Nhan Ôn ngẩng đầu nhìn cô ta, cười nhạt nói: “Ngay từ đầu tôi đã nói, tôi sẽ không chủ động ra tay với ai cả, sự việc phát triển tới bước này, cũng chẳng cần thiết tiếp tục tranh luận, chẳng phải sao?” “Có lẽ hai người có ác ý, nhưng tôi cũng cố gắng hết sức bảo vệ bản thân, vì vậy, tôi không cảm thấy tôi có tư cách đuổi hai người đi.” “Huống chi, chúng ta đều là diễn viên do đạo diễn Úc lựa chọn, tôi tin tưởng mắt nhìn của anh ấy, nếu đuổi hai người đi, chỉ khiến bộ phim chịu tổn thất mà thôi.” “Hôm qua tôi làm như vậy chỉ muốn nói cho hai người biết rằng, đừng làm chuyện không nên làm nữa, cơ hội chỉ có một lần mà thôi.” “Chúng ta đều là diễn viên, đều hiểu rõ muốn sinh tồn trong giới này thật chẳng dễ dàng, đối với mối quan hệ tình nhân của hai người, tôi chẳng có hứng thú phanh phui.” “Vì vậy, cô có thể không cần lúc nào cũng đề phòng tôi, nhưng xin cô hãy ghi nhớ, để bảo vệ bản thân tiếp tục cất bước, tôi sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.”
Nói xong, Nhan Ôn đứng dậy, dẫn theo Anh Muội rời khỏi.
Bỏ lại Hề Mạn đứng đó, cô ta ngẩn người hít một hơi sâu, cuối cùng cô ta đã nhận ra sự chênh lệch to lớn giữa cô ta và Nhan Ông
Người phụ nữ tâm tư tinh tế và có khí thế như vậy, cô ta vốn không thể bì kịp... Trong giới giải trí này không ngờ lại có người lợi hại như Nhan Ôn, cô ta nghĩ lại mà thấy sợ, sao mình lại to gan dám khiêu khích Nhan Ôn chứ?
Nhan Ôn bảo không muốn nhắc về vụ việc này nữa là hình như đã quên sạch sẽ, biểu hiện trong đoàn phim chẳng khác biệt gì so với mọi ngày, ban đầu Hề Mạn vẫn có chút lo lắng, nhưng nhanh chóng ý thức được rằng cô ta hoàn toàn không cần suy nghĩ lung tung.
Bởi vì Nhan Ôn không thèm làm chuyện ức hiếp người khác.
Rất nhanh lại đến ngày đóng cảnh tại nạn xe, có tấm gương lần trước, nhân viên công tác trong đoàn phim đều kiểm tra vô cùng cẩn thận, sau khi Lý Vĩ lên xe thì lập tức vào trạng thái, Nhan Ôn cũng nghiêm túc học hỏi, tuy NG hai lần, nhưng vẫn hoàn thành một cách thuận lợi.
Thế nhưng Nhan Ôn vì hoàn thành động tác cao độ, khi xuống xe cô xây xẩm mặt mày đứng không vững, phải uống cạn một chai nước, mới miễn cưỡng khôi phục sự tỉnh táo.
Phó đạo diễn cũng lo lắng hỏi cô có muốn nghỉ ngơi không, nhưng Nhan Ôn lắc đầu: “Một lát vẫn còn một cảnh quay phải không? Tôi có thể tiếp tục, không vấn đề gì cả.”
Nữ diễn viên tận tâm với nghề lại chịu cực nhọc như cô thật sự không nhiều, Lý Vĩ bên cạnh thấy cảnh này cũng phải thay đổi cách nhìn trước kia về Nhan Ôn. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện.net
Có loại người vừa sở hữu thiên phủ, vừa chịu nỗ lực, đây cũng chính là lý do tại sao cô có thể nhận được vận may mà người khác không có! Vì vậy, chẳng gì phải đố kỵ cả...
Vài ngày tiếp theo, Hề Mạn cũng ở cạnh quan sát Nhan Ôn đóng mấy cảnh quay, cô ta thay đổi rất nhiều suy nghĩ về việc đóng phim, cuối cùng đưa ra một kết luận rằng, Nhan Ôn xứng đáng đóng vai nữ chính! Còn cô, cô cam tâm tình nguyện đóng vai nữ phụ cho Nhan Ôn. “Chị Tiểu Ôn, đây là bảng sắp xếp công việc mấy ngày sắp tới, cảnh quay của chị không nhiều, có thể nghỉ ngơi đôi chút.” Anh Muôi cười bảo: “Để chúc mừng sinh nhật cho chủ tịch Giang, chị cố tình đóng dồn, chủ tịch Giang biết được, nhất định rất vui mừng.”
Nhan Ôn mỉm cười, chẳng nói gì cả. “Vậy em có thể nhiều chuyện hỏi, chị chuẩn bị quà gì cho chủ tịch Giang vậy?” “Cái này... tạm thời bảo mật.” Nhan Ôn đặt kịch bản xuống, đi vào phòng thay đồ.
Anh Muội nghiêng đầu suy ngẫm, chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa chẳng thiếu thốn gì cả? Có món quà gì mà anh ấy chưa từng nhận chứ?
Trưa hôm đó, bỗng nhiên có một nhân vật nổi tiếng thần bí gia nhập đoàn phim, diễn vai lão đặc công im hơi lặng tiếng nhiều năm, con người thần bí. Ngoài đời, nhân vật nổi tiếng này cũng rất thần bí, ngoại trừ đạo diễn Úc Nam, chẳng ai có thể bước chân vào phòng nghỉ ngơi của ông, và khi ở phim trường, ông không bao giờ nói chuyện với bất kỳ người nào.
Mỗi ngày mặc trang phục phim đi lại trong phim trường, chẳng ai biết được bộ mặt thật của ông, chỉ cần lộ diện là nhất định sẽ gắn râu giả và lông mày giá.bg-ssp-{height:px}
Tất cả mọi người đứng trước mặt ông đều tựa không khí, ngoại trừ Nhan Ôn
Nhan Ôn thường xuyên cảm thấy ảnh mắt của ông lão này tràn đầy sự hoài nghi và dò thám, chỉ là cô suy đi ngầm lại vẫn không biết mình đã đắc tội với đối phương ở chỗ nào.
Vì vậy nhân lúc nghỉ ngơi, cô xem thử hai cảnh quay của ông lão này, không thể phủ nhận, cô vô cùng kính phục công lực lời thoại và biểu diễn ánh mắt của ông ấy, thoáng chốc có thể nhập vào vai diễn, nắm bắt thần thái của nhân vật, vả lại khi diễn rất có đặc điểm riêng của bản thân.
Thế nhưng diễn viên gạo cội xuất sắc thế này mà lại không ai biết tên của ông, khiến Nhan Ôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trước sinh nhật của Giang Tùy An một ngày, đoàn phim đột xuất gia tăng thêm một cảnh quay, vừa vặn là cảnh đối đầu giữa ông lão này và Nhan Ôn, Nhan Ôn đang chuẩn bị xin nghỉ phép, lại chẳng thể nào mở lời... “Con người không chịu trách nhiệm về công việc đóng phim, thì có tư cách gì thủ vai nữ chính chứ?” Ông lão nghe thấy việc Nhan Ôn xin nghỉ phép thì quay lưng rời khỏi: “Dựa vào cái gì mà cô ta có đặc quyền đó?” “ỷ mình có chút diễn xuất, thì có thể lên mặt làm eo sao?”
Mấy câu nói của lão già được truyền rầm rộ trong đoàn phim một cách nhanh chóng, tất cả mọi người đều cảm thấy ái ngại, nhưng Nhan Ôn chẳng phản bác, chỉ chân thành khẩn cầu rằng: “Thật xin lỗi, bởi vì nguyên nhân cá nhân của tôi mà ảnh hưởng đến kế hoạch quay của đoàn phim, nhưng tôi thật tình có lý do bất đắc dĩ, cần phải xin nghỉ phép.” “Xin mời! Vậy cứ xin nghỉ đến khi đóng xong bộ phim, không cần trở về nữa." “Nhan Ôn, hay là cô.” Đạo diễn Úc bên cạnh hơi khó xử. “Đạo diễn Úc, tôi thật tình nhất định phải nghỉ phép, đợi tôi trở về, tôi có thể đóng phim cả ngày chẳng cần nghỉ ngơi!” Nhan Ôn bảo đảm vô cùng thành khẩn.
Úc Nam thấy vậy chỉ có thể đồng ý.
Do bản thân cô không biết trân trọng cơ hội, lấy lòng ông lão Giang này, về sau biết được chân tướng không thể trách anh. “Tại sao cô ấy cứ một mực xin nghỉ phép nhỉ?" “Hình như là sinh nhật của chủ tịch Giang, trợ lý của cô ấy nói.” “Thì ra là vậy.” Úc Nam mỉm cười lắc đầu, không biết lúc này trong lòng ông lão Giang đang có cảm giác gì!
Nhan Ôn đột ngột trở về nhà không báo trước với Giang Tùy An, bởi vì ngày hôm sau chính là sinh nhật của anh, cô muốn tạo cho anh một sự bất ngờ.
Chờ tới khi màn đêm buông xuống, cô mới rón rén đẩy cửa nhà, thấy phòng làm việc vẫn còn sáng đèn, Giang Tùy An dựa trên ghế sofa nhỏ trong phòng làm việc ngồi ngủ.
Bên tay toàn bộ là tài liệu vừa được xử lý xong, để dành riêng một ngày ở cạnh Nhan Ôn, anh cần phải tranh thủ thời gian hoàn thành công việc, chỉ là anh không thể ngờ rằng, Nhan Ôn sẽ trở về vì anh.
Nghe thấy bên tại có tiếng bước chân, Giang Tùy An nhíu mày mở mắt, thấy Nhan Ôn đang đứng trước mặt, ngơ ngác giây lát, sau đó anh nắm lấy bàn tay của Nhan Ôn: “Sao em về nhà rồi?” “Em muốn để anh vừa mở mắt là có thể nhìn thấy em ngay” Nhan Ôn nở nụ cười tươi tắn, giương tay ôm lấy Giang Tùy An: “Muốn là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ. “Bà Giang...
Nhan Ôn bật cười làm ổ trong lòng anh, vì để giây phút này có thể ở cạnh anh, cô đã đóng dồn bao nhiêu cảnh phim.
Nhưng cô rất vui mừng, trên đời này chẳng việc gì quan trọng bằng anh cả.