Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Bầu trời u ám, mưa rơi tí tách.
Nơi núi xa, hơi nước bao phủ khiến cảnh vật xám xịt, nhìn vào làm người ta cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.
Ninh Trừng đứng ngoài ban công, trên người bọc một cái chăn mỏng, một tay nắm chặt chăn trước ngực, một tay cầm điện thoại. Thi thoảng lại quay đầu nhìn trong phòng, xác nhận Hàn Y Lâm còn đang ngủ trên giường mới tiếp tục nghe điện thoại.
"Tống Thanh Bắc vẫn chưa chịu nhận tội sao?" Giọng cô hơi khàn.
Cả tuần nay, cô vẫn luôn ở biệt thự trong núi của Tống Thanh Nam, chăm sóc Hàn Y Lâm, gần như là không được nghỉ ngơi.
Trở về từ đảo Bạch Vân, Hàn Y Lâm chỉ ở bệnh viện một đêm đã yêu cầu quay lại đây. Ngoại trừ ngày Tống Thanh Nam được an táng, cô ấy đến khu nghĩa trang, thời gian còn lại thì luôn ở trạng thái mê man, thi thoảng tỉnh lại liền khóc, khóc mệt rồi ngủ, lặp đi lặp lại. Giờ vừa mới ngủ.
"Anh ta không chống cự được lâu nữa đâu." Trong điện thoại, tuy giọng Lục Mang nghe rất mỏi mệt nhưng vẫn giàu lực xuyên thấu, qua đường dây điện thoại cũng không hề giảm cảm xúc.
Anh nói sơ qua tình hình thẩm vấn Tống Thanh Bắc mấy ngày nay trong điện thoại.
Ban đầu, Tống Thanh Bắc không thừa nhận mình giết Tống Thanh Nam, lại còn cáo buộc Hàn Y Lâm là hung thủ giết hại Tống Thanh Nam, động cơ giết người là Tống Thanh Nam giết mẹ của cô ấy – Vưu Tiểu Liên, cô ấy báo thù.
Còn những tội danh khác, dẫn dụ người tiêu thụ không biết gì, thao túng truyền thông dư luận, cạnh tranh ác tính, công kích siêu thị Chính Hồng, giết hại Vưu Tiểu Liên, giá họa Tống Thanh Nam, uy hiếp Vưu Hiến Bình, gần như mỗi một tội danh, anh ta đều có thể tìm được lý do phản kích.
Tập đoàn Tống Thị giàu có, mời đoàn luật sư khổng lồ thay anh ta biện hộ, đội hình sự, toàn án, viện kiểm sát đều bị họ dắt mũi.
Đây cũng là lần đầu tiên Ninh Trừng trực tiếp cảm nhận được, cái gì gọi là có tiền có thể xui khiến ma quỷ, cái gì gọi là thị phi chẳng phân biệt, đen trắng điên đảo. Những cụm từ này, hẳn là được tạo ra cho một kẻ giả nhân giả nghĩa, biến thái như Tống Thanh Bắc.
Tình thế xoay chuyển là nhờ video Tống Thanh Bắc làm nhục Hàn Y Lâm do mini camera trong chiếc nhẫn trên tay cô ấy quay lại, toàn bộ quá trình, Tống Thanh Bắc phát rồ đến mức khiến người ta giận sôi.
Có lẽ Tống Thanh Bắc cho rằng, Hàn Y Lâm là loại phụ nữ nhát gan, sợ phiền phức, càng không biết chiếc nhẫn trên tay cô ấy có camera. Chắc chắn anh ta cho rằng, loại chuyện không thể để người khác biết này, nhất định cô ấy sẽ không dám phơi bày trước thiên hạ. Lại không ngờ rằng, Hàn Y Lâm hoàn toàn không thèm để ý đến thanh danh, công khai tất cả.
Ninh Trừng nghe Lục Mang thuật lại rất dài, lập tức nghĩ tới một vấn đề, "Nếu không có nhiều chứng cứ xác thực hơn, có phải cuối cùng Tống Thanh Bắc sẽ chỉ chịu một tội danh là hiếp dâm? Vậy không phải là quá hời cho anh ta rồi sao?!"
"Nhất định sẽ có chứng cứ xác thực, anh ta cần phải chết. Việc thuyết phục Vưu Hiến Bình ra mặt làm nhân chứng còn cần thời gian." Lúc này Lục Mang đang ngồi bên ngoài phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát, vừa gọi điện thoại vừa nhìn trong phòng thẩm vấn, Lâm Khiếu Ba đang tiếp tục thẩm vấn Tống Thanh Bắc.
Phía sau Tống Thanh Bắc có bốn người đang ngồi, đều là luật sư lớn nổi tiếng trong nước.
Giọng Lục Mang vẫn chắc chắn như cũ, nhưng Ninh Trừng còn cảm nhận được sự mỏi mệt của anh rõ ràng hơn, một tuần nay, họ phải làm việc liên tục, đấu trí với Tống Thanh Bắc.
Ngón tay thon dài của Lục Mang bóp ấn đường, "Tình trạng Hàn Y Lâm hiện tại thế nào? Cô ấy có nhắc đến chuyện giữa Tống Thanh Bắc và Tống Thanh Nam không? Ngày đó Tống Thanh Bắc đến biệt thự trong núi, anh hoài nghi là không phải cố ý bắt cóc Hàn Y Lâm, chắc chắn là còn mục đích khác. Mấy người kia đang canh giữ ở xung quanh biệt thự phải không?"
Ninh Trừng thấy khu rừng xung quanh biệt thự lay động, gật đầu, "Những người đó vẫn luôn ở đây, nhưng không dám tới gần, đội phó Lâm đã sắp xếp nhóm Dương Trí trang bị võ trang hạng nặng, bảo vệ biệt thự. Tống Thanh Bắc làm rõ ràng như thế, có phải trong biệt thự này thật sự có bí mật gì không..."
"Mình......biết......bí mật ở đâu." Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói yếu ớt của Hàn Y Lâm, nói chuyện cũng đứt quãng.
Ninh Trừng nhanh chóng quay đầu lại, Hàn Y Lâm chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, cơ thể mỏng như tờ giấy, gương mặt hóp lại, tái nhợt như không còn chút máu, chỉ có ánh mắt kia, thẳng tắp như muốn xuyên qua hơi nước ẩm ướt tràn ngập trong không khí.
Ninh Trừng vội vàng cúp điện thoại, choàng tấm chăn trên người cho Hàn Y Lâm, đẩy cô ấy vào nhà, "Sao cậu lại ra đây? Mau vào đi."
Cô đẩy Hàn Y Lâm vào phòng, đến trước giường, để cô ấy nằm xuống một lần nữa, "Mình nấu cháo trắng, giờ chắc là được rồi, nếu cậu không ngủ được thì ăn chút cháo trước được không?"
Ninh Trừng xoay người muốn đi, tay lại bị Hàn Y Lâm nắm chặt, "Ninh Trừng, mình sai rồi, mình không nghe lời cậu nói. Vì sao cậu không ngăn cản mình? Nếu mình không tới gần anh ấy, có phải anh ấy sẽ không chết không?"
Giọng Hàn Y Lâm run rẩy, nước mắt lại chảy không ngừng, làm ướt đẫm gương mặt tái nhợt.
Ninh Trừng không biết nên an ủi cô ấy thế nào, dù cô có nói gì, trước cái chết tàn khốc, dường như nói gì cũng vô ích.
Cô vẫn luôn sợ Hàn Y Lâm vì ở bên Tống Thanh Nam mà chết, lúc ấy đã nhìn thấy vậy, nhưng cuối cùng, người chết lại là Tống Thanh Nam.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, có phải những cái chết cô nhìn thấy trước, cuối cùng đều sẽ xảy ra, có thể chiến thắng cái chết, chỉ có phấn đấu yêu hết mình?
Tống Thanh Nam dùng cái chết của mình để cứu Hàn Y Lâm; ở London, Lâm Khiếu Ba liều chết vì chắn súng cho cô, cứu cô và Kiều Tử San; Họa Mi cứu Lưu Tiểu Đồng, mình thì lại chết không toàn thây.
Nhưng, cuối cùng Lưu Tiểu Đồng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hàn Y Lâm thì sao? Lục Mang thì sao? Cái chết ở thác nước, phải xoay chuyển thế nào đây?
Mỗi lần nghĩ đến đây, Ninh Trừng cảm thấy rất phiền muộn. Cô lập tức xua đuổi những suy nghĩ rối ren này, rút hai tờ khăn giấy, ngồi xuống mép giường, lau nước mắt trên mặt cô ấy.
"Y Lâm, giờ chúng ta không thể nghĩ vậy được. Chắc chắn là anh ấy cũng không hy vọng cậu suy nghĩ miên man, nghĩ về những chuyện vĩnh viễn sẽ không xảy ra, rồi lại sống trong đau khổ. Mình tin, tất cả những gì anh ấy làm, nhất định là cam tâm tình nguyện, thậm chí là cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì có cậu, anh ấy mới cảm nhận được tình yêu chân chính."
Hàn Y Lâm giữ chặt tay cô, cầm khăn giấy, tự mình lau sạch nước mắt, "Đó là vì anh ấy không biết mình định giết anh ấy. Ninh Trừng, mình thà rằng lúc ấy người chết là mình. Nếu không chết, mình nhất định phải tự mình đưa tên ác ma Tống Thanh Bắc kia vào ngục giam, sửa tập đoàn Tống Thị thành họ Hàn!"
Ninh Trừng hoảng sợ, vì sao lại là họ Hàn?
Hàn Y Lâm lau sạch nước mắt, cố gắng ngồi dậy, Ninh Trừng muốn ngăn cản, cô ấy lại khăng khăng ngồi dậy, Ninh Trừng chỉ có thể lấy gối lót sau lưng cho cô ấy.
"Cậu đừng hiểu lầm, không phải họ Hàn như mình, lúc ấy mình chỉ tùy tiện sửa mà thôi, người có trái tim lạnh lẽo, họ Hàn rất hợp." Hàn Y Lâm nắm chăn, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh ấy từng nói với mình, tòa biệt thự này luôn rất bí ẩn, là do bố của anh ấy - Tống Tranh Vanh đưa cho mẹ anh ấy - Hàn Tư Tình. Lúc mẹ anh qua đời đã dặn dò mấy trăm lần, nhất định không được để ai biết chỗ này. Chắc chắn là Tống Thanh Bắc theo dõi mình mới đến được đây."
Hàn Y Lâm giải thích kỹ càng một ít tin tức rất ít người biết của tập đoàn Tống Thị.
Thì ra ban đầu tập đoàn Tống Thị không phải họ Tống, mà là họ Hàn. Nhà họ Hàn không có con trai, chỉ có hai đứa con gái, Hàn Miểu Vân và Hàn Tư Tình, Tống Tranh Vanh là con rể tự đưa tới cửa nhà họ Hàn, ban đầu cưới Hàn Miểu Vân – con gái trưởng của nhà họ Hàn.
Trong mắt người ngoài, vợ chồng Tống Tranh Vanh và Hàn Miểu Vân tình cảm ân ái, nhưng thực chất tính tình Hàn Miểu Vân nóng nảy, vui buồn bất thường.
Sự thật chứng minh, Tống Tranh Vanh cưới Hàn Miểu Vân chỉ vì sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Hàn, cuối cùng cũng như ý nguyện, biến tập đoàn Hàn thị thành tập đoàn Tống Thị như bây giờ.
Trái với Hàn Miểu Vân, mẹ của Tống Thanh Nam - Hàn Tư tình, tính cách dịu dàng, là tiểu thư không hiểu sự đời, khi còn trẻ từng rất nổi tiếng trong giới giải trí, cuối cùng lại bị tung scandal chưa kết hôn đã có con, hình tượng xuống dốc không phanh, nhanh chóng rút khỏi giới giải trí.
Vì che đậy, dưới sự sắp xếp của ông Hàn, Tống Thanh Nam vừa sinh ra đã thành con trai trên danh nghĩa của Tống Tranh Vanh và Hàn Miểu Vân. Mà bây giờ xem ra, trong mắt người ngoài, Tống Thanh Bắc là con trai lớn của Tống Tranh Vanh và Hàn Miểu Vân, trên thực tế lại là con của Tống Tranh Vanh và Vưu Tiểu Liên.
Thảo nào quan hệ giữa Tống Thanh Bắc và Tống Thanh Nam vẫn luôn ác liệt, giữa họ căn bản không có quan hệ huyết thống.
Sau khi Tống Tranh Vanh và Hàn Miểu Vân chết, hai mẹ con Hàn Tư Tình và Tống Thanh Nam vẫn luôn muốn sửa tập đoàn Tống Thị thành họ Hàn lần nữa, nhưng lại không thể đấu lại Tống Thanh Bắc tâm tư ngoan độc, thủ đoạn xảo trá, cuối cùng, cả hai đều mất mạng.
"Lúc anh ấy nói với mình chuyện này, mình cứ nghĩ là anh ấy đang bịa chuyện gạt mình, trước nay chưa từng để trong lòng..." Hàn Y Lâm nói đến đây, lại khóc không thành tiếng.
Hàn Y Lâm, nhìn chúng ta có giống hai con nòng nọc nhỏ không? Nòng nọc sẽ biến thành ếch xanh, tôi chính là hoàng tử ếch.
Trong đầu cô đột nhiên vang lên giọng Tống Thanh Nam, giọng điệu cà lơ phất phơ và và nụ cười của anh như đang ở ngay trước mắt cô.
Cô bỗng nhiên hiểu được, thì ra ngay từ đầu Tống Thanh Nam đã biết quan hệ của cô và Vưu Tiểu Liên. Anh ấy biết, chắc chắn Tống Thanh Bắc cũng biết.
Tống Thanh Bắc là người ngoan độc như thế, nhất định là lo một ngày kia, cô sẽ nói ra chuyện Vưu Tiểu Liên, tìm mọi cách muốn diệt trừ cô. Nhưng cô vẫn bình an không bị làm sao, là vì Tống Thanh Nam cứ lảng vảng bên cạnh cô như âm hồn không tan, bảo vệ cô.
Từ đầu đến cuối, cô lại chỉ nghĩ làm sao để giết chết anh!
"Y Lâm, đừng suy nghĩ nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi!" Ninh Trừng thấy sắc mặt cô ấy càng ngày càng kém, đôi tay nắm chặt chăn, khớp xương trở nên trắng bệch, lo cô ấy lại ngất xỉu.
Hàn Y Lâm liều mạng lắc đầu, "Không, mình không ngủ. Mình muốn đến tập đoàn Tống Thị, nhất định phải tự tay kéo tên Tống Thanh Bắc kia xuống!" Cô ấy đột nhiên nhìn Ninh Trừng, "Anh ấy từng nói với mình, bên trong tập đoàn Tống Thị có một bí mật không thể để ai biết, chỉ cần nắm được nhược điểm này, chắc chắn có thể vặn ngã Tống Thanh Bắc. Chuyện anh ấy chưa làm xong, mình sẽ làm!"
Ninh Trừng kinh hãi, "Cậu điên rồi! Giờ Tống Thanh Bắc đang chờ cậu dê vào miệng cọp, sao cậu có thể tự mình đưa tới cửa? Cơ quan Cảnh sát điều tra đã bắt đầu tra tập đoàn Tống Thị, tìm kiếm chứng cứ phạm tội, đây là chuyện cảnh sát làm, không phải cậu đi chịu chết."
Hàn Y Lâm tỏ thái độ kiên quyết, Ninh Trừng ngăn cản nhưng không thể làm được gì.
Cô ấy làm ra một loạt hành động khiến mọi người líu lưỡi, tuyên bố kết hôn với Tống Thanh Nam, lấy danh nghĩa vợ của Tống Thanh Nam, tiếp quản siêu thị Chính Hồng, tham gia vào hội đồng quản trị tập đoàn Tống Thị.
Chỉ gần ba ngày, mọi chuyện đã biến hóa long trời lở đất.
Ninh Trừng biết được tin tức này từ báo chí.
Ánh nắng tháng ba, xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào trong phòng, không khí mùa xuân vẫn còn se lạnh, cửa sổ chưa bao giờ khép kín có gió thổi vào.
Ninh Trừng ngồi trên sô pha, nhìn tờ báo trong tay.
Trong ảnh là Hàn Y Lâm mặc áo cưới, ôm một hình ảnh bàn tay có chiếc nhẫn. Ngón áp út tay trái cô ấy cũng có một chiếc nhẫn y hệt. Dưới sự chứng kiến của mục sư, cô ấy cùng Tống Thanh Nam kết hôn, thay mặt Tống Thanh Nam tham gia hôn lễ, là một chiếc nhẫn.
Chúng ta mất rất nhiều thời gian để gặp nhau hiểu nhau, cuối cùng lại bị chia lìa.
Đây là tiêu đề của bài viết.
Bài viết cũng rất ưu thương, chủ đề biểu đạt là họ không kịp yêu nhau, càng không có cơ hội ở bên nhau, nhưng Hàn Y Lâm vẫn muốn tiếp tục giữ vững tình yêu của họ.
Trên thế giới này, còn chuyện gì ưu thương hơn hai người xa cách hai thế giới, một người kiên quyết giữ vững tình yêu?
Đây là tình yêu của họ.
Ninh Trừng đọc xong, bỗng chốc cảm thấy quanh thân ấm áp.
Thân hình to lớn ấm áp của người đàn ông đột nhiên dán vang lưng cô, trước mắt cô cũng theo đó xuất hiện một cái hộp đỏ.
Lục Mang ôm eo cô từ phía sau, ngón tay thon dài trắng trẻo mở hộp ra, một chiếc nhẫn lộng lẫy xuất hiện, đập vào mắt cô.
Ninh Trừng đưa tay chặn lại, "Đây là cái gì?" Rõ ràng là tốc độ phản ứng của não cô không theo kịp tốc độ của thứ trong hộp.
Lục Mang không nói gì, đặt tay bên má cô, quay đầu cô lại, đối mặt với anh, anh hơi cúi đầu, trong nháy mắt hôn lên cánh môi mềm mại của cô.