Không sao cả... đều qua đi hết rồi.”
Nhan Ôn bất chấp tất cả ôm chặt lấy anh, cũng chỉ đến lúc này cô mới ý thức được, người đàn ông này đối với cô mà nói quan trọng biết nhường nào, trước sự lựa chọn, anh ấy mãi mãi là đáp án duy nhất. "Tùy An... “Anh ở đây. “Đối với em, anh là người quan trọng nhất trên đời này” Nước mắt của Nhan Ôn không ngừng tuôn rơi. “Anh biết. Giang Tùy An đau lòng lau chùi vệt nước mắt cho cô, và ôm cô chặt thêm chút nữa: “Đối với anh, em cũng như vậy.”
Nhan Ôn nhằm nghiền đôi mắt, chậm rãi điều chỉnh cảm xúc của mình.
Họ ôm nhau một lúc lâu, sau đó Giang Tùy An mới chậm rãi buông cô ra: “Chúng ta về nhà nào, thuật lại từng câu từng chữ lúc nãy của hai người cho anh nghe." “Vâng.”
Giang Tùy An ôm chặt bờ vai của Nhan Ôn, trong lòng rất không ưng ông lão Nhan, có chuyện gì cứ nhắm thẳng vào anh, tại sao phải ức hiếp Nhan Ôn?
Dù là người lớn của nhà họ Nhan, cũng không được phép khiến Nhan Ôn rơi lệ.
Giang Tùy An vuốt ve Nhan Ôn rất lâu, tinh thần của cô mới dần bình phục trở lại, hai người ôm nhau trên giường, màn đêm tối tăm dần buông xuống. “Anh đã thỏa thuận với đoàn phim, trì hoãn cảnh quay hôm nay của em, nên hôm nay hãy nghỉ ngơi trước đã.
Nhan Ôn vùi trong ngực anh, đầu gối lên bờ ngực và lắng nghe nhịp đập trái tim của anh, lắc đầu bảo rằng: “Em đã bình ổn lại rồi, nghỉ ngơi một chút có thể đóng phim ngay! “Được, em muốn làm gì cũng được cả, dù em làm gì, anh cũng sẽ ở cạnh em.” Giang Tùy An sẽ không ép buộc cô làm bất cứ chuyện gì, bởi vì lúc nãy nghe cô thuật lại câu chuyện giữa cô và ông lão Nhan, đột nhiên anh ý thức được từ nhỏ đến lớn Nhan Ôn đã chịu bao nhiêu sự đau khổ và nỗi tủi nhục.
Trong nhà họ Nhan, cô hứng chịu áp lực quá tải, không chỉ áp lực từ người nhà họ Nhan, còn có sự áy náy trong trái tim cô...
Chỉ nghĩ thế thôi, anh đã cảm thấy đau lòng.
Vì vậy dù Nhan Ôn muốn làm gì, anh cũng sẽ ở cạnh cô vô điều kiện.
Đêm nay, sau khi trở về nhà, trông ông lão Nhan vô cùng mệt mỏi, lại còn ngất xỉu trước bữa cơm tối.
Cả nhà họ Nhan đều rất lo lắng, lập tức mời bác sĩ gia đình sang đây, Nhan Nhu mãi bận bịu rào trước đón sau, cho đến lúc tình trạng sức khỏe của ông lão Nhan ổn định, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngăn cản thư ký trong hành lang, cô ta hỏi: “Hôm nay ông nội ra ngoài? Đi đâu vậy? Tại sao vừa về nhà liền phát bệnh!” “Cái này... Thư ký chẳng biết có nên nói hay không. “Anh là thư ký của ông nội, chắc có lẽ biết ông nội quan trọng ra sao đối với nhà họ Nhan, bệnh của ông luôn cần tịnh dưỡng, không thể tức giận!” Nhan Nhu sốt ruột hỏi. “Đổng sự trưởng đi gặp cô Nhan Ôn rồi.” Thư ký không hề che giấu. C ập nhật chương mới nhất tại Truyện.net
Nhan Nhu sững sờ: “Cái gì?” Móng tay của cô ta ghim sâu vào lòng bàn tay, tại sao ông nội còn đi gặp cô ấy? Chẳng phải ông đã đuổi Nhan Ôn ra khỏi nhà họ Nhan rồi và tuyên bố không bao giờ gặp lại cô ấy nữa sao? “Không thể nào! Cô ta đã cắt đứt với nhà họ Nhan, chính tay ông nội đuổi cô ta đi.
Thư ký lắc đầu: “Dù sao cô ấy cũng là máu mủ của nhà họ Nhan... Năm xưa đồng sự trưởng lại yêu thương cô ấy thế kia, làm sao thật lòng không bao giờ gặp mặt cô ấy được chứ."
Nhan Nhu không kiềm chế được nữa, bỏ mặc thư ký, quay người chạy vào phòng ngủ của mình, bổ nhào lên giường khóc lóc không ngừng, cô ta đã cố gắng nhường này, tại sao ông nội không thấy được mặt tốt của cô chứ?
Cứ tìm đủ mọi cách níu kéo một người đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Nhan?
Rốt cuộc cô ta thua kém Nhan Ôn ở điểm nào! Từ đầu chỉ cuối, Nhan Ôn đều là người thừa kế đầu tiên trong lòng ông lão Nhan...
Thế nhưng, cô ấy là đứa con của một người thứ ba sinh ra, cô ấy không có tư cách “Ông nội, tại sao ông nhất định phải ép cháu trở thành một kẻ xấu?”
Cô ta không thể nào để Nhan Ôn có cơ hội quay trở về nhà họ Nhan, nếu ông nội thiên vị Nhan Ôn như vậy thì cứ để Nhan Ôn cách xa nhà họ Nhan thêm một chút! Xa đến nỗi không bao giờ trở về được nữa.
Hai tiếng sau.bg-ssp-{height:px}
Nhan Ôn mặc đồng phục bệnh nhân rộng rãi trong phim trường, đi lại tới lui... Cảnh quay này, nữ chính chính thức bị chẩn đoán là thần kinh có vấn đề, cô đang giằng co giữa điên cuồng và tỉnh táo.
Mỗi y tá đi ngang qua người cô đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn sang cô.
Bỗng dưng Nhan Ôn nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường, y hệt khoảng thời gian đứa con của cô mất đi vào năm xưa, thoáng chốc tất cả hồi ức đều cuộn trào trở về, cô chạy như điện trong hành lang, gào thét suồng sã
Cho đến khi cả người mất hết sức lực, quỳ trên sàn.
Giọt nước mắt lăn xuống theo gò má, nhưng nụ cười sáng tỏ nở ra ngay khóe miệng của cô. “Thì ra, tất cả chỉ là giấc mơ của tôi" “Tôi giày vò bản thân, cũng giày vò người khác. Dứt lời, cô lau chùi giọt lệ nơi khỏe mắt, quay người lại, bình tĩnh đi về phòng bệnh của mình.
Cuối cùng kẻ khiến cô đi ra khỏi giấc mộng nghiệt ngã đó, chính là bản thân cô. “Cắt!” Phó đạo diễn Trương hô lên một tiếng, sau đó trao đổi mấy câu với đạo diễn Bieber, nói với Nhan Ôn rằng: “Rất hoàn mỹ, có thể xong việc rồi.
Phim đóng xong nhưng Nhan Ôn vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng hề nhúc nhích.
Giang Tùy An vội vàng chạy tới, khoác áo lên người cô: “Kết thúc rồi.”
Nhan Ôn vừa cảm khái vừa có chút kích động: “Ngày mai là cảnh quay cuối cùng, có phải không?” “Ừ, ngày mai xong phim rồi." Giang Tùy An ôm cô đi ra bên ngoài: “Hôm nay em mệt quá rồi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi. “Tùy An, anh có nhớ từng hứa với em một chuyện không?” “Đương nhiên nhớ rồi, chẳng sót một chữ”
Nhan Ôn nghiêng đầu, ngắm nhìn góc nghiêng gương mặt của Giang Tùy An, một chủ tịch cao cao tại thượng, lại phải ở cạnh cô ghi hình trong đoàn phim, còn phải túc trực bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi, anh ấy quả thật là món quà tốt nhất mà ông trời ban tặng.
Anh ấy thật sự rất yêu thương cô, chẳng phải sao?
Vả lại, anh cũng rất đáng để cô tin cậy và bỏ ra.
Bài đăng công khai tin tức kết hôn của bọn họ, Giang Tùy An đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, chỉ chờ đợi đến giây phút mà bọn họ hẹn sẵn.
Thế nhưng lúc bấy giờ, có một tin tức ngoài ý muốn, càng công khai sớm hơn so với tin tức kết hôn của bọn họ. “Chấn động! Nhan Ôn là con riêng?” “Thân phận chân thật của Nhan Ôn, phơi bày toàn bộ! Con gái của người thứ ba bị đuổi ra khỏi nhà."
Sau khi Bạch Hiểu Hiểu xem đống tin tức này, lập tức đánh thức Nhan Ôn, thu thập đủ tin tức gửi cho cô xem.
Đại Hoa cũng lập tức xử lý vụ việc, bất kỳ bài báo nào liên quan đến Nhan Ôn đều bị thay thế. Nhưng dù động tác của Đại Hoa nhanh chóng hơn, thì thân phận của Nhan Ôn vẫn dần dần lan truyền.
Rất nhiều người nhận định đây chỉ là sự bôi nhọ của một số người nhằm chĩa vào Nhan Ôn mà thôi.
Nhưng phương pháp ứng phó của Đại Hoa là không phủ nhận việc này, mà đang cố gắng che đậy, cũng chứng tỏ từ một phía nào đó, Nhan Ôn đích thật là con gái của người thứ ba.
Vì vậy... “Có gì để phơi bày chứ, giới giải trí luôn hỗn tạp như vậy mà!” “Con gái của người thứ ba, trưởng thành cũng sẽ trở thành người thứ ba phá hoại gia đình của người khác ư?”
Dù trước giờ có biết bao nhiêu người bôi nhọ cô, Nhan Ôn đều không bận tâm, bởi vì đó chỉ là lời đồn vô căn cứ, nhưng lần này khác hẳn, người biết nội tình bí mật chỉ có thể là người nhà họ Nhan!