Chương : Bỏ qua cho tôi
Trên sô pha, Á Côn đang gọi điện thoại, nói vào trong điện thoại cái gì đó, sau đó gọi Giản Đồng: “Này, Giản Đồng, cô đoán xem, tôi vừa gọi điện thoại cho ai?” Á Côn cười ác ý, ánh mắt sáng lên: “Anh trai cô, cô đoán xem anh cô nói cái gì?
Anh ấy nói, nhà họ Giản không có người như cô.
Haha, Giản Đồng, cô thật đáng thương. Giết chết người bạn thân nhất của mình, thì đợi lợi ích gì? Vi Minh phải vô cùng xui xẻo, mới có thể trở thành bạn thân của cô!”
Á Côn nói xong lời này, ánh mắt có chút phẫn nộ, ánh mắt đó nhìn vào đôi mắt của Giản Đồng, như muốn ăn tươi nuốt sống Giản Đồng!
Giản Đồng cúi đầu xuống, người ngoài không nhìn thấy tâm trạng của cô.
Cô cũng không phản bác lại, cô biết, Á Côn thích Hạ Vi Minh… Cô không giải thích, trong miệng âm thâm tự chế giêu mình: Ai cũng không tin cô, thì giải thích có tác dụng gì!
Mà trong sâu thẳm trái tim, vẫn cứ vì câu nói của Giản Mạch Bạch, mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Giản Đồng cười nhẹ một tiếng, cũng không biết là đang cười bản thân, hay đang cười Á Côn, hay là cười Giản Mạch Bạch, trên miệng cô hé ra nụ cười, rôi chậm rãi cong xương bánh chè lại.
Tô Mộng hét lên: “Giản Đồng, đừng!”
“Bịch!”
Âm thanh của đầu gối đập xuống dưới đất, Giản Đồng quỳ thẳng xuống, những mảnh thuỷ tỉnh vỡ vụn, đâm vào trong đầu gỗi của cô, không phải cô không đau, rồi lại ngẩng đầu nói với Hạ Vũ: “Anh thả chị Mộng ra!”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộng trợn to lên.
Hạ Vũ nhìn thấy tình cảnh này, đột nhiên bật cười: “Hahahaha… Giản Đồng tự tin cao ngạo nhất của thành phố S à! Hahaha… cô ta quỳ xuống rồi! Hahahahaha… Giản Đồng, cô cũng có ngày hôm nay sao? Cô có còn nhớ, lúc đó tôi bỏ công sức ra để theo đuổi cô như vậy, một câu nói nhẹ nhàng ‘Anh không xứng với tôi của cô, đã xua đuổi tôi, từ đó khiến tôi trở thành trò cười của thành phố S không!”
Anh nhìn Giản Đồng, ánh mắt có chút vui sướng khi được báo thù: “Giản Đồng, Giản Đông, Giản Đồng! Cô đã từng nghĩ cô sẽ có ngày hôm nay chưa? Cô đã từng nghĩ, gieo nhân nào thì sẽ gặp quả đấy chưa!”
Anh cầm tờ phiếu trên bàn lên, lùi vê phía sau - bước, đung đưa tờ phiếu ở trên tay: “Muốn lấy tiền? Cô bò đến đây, tiền, đều ở đây này”, anh chìa tay ra chỉ xuống háng của mình: “Cô bò qua đây, thì tỉ , sẽ là của cô, tôi nói lời giữ lời, thế nào?”
Năm đó, một câu nói “Anh không xứng với tôi”
của Giản Đồng đã làm anh ấy mất mặt, hôm nay Hạ Vũ lại lấy tỉ ra để làm Giản Đồng mất mặt.
“Giản Đồng, đừng!” Tô Mộng hối hận, cô thực sự đã hối hận rồi.
Giản Đồng giơ mắt, nhìn vào tờ phiếu đang nằm trong tay của Hạ Vũ, bên tai là giọng nói của Tô Mộng.
Ánh mắt có chút bất ổn, đột nhiên, cô ấy châm chậm xoay đầu, nhìn về phía của Tô Mộng.
Tô Mộng hít thở hỗn loạn, hai con mắt co lại!
Giản Đồng xoay đầu nhìn Tô Mộng… Em xin lỗi, em có con đường riêng của em, em vẫn còn nhiều chuyện vẫn chưa làm, em phải thoát khỏi sự giày vò của người đó.
Giản Đồng hít một hơi sâu, rồi nhắm mắt lại…
Có là gì khó khăn đâu chứ, dù gì cũng không phải lân đầu tiên quỳ, dù gì… sớm đã không còn gì rồi.
Là ai, thì có gì khác biệt?
Haha…
Lại là hai âm thanh cốc rượu rơi xuống đất, trách móc: “Cậu chủ Hạ, có thù sâu oán nặng gì, mà phải bỉ ổi như thế này!”
“Bốp!” Hạ Vũ lại ra tay đánh Tô Mộng, trái tim của Giản Đồng co giật lại, lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Đừng động vào chị ấy!”
Nói xong, đầu gối cô xê dịch lên phía trước, mỗi một lần dịch chuyển, những mảnh thủy tỉnh đó lại đâm sâu vào trong da thịt hơn, mỗi một lần dịch chuyển, lại càng thêm nhiều những mảnh thủy tỉnh đâm vào trong da thịt, Tô Mộng muốn lên phía trước ngăn trở, nhưng lại bị người khác ngăn cản: “Giám đốc Tô cứ việc đứng sang một bên để xem đi, nếu thực sự chọc tức cậu chủ Hạ của chúng tôi, thì tiểu Đồng nhà các cô lại phải chịu khổ cực rồi”
Giống như uy hiếp, giống như cảnh cáo, cũng giống như nhắc nhở, dù nghe thấy trong lòng Tô Mộng đang vô cùng lo lăng, nhưng cô lại không dám làm gì.
“Sao anh lại làm như vậy, ông chủ của chúng tôi sẽ tức giận đấy”
“Được thôi, ông chủ của các người là ai chứ, nếu như anh ấy thực sự sẽ tức giận, cô cứ trực tiếp nói ra tên của đám người chúng tôi ra” Anh vấn không tin, ở thành phố S này, nếu mấy người bọn họ liên kết lại với nhau, thì còn ai dám tùy tiện xông lên làm kẻ địch nữa chứ.
Chắc không có ai sẽ ngu ngốc đến mức vì một người nhân viên nhỏ bé trong công ty, mà đắc tội với những gia tộc của đám người bọn họ đâu.
Tuy chỉ có cự li khoảng - bước, nhưng mỗi một lần di chuyển, lại giống như đang quỳ trên những chiếc đỉnh.
Trên trán, mồ hôi lạnh toát ra, đẳng sau chiếc sơ mi, đã ướt sũng hết cả.
Ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ.
“Chui đi”
“Chui đi”
“Mau chui đi.”
Trong phòng riêng, từng tiếng “Chui đi” hết đợt này đến đợt khác, ngấm vào trong tai của Giản Đồng.
Mỗi câu nói “Giản Đồng, đừng” của Tô Mộng, lại bị người khác chặn họng lại.
“Chui đi! Chui đi! Chui đi! Mau chui đi!”
Những tiếng thúc giục cười trên nỗi đau của người khác, những đôi mắt vội vã giống như con sói, sống lưng của Giản Đồng thẳng tắp, cả người, lại cố giữ chặt lại… tỉ , tỉ ! Chui qua thì sẽ có tỉ ! Là cô ấy sẽ kiếm được rồi đúng không?
Nhưng mà tại sao, trong lòng cô lại đau đến nỗi không thở được ra như vậy?
Giản Đồng Giản Đồng, mày chính là một tù nhân cải tạo, thì mày còn cần tôn nghiêm gì nữa?
Cái thứ xa xỉ như vậy, mày sớm đã không còn rồi! Lại còn phải già mồm cái gì?
Đã làm kỹ nữ, thì phải làm một kỹ nữ hợp tiêu chuẩn!
Dưới sự quan sát của mọi người, cô châm chậm còng lưng lại, rồi cong người xuống, cúi thấp đầu, năm rạp xuống dưới chân của Hạ Vũ, hai tay chống xuống đất, tay phải chân phải, tay trái chân trái, từng bước từng bước, bò qua giữa hai chân của Hạ Vũ.
Không sao cả, không sao cả… Đây có là gì đâu chứ?
Cô cũng đã từng bò qua hông dưới của những người ở cùng phòng giam, thì đây có là gì?
Nhưng mỗi bước bò qua, những kí ức mà Giản Đồng không muốn nhớ lại ở quá khứ, lại càng hiện lên rõ ở trong đầu của cô.
Trong phòng giam, trong phòng tắm, họ giấu cô vào trong góc khuất, rồi để cho cô chui qua hông dưới của từng người bọn họ, có những người độc ác đến nỗi, vào lúc cô bò qua, còn đứng luôn ở đó để tiểu tiện, làm ướt hết cả đầu tóc và mặt mũi của cô.
“Chậc chậc, cô chủ Giản Đồng ngông cuồng tự cao tự đại của nhà họ Giản, vì tỉ , mà lại bò qua đũng quần của đàn ông rồi”
“Mau chụp ảnh lại, ngày mai nhất định sẽ đứng đầu bảng tin.”
Sắc mặt của Giản Đồng ngay lập tức tái mét lại, hơi thở mạnh mẽ kia của cô, cuối cùng vẫn không kìm lại được, tức giận nói, “Đừng có chụp ảnh”
Không được chụp ảnh!
“Cô nói không chụp thì sẽ không chụp sao, cô tưởng rằng cậu vần là cô chủ của tập đoàn Giản thị kia à, hừ”
Con mắt của Tô Mộng co lại, hết sức kinh ngạc nhìn vê Giản Đồng… Cô chủ của tập đoàn Giản thị?
Giản Đồng???
Nhưng nếu như cô ấy là cô chủ của nhà họ Giản, thì sao lại có thể biến thành bộ dạng như thế này được?!
Thật không dám tinI Từng tiếng “Chụp ảnh” này, đã phá tan vẻ giả bộ kiên cường của Gian Đồng, ngay lập tức sụp đổ tan tành, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, “… Xin…
Xin mọi người, đừng chụp ảnh”
“Xin? Hạ Vũ, cậu nghe thấy chưa? Cô chủ Giản Đồng đó, cô ấy vừa nói ‘xin? Cô chủ Giản đã từng ngông cuồng tự cao tự đại ở thành phố biển này, đột nhiên lại nói ‘Xin”?”
“Hahahaha…”
Âm thanh cười nhạo của xung quanh, ngay lập tức nhấn chìm Giản Đồng xuống!
Trên khuôn mặt của cô, chỉ còn lại vẻ sợ hãi: “Đừng có chụp ảnh! Đừng có chụp ảnh!!!” Cô gào thét lên, nhưng cô càng phản kháng, thì người cầm điện thoại lên ở xung quanh càng nhiều, khiến họ càng vui vẻ hơn khi chụp.
“Hahahaha…”
“Hahahahaha…”
Những tiếng cười này, giống như những lời niệm chú, Giản Đồng hít thở càng lúc càng khó chịu, ra sức läc đầu: “Đừng có chụp ảnh, đừng có chụp ảnh!”
Không được chụp, không đượ!
c Sự thê thảm của cô, hiện ra rõ trước mặt những người bạn mà cô từng chơi cùng, mà bọn họ, lại đang cười nhạo.
Giản Đồng chỉ cảm thấy tất cả những vật phẩm ở xung quanh, cả người, và đồ vật, tất cả đều đang xoay chuyển điên cuồng, cô ngửa mặt nhìn lên trần nhà đang xoay chuyển, bắt đầu nói linh tinh: “Tha cho tôi, tha cho tôi, cầu xin mọi người hãy tha cho tôi…”
Tô Mộng nhìn thấy Giản Đồng như vậy, đau đớn nhằm chặt mắt lại… Giản Đồng, đồ ngốc này!
“Không muốn chụp ảnh?” Á Côn cầm lên chai rượu, ngồi xổm xuống, đưa đến trước mặt Giản Đồng: “Nào, uống cạn nó đi, thì chúng tôi sẽ không chụp nữa”