Chương : Điêu hối hận nhất ở Trong bệnh viện Bách Dục Hàng sắp xếp ổn thỏa cho Giản Đồng,
“Cô thật là may mắn” Bách Dục Hàng không kiêm chế được trợn ngược mắt lên: “Bản thân mình như thể nào, cô còn không biết rõ sao? Còn uống rượu?”
Nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, ở ngoài cửa, Trâm Tu Cẩn đang đứng hút thuốc,
“Cho tớ một điếu.” Bách Dục Hàng chìa tay về phía Trầm Tu Cẩn, Trầm Tu Cẩn rút hộp thuốc ra, rôi đưa cho anh ấy,
Bách Dục Hàng không màng đến khách khí, châm lửa vào điếu thuốc: “Là chuyện gì vậy?” Anh liếc nhìn cái cửa ở phía sau, anh nhớ rằng, sau khi Giản Đồng ra tù, cảnh tượng đầu tiên nhìn thầy, chính là để không phải uống rượu, mà Giản Đồng kiêu ngạo ấy, lại quỳ xuông trước mặt tất cả mọi người như vậy,
Trầm Tu Cẩn vẫn tiếp tục hút thuốc, không nói câu gì,
Bách Dục Hàng cũng không để ý đến vẻ thờ ơ của tên này,
Thở ra một làn khói: “Nghe nói cậu bảo cô ấy kiếm đủ tỉ trong một tháng, thì sẽ trả tự do cho cô ấy?” Phủi phủi khói thuốc: “Cậu để cô ấy đi sao?”
“Không thể nào” Người đàn ông vẫn luôn không nói gì, đột nhiên lạnh lùng nói,
“..” Bách Dục Hàng lúng túng, thấy kinh ngạc với trạng thái kích động của Trầm Tu Cẩn, lấy khuỷu tay chạm vào: “Này, cậu có phát hiện ra, cứ khi nhìn thấy cô ãy, cậu liền rất bất thường không?”
Người đàn ông chau mày lại: “Muốn nói gì thì nói thẳng, đừng có lòng vòng”
“Khụ khụ..” Đây là cậu muốn để tôi nói thẳng ra nhé, Bách Dục Hàng lấy lại giọng: “Tớ cảm thấy cậu quá quan tâm Giản Đồng rồi. Đây khác hoàn toàn với cậu của ngày trước, người anh em, một người nhanh nhạy như cậu, lẽ nào không nhận ra được sự bất thường của bản thân sao?”
Anh không tin, sự thay đổi tâm trạng của Trầm Tu Cẩn, bản thân anh sẽ không nhận ra,
Có điều..,
giây sau..,
“Không phải chứ?” Bách Dục Hàng nhảy cẵng lên: “Cậu không nói gì, nghĩa là bản thân cậu cũng nghĩ như vậy, cậu không phản bác chút nào sao?”
“Gô ta không sao chứ?” Một hồi lâu, Trầm Tu Cẩn mở miệng hỏi,
Ánh mắt trở nên hết sức ngạc nhiên của Bách Dục Hàng, đặt lên người của Trầm Tu Cẩn… Tên này đến nửa ngày cũng không nói ra được một câu, khó khăn lắm mới mở miệng để nói, mà mở miệng ra liền hỏi tình trạng của Giản Đông?
Không hay rôi không hay rồi… Trong lòng Bách Dục Hàng nghĩ,
“Số may mắn, uống cũng không nhiều, có điều chuyện này, tốt nhất đừng để sau này xuất hiện lại nữa” Lại nói tiếp: “Nhưng mà vết thương ở đầu gối của cô ấy hơi sâu đấy”
Bên cạnh cửa sổ, đôi mắt của Trầm Tu Cẩn lạnh leo, vê tắt điếu thuốc, “Ừm” một tiếng, quay người đẩy cửa đi vào phòng bệnh,
Bách Dục Hàng muốn theo vào, “Bịch” một tiếng, cánh cửa gỗ của phòng bệnh, ở ngay trước mặt anh, không nể nang gì rồi đóng sập lại,
Sờ lên mũi, Bạch Dục Hàng chẹp chẹp,
miệng…: Có gì giỏi cơ chứ, chẳng phải không muốn cho vào phòng bệnh sao? Ngày mai tớ sẽ vào mỗi ngày tớ sẽ vào, tớ coi phòng bệnh là nhà đấy,
Trong lòng cảm thấy bất công, anh cũng không ở lại nữa, rồi quay người rời đỉ,
Trong phòng bệnh “Gô không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
Người đàn ông đứng cạnh phòng bệnh, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ nằm trên giường bệnh,
Người phụ nữ cúi đầu, căn phòng bất giác yên tĩnh,
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy cô phản ứng gì, trong lòng Trầm Tu Cẩn không biết từ đâu kéo đến một cơn giận dữ: “Bọn họ bảo cô quỳ, thì cô liền quỳ sao? Giản Đồng, vì tiền, mà hai chiếc đầu gối này của cô đã quỳ trước bao nhiêu người rồi?”
Không thể chịu đựng cô thê thảm thấp hèn như vậy… Giản Đồng vô cùng chói mắt của trước kia, sao lại biến mất đi như vậy!
Người phụ nữ trên giường, không nói một câu nào,
Anh càng tức giận hơn!
“Gô nói cho tôi biết, nếu lúc đó tôi không xuất hiện kịp thời, thì có phải cuối cùng cô sẽ uống hết chai rượu đó không! Cô lại xem nhẹ tính mạng của bản thân như vậy sao?!” Anh không dám tin, người phụ nữ này, lại lấy ra tính mạng của bản thân để đổi lấy tiền!
Đây không phải là lần đầu tiên!
Cái lần biểu diễn tiết mục vùng vẫy dưới nước cũng là như vậy!
Từ lúc nào, mà tính mạng của Giản Đồng, lại rẻ mạt như vậy?
Từ lúc nào, mà cô lại không coi tính mạng của bản thân là gì như vậy?
Mà cô, tại sao vẫn có thể bình tĩnh như vậy!
Giản Đồng bình tĩnh sao? Ha..,
Cánh tay giấu dưới chăn của cô, ở chỗ anh không nhìn thấy, lại càng lúc càng siết chặt lại!
“Giản Đồng, có bao nhiêu lần may mắn để cô tiêu xài, có bao nhiêu tính mạng để cô mang ra cá cược? Cô nói cho tôi biết, nếu như tôi không xuất hiện kịp thời, thì cô sẽ như thế nào!”
Câu nói này, khiến cho tất cả lí trí của Giản Đồng, đều tan tành hết!
Đột nhiên ngẩng đầu lên!
Vô cùng hung dữ!
“Ai cần anh phải xuất hiện? Ai bảo anh phải xuất hiện! Ai cầu xin anh phải xuất hiện!”
Cô tức giận đến mức run rẩy! Hai mắt đỏ hoe nhìn anh ấy!
Trầm Tu Cẩn! Là ai, đã biến tôi thành bộ dạng như thế này! Anh đừng giả bộ nữa! Tôi quỳ xuống, tôi hèn hạ, tôi cá cược tính mạng, anh phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ!
Ai bảo tôi “hại chết” Hạ Vi Minh mà anh yêu thương!
Ai bảo tôi không biết suy nghĩ mà đem lòng yêu anh!
“Chủ tịch Trầm! Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu: Không thể tha thứ!
Không có cách nào để tha thứ!
Nếu như cô thực sự có tội, vậy thì, rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, thì sẽ đáng đời cô!
Nhưng cô không hề làm, mà anh, lại không nguyện ý nghe bất cứ một lời giải thích nào của côi Á Côn chất vấn ở trong phòng riêng của Đông Hoàng, những câu chất vấn đó, vẫn còn văng vắng bên tai!
Những lời đó, cũng là chứng cứ chứng minh tính cách của Hạ Vi Minh!
Sau đó, cô nhìn vào trong đôi mắt của Trầm Tu Cẩm, cất giữ nỗi căm hận vào trong đó!
Nếu như anh nguyện ý tốn nhiều thời gian hơn một chút, nếu như anh tin tưởng bản thân mình, nếu như…không! Không có nếu như! Chỉ có kết quả cô phải ngồi tù oan ức ba năm!
Trầm Tu Cẩn ngạc nhiên khi thấy được nỗi căm hận trong ánh mắt của cô, đây là điều mà từ trước đến nay chưa từng thấy, bất luận là ba năm trước hay ba năm sau, bất luận là Giản Đồng kiêu ngạo, hay là Giản Đồng tâm thường, cũng chưa từng nhìn thấy!
Nhưng mà hôm nay, anh lại thực sự nhìn thấy nỗi căm hận trong mắt của cô!
Một sự đau đớn, truyền đi khắp cơ thể, hơi thở của anh càng thêm nặng trĩu!
Giản Đồng chỉ có thể yêu anh, Giản Đồng sao,
lại có thể hận anh?
Đột nhiên, cản chặt răng, bỏ qua sự đau đớn ở trong lòng,
Ánh mắt trầm tĩnh của anh, đặt trên người của cô,
Giản Đồng bỗng nhiên cười nhạt: “Chủ tịch Trầm, Hạ Vi Minh của anh không hề vô tội!”
“Ha… chuyện đến ngày hôm nay, cô vẫn muốn biện minh sao?”
Trong đôi mắt của Giản Đồng vừa mới lóe lên một tỉa hi vọng, rồi lại dịu xuống… Quả nhiên là như vậy, anh không tin cô, tận sâu trong lòng cũng không tin cô,
Khi sự giải thích ở trong mắt của anh ấy, trở thành khuyết điểm… Giản Đồng nói với bản thân: Không cần giải thích,
Cô lại tự nói với bản thân: Đừng có làm chuyện dại đột, để khiến anh ấy tin nữa,
Nhưng cô vẫn không đủ thoải mái, cô sắp bị bản thân giày vò đến phát điên rồi, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng cạnh giường, giống như báo thù chế nhạo nói: “Hạ Vi Minh, chết chưa hết tội, cô ta đáng bị như vậy: Một cánh tay bỗng nhiên giơ lên cao, vung về phía khuôn mặt của Giản Đồng, sắc mặt Giản Đồng trắng bệch, theo phản xạ nhắm chặt mắt lại,
Sự đau đớn như trong dự đoán, không hề giáng xuống người của cô, “Bịch” một tiếng, âm thanh đấm lên trên tường, nổ ra bên tai của cô,
“Giản Đồng, cô trở thành như vậy, tầm thường cũng được, thê thảm thì cũng kệ đi, tôi còn tưởng cô vẫn là Giản Đồng. Người chết cũng đã chết rồi, cô vẫn còn muốn sỉ nhục, diện mạp như vậy, thật khiến người ta thấy kinh tởm!”
Một tiếng động to, trong mắt của Trầm Tu Cẩn lóe lên sự thất vọng vô cùng, đóng sập cửa lại đi ra ngoài!
Trong phòng bệnh, người phụ nữ trên giường giống như một bức tượng, khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ,
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua… năm phút trôi qua… mười phút trôi qual Cuối cùng!
“AI! A ~IH… AI” Hạ Ví Minh là người đã chết, vậy cô thì sao! Cô thì sao!! Cô thì sao!!! Giản Đồng không chịu đựng được nữa, kiềm nén hét lên!
Trâm Tu Cẩn! Mắt của anh mù rồi sao!!!
Tôi thì sao?
Tôi đáng bị thế sao? Tôi chết cũng không hết tội sao?
Diện mạo của tôi, khiến người khác kinh tởm?
Tôi sỉ nhục một người đã chết?… Người chết đó vốn không hề vô tội!
“Hức ~!! Hức hức ~!!!” Trong cổ họng của cô, phát ra tiếng kêu giống như quái vật, đau khổ nhằm mắt lại… Trầm Tu Cẩn, điều hối hận nhất ở cuộc đời này chính là đã gặp anh!