Ông lão Nhan bàng hoàng. “Tôi chưa từng muốn dùng cách thức này để ra mắt mọi người, nhưng tất cả mọi thứ đều do các người chèn ép quá đáng” “Các người vốn không xem Nhan Ôn là người nhà, bây giờ, cô ấy đã là bà xã của tôi, thân phận tiểu thư nhà họ Nhan, cô ấy không thèm đâu. “Xin các người hãy tự trọng! Tránh xa bà xã tôi một chút.” “Nếu có người vẫn không biết tự lượng sức mình, giở trò sau lưng, tôi sẽ không khách khí đâu.” Dứt lời, Giang Tùy An ôm vai Nhan Ôn rời khỏi.
Người nhà họ Nhan vô thức định tiến lên ngăn cản, nhưng toàn bộ đều bị vệ sĩ của Giang Tùy An ngăn chặn.
Bảo vệ hai vợ chồng từ phòng khách ra khỏi cánh cổng lớn của nhà họ Nhan!
Quản gia của nhà họ Nhan và đám người làm đều chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông tựa để vương dẫn Nhan Ôn rời khỏi.
Ông lão Nhan tức giận nên cây gậy, dù sao đi chăng nữa ông cũng không ngờ vụ việc phát triển đến bước này, và bắt đầu từ bây giờ, ông không những mất đi một cơ hội níu kéo Nhan Ôn, mà còn để lại rảnh sâu không thể vượt qua trong mối quan hệ giữa hai ông cháu. “Tiểu Ôn, tại sao chuyện kết hôn lớn như vậy mà không báo với gia đình một tiếng? Chuyện hai người kết hôn, nhà họ Giang có biết chưa?” Ông Nhan kinh ngạc lắc đầu.
Lúc này bà Nhan đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, còn nở nụ cười mỉa mai: “Số mệnh của con gái tốt hơn tôi nhiều, giỏi giang hơn tôi nữa, gả cho một người đàn ông có thể bảo vệ được nó. “Sau này không cần giống với người mẹ bất lực vô dụng như tôi, chịu sự khinh bị của mọi người!” “Phu nhân, bà nói gì vậy?” Ông Nhan túm lấy bà Nhan: “Bà đừng nói những thứ này để gây rối thêm, còn chê chuyện không đủ loạn ư?”
Bà Nhan không thèm đếm xỉa ông Nhan, chỉ cười khẩy đi vào phòng ngủ.
Bao nhiêu năm nay, đây lần đầu tiên bà cảm thấy có thể đứng thẳng lưng trước mặt người nhà họ Nhan, là con gái trút giận thay bà.
Anh chị em nhà họ Nhan đều chứng kiến cảnh vừa rồi, Nhan Nhu tức giận tột cùng, Giang Tùy An không ngờ đã cưới Nhan Ôn?
Nhan Trình chẳng có hứng thú với trò tranh đấu này, nhưng Nhan Kiệt bên cạnh lại tỏ vẻ hứng thú muôn phần: “Anh ba, em không nhìn lầm chứ? Người đó thật sự là chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa đó?” “Em định làm gì?” “Đương nhiên em muốn phát hành đĩa hát Có mối quan hệ như vậy, chắc chắn. “Dẹp cái ý định đó ngay, ông nội sẽ đánh gãy chân của em đấy!” “Vậy thì sao nào? Hiện giờ Giang Tùy An là anh rể của em!” Nhan Kiệt lập tức rút điện thoại ra điều tra thông tin liên quan đến Giang Tùy An. Truyện.net trang web cập nhật nhanh nhất
Giang Tùy An luôn ôm chặt Nhan Ôn, không hề thả lỏng nửa giây, giọng nói trầm trầm của anh vang vọng trong xe: “Là anh không tốt, đến quá muộn, để em chịu uất ức rồi!”
Nhan Ôn cực lực kiềm chế giọt nước mắt của mình, vùi vào trong lòng Giang Tùy An lắc đầu: “Không trách anh, do em muốn đi, anh đừng ôm trách nhiệm lên người mình!” “Khiến em bị tổn thương, khiến em rơi lệ, là lỗi của anh.” Giang Tùy An rất tự trách: “Hôm nay nói rõ tất cả, sau này em là người của Giang Tùy An, chẳng liên quan bất cứ thứ gì với gia đình kia nữa." “Vâng!”
Giọt lệ của Nhan Ôn lăn qua gò má, ánh mắt mơ màng dần bao trùm sự cảm động.
Cô không có cách lựa chọn nơi mình sinh ra... Mọi thứ xảy ra ngày hôm nay, cô rất bất lực và bơ vơ. “Đừng khóc nữa, anh nhìn thấy đau lòng.
Giang Tùy An giúp cô lau nước mắt, dịu dàng an ủi cô. “Tùy An, em muốn trở về đoàn phim, đóng hết cảnh quay cuối cùng, không muốn vì một mình em mà gây chậm trễ tiến độ cho tất cả mọi người. “Được, em muốn làm gì, anh đều ở cạnh em.” Đây chính là sự cưng chiều đơn giản nhất và cũng đơn thuần nhất mà anh mang đến cho Nhan Ôn, anh sẽ mãi mãi ở cạnh cô, dù ở nơi nào đi chăng nữa.
Giang Tùy An và Nhan Ôn cùng trở về đoàn phim, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho Nhan Ôn, bao gồm cả Hàn Nhất, mọi người đều ở lại phim trường ở cạnh Nhan Ôn cùng hoàn thành cảnh quay cuối cùng.
Thấy Nhan Ôn xuất hiện, Hàn Nhất nở nụ cười: “Tôi biết ngay cô nhất định sẽ đến, một diễn viên tốt, chính là dù vấp phải khó khăn gì, cũng sẽ chịu trách nhiệm với công việc của mình, vì có sự tham gia của cô, nên tôi càng có sự mong chờ đối với bộ phim nàybg-ssp-{height:px}
Nhan Ôn mỉm cười, gật đầu với Hàn Nhất, sau đó lập tức đi vào phòng hóa trang thay đồ.
Những người còn lại trong đoàn phim đều thật lòng mong chờ biểu hiện sau cùng của cô trong cảnh quay này.
Trong kịch bản, nữ chính sẽ kết thúc tất cả sự điên cuồng của mình trong quá khứ tại phân cảnh quay này, bắt đầu nghênh đón cuộc sống mới.
Nữ chính ngồi yên lặng trong phòng dõi nhìn bóng dáng nơi góc đường, cô đã không còn khóc, mà lựa chọn mở tấm rèm đóng kín kia, để gió thổi tung mái tóc của cô.
Khi màn hình đóng khung trên gương mặt Nhan Ôn, cô vươn đôi vai ra, bộc lộ biểu cảm giải thoát buông bỏ, biểu diễn của cô đạt đến điểm cao nhất. Nhớ đọc truyện trên Truyện.net để ủng hộ team nha!!!
Đạo diễn luôn theo dõi màn hình, sau đó gật đầu: “OK!”
Tuy lúc nãy tại nhà họ Nhan, Nhan Ôn chịu sự kích thích rất lớn, nhưng bây giờ cô hoàn toàn hòa nhập vào công việc của mình, sẽ không bị bọn họ ảnh hưởng. “Chúc mừng Nhan Ôn đóng máy! “Kết thúc rồi! Mọi người đã vất vả rồi!”
Người trong đoàn phim bu quanh, đều vô cùng mừng rỡ, từ lúc bắt đầu chuẩn bị bộ phim đến nay, trải qua bao nhiêu sóng gió, nếu không có Nhan Ôn, bọn họ rất khó thấy được màn biểu diễn đặc sắc như thế. “Nhan Ôn, cô thật sự rất ưu tú!” Đạo diễn Bieber tiến đến trước mặt Nhan Ôn, trao tặng một cái ôm ấp: “Bộ phim này sẽ là tác phẩm cực kỳ tự hào của tôi trong cuộc đời đạo diễn " “Cám ơn anh, đạo diễn Bieber, có thể nhận được lời bình cao thế này, là niềm vinh hạnh của tôi.” Nhan Ôn lịch sự đáp lời. “Nhan Ôn, biểu hiện của cô trong bộ phim này rất xuất sắc, tuyệt đối có hi vọng đoạt giải ảnh hậu của năm nay!"
Nhan Ôn chỉ muốn đóng phim cho tốt, hoàn thành tâm nguyện của Giang Tùy An, còn đoạt giải hay không, đối với cô mà nói, không phải là việc ưu tiên. “Được rồi, mọi người đừng vây quanh Nhan Ôn nữa, chủ tịch Giang chờ đợi từ sớm rồi kìa!” Có người thốt ra một câu, lúc bấy giờ mọi người thấy Giang Tùy An ôm bó hoa tươi đứng trong đám đông.
Nhan Ôn nhìn anh, mắt tràn đầy vẻ thâm tình.
Cô không đứng yên tại chỗ chờ đợi Giang Tùy An đến gần, mà mọi người tự động nhường ra một lối đi cho bọn họ, cô sải bước, từng bước tiến tới Giang Tùy An. “Em chính là nữ chính duy nhất."
Giang Tùy An tặng hoa cho Nhan Ôn, sau đó ôm cô vào lòng trước mặt đám đông, hôn lên đôi môi của cô một cách trìu mến.
Xung quanh ngợp tiếng hò reo và tiếng vỗ tay, sau khi khoảnh khắc kinh ngạc, Nhan Ôn chậm rãi nhắm mắt, đáp trả nụ hôn của anh.
Cho đến khi anh mãn nguyện, mới buông eo Nhan Ôn ra: “Chúc mừng em đã đóng máy, bà Giang. “Chủ tịch Giang, khi nào mới nghe được tin tức tốt lành của hai người thế!” Có người lên tiếng hô hào.
Bởi vì hôm nay Giang Tùy An ôm một bó hoa hồng đỏ rất chói mắt, chắc có lẽ định cầu hôn Nhan Ôn ngay hôm nay?
Nhan Ôn chỉ im lặng mỉm cười, sau khi cô hoàn thành bộ phim có thể chia sẻ niềm vui với Giang Tùy An, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc. “Mọi người muốn nhận tin tức tốt lành gì?” Hiếm khi Giang Tùy An đùa vui cùng mọi người.