Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Màn sương mù dày đặc dần tan đi, đám sương giống như lớp vải đang luân động, phiêu đãng trong hoa viên.
Lâm Khiếu Ba nhìn bóng dáng màu đỏ mang mặt nạ của Queen Cơ trong hình, đang giơ súng với Kiều Tử San, người trong sân bắt đầu hét chói tai. Đến thời khắc mấu chốt nhất, màn hình đột nhiên tối sầm, không thấy gì nữa.
Trên đài, Ma thần K nói nhỏ vài câu với người chủ trì, người chủ trì nhanh chóng tuyên bố màn biểu diễn hôm nay kết thúc, người xem chưa đã thèm, Ma thần K cũng nhanh chóng ra sau hậu trường.
Lâm Khiếu Ba im lặng đứng dậy, nhân lúc cảnh sát sơ tán người xem đang hỗn loạn, nhanh chóng rời khỏi vườn hoa, chặn một lối đi khác.
Lúc Ma thần K xuất hiện, anh đột nhiên nhảy ra, không nói hai lời, còng cổ tay hắn ta lại.
“Anh là ai? Muốn làm gì?” Ma thần K không cảm thấy quen thuộc với người này.
“Cảnh sát Trung Quốc. Sử Kỳ, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến hoạt động buôn bán trẻ em, chúng tôi đã dẫn độ [] với cảnh sát Anh quốc, đưa anh về Trung Quốc tiếp nhận điều tra.”
[] Dẫn độ: một hành vi trong đó một quyền lực pháp lý (quyền tài phán) đưa ra yêu cầu một người bị buộc tội hoặc bị kết án phạm tội ở một khu vực tài phán khác, cho cơ quan thực thi pháp luật của họ thực hiện.
“Mấy người không đi bắt Queen Cơ, bắt tôi làm gì? Cô ta mới là người đứng đầu Thợ Săn Bóng Đêm!” Ma thần K không đợi Lâm Khiếu Ba trả lời, đột nhiên quét chân qua, hướng về eo anh.
Lâm Khiếu Ba tránh đi, Ma thần K đoạt lấy một nửa còng tay trong tay anh, không biết móc từ đâu ra một khẩu súng, chĩa vào đầu Lâm Khiếu Ba, “Đưa chìa khóa đây!”
Lâm Khiếu Ba nhìn thấy tay cầm súng của hắn ta đang run rẩy, anh giơ tay, đập về phía tay cầm súng của hắn ta.
“A!” Ma thần K phát ra tiếng gào như sói tru. Đây không phải là tay thật, căn bản không thể chịu nổi lực đánh lớn như thế, có thể cầm súng đã là rất cố gắng.
Cuối cùng, Lâm Khiếu Ba tóm được hắn ta dễ như trở bàn tay, đẩy hắn ta ra ngoài. Vào trong vườn hoa, Dương Trí nhìn thấy họ thì vui mừng khôn xiết, lập tức chạy tới, mang theo hai đồng nghiệp trong tổ Chuyên án tiếp nhận Ma thần K từ tay Lâm Khiếu Ba.
Ma thần K đi vài bước, quay đầu nhìn Lâm Khiếu Ba.
Lâm Khiếu Ba cả kinh, người này hoàn toàn không giống kẻ tình nghi đã rơi vào tay cảnh sát, trên mặt rõ ràng là sự trào phúng, càng giống sự im lặng tuyên bố, bắt được hắn ta thì sao, cuối cùng cũng phải thả hắn ta thôi, tất cả không liên quan đến hắn ta!
Lâm Khiếu Ba nắm chặt nắm tay, chỉ hận không thể trực tiếp xông lên đánh hắn ta một trận, cuối cùng vẫn kiềm chế, “Dương Trí, lập tức trở về thẩm vấn Ma thần K, nhất định phải nghĩ cách để hắn nói ra tung tích của bà Lục và những đứa trẻ bị mất tích.”
“Đội phó Lâm, anh muốn đi cứu hai người bác sĩ Ninh sao? Nhưng lúc phân công, giáo sư Lục nói chúng ta chỉ cần bắt Ma thần K là được. David sẽ dẫn người đi cứu họ. Bây giờ họ đã tìm được bà Lục và những đứa trẻ mất tích, hay là đang trên đường tìm kiếm, chúng ta không thể biết được, nếu cứ đi tìm lung tung thì quá nguy hiểm, chắc chắn Donald sẽ sử dụng quân đội riêng của ông ta…”
“Cho nên tôi càng phải đi!” Lâm Khiếu Ba chém như đinh chặt sắt, dặn dò Dương Trí vài câu rồi nhanh chóng biến mất trong làn sương.
...
Giờ phút này, trong huyệt đạo.
Ninh Trừng và Lục Mang dẫn Kiều Tử San và cả trăm đứa trẻ tìm kiếm cửa ra. Từ lúc tách ra với Ma thần K, đi về hai phía, hai người họ đi dọc theo huyệt đạo ngầm, cuối cùng thật sự tìm được một lâu đài cổ xưa.
Lục Mang liếc mắt một cái đã nhận ra lâu đài này chính là bệnh viện tâm thần Anh quốc vào thời Victoria.
Lâu đài ở chân núi, sau đó xảy ra sạt lở, cả bệnh viện tâm thần bị chôn vùi dưới nền đất. Đã hơn một trăm năm tôi qua, Ma thần K lại tìm được, còn sắp đặt cơ quan, cải tạo thành ngục giam ngầm!
Suốt thời gian qua, Kiều Tử San và một bộ phận trẻ em mất tích bị giấu ở đây. Chỗ này có vị trí kín đáo, gần như là không có khả năng tìm được, thảo nào cảnh sát lục soát toàn bộ London vẫn không tìm thấy họ.
Điều không thể tưởng tượng nhất là, lúc họ tìm được chỗ này, Queen Cơ thật sự xuất hiện!
Sau khi Queen Cơ xuất hiện, muốn bắn Kiều Tử San, Lục Mang kịp thời đẩy Kiều Tử San tránh khỏi phát súng này. Hiện trường rơi vào hỗn loạn.
Sự hỗn loạn không kéo dài, lúc họ đứng lên, Queen Cơ đã biến mất.
Ninh Trừng không nghĩ ra, vì sao Queen Cơ này chỉ xuất hiện một lát, như muốn hoàn thành một phần nào đó trong kế hoạch.
Cô muốn hỏi Lục Mang, Kiều Tử San vừa khóc vừa nói, “Mang Mang, sao giờ các con mới đến? Mẹ rất sợ, ở đây có chuột, luôn cướp bánh mì của mọi người, quá ghê tởm, mẹ còn tưởng mọi người sẽ chết ở đây.”
“Không đâu, nhất định chúng ta có thể ra ngoài. David sẽ nhanh chóng dùng tia hồng ngoại phát hiện ra chúng ta.” Lục Mang giơ tay xem đồng hồ, thật ra là một cái la bàn.
Ninh Trừng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Đúng rồi, chỗ này chắc là ở giữa biệt thự nhà họ Lục và cô nhi viện Mũ Đỏ, chúng ta không thể quay lại đường cũ, vậy có khả năng Ma thần K sẽ xây dựng tầng hầm ở cô nhi viện không?”
Chỉ là nếu họ đi như thế, David càng khó để dùng tia hồng ngoại thăm dò hơn.
Lục Mang nhìn cô, hai người đối mắt, vẫn rất ăn ý như cũ. Anh cũng nghĩ tới chuyện này.
“Nhưng mà mẹ đâu có nghe viện trưởng nói trong cô nhi viện có tầng hầm. Mẹ và mấy đứa trẻ chưa gì đã trực tiếp rơi xuống.” Kiều Tử San lẩm bẩm.
“Ông ta nói không có thì là không có? Không thể ngồi chờ chết được…” Lục Mang vừa dứt lời, phía sau họ vang lên tiếng một cậu bé ngã xuống đất, chắc là đói đến mức ngất đi, thể lực không duy trì nổi.
Loại chuyện này, trên đường đi đã xảy ra rất nhiều lần.
Ninh Trừng nghĩ đến những đứa trẻ đáng thương như thế, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng giờ họ không có năng lực bế tất cả mọi người ra ngoài, chỉ có thể dứt khoát đặt chúng sang một bên, sau khi ra ngoài thì kêu cảnh sát đến xử lý.
Ninh Trừng lo lắng quá nhiều người sẽ đi lạc, “Hai người dò đường phía trước, em đi phía sau, không thể để mấy đứa trẻ bị lạc được.” Cô quay người lại, Lục Mang lập tức túm cổ tay cô, nhìn vào mắt cô, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra, dặn cô cẩn thận.
Cô gật đầu, chen qua đám người, đi tới phía sau đội ngũ thật dài.
Từ đó, Lục Mang đỡ Kiều Tử San đi phía trước đội ngũ, Ninh Trừng dắt tay hai đứa trẻ đi sau cùng, kêu những đứa trẻ nắm áo người trước mình. Toàn bộ đội ngũ giống như dây xích, từ từ di chuyển về phía trước.
Đội ngũ lúc đi lúc đứng, không biết qua bao lâu, chiều rộng của huyệt đạo chật hẹp dần thay đổi, cuối cùng, họ thật sự tới một tầng hầm.
Ninh Trừng cẩn thận xem xét thổ chất, “Là đất sét và sỏi, bên trên chính là cô nhi viện Mũ Đỏ!”
“Đúng vậy, chúc mừng bọn mày đã rơi vào một cái bẫy khác! Tao chờ bọn mày mãi, rốt cuộc cũng chờ được.” Cửa tầng hầm đột nhiên bị đẩy ra, Donald mặc đồng phục màu đỏ, bên hông còn giắt súng, ngẩng đầu đi vào.
Phía sau ông ta là binh lính mặc đồng phục màu đỏ liên tục tiến vào, tạo thành một vòng tròn, vây quanh họ.
Trong tầng hầm đột nhiên trở nên ầm ĩ, tiếng khóc, tiếng thét chói tai giống như thủy triều dâng lên.
Ninh Trừng lập tức trấn an những đứa trẻ đang hoảng sợ.
Lục Mang đỡ Kiều Tử San, an ủi bà hai câu, đẩy bà ấy cho Ninh Trừng rồi đến trước mặt Donald, nhìn thẳng vào ông ta.
Với loại người lâm trận phản chiến như Donald, dường như anh không kinh ngạc, khóe môi anh nhếch lên, phun ra hai chữ đơn giản, “Ngu xuẩn.”
“Tao ngu xuẩn?” Donald bị sự kiêu căng của anh chọc giận, lập tức lấy súng chĩa vào anh, “Có tin tao bắn chết mày không? Người ngu xuẩn phải là chúng mày! Mánh khóe của Ma thần K đơn giản như thế mà mày cũng mắc câu, đây mà là thiên tài gì chứ, “thiên tài ngu xuẩn” mới đúng!”
“Donald, có phải ông cho rằng bây giờ ông giết chúng tôi, ném lại một chiếc áo khoác màu đỏ, một đôi giày đỏ, cảnh sát sẽ cho rằng người giết chúng tôi là Queen Cơ? Đây là chủ ý ngu ngốc mà tên lừa đảo kia chỉ cho ông hả?” Lục Mang tiến lên trước một bước, “Ông nên dùng đầu ngón chân của ông nghĩ lại, ông giết chúng tôi, ông chính là Queen Cơ!”
Donald vung tay, “Ai nói? Tao không phải Queen Cơ gì cả!” Súng của ông ta trực tiếp để ở huyệt Thái Dương Lục Mang, “Nói thêm một câu vô nghĩa nữa, tao sẽ lập tức giết mày!”
Kiều Tử San phát ra một tiếng thét chói tai, thân thể lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Ninh Trừng đỡ lấy bà, căm tức nhìn Donald, “Ông không thể giết anh ấy, anh ấy nói không sai, ai cũng có thể là Queen Cơ, bây giờ ai giết chúng tôi, người đó chính là Queen Cơ. Đây là ý đồ của Ma thần K.”
Donald ngơ ngẩn, đôi mắt vẩn đục, tầm mắt mơ hồ như bị sương mù che phủ, trong miệng không ngừng lặp lại, “Không thể nào, không thể nào…”
“Thứ nhất, tôi đã nói rồi, sẽ không ai biết bí mật của ông, tiền đề là ông không đối nghịch với cảnh sát. Điều ông nên làm bây giờ là đứng ở phía đối lập với Ma thần K, bây giờ hắn ta đã rơi vào tay cảnh sát; thứ hai, nơi này có nhiều người như thế, nếu ông giết người diệt khẩu toàn bộ, cho dù ông không bị cảnh sát ngộ nhận là Queen Cơ, ông cũng đã trở thành hung thủ giết người.”
Lục Mang không đợi Donald cắt ngang, tốc độ nói đột nhiên nhanh hơn, “Nếu ông hoài nghi lời tôi nói, tôi có cách để cho ông biết ai mới là Queen Cơ thực sự, để mọi người ra ngoài, tôi sẽ nói cho ông.”
“Không được!” Ninh Trừng lập tức phản đối.
Donald thì lại đồng ý, kêu người đưa tất cả lũ trẻ, Kiều Tử San và Ninh Trừng ra ngoài. Kiều Tử San sống chết không chịu đi, nhất định phải ở cùng Lục Mang.
Suy nghĩ của Ninh Trừng cũng giống Kiều Tử San, nhưng thấy xung quanh nhiều đứa trẻ như thế, cô đắn đo nhìn Lục Mang.
Anh cũng nhìn cô.
Hai người cách nhau khoảng bốn năm mét, nhưng cô có thể cảm giác rõ ràng những gì ánh mắt anh muốn biểu đạt. Lập trường của Donald không kiên định, có khả năng thay đổi chú ý bất cứ lúc nào, lỡ mà ông ta thật sự mất khống chế, giết hết mọi người…
Cô không dám nghĩ tiếp, chạy nhanh đến trước mặt Lục Mang, “Anh nói muốn mang em đi xem cầu vồng bảy màu, không được nuốt lời!” Nước mắt cô trào ra khỏi hốc mắt, không ngừng chảy xuống.
“Không đâu! Đi mau đi!” Lục Mang trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía cô.
Ninh Trừng lau sạch nước mắt, kéo tay Kiều Tử San, “Cô Stefanie, đi với cháu được không? Cô không đi, anh ấy sẽ đau lòng.”
Kiều Tử San lắc đầu, “Không, không, cô chỉ còn Mang Mang thôi, cô không đi…” Bà khóc như một đứa trẻ.
Ninh Trừng cố gắng cầm tay bà, muốn kéo bà đi, Kiều Tử San lại trực tiếp ôm eo Lục Mang, “Tôi không đi, mấy người muốn tôi đi, còn không bằng đừng tới tìm tôi.”
Ninh Trừng vừa tức vừa đau lòng.
Donald lại đột nhiên mở miệng, “Yên tâm đi, Stefanie là bạn của tao, tao sẽ không làm gì bà ấy. Nếu Lục Mang không chơi tao, tao sẽ suy xét để lại mạng cho họ, nhưng mà…” Cắt lưỡi, móc mắt, khiến họ không thể nói bậy, vậy đã là nhân từ lắm rồi.
Cuối cùng Ninh Trừng không thể mang Kiều Tử San đi, chỉ mang những đứa trẻ bị hoảng sợ rời khỏi tầng hầm.