Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái gì!
Nhân viên bình thường?
Sắc mặt của Nhan Nhu vì lời nói của George mà thoắt trắng thoắt xanh, đứng yên tại chỗ vô cùng ngượng ngùng...
Thì ra bọn họ đã sớm liên hệ với người của Tập đoàn Nhan Thị rồi.
Nhan Nhu chỉ vừa đúng lúc tiếp đón bọn họ tại công ty mà thôi.
Ai có thể nói cho cô ta biết, tại sao vụ việc lại thành ra thế này! Cô ta tưởng mình nắm chắc phần thắng rồi...
Sau khi các lãnh đạo nghe xong lời giải thích của phiên dịch viên bên cạnh anh George, tất cả đều há hốc mồm miệng, hèn chi trợ lý Hàn không thèm đếm xỉa tới Nhan Nhu, thì ra, cô ta muốn tự ôm công lao vào người.
Luôn miệng khoe khoang chuyện chưa hề thực hiện. “Tập đoàn Nhan Thị phát triển tới bây giờ, phương châm cốt yếu chính là chân thành! Chẳng lẽ chúng tôi cần một nhân viên quản lý giả tạo ư?” Trợ lý Hàn đập bàn hội nghị, nghiêm mặt lên tiếng: “Bây giờ cô Hai đang trong giai đoạn mang thai, không phù hợp lao động quá sức, nên Chủ tịch Nhan quyết định để người cống hiến vì công ty này đảm nhận chức vụ người đại diện Chủ tịch” “Cô ấy thông qua sự nỗ lực kiên trì để vấn hồi tâm ý của Tập đoàn DK, và đạt được sự thừa nhận của Giám đốc George, tôi nghĩ với thành tích này, đủ chứng minh năng lực của cô ấy rồi. “Được, vậy anh để chúng tôi gặp mặt cô ấy đã!” Các thành viên buông lời. “Cô ấy tạm thời không tiện lộ diện, nhưng tôi có thể chắc chắn nói với mọi người rằng, người đại diện Chủ tịch còn có người khác, nhưng không phải là cô Hai nhà họ Nhan.
Trợ lý Hàn nói xong, bảo Đới Bội Thanh ở lại xử lý công việc còn sót, mời đoàn người của George tới phòng hội nghị khách nghỉ ngơi.
Nhan Nhu đứng yên tại chỗ, siết chặt tay, cánh môi của cô ta đã bị mình nghiến ra máu “Người đại diện Chủ tịch tạm thời không tiện gặp gỡ với mọi người, nhưng cô ấy đã đưa ra một bảng kế hoạch phát triển chi tiết cho nửa năm sau của Nhan Thị, mời các vị truyền đọc.” “Chúng tôi vốn không biết cô ấy là ai, muốn dùng trò vặt này để lừa gạt chúng tôi ư?" “Mời các vị hãy xem trước, nếu có nghi vấn, chúng ta tiếp tục thảo luận.” Đới Bội Thanh không vội vàng gấp gáp, bình tĩnh lên tiếng.
Các thành viên trong hội đồng đều là người kinh doanh lâu năm trên thương trường, cũng không khó chịu với một thư ký, vì vậy đều mở bảng kế hoạch ra...
Rất nhanh chóng, có người nhận thấy chỗ tinh túy trong bảng kế hoạch, sự bất mãn và hoài nghi đối với người đại diện Chủ tịch cũng dần tan tành theo mây khói, bởi vì trong bảng kế hoạch, định mức thị trường của Tập đoàn Nhan Thị có sự tăng trưởng rõ rệt, giá cổ phiếu cũng có không gian tăng trưởng mạnh. “Điều này có thể sao?” “Trước mắt, có vài hạng mục đều đang thương thảo, nếu toàn bộ đều giành được, thì bộ phận lợi nhuận trong bảng kế hoạch sẽ có khả năng thành hiện thực. “Thật ra chỉ cần có người đứng ra xử lý nghiệp vụ ngày thường trong công ty, lại có thể giữ vững giá cổ phiếu, ai làm người đại diện Chủ tịch cũng được cả.”
Còn có người đứng ra bày tỏ: “Vả lại cô Nhan đang mang thai, nếu vì công việc ở công ty mà có gì bất trắc, chúng tôi cũng khó ăn nói với Chủ tịch Nhan!” “Vả lại lúc nãy nếu chẳng phải trợ lý Hàn và Giám đốc George nói như vậy, có thể chúng ta đều sẽ hiểu lầm phương án hợp tác với DK là do cô Hai giải quyết, tuy cô ta không phủ nhận, nhưng dường như không có ý nguyện thanh minh?"bg-ssp-{height:px}
Bây giờ, những ai ủng hộ Nhan Ôn đảm nhận vị trí người đại diện Chủ tịch đều có động lực. “Tôi đã nói mà, không thể nào là cô ta.” “Rốt cuộc vẫn là Chủ tịch Nhan có tầm nhìn xa, dù sao chỉ cần không phải cô Hai làm người đại diện Chủ tịch, thì tôi không có ý kiến”
Bọn họ người này một câu người kia một lời, Nhan Nhu xấu hổ tột cùng. “Ông nội đang ở đâu? Tôi phải chính miệng hỏi ông, người đại diện Chủ tịch thần bí kia rốt cuộc là ai!” Nhan Nhu không nhẫn nhịn được nữa, nhất định phải hỏi ông lão Nhan cho ra lẽ, bây giờ rốt cuộc là chuyện gì thế này. “Chủ tịch Nhan đã đáp chuyến bay quốc tế, đi tìm tung tích của Chủ tịch Tăng rồi, gia đình gặp nạn, chỉ có cô mãi mê bày mưu tính kế” Đới Bội Thanh lạnh lùng lên tiếng: “Cô Hai, nếu tôi là cô thì sẽ suy nghĩ thật kỹ, tại sao Chủ tịch Nhan lại sắp xếp như vậy! Nếu cô nhất quyết muốn gặp ông ấy, bây giờ mua vé cho chuyến bay kế vẫn còn kịp.
Dứt lời, Đới Bội Thanh rời khỏi phòng hội nghị.
Những người khác cũng lục tục nối đuôi nhau đứng dậy rời khỏi, căn phòng hội nghị to lớn chỉ còn sót Nhan Nhu và vài lãnh đạo bị cô ta mua chuộc. “Cô Hai, tôi thấy bỏ qua lần này đi.” “Chúng ta không biết thân phận của đối phương, tiếp tục tranh đấu chỉ tổ thua thiệt, vả lại dù sao cô cũng là cháu gái của ông lão, chỉ cần yên tâm làm việc tại công ty, có lẽ sau này vẫn sẽ có cơ hội.” “Cô Hai, cô cũng đừng trách Chủ tịch Nhan, ông ấy cũng vì quan tâm cô mà thôi.”
Trong đó có một người trạc bốn mươi tuổi bước tới bên cạnh Nhan Nhu, thấy cô ta đỏ nhòe cả mắt, đưa gói khăn giấy, thì thầm bên tại cô ta: “Có lẽ tôi có cách giúp đỡ cô
Nhan Nhu nhíu mày dịch người.
Dù cô ta thua một cách thảm hại, nhưng vẫn là cô Hai của nhà họ Nhan!
Cô ta không tin ông lão Nhan thật sự tuyệt tình nhường này, cũng không tin ông đi tới đó sẽ tìm được Tăng Nhĩ Ngọc, trong tay cô ta vẫn còn con át chủ bài, trò chơi vẫn chưa đến hồi kết thúc.
Nếu tin tức đã được tuôn ra, đương nhiên ông lão Nhan không thể trở về nhà họ Nhan nữa.
Dứt khoát dọn thẳng vào ở biệt thự Lan Đình, đây cũng là quyết định sau khi Nhan Ôn và Tăng Nhĩ Ngọc bàn bạc với nhau, đây là lần đầu tiên ông lão Nhan tới thăm nhà của cháu gái và cháu rể, vừa vào cửa, đập vào mắt ông là căn phòng tràn đầy dấu vết ngọt ngào ấm cúng của bọn họ. “Phía công ty đã hội họp xong xuôi, tất cả đều thuận lợi.” Sau khi Nhan Ôn và Đới Bội
Thanh trao đổi với nhau, cô đã nắm bắt được tình hình bên công ty. “Tiểu Ôn, con mau nghỉ ngơi đi.” Điều Tăng Nhĩ Ngọc lo lắng nhất chính là sức khỏe của em bé và Nhan Ôn. “Bây giờ nó nhất định đang suy nghĩ tại sao ông không giao vị trí đó cho nó! Chắc có lẽ đang lục bởi tung tích của ông ở khắp ngõ ngách, cứ để nó sốt ruột đi!” Bây giờ ông lão Nhan đã buông tay đứa cháu gái Nhan Nhu triệt để rồi.
Bởi vì cô ta làm rất nhiều việc tổn hại tới người thân, đối với ông lão Nhan mà nói, cô ta không xứng đáng làm cháu gái và người thừa kế của nhà họ Nhan. “Nếu không vì thể diện nhà họ Nhan, đứa bé trong bụng nó, bây giờ nó chẳng có phần để sốt ruột đâu! Dù nó còn muốn mưu tính gì, Tiểu Ôn và Tùy An cũng sẽ không để nó thành công. Tăng Nhĩ Ngọc phẫn nộ lên tiếng, nếu không phải vì Nhan Nhu là cô Hai nhà họ Nhan, dựa vào những chuyện xấu xa mà cô ta từng thực hiện, sớm đã bị dạy dỗ rôi! “Bây giờ, cuộc chơi mới chính thức bắt đầu.
Nhan Ôn vừa xem tài liệu của Tập đoàn Nhan Thị, mắt vừa lóe lên sự lạnh lẽo trí mạng.