Chương
Bách Dục Hàng và Hi Thần đều không biết được trong khoảng thời gian ở một mình ấy, rốt cuộc Giản Đồng mang theo tâm trạng như thế nào.
Lúc cửa mở ra một lần nữa, thì lại là lúc Trâm Tu Cẩn phải cấp cứu Tiếng bước chân dồn dập trên hành lang, môi lân cấp cứu, những người xung quanh đều nơm nớp lo Sợ.
Giản Đồng giống như bị lãng quên đi vậy, tâm tư của tất cả mợi người đều đang tập trung trên người người đàn ông ây.
Không ai nói chuyện, giày vò đến tận đầu tối, bác sĩ mới thông báo nguy hiêm tạm thời đã được loại bỏ.
Nhưng đây vần chưa phải là kết thúc, ở ngày thứ năm cô đến bên cạnh anh, thì sự nguy hiểm cận kề cái chết như lần này vân cứ treo trên đỉnh đầu anh ấy.
Năm ngày năm đêm, mười một lần.
Cô đếm qua, môi lần cấp cứu, trong lòng lại thêm một con số.
Cô cũng không biết, tại sao có lại làm như thế.
Gô thậm chí không biết, còn sức lực để mà tiếp tục oán hận anh ở trong lòng hay không.
Đến bản thân cô cô cũng không thể hiểu được, làm sao có thể hiểu được Trâm Tu Cẩn.
Đó là một buổi sáng tỉnh mơ, buổi sáng tỉnh mơ với một tia hy vọng.
Cô túc trực bên giường bệnh anh, đã quen với việc cả đêm nhìn vào gương mặt mất máu gầy rộc đi của anh, lặng lẽ nhìn anh, cho đến khi mệt mỏi khiến cô không thể chống đỡ được nữa, cũng van không dám ngủ quá sâu Lúc đêm khuya, cô cứ ngồi bên giường bệnh anh như thể, nhìn lên gương mặt thần quen đến mức cả đời này cô cũng không thể quên được, có lúc cô nhìn đến nhập quỷ, trong lòng lờ mờ một lời ác ý…chết đi thì cô sẽ tự do.
Nhưng mỗi lần cô nghĩ đến, người đó sẽ chết, sẽ rời xa thế giới này, trong lòng lại đau đớn đến không thể thở được.
Thậm chí đến bản thân cô cũng không rõ, là mong anh ấy sống, hay là mong anh ấy cứ như thế đừng bao giờ tỉnh lại nữa.
“Cô không mong anh ấy tỉnh lại à?” Bách Dục Hàng nghiến răng nghiến lợi hỏi cô Cô không thể trả lời “Nếu anh ấy không tỉnh lại, chỏ này của cỏ, không đau sao?” Bách Dục Hàng kích động dùng ngón tay chỉ thảng vào tim mình, trách móc người phụ nữ không rơi lấy một giọt nước mắt ấy.
Có! Có đau! Dường như không có bất cứ một ý nghĩ nào khác, linh hồn cô đã sớm gào thét: Có!
€ó đau! Rất đau, rất đau!
“Trước đây tôi đã nếm trải rất nhiêu loại đau đớn”. Cô chỉ nói như vậy, cũng không biết Bách Dục Hàng có nghe hiểu hay không, cũng không cần biết là nói cho Bách Dục Hàng nghe hay là đang nói cho chính bản thân cỏ nghe.
Trước đây tỏi đã nếm trải rất nhiều loại đau đớn, đã chịu rất nhiêu loại khổ sở. Anh hỏi tôi nếu anh ấy không tỉnh lại, thì tôi có đau hay không. Có, có đau, nhưng cũng chỉ là đau mà thôi. Dù sao thì đau đớn hay gì khác, sớm cũng đã chai sạn cả rồi Đúng, chai sạn rồi. Cô nói ở trong lòng hết lần này đến lần khác. Dường như như thể thì sẽ không đau nữa, nhưng sao cô lại cảm thấy bầu không khí nặng nề thiếu dưỡng khí đến không thể thở nổi: “Tôi đi ra ngoài hít thở một chút”.
Bách Dục Hàng ở sau lưng cô năm chặt hai năm tay, anh ta, không có quyên trách móc cỏ, nhưng oán hận cô lạnh lùng vô tình Nhưng nếu cô ấy lạnh lùng vô tình, liên tiếp mấy đêm liên cô nhất quyết túc trực không rời giường bệnh lấy một bước, cứ túc trực bên giường bệnh của người đó.
Bách Dục Hàng lặng lẽ quay đầu, nhìn Trâm Tu Cần đang năm trên giường bệnh Là đêm Là một đêm duy nhất cô mệt mỏi mà thiếp đi Mệt mỏi như vậy, gục bên giường bệnh anh ấy, rồi cứ thế thiếp đi Lúc sáng tỉnh mơ, cô bị một tràng tiếng ôn đánh thức.
Mở mät ra, xung quanh giường bệnh, đứng kín người.
Đầu tiên cô nhìn thấy Bách Dục Hàng và Hi Thần đứng ở phía giường đối diện, chỉ là biểu cảm trên gương mặt bọn họ rất kích động, dường như đang nhìn…Cô nhìn theo ánh mät của bọn họ, nhìn về phía đầu giường…sửng sốt!
Đồng tử đột ngột co lại!
Cô cứ thế đờ đan mở miệng, nhìn một cách ngốc nghếch không hề chớp mắt, nhìn người đàn ông trên giường bệnh, hướng về cỏ chớp chớp mãt Chớp chớp mặt???
Đột nhiên tỉnh táo, sâu buôn ngủ trong đầu đều chạy hết rồi Trâm Tu Cấn, tỉnh lại rồi!
Trong lòng tràn đầy niềm vui, nhưng một giây sau khi cô nhận thức được niêm vui vô bờ bến trong lòng mình thì lại có một luông căm ghét bản thân trào lên…tại sao lại vui vì anh ấy?
Dựa vào cái gì mà vui vì anh ấy?
Cô đem sự căm ghét bản thân ấy phát tiết trên người anh, biến chúng thành ngôn từ, công kích về phía anh: “Tôi chưa hề rơi một giọt nước mất vì anh. Tôi cũng không khóc vì anh”.
Lúc này, tất cả mọi người đều đột nhiên nhìn cô bäng ánh mắt tức giận, Hi Thần dôn nén tức giận quát: “Cô quá đáng rồi đấy!”
“A Cẩn mới tỉnh lại, cô đã nói mấy lời công kích cậu ấy? Chảng lẽ cô thực sự muốn chọc cho cậu ấy tức chết?” Bách Dục Hàng nói ngay phía sau.
Giản Đồng nói xong, thì lập tức hối hận rồi, lại không muốn tỏ vẻ yếu thể, một câu xin lõi cũng không nói, bướng bỉnh mím chặt môi không nói gì.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Chị ơi, chị rất ghét em à?” Giọng nói của một người đàn ông, nhưng lại vừa tủi thân vừa buồn bã, giống như một đứa trẻ chịu tủi thân vậy.
Giản Đồng sững sờ nhìn chăm chăm vào người đàn ông mặt đây tủi thân buồn bã tren giường: “Anh..”