Đêm khuya mưa gió bão bùng, sau khi Ngụy Lãng nhận được cuộc gọi của Chương Nhĩ Hòe, vội vàng chạy đến khách sạn đã hẹn.
Bọn họ thường xuyên gặp mặt ở đó.
Thế nhưng lần này, anh ta lại không sẵn lòng cho lắm. “Đừng uống nữa!" Ngụy Lãng giật ly rượu, bất lực thở dài một hơi, nốc một ngụm uống sạch rượu trong chiếc ly. "Tại sao không uống? Sự nghiệp của tôi, cuộc đời của tôi, sắp sửa bị phá hủy rồi, tôi... Tôi ngoại trừ uống rượu, thì còn làm được gì kia chứ?” Chương Nhĩ Hòe vừa lên cơn say xin, vừa tóm lấy cà vạt của Ngụy Lãng, ánh mắt cô ta trở nên mơ màng, không ngừng áp sát Ngụy Lãng.
Giọng điệu của cô ta cà lơ phất phơ: “Chẳng lẽ anh không hề hoài niệm ngày tháng trước kia sao? Hiện giờ Tiêu Cảnh Hàng trở về, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đều đến hồi kết thúc rồi!” "Cô tỉnh táo chút đi!" Ngụy Lãng không khách sáo hất tay cô ra. "Ồ, đến bây giờ anh vẫn còn giả vờ thanh cao ư? Ngày mai, chủ tịch Trình chuẩn bị lễ chào đón trọng đại cho Tiêu Cảnh Hàng, anh vẫn chưa hiểu tại sao u? Vị trí tổng giám nghệ sĩ đã bỏ trống năm năm nay, cô ta mãi chờ đợi Tiêu Cảnh Hàng trở về, anh và tôi chẳng qua là con hề không đáng một xu mà thôi!"
Ngụy Lãng lui về sau nửa bước, lấy chiếc túi xách của Chương Nhĩ Hòe từ trên đầu giường: "Cô uống say rồi, tôi tiễn cô về." “Về ư? Tôi không về! Ngụy Lãng, anh cũng nên tỉnh táo đi, chờ đến lúc Tiêu Cảnh Hàng trở thành tổng giám nghệ sĩ, Áo Lai còn vị trí cho chúng ta ư? Người Trình Vận tin tưởng nhất chỉ có anh ta mà thôi." Chương Nhĩ Hòe đổ ngã trên giường, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Tuy cô ấy đã say, nhưng nói rất đúng.
Trải qua bao nhiêu năm, ám ảnh của vụ việc năm xưa vẫn chưa hề tan biến. "Là chúng ta cùng nhau phanh phui mối tình của anh ta và Trác Ngọc, mới gây ra thảm kịch như thế... là chúng ta cùng chia sẻ tài nguyên của anh ta, anh cảm thấy bây giờ anh ta trở về sẽ buông tha cho chúng ta sao?" “Vì vậy, cô gọi tôi đến đây...” "Chúng ta cần ra tay trước!" Chương Nhĩ Hòe cười nói: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, chỉ cần chúng ta hợp tác, cùng đàm phán với chủ tịch Trình, cô ta nhất định sẽ cân nhắc hai phía, nếu cô ta thật sự hạ quyết tâm, phải bảo vệ Tiêu Cảnh Hàng ngồi lên vị trí tổng giám nghệ sĩ, vậy tôi sẽ dẫn nghệ sĩ của tôi rời khỏi." "Cô lên kế hoạch bao lâu rồi?"
Ngụy Lãng dần dần bình tĩnh, lạnh lùng quan sát người phụ nữ trước mắt.
Tiêu Cảnh Hàng đột nhiên trở về, thời gian chưa bao lâu, nhưng tối nay Chương Nhĩ Hòe dám buông những lời như vậy với anh ta, vậy chứng tỏ cô ta sớm có hành động, dù không có Tiêu Cảnh Hàng, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phản bội Trình Vận. “Anh không cần quan tâm đến việc đó, tôi chỉ hỏi anh một câu, hợp tác với tôi, hay ở lại Áo Lai, bị Tiêu Cảnh Hàng từ từ hành hạ đến chết."
Mấy năm nay bọn họ đã tích lũy không ít tài nguyên ở Áo Lai, nếu dẫn toàn bộ nghệ sĩ rời đi một cách đột ngột, thực lực của Áo Lai sẽ giảm mạnh, Trình Vận không thể không cân nhắc, huống chi trong tay Tiêu Cảnh Hàng vẫn chưa có nghệ sĩ.
Vậy tính ra phần thắng của bọn họ rất lớn.
Chương Nhĩ Hòe thấy anh ta không lên tiếng, tiếp tục cười khẩy: “Sáng mai chúng ta phải thực hiện trước buổi lễ chào đón, tìm chủ tịch Trình đàm phán, sao nào?"
Tay của cô ta khoác lên cổ của Ngụy Lãng, phô ra hết sức quyến rũ đàn bà của cô ta. “Ngụy Lãng..."
Kế hoạch của bọn họ trông rất kín kẽ, nhưng ai nói với bọn họ trong tay Tiêu Cảnh Hàng không có nghệ sĩ!
Chương Nhĩ Hòe muốn làm nên sự nghiệp, nhưng lại lựa chọn một con đường không nên cất bước nhất.
Sáng hôm sau, bọn họ cùng đi vào cổng lớn Áo Lai, thẳng tiến vào phòng làm việc của Trình Vân.
Trình Vận thấy bọn họ cùng nhau xuất hiện, cảm thấy có chút kì lạ, cô đặt tài liệu trong tay xuống và nhìn sang bọn họ hỏi: “Có việc gì ư?" "Chủ tịch Trình, tôi đến để xin từ chức." Chương Nhĩ Hòe mỉm cười, đặt thư xin nghỉ việc lên bàn.
Đồng thời, Ngụy Lãng cũng đề xuất: “Tôi cũng vậy."
Sắc mặt của Trình Vận tối sầm, ngập ngừng vài giây sau mới hỏi: “Các người đang làm gì vậy?" "Chủ tịch Trình, chúng tôi biết chị xem trọng Cảnh Hàng, tốn bao công sức mới mời được anh ta trở về, thế nhưng... ngày xưa chúng tôi đã xảy ra những chuyện đó, đến hiện giờ anh ta vẫn đang hiểu lầm chúng tôi, nếu anh ta chính thức gia nhập công ty, ba người chúng tôi đều vô cùng ngượng ngùng, vì vậy chúng tôi tự nguyện rời khỏi."
Trình Vận không dám tin vào mắt mình và nhìn sang bọn họ, ngập ngừng một hồi lâu mới lên tiếng: “Các người, đang uy hiếp tôi ư?" "Không phải uy hiếp, chủ tịch Trình, chúng tôi theo chị bao nhiêu năm nay, chẳng màng gì cả, chỉ hi vọng công ty càng ngày càng đi lên, nhưng nếu Tiêu Cảnh Hàng trở về..." Chương Nhĩ Hòe nói phân nửa thì lộ nụ cười như có như không. "Ngụy Lãng, đây cũng là ý nghĩ của anh sao? Anh cũng khó cộng sự với Cảnh Hàng ư?” Trình Vận rõ ràng có chút thất vọng.bg-ssp-{height:px}
Ánh mắt Ngụy Lãng tối đi vài phần, cũng gật gù theo.
Chương Nhĩ Hòe càng trở nên đắc ý: "Hôm qua tôi đã giành được vai diễn trong bộ phim mới của đạo diễn Triệu cho Tiêu Vũ, nhưng Tiêu Cảnh Hàng giở trò bên trong, cướp mất vai diễn, tôi không biết công ty gửi gắm kì vọng gì trên người anh ta, nhưng nếu đồng nghiệp trong công ty phải cạnh tranh nhau như vậy thì tôi thật sự không ở lại được nữa, tôi không muốn nghệ sĩ dưới trướng tôi sống khó khăn như thế." "Tôi thật lòng chúc mừng anh ta trở về Áo Lai, nhưng tôi lựa chọn dẫn dắt nghệ sĩ của tôi rời khỏi."
Trình Vận lạnh lùng nhìn Chương Nhĩ Hòe.
Lúc nãy cô ta nói, nghệ sĩ của cô ta?
Thật nực cười, nghệ sĩ của Áo Lai từ lúc nào trở thành sở hữu của cô ta vậy!
Trình Vận đã đứng bên bờ phẫn nộ, chi vì lễ chào đón trưa nay nên cô vẫn chưa ném hai bức thư xin nghỉ việc vào mặt bọn họ.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt. "Được, tôi hiểu ý của hai người, hai người về trước đi, tôi sẽ cho hai người một câu trả lời mãn nguyện.”
Trình Vận hạ lệnh đuổi khách, Chương Nhĩ Hòe và Ngụy Lãng nhìn nhau một phen, cùng rời khỏi phòng làm việc. "Tôi nói không sai chứ! Nghệ sĩ trong tay chúng ta đủ khiến chủ tịch Trình suy tính cho kĩ, rốt cuộc để Tiêu Cảnh Hàng trở về Áo Lai có đáng hay không!"
Chương Nhĩ Hòe càng lúc càng huênh hoang: “Chờ đi, buổi lễ chào đón của trưa nay sẽ trở thành buổi lễ thôi chức!”
Ngụy Lãng hồi tưởng lại biểu cảm của Trình Vận, cứ cảm thấy có gì đó bất ổn.
Trình Vận chẳng bảo đồng ý, cũng chẳng nói không đồng ý, thật sự vấp phải lời đe dọa của bọn họ, nên bỏ rơi Tiêu Cảnh Hàng ư?
Trong phòng làm việc, Trình Vận cười khẩy, là cô quá nhân từ, mới để hai người đó điên cuồng như vậy, dám vọng tưởng đưa nghệ sĩ của Áo Lai đi?
Một bên khác, Nhan Ôn đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi lễ chào đón trưa nay.
Cô mặc chiếc đầm dài được nhà thiết kế nổi tiếng Âu Văn đích thân may vá, vạt váy màu vàng hồng như đuôi cá thướt tha, thiết kế móc hoa ngay vị trí xương quai xanh khiến da dẻ của Nhan Ôn càng trở nên trắng trẻo, mái tóc dài của cô buông xõa, chỉ uốn lọn đơn giản, phối với tông trang điểm đậm môi đỏ, phố ra một ý vị khác.
Khác với vẻ trầm lặng dịu dàng hàng ngày, hôm nay cô giống như một nữ vương.
Vẻ đẹp của cô là tự nhiên, như một lốc xoáy có lực hút, khiến người khác không kìm lòng mà nghiêng đổ vì cô.
Giang Tùy An giơ tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, đặt lên dái tai của cô một nụ hôn không nỡ rời xa: "Sớm trở về nhé."
Nhan Ôn chớp mắt, cố tình hỏi: "Anh thích cách ăn mặc này của em hơn ư?” “Em ăn mặc kiểu gì thì anh cũng yêu thích cả.” Anh thật lòng khen ngợi, đích thân tiễn cô lên xe.