Chỉ dựa vào một vài tin đồn bên ngoài của năm xưa liền khẳng định bản tính của một con người thì hơi vội vàng.
Nhưng năng lực cao thấp của người quản lý trực tiếp gây ảnh hưởng đến tiền đồ của nghệ sĩ, ngay lúc chưa thể đưa Nhan Ôn vào Đại Hoa, đón nhận sự bảo vệ của mình thì anh cần phải đắn đo suy tính mỗi một người đến cạnh Nhan Ôn.
Tiêu Cảnh Hàng này khiến Giang Tùy An có chút để bụng.
Anh ôm lấy Nhan Ôn, nhẹ nhàng tựa cằm vào hõm cổ của cô, hít mùi hương trên cơ thể cô rồi mới chậm rãi nói: “Anh không muốn con đường của em gặp bất cứ trắc trở nào nữa, như vậy sẽ chứng tỏ anh quá vô dụng." “Anh yên tâm, em là của anh rồi, hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh, em sẽ vì anh mà bảo vệ tốt bản thân mình, em hứa đấy."
Anh xoay người Nhan Ôn lại, hôn lên đội môi cô, dùng nụ hôn để chặn hết mọi lời thề ngọt ngào của cô.
Dù bất cứ lúc nào đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ dùng hành động thực tế để thể hiện tình yêu và sự chân thành với đối phương.
Chỉ cần bọn họ luôn ở cạnh nhau, chẳng có sóng gió nào không thể khắc phục, chỉ cần nắm chặt bàn tay của đối phương, dù cho ngày tận thế cũng có thể bình tĩnh đối mặt.
Còn Tiêu Cảnh Hàng trở về nhà rồi thì luôn ngắm nhìn mấy tấm ảnh cũ kĩ đến mức ngơ ngác, nốc rượu thâu đêm, say quắc cần câu.
Quảng cáo của Nhan Ôn và Snow bị anh bỏ quên sạch sẽ.
Điều này dẫn đến việc nhà quảng cáo bị Nhan Ôn khất hẹn, trực tiếp gọi điện chất vấn Trình Vận, thành ý của Áo Lai thể hiện ở đâu? Phó tổng Peter của bọn họ đang rất tức giận vì vụ việc này.
Trình Vận chỉ có thể xoa dịu tinh thần của đối phương trước, sau nhiều lần giải thích, bọn họ vẫn tuyệt nhiên cúp máy và bảo sẽ dùng pháp luật giải quyết vụ việc này.
Tiếp theo đó, không biết phong thanh truyền ra từ nơi đâu.
Người của Sáng Nghệ tóm lấy tin tức này, còn phát ngôn bảo rằng nếu Nhan Ôn tự cao tự đại, không nhận đại diện của nhãn hàng Snow, vậy Hàn Uyển Nam sẽ dùng danh nghĩa Tiểu Nhan Ôn tranh thủ, và sẽ dùng phương thức trẻ trung hơn hợp thời hơn để quảng cáo, tuyệt đối giúp thương hiệu này tỏa sáng trong lĩnh vực trang sức kim cương.
Cũng có rất nhiều phóng viên theo chiều gió, từng bài chỉ trích tỏ thái độ tự cao, không thèm hợp tác với người mới, nhân phẩm tồi tệ hất lên đầu Nhan Ôn, cả đống tin xấu lưu truyền trên mạng, hoàn toàn che lấp ánh hào quang của Nhan Ôn quay quảng cáo từ thiện lần trước. Lời bình ác ý về cô cũng cuốn vào Weibo của cô như sóng nước.
Người của Sáng Nghệ vì muốn nâng đỡ Hàn Uyển Nam mà dùng cả trò đểu cảng này.
Trong đám phóng viên đó chắc chắn có kẻ nhận tiền của Sáng Nghệ, viết giả tin tức để dắt mũi dư luận, nếu không phía nhà quảng cáo chỉ tuyên bố dùng pháp luật giải quyết chứ không có ý định tiết lộ ra bên ngoài.
Hiện tại vụ việc phát triển đến mức khó khống chế, Trình Vận tức giận gọi điện cho Tiêu Cảnh Hàng: “Anh quậy đủ chưa? Nhan Ôn trải qua biết bao đăng cay mới có được cục diện hôm nay, chỉ vì sự lơ là của anh mà tất cả đổ sông đổ biển." "Anh núp bên ngoài năm năm trời, vẫn chưa thể đối mặt với công việc của mình ư? Chẳng lẽ cả đời này anh không giao thiệp với nữ nghệ sĩ sao?" “Tôi có thể chờ anh tỉnh táo trở lại, nhưng Nhan Ôn vô tội, anh cần phải xử lý vụ việc lần này, nếu không, tôi sẽ không nhận anh là bạn bè nữa."
Nghe giọng điệu của Trình Vận, Tiêu Cảnh Hàng mới bừng tỉnh khỏi cơn say, anh đặt điện thoại xuống, lập tức mở máy tính lên.
Cục diện do anh tạo ra, anh nhất định sẽ thu xếp thật tốt.
Sau khi tường tận đầu đuôi câu chuyện, màn hình của Tiêu Cảnh Hàng dừng lại chỗ tấm ảnh giữa Hàn Uyển Nam và Nhan Ôn, có phóng viên đặt góc nghiêng giống nhau nhất của bọn họ để so sánh, ngôn từ vô cùng ác liệt, ý chỉ Hàn Uyển Nam trẻ tuổi hoạt bát, còn Nhan Ôn đã hết thời rồi.
Tiêu Cảnh Hàng cười khẩy, người có bề ngoài giống nhau trên thế giới này rất nhiều, thông qua kĩ thuật trang điểm và tiểu phẫu có thể càng giống hơn nữa.
Nhưng ánh mắt và khí chất của con người không thể nào bắt chước, hàng giả mãi mãi là hàng giả.bg-ssp-{height:px}
Sau khi anh hút xong hai điếu thuốc trong phòng thì mới hạ quyết tâm gọi điện cho Nhan Ôn. “Nhan Ôn, chào cô, tôi là Tiêu Cảnh
Hàng, chuyện hôm qua.." "Tôi biết anh không muốn nhận công tác làm người quản lý của tôi, anh yên tâm đi, tôi cũng chẳng mong chờ điều đó, phiền anh giải thích rõ với chủ tịch Trình, tôi cũng mong cô ấy có thể kiếm người quản lý khác cho tôi, về đại diện thương hiệu Snow, tôi sẽ tự thương thảo, dùng cách thức của tôi, không cần anh nhúng tay vào.”
Dứt lời, Nhan Ôn không cho Tiêu Cảnh Hàng bất kì cơ hội giải thích nào, cúp máy một cách nhanh chóng dứt khoát.
Thì ra đây là người được Trình Vận xem trọng.
Đích thật rất đặc biệt.
Tiêu Cảnh Hàng ngẫm nghĩ một lát, mở tung cửa sổ, rời khỏi căn hộ, xem ra sau này anh phải bận rộn một thời gian rồi.
Nhan Ôn đích thật rất quan tâm đến việc đại diện thương hiệu Snow, một mặt đây là đại diện thương hiệu đầu tiên do Trình Vận kí cho cô, một mặt khác, nhà họ Nhan làm ngành trang sức, từng nhiều lần hợp tác với Snow, cô không hi vọng vì mối quan hệ của cô mang đến sự ảnh hưởng tệ hại cho gia đình.
Vả lại, chính Hàn Uyển Nam ép người quá đáng, một lần hai lần lợi dụng danh tiếng của Nhan Ôn, cô đều có thể nhịn, nhưng cô nhận thấy rằng, bài báo tạo tin đồn lần này vô cùng nghiêm trọng, bao gồm việc bắt gặp Hàn Uyển Nam khóc lóc trước ống kính, cô thật sự chẳng còn chút nhẫn nại nào cả.
Sáng Nghệ chỉ cung cấp một vài hướng bẻ chiều dư luận, vài ngày sau sẽ bị tin tức mới đẩy trôi, nhưng sự tồn tại của Hàn Uyển Nam chính là một mồi dẫn.
Chỉ cần cô ta còn ở trong giới giải trí, thì vĩnh viễn sẽ xào nấu đề tài này, Nhan Ôn không muốn sự nghiệp về sau của mình mãi gắn với chủ đề ngứa mắt như vậy.
Phòng làm việc của chủ tịch Đại Hoa đã chỉnh đốn tài liệu vụ việc này ngay giây phút đầu tiên.
Sau khi Tần Vũ mang vào phòng làm việc của Giang Tùy An, liền đứng sang bên cạnh sẵn sàng chờ lệnh.
Việc liên quan đến Nhan Ôn, Giang Tùy An đều rất chú tâm. “Đã gấp gáp đến vậy ư?" Giang Tùy An nhìn mấy nhà báo được Sáng Nghệ mua chuộc, còn đống tiêu đề của bài báo, khẽ nhíu mày: “Phong sát toàn bộ."
Một câu nói của anh khiến doanh thu nửa năm sau của các công ty truyền thông này tụt dốc không phanh, cổ phiếu cũng sẽ rớt xuống dưới đáy, có lẽ sang năm sẽ biến khỏi giới giải trí một cách triệt để.
Đây chính là hậu quả động chạm đến bà xã của anh. "Còn Sáng Nghệ..." Tần Vũ hỏi nhỏ. "Sáng Nghệ chỉ là một vật dẫn, kẻ mấu chốt là bản thân Hàn Uyển Nam." Giang Tùy An chậm rãi nói, đôi mắt thâm sâu lóe lên vài tia lạnh lùng.
Điều này thì cách nghĩ của anh và Nhan
Ôn giống nhau bất ngờ.
Dù Đại Hoa ra mặt gây hấn với Sáng Nghệ, cũng chẳng có tác dụng thực tế nào. “Tôi cần toàn bộ tài liệu thân thế của Hàn Uyển Nam, nghệ sĩ mới có bản lĩnh như vậy, không thể nào chẳng để lại vết tích gì, nhất định Sáng Nghệ muốn che giấu một vài thứ, mà không che giấu được." “Vâng, thưa chủ tịch.” "Tôi không muốn nhìn thấy các tin tức liên quan đến vụ việc này." Giang Tùy An lạnh lùng buông lời. "Tôi lập tức xử lý ngay.”
Tân Vũ nói xong, liền rời khỏi phòng làm việc của Giang Tùy An, anh ta không dám ở lại lâu trong phòng làm việc, biểu cảm của Giang Tùy An quả thật phát khiếp, anh cảm thấy mình sắp tắt thở.
Hàn Uyển Nam muốn nổi tiếng, chẳng sao cả.
Nhưng cô ta không nên dựa hơi danh tiếng của Nhan Ôn để ra mắt, và không ngừng tiêu hao độ nổi tiếng của Nhan Ôn, chỉ riêng tâm cơ này, Giang Tùy An tuyệt đối không để cô ta tiếp tục ở lại trong giới giải trí.