Chương : Giản Đồng Giản Đồng
Khi Giản Đồng tỉnh lại, đôi mắt có chút sưng lên, đầu cô vẫn còn trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, một lúc sau, đột nhiên nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
“Bịch” một tiếng, vội vàng ngôi dậy.
Rồi mở mắt ra nhìn xung quanh, người đó sớm đã không biết đi đâu.
Cùng lúc thở phào một cái, thì trong lòng cũng cảm thấy có gì đó khó chịu… lúc bật dậy, mới nhận ra rằng, cả một đêm, mình ngủ mà không mặc thứ gì trên người, không kìm nổi tự cười nhạo một tiếng… Cô to gan đến mức nào chứ? Mà cuối cùng vẫn có thể nằm bên cạnh người đó rồi chìm vào giấc ngủ.
Giơ tay lên, Giản Đồng tự tát vào mình hai cái!
Ai cũng được, nhưng Trâm Tu Cẩn thì không!
Trong lòng cô khó chịu đến mức cảm thấy hoang mang… cho dù có bị nhốt trong tù và nằm ngủ cạnh cái bồn xí một lần nữa, cô cũng không thể, cũng không nên không phòng bị gì mà nằm ngủ bên cạnh Trầm Tu Cẩn.
Sao lại có thể! Sao lại có thể nằm bên cạnh người đàn ông này, rôi yên tâm chìm vào giấc ngủ chứ?
Đó là Trầm Tu Cẩn!
Tiếng bạt tai, cực kì trong vắt, khoảnh khắc đó, cô thất vọng vê bản thân như thể nào, cái tát này, cô làm rất mạnh mẽ.
Giản Đông chán nản ngôi trên giường, đầu tóc bị hai cái bạt tai làm cho lộn xôn cả lên, trong mắt của cô chứa đựng sự khó chịu mà chỉ bản thân cô mới có thể hiểu được, nhưng ngay lập tức, cô ngẩng đầu lên, lặng lẽ mặc quần áo vào.
Tuy nhiên, cái cúc của chiếc áo có những chỗ đã bị người đó kéo hỏng.
Bước xuống giường, nhưng cô vẫn chưa đi, mà đi vào trong phòng rửa mặt, phía trước cái gương sáng rộng, có một người phụ nữ nhếch nhác, đang đứng trước gương.
Giơ tay lên, vặn vòi nước ra, tỉ mỉ sửa sang mặt mũi lại cho sạch sẽ, rồi lại nhìn mình trong gương, đột nhiên, cô ấy cầm chặt cái cốc súc miệng ở trên bồn rửa mặt, hướng về phía gương, ra sức ném mạnh vào gương.
Rồi đột nhiên, dừng tay lại!
Cái cốc súc miệng, chỉ cách cái gương vài xen-ti-mét, với cự li đó, chỉ cần cô nhắm mắt, cũng có thể đập trúng cái gương!
Nhưng, người phụ nữ ở trước gương, ra sức nắm chặt tay vào cái cốc, đang vô cùng run rẩy.
Trên mu bàn tay của cô, cũng có thể nhìn thấy rõ những đường gân xanh, nhưng cái cốc đó, cuối cùng cũng chỉ bị cô cầm chặt vào mà thôi…
một lúc lâu sau, cô giơ cánh tay đang cầm cái cốc lên, nhẹ nhàng đặt cái cốc đó xuống, ra sức đấm liên tục mười mấy phát vào cái bồn rửa mặt đặt trên cái kệ thạch đá hoa, giỗng như không cảm thấy đau.
Vù một tiếng, Giản Đồng cảm thấy như có một ngọn gió thổi qua, ngay lập tức, cánh tay của cô bị một người dùng lực kéo lại, cả người cô cũng bị kéo cho lảo đảo lùi lại bốn năm bước, bên tai là một giọng nói tràn đầy sự giận dữ gào thét lên: “Cô dám làm tổn thương cơ thể của cô sao?”
Vừa dứt lời, Giản Đồng liền bị lôi ra bên ngoài.
“Bỏ tay ra”
Người đó lại giống như không nghe thấy lời cô nói, bước đi vội vã, chỉ biết lôi cô ấy đi theo.
“Bỏ tay ra, bỏ tay ra… tôi bảo anh bỏ tay ral”
Tại sao cô phải bị anh ấy xử như thế này?
Tại sao anh muốn làm gì với cô thì cũng có thể làm được?
Tại sao… mình phải näm bên cạnh anh, rồi an †âm ngủ ngon lành như vậy!
Hận!
Hận anh ấy!
Hận Hạ Vi Minh!
Cũng hận cả nhà họ Giản!
Hận nhất là bản thân mình!
“Bịch” một tiếng, Giản Đồng bị ném lên chiếc sô pha ở trong phòng khách: “Cô dám làm tổn thương cơ thể của cô sao?” Ánh mắt lạnh giá của người đàn ông đặt lên người của Giản Đồng: “Ai đã cho cô cái quyền này?”
Trong đầu của Giản Đồng lúc này toàn là không thể tha thứ cho bản thân mình, cuối cùng lại có thể dễ dàng nằm bên cạnh người này, ngủ ngon lành một giấc, sau khi cô ra tù, những cơn tức giận ít ỏi, rất khó để kiềm chế lại, giọng nói thô khàn cất lên: “Cơ thể của tôi, là của tôi, của tôi, của tôi!
Trầm Tu Cẩn! Đó là của tôi!”
Đôi mắt đỏ hoe của cô, viết đầy ra những tố cáo người đàn ông ở trước mặt!
“Cơ thể của tôi, tôi ra tù rồi, ra tù rồi, chủ tịch Trầm có hiểu ý của câu này không?” Cô vừa thở hổn hển, vừa lấy đôi mắt đỏ hoe ấy, nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói thô khàn, lần này lấy âm lượng thật to, rồi gào thét lên: “Tôi ra tù rồi! Tôi tự do rồi!”
Trong mắt cô chứa đầy sự bướng bỉnh, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Tôi ra tù rồi! Tự do rồi!”
Cô muốn nói với anh rằng, cô muốn đối xử với bản thân như thế nào, thì cũng không liên quan đến anh, cô ra tù rồi, cô tự do rồi, không liên quan đến anh rồi!
Người đàn ông nheo đôi mắt lại, con mắt phát sáng lên, “Tự do?” Đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Tự do? Cô nói cho tôi biết, tự do khi nợ một mạng người, thì có được coi là tự do không?”
Đột nhiên!
Giản Đồng vừa nãy còn vì tức giận mà đỏ cả mặt, bây giờ khuôn mặt như bay hết màu, chỉ còn lại một gương mặt nhợt nhạt.
Anh nhắc nhở cô… tự do khi nợ một mạng người… A Lộc A Lộc, tôi vẫn chưa trả hết nợ đúng không, cả cuộc đời này tôi sẽ không có cách nào để đạt được sự tự do của mình đúng không, ngay cả sống hay chết thì tôi cũng không được tự mình lựa chọn… có đúng không!
A Lộc, cảm ơn cô đã cứu tôi.
A Lộc, tôi cũng hận cô chứ, hận vì cô thay tôi mà chết, hận vì cô đã cho tôi lí do để sống tiếp.
A Lộc, xin lỗi tại sao tôi chỉ là một tù nhân cải tạo không có quá khứ không có thân phận không có người thân không có hoàn cảnh, ngay cả muốn đi thực hiện trách nhiệm đối với cô, muốn có cơ hội để đi bồi thường một tính mạng đã nợ, cũng không có!
A Lộc, tôi thật vô dụng.
Trong lòng nảy ra rất nhiều suy nghĩ, bỗng nhiên! Người phụ nữ ngã ở trên sô pha, chậm rãi ngẩng đầu, cô ấy ngửa mặt lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt: “Thả tôi đi”
Thả tôi đi… Trái tim của Trầm Tu Cẩn, như ngừng đập một nhịp, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trên sô pha, anh nhìn vào sự kì lạ nói không ra lời trong đôi mắt của cô, kì lạ đến độ lông mao trên người của Giản Đồng cũng dựng đứng lên: “Được thôi, đợi đến khi tôi chết”
Đôi môi của Giản Đồng trở nên nhợt nhạt, trợn †o mắt, tràn đầy sự khó hiểu và lạ lùng: “Trầm Tu Cẩn! Anh hãy thẳng thắn với tôi! Nói cho tôi biết, anh còn muốn đạt được thứ gì trên người của tôi nữa! Tôi đã, không còn gì cả rồi!” Cô không còn gì cả, người đàn ông này, rốt cuộc còn muốn đạt được thứ gì trên người cô, còn có thể đạt được thứ gì trên người cô nữa!
“Tôi không còn gì rồi! Cái gì cũng không còn rồi! Anh nhìn kĩ tôi nhé, nhìn kĩ này!” Cô chống lên sô pha, đưa mặt đến gần sát trước mắt anh, cự li gần trong gang tấc, giọng nói thô ráp, đã trở nên khàn và sắc bén: “Anh nhìn kĩ đi! Nhìn kĩ đi! Tôi còn sót lại cái gì! Còn có cái gì để lọt vào mắt Trâm Tu Cẩn anh vậy, anh nói đi! Tôi sẽ cho! Chỉ cần anh có thể tìm được thứ gì trên người tôi, anh cứ nói ra, tôi sẽ cho anh hết!”
A Lộc A Lộc, tôi cũng không phải là một kẻ vô dụng đến vậy, cô nhìn thấy chưa?
Trong lòng của Trầm Tu Cẩn thấy thán phục cái đẹp của Giản Đồng lúc này… Vẻ đẹp này, đem theo một chút điên cuồng tuyệt vọng, giống như sự vùng vẫy cuối cùng của một tù nhân phải tử hình, anh ấy thán phục đến nỗi quên cả phải thở.
Giản Đồng của ba năm trước… dường như đã trở lại rồi, dường như… lại không phải là cô của trước kia nữa.
Không còn vẻ đẹp của ngày trước, không còn quầng sáng của cô chủ nhà họ Giản… người phụ nữ này, hôm nay, lại khiến anh sợ hãi, vẻ đẹp điên cuông tuyệt vọng đó…
“Thật sự… cái gì cũng sẽ cho sao?” Anh từ từ bĩnh tĩnh lại, động đậy đôi môi, rồi hỏi.