Kì nghỉ hè thường kéo dài khoảng ba tháng, kể từ khi lễ tổng kết được tổ chức.
Trường của Phương Nhật Hạ có quy định không được làm tiệc quá lớn tại lớp.
Bởi vậy mà cô chủ nhiệm cũng chỉ cho bọn họ mua một ít bánh kẹo về tại lớp để ăn.
Sau khi kết thúc lớp mười một, bọn họ sẽ tiến hành phân ban, có người học ban xã hội lại có người sẽ chọn ban tự nhiên.
Vì vậy mà sau hôm nay, cả lớp rất có khả năng sẽ không còn được học chung một lớp với nhau nữa.
Đối với Phương Nhật Hạ, lớp A không có gì để lại cho cô quá ấn tượng, thế nhưng đây cũng được xem như là một lớp “nước sông không phạm nước giếng”, cũng khá hoà bình.
Trên bảng đen, giáo viên chủ nhiệm đã viết dòng chữ “Lễ Tổng Kết năm học -”.
Các bạn học sinh ngồi ngay ngắn trong lớp, những nụ cười và nét buồn trên khuôn mặt của họ lộ rõ.
Một số bạn học sinh đang nói chuyện với nhau, nhưng họ vẫn giữ sự tập trung khi giáo viên chủ nhiệm bắt đầu nói.
Giáo viên chủ nhiệm lớp cô là một người cô giáo rất tốt, luôn dành sự quan tâm và những lời động viên cho họ.
“Đây là một ngày trọng đại, một ngày để chúc mừng các bạn đã hoàn thành năm học và chuẩn bị cho một kỳ nghỉ tuyệt vời.
”
Tiếp đó là cô nhắc đến những kỉ niệm buồn vui đã từng trải qua trong hai năm nay.
Bầu không khí trong lớp tươi vui và hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng mang trong mình nỗi tiếc nuối và xúc động.
Đến lúc ra về, có rất nhiều bạn học không chịu nổi đã bắt đầu thút thít khóc, cô giáo chủ nhiệm cũng ôm các bạn, căn dặn đủ điều.
…
Ngày mai nhóm của Phương Nhật Hạ và Giang Vĩ sẽ cùng nhau xuất phát đến quê làng của Lâm Hạc Hiên như đã tính từ trước, chỉ khác bây giờ có thêm một người nữa là Ôn Nhu.
Phương Nhật Hạ vô cùng vui vẻ lôi kéo Giang Vĩ đến siêu thị mua một ít đồ vật dụng cá nhân.
Nhưng khi đến siêu thị rồi, cô lại không thể chịu đựng được cám dỗ mà chạy ngay đến gian hàng đồ ăn vặt.
Hai mắt cô sáng long lanh nhìn những gói bim bim ở hàng kệ trên cùng.
Giang Vĩ cười khẽ, không chút nương tình kéo cô ra khỏi đống đồ ăn vặt, đi đến gian hàng có đầy đủ vật dụng cá nhân tiện ích.
Phương Nhật Hạ bĩu môi không tình nguyện: “A Vĩ cậu xấu lắm!”
Giang Vĩ cười không nói gì…
Đến khi ra quầy tính tiền, Giang Vĩ lại đột nhiên rời đi nói muốn lấy thêm một ít đồ, khi trở lại đã thấy trên tay anh cầm rất nhiều đồ ăn vặt, cái gì cũng có, rất đa dạng!
Phương Nhật Hạ mừng rỡ, đôi mắt cô to tròn và trong trẻo, khiến Giang Vĩ có một loại ảo giác rằng nó giống như một cái ao sâu hun hút không thấy đáy, khiến anh như bị luân hãm sâu vào trong đó.
Giang Vĩ không được tự nhiên ho khan, ngay cả vành tai cũng hơi đỏ lên.
“Vừa nãy chỉ đùa cậu thôi.
”
Phương Nhật Hạ chạy tới giúp anh cầm một nửa bỏ lên quầy tính tiền, cười đến vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn A Vĩ, tớ biết cậu là tốt nhất mà!”
…
Khi hai người trên trở về nhà, tình cờ bắt gặp Ôn Nhu và Lâm Hạc Hiên đang uống trà sữa ở quán đối diện.
Phương Nhật Hạ trợn tròn mắt, quay đầu nói với anh: “Cậu có cảm thấy hai người họ đang có gian tình với nhau không thế?”
Giang Vĩ nhìn cô, thành thật nói: “Hình như là không đâu, lúc sáng Lâm Hạc Hiên thua cá cược với Ôn Nhu nên mới phải mời trà sữa.
”
Phương Nhật Hạ vẫn bán tín bán nghi mà gật đầu.
Cô lại ngước nhìn anh, thật ra cô rất muốn hỏi:
Có phải bọn mình nhìn cũng rất giống như có gian tình với nhau không?
Nhưng nhìn lại với cái đầu gỗ không có cảm xúc này, chắc có lẽ còn không biết yêu là gì, cô thở dài lại phải đợi thêm một thời gian nữa rồi!
Cũng đáng đời cô thôi, ai bảo lúc trước đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện làm chi, bỏ lỡ một người con trai tốt như thế này!
Phải chịu trừng phạt là điều hiển nhiên!
…
Tác giả có lời muốn nói: Bạn học Hạ, nếu như bạn tỏ tình với Giang học bá, chắc bây giờ cậu ấy sẽ không ở đây đâu mà là đang thăng thiên ở trên trời ấy.
Giang học bá có lẽ còn biết yêu trước cả bạn đấy!.