Nghĩ đến người đàn ông đó, ánh mắt của Nhan Ôn dần trở nên dịu dàng, chiếc xe lái vào trang viên, liền bắt gặp.
nguyên dãy hành lang được bao bọc bởi hoa tươi, Giang Tùy An mặc chiếc áo sơ mi, ngồi xem tài liệu trên ghế dựa, nghe thấy giọng nói của trợ lý, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Nhan Ôn đang bước từ trên xe xuống, đặt tài liệu sang một bên, dặn dò vài câu rồi lập tức sải bước chân dài sang phía cô.
“Mệt rồi phải không?” Anh hơi cúi đầu, nắm lấy tay cô, vai kề vai đi về phía bàn ăn ngay chính giữa trang viên.
“Không biết khi nào mọi người mới trở về nên anh chỉ chuẩn bị một ít món ăn nhẹ…”
Nhìn các món ngon được bày sẵn trên bàn, trái tim Nhan Ôn như tan chảy.
Người đàn ông tựa đế vương không những vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm cô, mỗi lần đều tận tình chuẩn bị những thứ này, anh không những có thể dắt cô ngắm sự.
phồn vinh trên khắp thế gian, mà còn có thể trao cho cô sự quan tâm vô tận trong cuộc sống, trên đời này, dù cô ở nơi đâu thì luôn có một người coi cô như ngọc ngà châu báu như thế.
Mắt Nhan Ôn đỏ hoe, sự mệt nhoài và phiền não trong công việc đều bị cô ném sang một bên, giờ này phút này, cô chỉ muốn làm người phụ nữ của anh.
“Tùy An..” Cô quay người, ngẩng đầu nhìn anh, áp sát vào tai anh và nhẹ nhàng buông một câu.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông rực cháy tia sáng chói lóa, anh níu lấy bờ vai Nhan Ôn một cách nặng nề, trịnh trọng hỏi cô: “Em xác định chưa?”
Nhan Ôn không dùng từ ngữ đáp lại, mà cô dùng đôi mắt trong trẻo tràn đầy tình ý nói lên tất cả.
Cô không cần tốn thêm thời gian để chứng minh Giang Tùy An chính là chân mệnh thiên tử của cô, cô muốn hoàn toàn thuộc về anh, không muốn tự mình bước đi trên con đường đầy chông gai, cô tin chắc người đàn ông này có thể mang đến cho cô một tương lai tốt đẹp.
Từ khi kết hôn đến nay, sự chăm sóc tận tình của anh đã đếm đến cho Nhan Ôn cảm giác an toàn, cô không muốn chờ đợi thêm nữa.
“Được” Đôi môi mỏng của anh thốt ra một chữ, để lại chị Hà và Trần Du dùng bữa ở bàn ăn trang viên, kéo người vợ mới cưới của mình vào phòng ngủ.
Ánh mát dịu dàng của anh đang nhìn chăm chú vào.
gương mặt cô: “Chuẩn bị xong chưa?”
Nhan Ôn lấy hết dũng khí, nén cảm giác căng thẳng xuống tận đáy lòng, ôm chặt lấy anh: “Vì sự quan tâm và tình yêu thương của anh, em mới sống hạnh phúc đến thế, ngoại trừ anh, em không muốn nắm tay chung bước cả đời cùng người khác, em thật lòng thích anh nên mới cảm thấy nhất định phải thực hiện!”
Gương mặt cô tràn đầy vẻ kiên định, chưa bao giờ căng thẳng và mong chờ như giây phút hiện tại.
Cô không cho phép tìm cảm của mình có lẫn tạp chất dù chỉ một chút, như lời cô nói, một khi bắt đầu sẽ không dễ dàng kết thúc.
Đã đi bước này rồi thì không bao giờ hối hận.
Giang Tùy An chìm đắm trong lời tỏ tình nồng thắm của cô, chậm rãi ôm lấy eo cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi cô.
“Anh luôn chờ đợi… chờ đến lúc sở hữu em”
Niềm khát vọng của anh không hề che giấu cứ thế bộc lộ trước mặt cô, nhiệt độ cơ thể của hai người dần tăng cao, sự run rẩy và đụng chạm lẫn nhau đều khiến tình yêu này trở nên nồng nàn…
Bầu không khí ám muội trong căn phòng đang lan tỏa, Nhan Ôn khẽ nhíu đôi mày, bàn tay bám lên vai Giang Tùy An: “Em…”
“Đừng nói gì cả, hãy giao hết cho anh..”
Anh cúi thấp đầu, giọt mồ hôi chảy dọc theo góc nghiêng khuôn mặt, nhỏ xuống làn da của Nhan Ôn.
Ngày hôm nay, tràn đầy điều tốt đẹp và hạnh phúc, Nhan Ôn tựa vào ngực anh, tấm chăn tơ tằm quấn chặt lấy hai người, cô áp sát nhìn gương mặt Giang Tùy An, hé mở đôi môi đỏ mọng gọi tên anh.
Ngón tay miết nhẹ qua bờ môi của anh, sau đó bị anh nắm vào lòng bàn tay.
Anh lật người, đè Nhan Ôn xuống: “Xem ra anh vẫn chưa khiến em mệt đến tột đỉnh”
Anh vẫn còn muốn rất nhiều lần nhưng lại sợ Nhan Ôn không chịu đựng nổi, mới nhẫn nhịn rút tay về, không ngờ tiểu yêu tinh này có tinh thần như vậy.
Nhan Ôn nở nụ cười quyến rũ, phà một hơi nhẹ bên mang tai của anh, đôi mắt Giang Tùy An tối sâm, nhoài người lên phía trước và lại bắt đầu một trận mưa gió bão bùng.
Sáng hôm sau.bg-ssp-{height:px}
Nhan Ôn vừa mở mắt, Giang Tùy An đang ngắm nhìn cô, nửa thân trên đều để lộ ngoài không khí, màu da vô cùng hút mắt khiến cô nhếch môi nở nụ cười.
“Thật không ngờ, người đàn ông của em lại điển trai đến vậy”
“Điển trai ư?” Giọng nói sắc lạnh của anh vang lên, điểm nhẹ vào đầu mũi của Nhan Ôn: “Thức dậy thôi, em còn cả đời để ngắm nhìn, chỉ cần em không chán là được”
Nhan Ôn cười ôm lấy tấm lưng anh: “Mãi mãi không bao giờ chán”
Có thể thức giấc bên cạnh anh, nhìn thấy tia sáng đầu tiên khiến Nhan Ôn cảm thấy cuộc đời tràn đầy niềm hi vọng.
Hai người cùng xuống lầu dùng bữa sáng, bầu không khí ngọt ngào vây quanh bọn họ.
“Nhan Ôn… có việc này..” Trần Du tiến lên, ngập ngừng muốn nói.
“Nói đi”
Nhan Ôn ngước mắt mở lời, buông đôi đũa trong tay xuống.
“Tối nay đoàn phim ‘Hậu trường’ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, ăn mừng ghi hình thành công viên mãn, mời chị tham dự..”
Thông thường, những lời mời như thế không dễ từ chối, nhưng vì Giang Linh Vận cũng nhận được lời mời, vậy thì cô ta sẽ xuất hiện cùng Bạch Triết Hiên.
Nhan Ôn suy nghĩ một lát: “Báo với họ rằng chị sẽ có mặt đúng giờ.”
Trần Du thán phục khí phách của Nhan Ôn, vội đi chuẩn bị.
Giang Tùy An ngồi cạnh, tán thưởng gật đầu: “Làm tốt lắm”
Nhan Ôn nở nụ cười, cố tình làm nũng nói rằng: “Anh không sợ em ra ngoài bị kẻ khác ức hiếp sao?”
Nghe vậy, người đàn ông cau mày: “Còn ai có thể ức.
hiếp em sao?”
Thoạt đầu anh cũng lo lắng lần ghi hình này sẽ vấp phải muôn vàn khó khăn, nhưng anh dần phát hiện, Nhan Ôn là một người phụ nữ vừa lý trí vừa cảm tính, cô biết rõ mình muốn gì, chính vì điểm này nên anh càng say mê với sức hút của cô.
Nhận được tin tức Nhan Ôn sẽ xuất hiện, Giang Linh Vận liền ra lệnh cho trợ lý chuẩn bị một chiếc đầm dạ hội thật đẹp cho cô, cô nhất định phải để mọi người thấy rõ, cô mới là ngôi sao lấp lánh nhất.
Tối hôm đó, cửa tiệc vừa mở, Giang Linh Vận mặc chiếc đầm dài cúp ngực lộng lẫy, khoác tay Bạch Triết Hiên chậm rãi tiến vào sảnh chính, nở nụ cười ngọt ngào.
“Chủ tịch Bạch, thì ra anh và cô Linh Vận..”
“Chúng tôi chuẩn bị đính hôn” Bạch Triết Hiên vỗ tay Giang Linh Vận, việc này anh đã quyết định từ sớm.
Nếu đã chia tay với Nhan Ôn thì cần có một lời giải đáp cho Giang Linh Vận, dù sau này có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ không niệm tình tình cảm mấy năm qua với Nhan Ôn.
Ngay lúc họ đang nói chuyện thì Nhan Ôn dẫn chị Hà và Trần Du bước vào.
Nhan Ôn ăn mặc đơn giản bình thường, nhưng vô cùng hợp với khí chất của cô, cử chỉ hành động đều bộc lộ vẻ dịu dàng khiến người khác không thể rời mắt.
Giang Linh Vận thấy ánh mắt của Bạch Triết Hiên đặt lên người Nhan Ôn, khoác chặt cánh tay anh ta: “Nhan Ôn, cô nghe rồi chứ?”
Câu hỏi này tràn đầy mùi vị gây hấn.
Bạch San San đặt ly rượu sâm panh xuống, tiến đến trước mặt Nhan Ôn: “Chuyện quá khứ cứ để mặc nó qua đi, sau này họ mới là một đôi, và Linh Vận cũng sẽ đứng vững trong giới điện ảnh, trở thành ảnh hậu kế tiếp, cô sẽ chúc phúc cho họ đúng không?”
Bạch San San nhìn chăm chú gương mặt của Nhan Ôn, muốn trông thấy biểu cảm đau đớn tột cùng của cô, cô †a tốn bao công sức chống đối với công ty, chẳng qua muốn gây sự chú ý với Bạch Triết Hiên, bây giờ biết tin bọn họ sẽ đính hôn, nhất định rất khó chịu…
“Phụ nữ dù nổi tiếng, đạt được thành tựu thì bên cạnh vẫn phải có một người đàn ông nguyện chăm sóc cho cô ấy, Linh Vận rất may mắn, có được tình yêu của Triết Hiên, còn cô và Triết Hiên định sẵn có duyên không phận, sau này ở công ty mong cô sẽ giữ khoảng cách với em ấy, đừng để người ngoài dè bỉu”
Những người xung quanh đều sững sờ, không ngờ bọn họ là…