương.
Ánh mắt anh rời khỏi thân-hình của đối phương, rồi chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt: “Em thực sự muốn làm tôi tổn thương chỉ vì anh ta?”
Những lời được nói ra từ miệng người đàn ông này, không biết tại sao, lại có cảm giác đau lòng đến vậy.
Hi Thần muốn chen lời: “Giản Đồng, cô không biết mẹ A Cẩn….. “
“A Thần” Trầm Tu Cẩn không để Hi Thần nói hết câu, hét lên một tiếng, lắc đầu với Hi Thần, trong ánh mắt Hi Thần không hề muốn như vậy, tức giận lườm Lục Minh Sơ, đút tay vào túi quần một cách khó chịu, nhìn sang bờ hồ Nhĩ Hải gần đó, có chút giận dỗi nói: “Tùy các người, tôi không thèm quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này của các người nữa!”
“Tiểu Đồng” Ánh mắt Trầm Tu Cẩn lại nhìn sang người phụ nữ: “Em, thật sự là, muốn che canh cho anh ta sao?”
Trong chốc lát đôi mắt người phụ nữ hơi cụp xuống, rồi lại ngước lên: “Anh ấy là khách của ‘Ức Cư”, tôi không thể để anh làm tổn thương anh ấy”
Người phụ nữ vừa dứt lời, nắm đấm đang giơ cao của Trầm Tu Cẩn lại càng nằm chặt hơn, gần như là sắp căn chảy máu lợi của mình, mới buông năm đấm xuống.
Tiểu Đồng vì Lục Minh Sơ, mà bằng lòng đỡ cú đấm thay cho Lục Minh Sơt…….Trong lòng Trầm Tu Cẩn tức giận đến mức sắp phát điên!
Bỗng nhiên!
“Được! Em muốn bảo vệ anh ta, thì hôm nay anh sẽ tha cho anh ta, em hãy đi cùng anh!” Anh giơ tay túm lấy cánh tay người phụ nữ: “Hôm nay, em bắt buộc phải đi với anh!”
“Buông ra! Cậu chủ Trầm, anh điên rồi sao!
Anh tưởng rằng anh là ai, mà tôi phải đi cùng anh? Anh cứ như thế, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”