Ngày hôm sau Phương Nhật Hạ vẫn như ngày thường cùng Giang Vĩ đi học.
Chuyện giấc mơ và say rượu hôm qua đều bị cô ném qua một bên.
Bây giờ chỉ cần tổng kết nữa là bọn họ có thể nghỉ hè rồi!
Chỉ cần nghĩ tới sắp được đi du lịch cùng Giang Vĩ, Phương Nhật Hạ liền cảm thấy vui như sắp bay lên trời.
Kết thúc kì thi học kì hai, các thầy cô cũng không dạy nữa, mà bước vào giai đoạn sửa đề.
Đối với học sinh mà nói thì quá trình này vô cùng căng thẳng, nhất là mấy môn thi trắc nghiệm, chỉ cần đọc đáp án thôi đã có vô số tiếng than thở vang lên.
Tất nhiên trong vô số tiếng than thở ấy, có Phương Nhật Hạ.
Vậy mà cô lại sai rất nhiều!
Diệp Tiểu Mạn bên cạnh nhìn trạng thái suy sụp của cô, không khỏi tặc lưỡi.
"Tiểu Hạ Hạ nhà mình đừng lo, tớ cảm thấy Giang Vĩ hẳn là thích mấy cô nàng học hơi ngốc ngốc giống như cậu đó!"
Phương Nhật Hạ liếc cô ấy một cái: "Còn Tống Dương Kì lại thích mấy cô nàng học giỏi đấy!"
Diệp Tiểu Mạn xuỳ một tiếng, cả hai người đều có số phận giống nhau.
Sao bọn họ lại thích phải học bá vậy chứ!
Thời đại bây giờ các thầy cô không phải tốn quá nhiều thời gian để chấm bài như trước nữa.
Bởi vì đã có máy chấm trắc nghiệm, ngoại trừ môn văn ra thì hầu hết các môn cũng gần như đã có điểm.
Môn đầu tiên trả bài sớm nhất là môn Lí.
Lúc cô giáo đưa bài cho lớp trưởng, cả lớp bắt đầu ồn ào cả lên.
Quả nhiên không ngoài dự tính.
Số điểm thấp chiễm chệ nằm trên bài thi: Phương Nhật Hạ điểm.
Môn khởi đầu không tốt khiến tâm trạng Phương Nhật Hạ tuột dốc không phanh.
Diệp Tiểu Mạn còn thảm hơn cô, cô ấy chỉ vừa tròn điểm.
Bài kiểm tra tiếp theo là hoá học, sinh học và toán học, lúc này tinh thần cô mới được vớt vát được chút ít.
Hoá học cô thi không tệ, được điểm, còn toán học thì khỏi phải nói.
Tệ hơn chữ tệ.
Phương Nhật Hạ chửi thầm một câu, vì lí do gì mà cô chỉ có điểm!
Môn sinh cô chỉ vừa tròn điểm.
Lần này cô trực tiếp gục xuống bàn, vẻ mặt không còn thiết sống nữa.
Diệp Tiểu Mạn bên cạnh cũng không khá hơn cô, cô ấy thậm chí còn muốn xé luôn bài thi!
Tiếp theo là mấy môn xã hội, giáo dục công dân, lịch sử và địa lí.
Phương Nhật Hạ thi cũng không tệ, đều được lần lượt là , và điểm.
Gần cuối giờ, môn ngữ văn mà Phương Nhật Hạ mong chờ cuối cùng cũng ráp phách xong.
Chỉ cần được điểm thì chắc chắn tổng điểm của cô cũng sẽ không quá khó coi.
Lúc sửa bài gần như các ý cô đều có đủ.
Nhưng ngữ văn không giống các môn khác, thầy cô thường chấm theo quan điểm khác nhau.
Cũng sẽ có người cho điểm dễ và khó.
Phương Nhật cũng không chắc chắn mình được bao nhiêu.
Lúc lớp trưởng phát bài tới chỗ cô, Phương Nhật Hạ cũng không dám mở mắt xem kết quả.
Diệp Tiểu Mạn nhìn không nổi liền mở ra xem giúp cô.
Cô ấy hét lên một tiếng.
"Hạ Hạ, vậy mà cậu được điểm đó!"
Phương Nhật Hạ không tin mở mắt ra, nhìn bài thi thì vui đến mức ôm chầm lấy Diệp Tiểu Mạn nhảy nhót.
Cô giáo ngữ văn ho nhẹ một tiếng.
Phương Nhật Hạ lúc này mới nhớ ra cô giáo vẫn còn ở trong lớp.
Vội vàng xin lỗi rồi ngồi ngay ngắn xuống.
Cô giáo mỉm cười: "Điểm văn kì này của lớp chúng ta rất cao, chúc mừng các em đã hoàn thành xuất sắc."
Cô giáo lại nhìn Phương Nhật Hạ: "Cả khối chỉ có hai bạn được điểm văn thôi đấy, em cố gắng phát huy nhé."
Cô ấy nói xong thì cầm giỏ sách đi ra ngoài, trong lớp bắt đầu ồn ào lên.
Phương Nhật Hạ rút máy tính trong cặp ra, cộng lại cũng gần điểm.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Đây có lẽ là con số cao nhất mà cô đạt được!.