Chương Lâm vào tình cảnh không hay
Đêm khuya tĩnh mịch Nhà họ Trầm có một tầng trệt, ánh đèn luôn sáng rực, đó là nơi tượng trưng cho quyền lực của Trâm Thị.
Trước bàn làm việc, đậu ngón tay của người đàn ông không ngừng gõ trên bàn phím, mỗi tiếng gõ phím, đều khí thế như tiếng ngựa giậm chân xuống đất, giống như tình thế lúc này.
Đôi mắt đen tối và sâu lắng của người đàn ông, như con dao sắc bén, nhanh nhẹn sắc sảo, nhìn chằm chằm lên từng vị trí của màn hình.
năm trước, anh đã đuổi ông nội ra khỏi Trâm Thị, trong năm, anh bận rộn với việc không ngừng mở rộng, mà đã tạo cơ hội cho người có mưu đồ, gài tai mắt vào những lĩnh vực khác nhau của Trầm Thị đồ sộ.
Anh đi đến Nhĩ Hải, cuối cùng, ông nội cũng đã đợi được thời cơ, kết hợp giữa bên trong và bên ngoài, để làm khó anh!
Đượ!
cVô cùng tốt!
Trong đó, còn có bút tích của nhà họ Giản! ~ Ngón tay thon dài, bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt u ám, đột nhiên khóe môi của người đàn ông chầm chậm nhếch lên, thế nhưng nụ cười ấy, so với sự lạnh lùng trong đôi mắt anh, lại trở nên vô cùng nham hiểm.
“Giản Chấn Đông, Giản Chấn Đông, Cùng với giọng nói lẩm bẩm của người đàn ông, ngón trỏ cũng ra sức gõ lên mặt bàn, nụ cười trên khóe miệng càng rõ rệt hơn.
Một hồi chuông điện thoại gấp gáp, bỗng vang lên trong văn phòng trống trải.
Liếc nhìn, người đàn ông thờ ơ bắt máy, im lặng.
Người ở đầu dây bên kia cung kính nói: “Chủ tịch, việc anh đã giao, đã giải quyết ổn thỏa rồi.
Quả thực là bên ngoài Giản Chấn Đông còn có một gia đình khác; cậu:con trai riêng ấy năm nay mới tuổi”
“Ừm/ Trầm Tu Cẩn nheo mắt, ánh mắt lướt qua một hàng chữ nhỏ trên màn hình máy tính, trong mắt bỗng lóe lên sự ác độc: “Nghĩ cách để xét nghiệm mẫu tủy xương của cậu con trai thứ của Giản Chấn Đông.”
“Chủ tịch, anh đang định?”
“Không phải Giản Mạch Bạch bệnh nặng sắp chết rồi sao?” Nụ cười châm biếm hiện lên từ sâu trong đáy mắt: “Người vong ân bội nghĩa như Giản Chấn Đông, ông ta tưởng rằng có con trai thứ, thì sự sống chết của con trai cả không liên quan gì đến ông ta nữa” Người đàn ông lạnh lùng chuyển chủ đề: “Ông ta đừng hòng!”
Đầu dây bên kia, Trầm Nhị ngập ngừng, trong lòng anh biết rõ, không phải tâm địa của chủ tịch độc ác, mục đích làm chuyện này, có lẽ cuối cùng cũng chỉ vì cô chủ Giản.
Thế nhưng chủ tịch không nói, Trầm Nhị đương nhiên cũng sẽ không nói ra, chỉ cung kính đáp một tiếng “Vâng”.
Chưa cần nói đến những việc khác, tủy xương của con trai thứ của Giản Chấn Đông có phù hợp với con trai cả hay không, lại là một chuyện khác.
Hơn nữa, chủ tịch làm chuyện này, không gây ra ảnh hưởng lớn đối với nguy cơ của Trầm Thị lúc này, nhiều nhất cũng chỉ là gây chút rắc rối cho Giản Chấn Đông, khiến ông ta khó chịu mà thôi.
Trầm Nhị nghĩ vậy, lại cảm thấy thương xót chủ tịch thay cho người vợ duy nhất trong lòng.
Rõ ràng quan tâm như vậy.
Thành phố S gần đây, rất nhiều tin đồn thất thiệt, ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lục Thị, thân phận của Lục Minh Sø, lại là cậu chủ nhà họ Trầm, nghe nói là con riêng của Trầm Thị.
Buổi đại thọ của ông nội nhà họ Trầm mời khách từ mọi nơi đến, trong bữa tiệc quy tụ nhiều nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh và chính trị, đã tuyên bố trước mặt mọi người về thân phận cậu chủ Trầm Thị của Lục Minh Sơ.
Nếu ai có suy nghĩ nhạy bén, đầu óc lanh lợi hơn một chút, sẽ cảm nhận được mục đích khác trong chuyện này.
Ông nội nhà họ Trầm muốn làm mất mặt Trầm Tu Cẩn!
Trong buổi tiệc, khắp người Trầm Tu Cẩn toát lên sự lạnh lùng khiến người khác kinh sợ.
Mới qua một đêm, ngày hôm sau, các tòa soạn báo lớn và giới truyên thông, lũ lượt đưa tin, thông tin.gần như chiếm hết trang nhất của các mặt báo!
Buổi chiều ngày hôm đó, không biết là ai đã tiết lộ ra một thông tin, rằng ông nội của Trầm Thị có ý muốn để cho cậu chủ thứ nhà họ Trầm là Lục Minh Sơ trở thành người kế thừa gia tộc.
Vốn dĩ chỉ là một lời đồn, nên mọi người vẫn chưa tin lãm.
Thế nhưng một hôm sau đó, trên các mặt báo của ngày thứ , Lục Thị tuyên bố, sẽ chân thành hợp tác với Trầm Thị, cùng nhau phát triển hạng mục đảo Xích Vũ.
Thông tin này, không phải để nói lên việc hợp tác song phương, mà giống như là câu trả lời của Lục Minh Sơ về tin đồn mình sẽ trở thành người kế thừa gia tộc theo lời ông nội nhà họ Trầm.
Đây chính là cái gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Nhất thời, tình hình của thành phố S trở nên hỗn loạn, trước khi biết rõ mọi chuyện, ai cũng không dám manh động, chỉ sợ đắc tội với một bên, thì sẽ bị chết oan.
Tập đoàn Lục Thị nêu rõ động thái, chiều ngày hôm đó, một thông tin, càng khiến người khác khó hiểu, tập đoàn Giản Thị sau đó cũng tỏ rõ động thái, muốn đồng tâm hiệp lực với Lục Thị, hợp tác cùng phát triển.
Hai người nhà họ Trâm đánh nhau, người chọn đứng về phía Lục Minh Sơ đã xuất hiện-không ai khác chính là nhà họ Giản.
Người biết về mối quan hệ giữa nhà họ Giản và nhà họ Trâm, cũng không ít.
Người quản lý nhà họ Giản, Giản Chấn Đông càng giơ cao lá cờ chính nghĩa, khóc lóc kể lể tố cáo người quản lý nhà họ Trầm lúc này là Trầm Tu Cẩn, các tội danh ngược đãi bức hại cơn gái mình là Giản Đồng.
Nhất thời, trên mạng, các tài khoản Weibo nổi tiếng đều đăng bài, trong bài đăng, đã nói từ góc độ của Giản Chấn Đông-một người bố, để tường thuật lại quá khứ bị bức hại của Giản Đồng con gái ông năm đó, và cả chuyện Giản Đồng con gái ông đã bị dồn nén tới mức bỏ đi biệt tích vào năm trước, đã nhiều năm không về nhà.
Trong bài đăng đều là giọng than thở khóc lóc, đau thấu tâm can, đều là tấm lòng của người cha thương xót và yêu thương con gái, sự yêu thương chân thành, khiến cho người khác đều rưng rưng nước mắt, cảm thấy cay đắng và đồng cảm.
Sau đó, trên mạng đã bùng nổ, Trầm Tu Cẩn trở thành người xấu đáng căm ghét, ai cũng muốn đánh.
Nhất thời, đâu đâu cũng đều là người lên tiếng phê phán, tầng dưới của tập đoàn Trầm Thị, lúc nào cũng có đám người tụ tập, tự xưng là, muốn đòi lại công bằng cho cô con gái đáng thương bị bức hại của nhà họ Giản.
Không chỉ những tiếng chửi bới này, trên mạng lại không ngừng có những bài đăng—-chủ của Trầm Thị, anh còn lương tâm không! Địa ngục không còn xa, ngục tù đang đợi anh!
Giá cổ phiếu của Trầm Thị không ngừng hạ thấp.
Đúng lúc này, trong buổi lẽ giới thiệu sản phẩm mới của Trầm Thị, bí mật mới nhất được tiết lộ, sản phẩm mới nhất đã đụng độ với một doanh nghiệp nhỏ không nổi tiếng.
Đây là một vụ bê bối!’Vụ bê bối vô cùng tai tiếng!
Tin tức trên mặt báo “Tin tức quan trọng hôm nay”—Trầm Thị đồ sô, lại đi ăn cắp ý tưởng sản phẩm của doanh nghiệp nhỏ do các sinh viên đại học khởi nghiệp, Trầm Thị, phẩm cách của các người ở đâu!
Chỉ nhìn tiêu đề, đã đủ để khiến người khác kinh ngạ!
c Giá cổ phiếu của Trầm Thị liên tục rớt giá suốt một tuần, bây giờ lại nổ ra vụ bê bối ăn cắp ý tưởng của sinh viên đại học, điều này càng khiến cổ phiếu điên cuồng rớt giá thấp kỉ lục.
“Trâm Thị, đồ sộ to lớn như vậy, nhìn xem, cũng mới có một tuần, mà tập đoàn đồ sộ lúc đầu, cũng đã bắt đầu lung lay rồi” Trong buổi gặp gỡ riêng, lúc chủ của những doanh nghiệp khác nói chuyện, đã nói như vậy.
Nói là thương tiếc, nhưng thực chất đa phần đều là cười trên nỗi đau của người khác.
Trầm Thị không phải của riêng mình Trâm Tu Cẩn, cổ phiếu của Trầm Thị rớt giá, chuyện này liên quan đến toàn thể cổ đông, các cổ đông lớn đều yêu cầu, Trầm Thị đổi chủ, Trầm Tu Cẩn nhường chức cho người tài giỏi hơn, rút ra khỏi tầng lớp quản lý.
Tuy Trầm Tu Cẩn đều vì các cổ đông lớn, thế nhưng vì trong năm mở rộng, chưa kịp thời chỉnh đốn nội bộ, khiến cho lúc này anh vô cùng bị động, nên đã không còn quyền nắm giữ cổ phần.
Giờ phút này, tanhg thua đã rõ ràng, tan đàn xẻ nghé, khi bạn gặp khó khăn thì người khác sẽ giãm đạp lên bạn, các doanh nghiệp khác cũng phản ứng lại, không thể để nhà họ Giản một mình độc chiếm như vậy.
“Nếu nhà họ Giản là người đầu tiên khơi mào.
Vậy thì cũng không thể để họ chiếm lấy cho riêng mình như vậy.”
Nhiều chủ doanh nghiệp bắt đầu đứng về phía Lục Minh Sơ, trong đó gây chú ý nhất là công ty nhà đất Trương Thị, công ty giải trí Vương Thị, công ty chất bán dẫn Ngô Thị, đều đến đầu quân cho Lục Thị.
Người nào cũng muốn được chia phần từ cuộc chiến doanh nghiệp này.
Ngày thứ Sắc mặt Trâm Tu Cẩn có chút nhợt nhạt, Bách Dục Hàng gọi điện thoại tới: “Ngày mai tổ chức đại hội cổ đông?”
“Ừm”
“Lòng dạ ông ấy cũng thật là độc ác” Bách Dục Hàng lạnh lùng khinh bỉ nói: “Cơn sóng gió ập tới lần này……ông ấy cũng chỉ muốn cậu cúi đầu, đừng nhớ nhung người phụ nữ ấy nữa”
“Không thể được” Đầu dây bên kia; đôi môi Trầm Tu Cẩn tái nhợt, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn quả quyết nói.
Một tiếng giêu cợt vang đến từ đầu dây bên kia: “Tớ chỉ muốn hỏi cậu là có đáng không?”
“Tớ không thể đánh mất xương sườn của mình” Cô là một dải xương sườn trên cơ thể anh.