Chương Sự ngây thơ của cô đã bị gió cuốn đi
Bà chủ Giản bắt taxi, tài xế hỏi bà muốn đi đâu, con người ở nơi này, nhiệt tình cởi mở, nghe tiếng phổ thông không được tiêu chuẩn cho lắm, bà chủ Giản đã quen với việc soi mói, lúc này đã không còn tâm trạng để soi mói nữa.
Vừa định trả lời câu hỏi của tài xế, điện thoại liền rung lên, bà vội vàng cầm chặt điện thoại, nhìn chăm chẵm vào cái tên gọi đến hiển thị trên màn hình một lúc.
Bà chủ Giản đang do dự, nếu không bắt máy, bà còn có thể kéo dài một chút thời gian, nếu nhận cuộc gọi này, bà sẽ không còn cách nào để từ chối được.
Hồi chuông điện thoại kéo dài cuối cùng cũng tắt, bà chủ Giản còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, tiếng chuông ấy lại reo lên.
Không còn cách nào khác, ấn nút nghe: “Mạch Bạch à”
“Mẹ, mẹ xuống máy bay rồi nhỉ?”
Giản Mạch Bạch sốt ruột gặng hỏi trong điện thoại: “Mẹ, mẹ đi tìm em luôn đi, chính là nơi ngày trước con nói với mẹ, khu căn:hộ cho thuê tên là ‘Ức Cư’“
Ở đầu dây bên kia, Giản Mạch Bạch không ngừng hối thúc bà chủ Giản đi tìm Giản Đồng, thông tin về ‘Ức Cư’ này, xuất hiện trong nhóm ‘Wechat, có một người ngày trước từng cùng uống rượu, nói trong nhóm rằng người phụ nữ trong bức ảnh, như thể anh ta đã nhìn thấy trong một diễn đàn nào đó.
Lúc này mới dần dần từng bước, lần mò theo manh mối, rồi lại tốn rất nhiều công sức, mới tìm thấy thông tin này.
Anh không muốn chờ chết……Giản Mạch Bạch nằm chặt điện thoại, không ngừng hối thúc bà chủ Giản: “Mẹ, mẹ nói với Tiểu Đồng, cầu xin em ấy cứu con, nếu không thì con-anh trai em ấy sẽ phải chết.
Tuy nhìn Tiểu Đồng có vẻ rất cứng rản, thực ra trong lòng rất mềm yếu, em ấy chắc chắn sẽ không muốn nhìn anh tfai ruột của em ấy chết đâu: Quầng mắt sau lớp kính râm của bà chủ Giản, càng đỏ hơn.
Chỉ cảm thấy vô cùng cay đắng, giọng nói có sự nghẹn ngào khó tả: “Mạch Bạch, mẹ biết rồi, con nghỉ ngơi dưỡng bệnh trong phòng bệnh cho tốt. Mẹ sẽ nói với Tiểu Đồng, sẽ cầu xin Tiểu Đồng cứu con”
Ngắt điện thoại, gân như cả người bà chủ Giản näm dài lên ghế sau: “Ức Cư, đến Ức Cư”
“Khu căn hộ cho thuê?”
“Ừm”
Im lặng suốt quãng đường, cho dù phong cảnh nơi này có đẹp đến đâu, cũng không thể nào làm lay động trái tim mệt mỏi và sốt ruột của bà chủ Giản.
Năm chặt bàn tay, đặt lên đầu gối, trong thoáng chốc, lại nằm chặt tới mức bàn tay không ngừng run lên!
Ngắm màn hình chờ vẫn còn đang sáng, là ảnh chụp chung của bà và Giản Chấn Đông, ngọt ngào thân mật.
Thế nhưng……lúc này lại trở nên vô cùng chướng mắt!
Nghĩ đến Giản Chấn Đông, sắc mặt bà chủ Giản bỗng chốc tối sầm lại.
Sau một quãng đường dài đăng đãng, khung cảnh càng ngày càng hoang vu vẳng vẻ, “Có phải là đi nhầm đường rồi không?”
Tài xế dừng xe lại: “Chính là nơi này, không nhầm đâu” Rồi lại mở kính xe, chỉ vào chỗ gần đó: “Đó, Ức Cư, chính là tòa nhà kia”
Sau khi trả tiền xe, bà chủ Giản đi đến Ức Cư, đứng ở trước cửa chính của Ức Cư, trong lòng lại thấp thỏm, rất nhiều lần muốn bỏ cuộc, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới Giản Mạch Bạch nằm trên giường bệnh, và thái độ của Giản Chấn Đông với bà, sự do dự trong lòng bà, bỗng chốc đã bị chôn vùi bởi sự căm hận.
Đẩy cửa bước vào.
Chỗ quầy lễ tân, giọng nói nhẹ nhàng vang lên cùng lúc đó: “Hoan nghênh……” Cô gái ở quầy lễ tân vừa ngẩng đầu, sự dịu dàng trên khuôn mặt đã biến mất, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, giọng nói, bỗng ngừng lại.
Bà chủ Giản đẩy cửa vào, giây phút ngẩng đầu lên, cũng sững sờ.
“Tiểu Đồng.
Gần như là cùng lúc bà chủ Giản lên tiếng, cô gái vừa rồi còn đang dựa vào quầy lễ tân để làm việc, không nói nửa lời, quay người bỏ đi.
Bà chủ Giản đuổi theo nhanh như một cơn gió, giơ tay túm lấy cánh tay của Giản Đồng: “Tiểu Đồng!”
Tiếng gọi “Tiểu Đồng”, một nửa thân hình của Giản Đồng cứng đờ lại, cô cúi đầu…… Tiểu Đồng?
Tiểu Đồng Tiểu Đồng Tiểu Đồng?
“Bà đang gọi ai vậy? Tiểu Đồng? Tiểu Đồng chết rồi, bà chủ Giản, bà đang gọi ai cơ?!” Đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu, lườm người phụ nữ trung niên đó, cô biết, hôm nay, mình rất thiếu bình tĩnh.
Thế nhưng……không bình tĩnh được! Không nhãn nhịn được nữa rồi!
“Tiểu Đồng, mẹ là mẹ của con mà, con đừng gọi mẹ là bà chủ Giản” Người phụ nữ nước mắt giàn giụa, sâu trong đáy mắt hiện rõ sự hối hận đến tột cùng!
Lời nói có thể làm tổn thương người khác, bởi vì nó quá tàn nhãn.
“Mẹ tôi?” Giản Đồng muốn khóc, cô muốn khóc một cách điên dại, thế nhưng, nước mắt bà chủ Giản đang tuôn như mưa rồi, thế giới này, từ trước đến giờ đều không cần nước mắt của Giản Đồng cô.
Cho nên, đừng khóc nữa, vô ích thôi……
nhủ với lòng mình.
“Buông tay ra đi, bà chủ Giản, cũng không phải là lần đầu tiên tôi gọi bà là bà chủ Giản, hiển nhiên, cũng không phải là lần cuối cùng”
Nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, cô bình tĩnh nói: “Tôi không còn mẹ nữa rồi, đã không còn từ rất lâu rồi.”
Bà chủ Giản bỗng cảm thấy đau đớn đến tột cùng, như hàng vạn mũi dao đâm thấu tim, hôm nay, bà mới thực sự cảm nhận được, bàn tay đang túm lấy cánh tay Giản Đồng, dần dần buông ra.
Vừa được thả tự do, Giản Đồng liền quay người bỏ đi.
Đến khi Giản Đồng bước được hơn mét, bà chủ Giản mới đột nhiên tỉnh ngộ, bước nhanh đuổi theo, lại tứm chặt lấy tay Giản Đồng, giọng khản đặc gọi: “Tiểu Đồng! Mạch Bạch, anh trai con, đã bị bệnh máu trắng!”
Trong khoảnh khảc, Giản Đồng cảm thấy như thể mình đã nghe lâm, sau khi nghe thấy tin dữ, đờ đẫn bất động đứng nguyên vị trí.
“Giản Mạch Bạch.
¡ bệnh máu trắng?” Mãi lâu sau, cô mới hỏi.
Bà chủ Giản nghẹn ngào gật đầu.
“ồ…..” Lại ngây ra một lúc lâu, “Bệnh máu trăng cũng không phải là không thể chữa được, tiền của nhà họ Giản, đủ để chữa bệnh cho anh ta rồi.
“Tiểu Đồng, sao con, con…..: Sao lại nói như vậy? Mạch Bach là anh trai con đấy!
Bà chủ Giản không khóc nữa, chớp mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt bằng ánh mắt vô cùng lạ lãm.
“Bà chủ Giản, con trai bà bị bệnh, vậy thì hãy đưa đi chữa. Bà túm lấy tay tôi cũng vô ích, tôi không phải bác sĩ”
“Mẹ biết, thế nhưng, thế nhưng bác sĩ nói, anh trai con phải thay tủy xương, tủy xương của bố và mẹ đều không phù hợp.” Vừa nói, bà chủ Giản vừa khó xử nhìn cô gái trước mặt.
Nhìn thấy tâm trạng của bà chủ Giản, Giản Đồng mới hiểu ra… :.cõ cúi đầu chậm rãi, sợi tóc trên đầu rủ xuống, giơ bàn tay còn lại ra, châm chậm chống lên trán, bà chủ Giản không thể nhìn rõ vẻ mặt cô, nhưng lại nhìn thấy vai cô gái trước mặt khẽ rung lên, càng ngày càng rung mạnh hơn.
“Tiểu Đồng, con đừng khóc, vẫn có thể cứu được anh trai con. Chỉ cần con……
Khóc? ……Người phụ nữ cúi đầu tóc che hơn nửa khuôn mặt, đôi mắt dưới lòng bàn tay, lộ rõ sự mỉa mai, “Bà hiểu nhầm rồi, bà chủ Giản” Cô ngẩng đầu, tiện tay gài tóc ra phía sau tai, để lộ khuôn mặt, không có một giọt nước mắt nào, trước vẻ kinh ngạc của bà chủ Giản, cô nói: “Tại sao tôi phải khóc?”
Tại sao phải khóc? Cô không khóc, cô khẽ mỉm cười, “Chỉ là tôi đang cười nhạo bản thân mình mà thôi” Cười nhạo sự ngây thơ của mình, vậy mà còn ảo tưởng: Người phụ nữ trước mặt đến đây, tuy mặt cô xị ra, nhưng giây phút gặp lại, trong lòng vẫn có chút ấm áp và bất ngờ. Tuy chỉ là một khoảnh khắc—cô tưởng rằng, cô không hề bị “bố mẹ”
mình vứt bỏ, cô tưởng rằng, người phụ nữ mà cô đã gọi là “mẹ” nửa cuộc đời……nhớ cô.
“Tiểu Đồng, con đừng như vậy, con, con hãy cứu lấy anh trai con, mẹ cầu xin con!”
Đến khi nghe thấy lời cầu khẩn của bà chủ Giản, đến khi người phụ nữ trước mặt nói hẳn ra, Giản Đồng cô, đã phủ nhận hoàn toàn sự ngây thơ nơi đáy lòng.
Thản nhiên nhìn bà chủ Giản: “Tôi cũng lực bất tòng tâm”
Nói xong, gạt tay bà chủ Giản ra, thế nhưng người đứng sau gào khóc lên: “Tiểu Đồng! Đó là anh trai con! Anh ruột của.conl Con không cứu anh trai, thì anh con sẽ chết!”
“Tôi nghĩ, có một chuyện, tôi nên nói với bà chủ Giản, tôi, không phải là con gái ruột của bà”