"Khỏi cần để ý đến bọn họ, chỉ cần ban tổ chức mời em, thì em có tư cách xuất hiện trong buổi lễ trao giải, bọn họ làm như vậy chỉ tổ tự vả mặt mình." Nhan Ôn không để bụng việc này, mà suy tư về bộ phim tài liệu kia.
“Chị Hà, chị có nghe qua tên đạo diễn Lý Hải chưa?"
“Nghe qua chứ, chẳng phải ông ta quay phim tài liệu sao? Nhan Ôn, không lẽ em muốn hợp tác với ông ta ư?” Chị Hà tỏ vẻ bất ngờ, đây không giống với phong cách của Nhan Ôn, cô tưởng Nhan Ông sẽ chọn vài bộ phim cung đấu.
"Em chuẩn bị nhận đóng bộ phim tài liệu Điệp ảnh'." Nhan Ôn cười dịu dàng: "Là Tùy An chọn giúp em đó.”.
“Chị nói mà, vậy thì đóng thôi, tầm nhìn của anh ấy người bình thường không thể bì đâu." Có Giang Tùy An xuất mưu hiến kế cho Nhan Ôn, chị Hà lập tức yên lòng.
Chú hề tấu hài như Bạch San San, sao có thể là đối thủ của chủ tịch Đại Hoa được kia chứ!
Song vấn đề cũng theo đó xuất hiện, dù bọn họ quyết định phải đóng, lãnh đạo công ty chưa chắc sẽ đồng ý, hiện tại Giang Linh Vận đang năm cơ hội đoạt ảnh hậu trong tay, lãnh đạo công ty sẽ không để mặc Nhan Ôn tự tung tự tác, bọn họ có con cờ tốt hơn rồi.
“Em tìm cơ hội nhắc nhở thêm lần nữa." Nhan Ôn suy nghĩ một hồi, họ không thể thả lỏng, bây giờ mới là thời khắc quan trọng nhất: “Trước buổi lễ trao giải đừng nên manh động.”
"Có cần chị kiếm người theo dõi Giang Linh Vận, tìm xem chứng cứ cô ta giở trò sau lưng không?" Chị Hà luôn cảm thấy vụ việc này không sạch sẽ như bề mặt, nếu Giang Linh Vận không giở trò bỉ ổi, tại sao lại có cục diện hiện tại.
"Tạm thời không cần, nếu cô ta thật sự đã làm gì đó, để Bạch Triết Hiên tự phát hiện sẽ tốt hơn.” Nhan Ôn không muốn nhúng tay, cô cũng không có hứng thú tìm hiểu cái bẫy do Giang Linh Vận chuẩn bị sẵn cho cô ra sao.
Cô ta lợi dụng thủ đoạn bẩn thỉu để đoạt được ngôi vị ảnh hậu, định sẵn sẽ thất thoát nhiều hơn.
Dù sao thì lá bài cuối cùng vẫn nằm trong tay Nhan Ôn.
“Vậy giờ em cũng không còn công việc gì rồi, chị tiễn em về biệt thự nhé?" Chị Hà bĩu môi: "Giờ này chắc Giang tiên sinh của em vẫn chưa tan ca phải không?"
Khuôn mặt Nhan Ôn đầy ý cười: “Hôm nay anh ấy phải tăng ca, em định đến thăm anh ấy."
Cô thay bộ đồ vận động trong xe, đội chiếc mũ lên đầu: “Chị thấy sao? Rất bình thường đúng không?"
"Gương mặt và vóc dáng của em sao có thể bình thường được! Trừ khi em biến thành người vô hình, nếu không vừa bước chân vào Đại Hoa, liền lên ngay trang đầu của báo giải trí ngày mai." Chị Hà cười đùa với Nhan Ôn.
"Vậy phải làm sao?" Nhan Ôn hơi ủ rũ, cô muốn tạo sự bất ngờ cho Giang Tùy An, nhưng đột nhiên phát hiện mối quan hệ của họ ngày nào chưa công khai, thì cô vẫn chưa có cơ hội đứng cạnh anh một cách quang minh chính đại.
Ngay lúc này, màn hình điện thoại của cô nhấp nháy, là Giang Tùy An.
"Xe của trợ lý em đã đậu dưới công ty nửa tiếng đồng hồ rồi, chiếc xe bị hư hả?" Giọng điệu anh đầy ý vị đặc biệt.
"... Không phải, em muốn lên đó thăm anh, vừa đến dưới lầu lại sợ người khác phát hiện, ảnh hưởng đến anh” Nhan Ôn nhỏ tiếng đáp, sự bất ngờ mà cô chuẩn bị đã thất bại.
Người đàn ông ngồi trong phòng làm việc rộng lớn, đôi mày nghiêm nghị bỗng giãn ra, anh gập máy tính xách tay trên bàn lại: “Em muốn gặp anh lúc nào chả được, anh cho người xuống đón em."
“Nhưng mà... công ty anh nhiều người như thế, không sao chứ?" Nhan Ôn không yên tâm hỏi lại lần nữa.
"Hãy chờ một lát, thưa bà Giang.”
Giang Tùy An đưa mắt ra hiệu với trợ lý, đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi rót một ly nước trái cây cho cô vợ của mình, khi hình bóng điển trai vừa trở về phòng làm việc, Nhan Ôn đã được trợ lý dẫn vào.
"Không ngờ thang máy của công ty anh kín đáo đến vậy!” Nhan Ôn tỉ mỉ quan sát Giang Tùy An, cố tình ngó nhìn xung quanh: "Chắc không phải anh cố tình sắp xếp để tiếp đãi nữ nghệ sĩ của công ty, xây con đường bí mật này chứ?”
"Không thể là anh đặc biệt chuẩn bị cho em hay sao?" Giang Tùy An sải bước đến trước mặt Nhan Ôn, vén tóc bên tai cô: “Nhưng mà anh rất thích bộ dạng ghen tuông của em."bg-ssp-{height:px}
“Ghen tuông ư?" Nhan Ôn phì cười một tiếng và lắc đầu: “Em chắc chắn con đường bí mật kia chưa có người phụ nữ nào đi qua.”
"Khẳng định vậy sao? Nói thử nguyên nhân xem nào.” Giang Tùy An đưa nước trái cây cho Nhan Ôn, chờ cô mở miệng.
“Trực giác của phụ nữ." Cô mỉm cười thốt ra năm chữ, đôi mắt lấp lánh xen lẫn ý cười, cô rất thích cảm giác được đối đãi đặc biệt như vậy, có thể cảm nhận rõ rệt về tâm ý của đối phương vào lúc này, đã đủ hạnh phúc lắm rồi.
Hai người một trái một phải ngồi lên ghế sofa, gam màu chủ đạo của phòng làm việc là trắng xám, bộ dạng họ nhìn nhau trông như một bức tranh hài hòa.
"Còn vài chỗ tài liệu phải xem, chờ anh một lát." Lúc điện thoại của Giang Tùy An rung lần thứ hai, anh áy náy nắm lấy bàn tay của Nhan Ôn: "Nhanh lắm."
Nhan Ôn mỉm cười đáp lại: “Được ngồi đây nhìn anh làm việc cũng là một sự hưởng thụ.”
Sự ủng hộ của cô là động lực lớn nhất của Giang Tùy An.
Giang Tùy An trở về bàn làm việc, khi anh xử lý tài liệu trông rất cuốn hút, Nhan Ôn ngắm nhìn anh, trái tim bỗng lạc nhịp.
Nhưng vài phút sau, Nhan Ôn không chống cự nổi sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ, tựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.
Khi trưởng phòng bộ phận bước vào phòng làm việc để báo cáo công việc với Giang Tùy An, bất
ngờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Giang Tùy An bế cô gái xinh đẹp đang ngon giấc trên sofa một cách dịu dàng, đặt lên chiếc giường đơn phía trong, sau đó bước ra và gương mặt vẫn mang nụ cười.
Trời đất, chủ tịch mặt lạnh của bọn họ lại biết cười ư!
Trưởng phòng bộ phận lập tức véo mạnh mình một phát, nghi ngờ anh ta có phải bị ảo giác hay không.
“Báo cáo viết xong rồi à?” Thoáng chốc Giang Tùy An đã khôi phục trạng thái thường ngày, bầu không khí trong phòng làm việc lập tức lạnh giá mười mấy độ. . ||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
"Vâng!" Trưởng phòng bộ phận liền trở nên căng thẳng, hoàn thành báo cáo trong nơm nớp lo sợ.
Nhưng khi anh ta rời khỏi phòng làm việc của Giang Tùy An, cả người đều chìm đắm trong mơ hồ, cô gái xinh đẹp kia là ai, rõ ràng rất quen mắt, chủ tịch Giang của bọn họ chưa bao giờ có quan hệ thân mật với phái nữ như vậy, điều quan trọng nhất là anh ta không thể hỏi thăm, càng không thể kể với bất kì người nào!
Chờ đến khi Giang Tùy An bận xong, trời đã sụp tối, anh chậm chân bước đến chiếc giường đơn, nhẹ nhàng nhấc bổng Nhan Ôn: “Bà Giang à, về nhà thôi nào.”
"O?" Nhan Ôn hé mở đôi mắt mơ màng, mới phát hiện mình đang được anh bế: “Xong việc rồi à?"
Cô không có ý định rời khỏi vòng tay của anh, mỗi khi Giang Tùy An bế cô như vậy, đều khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
“Ừ, xong việc rồi." Anh nhẹ giọng dịu dàng, chỉ khi đối mặt với Nhan Ôn mới như thế: “Bữa tối muốn ăn món gì?"
"Ăn... món anh làm." Nhan Ôn tựa vào ngực anh, trả lời bằng gương mặt hạnh phúc.
"Được." Giang Tùy An cưng chiều đáp lại một tiếng, sau khi bế cô vào xe thì lái xe rời khỏi.
Và khi bọn họ rời đi, bãi đậu xe nổ ra tiếng bàn luận nhốn nháo, đều là nhân viên Đại Hoa vừa tăng ca xong.
“Đó là chiếc xe của chủ tịch Giang có đúng không? Anh ấy bế một người phụ nữ lên xe ư?"