Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, Hứa Gia Lạc vốn định cắt tóc trước. Nhưng nghĩ đến việc Phó Tiểu Vũ tuyệt nhiên không trả lời tin nhắn của mình, hắn lại sợ đến muộn không đón được người ấy, thế là không dám để lỡ mà sớm lái xe tới biệt uyển Quân Nhã.
Hắn cứ vậy ngồi chờ cả buổi. Bởi vì Phó Tiểu Vũ đi làm muộn hơn bình thường không ít, thậm chí hắn còn không nhịn được mà gửi tin nhắn DingTalk cho Phó Tiểu Vũ. Mãi đến hơn một tiếng sau, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy bóng dáng thon thả của Omega đang khoác trên mình chiếc áo khoác dài màu đen nom khá già dặn.
Hứa Gia Lạc lập tức xốc lại tinh thần, hắn lái xe thật chậm về phía trước một mét, vừa lúc dừng bên người Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ nhìn chiếc Tesla quen thuộc kia do dự một chút, sau đó vẫn mở cửa xe ra.
“Đến thẳng công ty đi.” Vừa lên xe, y không chào hỏi Hứa Gia Lạc mà nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười giờ tôi phải họp rồi.”
“Được.”
Hứa Gia Lạc không hỏi thêm gì nhiều, hắn loáng thoáng cảm thấy được có lẽ Phó Tiểu Vũ đã muộn giờ. Cho nên hắn vừa lái vừa tỉnh rụi quan sát Phó Tiểu Vũ đang ngồi ở ghế sau từ gương chiếu hậu…
Có lẽ đối với Omega này, mỗi lần rời giường mang ý nghĩa rằng đại não sắp bắt đầu phải chuyển động nhanh như gió, mà bản thân y phải chịu áp lực lớn hơn so với người bình thường. Bởi thế nên thực ra Phó Tiểu Vũ vẫn luôn gắt ngủ khi rời giường, chỉ có điều vì tật này rất nhỏ nên có lẽ đến chính y cũng không ý thức được.
Nhưng mà Hứa Gia Lạc vẫn nhìn ra. Trước kia khi hai người còn ở bên nhau, hắn đã thầm cảm thấy lúc tỉnh giấc nom Phó Tiểu Vũ rất giống con mèo nhỏ trở thành hiện tượng mạng vì khuôn mặt cáu kỉnh.
Trên đường đi, Phó Tiểu Vũ vẫn luôn xụ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, mà Hứa Gia Lạc cũng giữ im lặng. Hắn lặng lẽ chạy qua mấy con đường tắt để đến công ty lúc tầm chín giờ ba mươi lăm, đoạn thấp giọng hỏi một câu: “Buổi sáng em vẫn chưa ăn gì hả?”
“Tôi không đói.” Vẻ mặt Phó Tiểu Vũ có phần cứng ngắc. Lúc xuống xe, y hơi chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không nói thêm gì với Hứa Gia Lạc mà vội vàng cầm máy tính đi.
Khi đứng một mình trong thang máy nhìn số tầng hiển thị thay đổi, mặt Phó Tiểu Vũ vẫn rất nghiêm túc. Xét một cách bình tĩnh, y không chào hỏi Hứa Gia Lạc là cố ý, ngồi ở ghế sau chứ không phải ghế phụ cũng là cố ý.
Mà đúng là y hơi tức giận, nỗi tức giận không nói rõ được cũng không thể tả rõ.
Buổi sáng hôm nay, y đã dậy muộn hơn một tiếng – điều trước nay chưa từng có. Là bởi vì đêm qua chỉ vì nghĩ có nên cùng ăn sáng với Hứa Gia Lạc không mà y đã thật sự nghiêm túc suy nghĩ một tiếng đồng hồ.
Chuyện này vốn không hợp lý.
Phải biết rằng ngay cả lúc theo đuổi Hứa Gia Lạc y cũng không hề do dự như vậy, không hề xoắn xuýt như thế.
Y xác định từng mục trong kế hoạch, sau đó chỉ nhìn lom lom về phía trước để săn mồi, đây mới là cách quen thuộc của y.
Chưa kể đến những chuyện càng nhức óc hơn như có nên tha thứ hay không, có nên đáp ứng mỗi lời mời của Hứa Gia Lạc hay không, có trả lời tin nhắn của Hứa Gia Lạc hay không cũng đã khiến Phó Tiểu Vũ cảm thấy rối loạn.
Chẳng lẽ vì cho đến bây giờ chưa từng được ai theo đuổi như vậy, thật sự là vì y chỉ thích hợp với việc theo đuổi người ta chứ không phải là được theo đuổi ư?
Vừa nghĩ đến điều này, mặt Phó Tiểu Vũ lại càng thêm đen thui.
….
Cuộc họp sáng mỗi tuần một lần vẫn luôn duy trì bền vững.
Mặc dù trạng thái của Phó Tiểu Vũ không ở lúc sung sức nhất, nhưng y vẫn cố gắng đuổi Hứa Gia Lạc ra khỏi đầu mình để chủ trì cuộc họp như thường lệ.
Các sếp lớn của công ty sắp tới đảo Phuket để tham dự lễ cưới của Văn Kha, thế nên một tuần này trưởng các phòng ban đều có rất nhiều thứ cần báo cáo cho Phó Tiểu Vũ, nửa đầu cuộc họp vừa không chú ý một cái là đã kéo dài hơn không ít.
Buổi họp diễn ra được một nửa, mặc dù Phó Tiểu Vũ vẫn còn tập trung sức lực vào công việc, nhưng dạ dày y đã rỗng đến khó chịu.
Y cố gắng gượng ép mình chịu đựng cơn đói, nhịn đến độ sắc mặt cũng xấu hơn không ít. Vất vả lắm mới gắng đến được đến lúc nghỉ giữa giờ, ban đầu Phó Tiểu Vũ định bảo Vương Tiểu Sơn đến lầu một mua cho mình một chiếc sandwich mang lên đây. Nào ngờ vừa về tới văn phòng, Phó Tiểu Vũ đã nhìn thấy trên bàn làm việc lớn của mình có đặt một chiếc túi giữ ấm, còn có một ly cà phê.
Phó Tiểu Vũ bước tới mở túi ra, chỉ thấy bên trong là một bát mì hoành thánh lớn nóng hổi, và cả mấy đĩa dưa cải ngon lành.
Vừa nhìn qua đã biết đây là tác phẩm của Hứa Gia Lạc.
Phó Tiểu Vũ cũng thật sự đói gần chết rồi, bèn không nhịn được mà mở bát mì hoành thánh ra. Vừa ngửi một cái, y đã không thể bình tĩnh nối.
Thực sự rất thơm.
Sau khi lấy hết đồ trong túi ra, Phó Tiểu Vũ chợt phát hiện trong túi còn một mảnh giấy nhỏ màu hồng, bên trên dùng bút chì viết:
Giám đốc Phó , nhận được bữa sáng tình yêu xin hãy trả lời “” nhé.
Phó Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn mẩu giấy này.
Chữ Hứa Gia Lạc đẹp hơn y rất nhiều, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, chỉ là hình trái tim kia vẽ xiêu vẹo, nom cực kỳ buồn cười giữa một loạt chữ đẹp đẽ.
Phó Tiểu Vũ vô thức lấy điện thoại ra vào DingTalk, nhưng vừa mở phần tin nhắn với Hứa Gia Lạc, y bỗng dừng tay.
Chỉ cảm thấy lòng mình như bị ai đó dùng chiếc đuôi xù bông lướt tới lướt lui, vừa giận dữ vừa ngưa ngứa –
cái con khỉ.
Y khó chịu ném di động qua một bên.
….
Mặc dù đã ăn hoành thánh của Hứa Gia Lạc, nhưng Phó Tiểu Vũ vẫn không gửi , thậm chí cả ngày cũng không trả lời tin nhắn của Hứa Gia Lạc.
Bận thì bận thật, nhưng cố ý cũng là thật.bg-ssp-{height:px}
Bây giờ ít nhiều gì y cũng đã có chút cảm giác cùi không sợ lở, mỗi tin nhắn gửi đến y đều đọc, nhưng không trả lời.
Có điều Alpha kia lại rất bướng bỉnh, nguyên một ngày hắn gửi chừng mười tin nhắn đến mà vẫn bị seen, thế mà vẫn có thể kiên nhẫn gửi tiếp như đang diễn kịch một vai.
Đến tối, Phó Tiểu Vũ mới thật sự không có thời gian để ý đến Hứa Gia Lạc.
Phiên bản mới cập nhật nhất của app có bug lớn, mặc dù Phó Tiểu Vũ không phải là người trực tiếp phụ trách kỹ thuật như Vương Tĩnh Lâm, nhưng toàn bộ trung tâm vận hành vẫn phải tăng ca. Tin nhắn DingTalk gửi đến như muốn nổ tung, thẳng thừng đẩy Hứa Gia Lạc tít xuống dưới.
Chờ đến lúc mọi chuyện đã tạm xử lý ổn thỏa, Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên mới bất thình lình phát hiện ra đã mười giờ rưỡi rồi. Lúc bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, dường như không hề cảm nhận được thời gian trôi qua.
Y bước ra ngoài cửa, cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu rồi mở tin nhắn của Hứa Gia Lạc ra, nhanh chóng lướt qua mấy tin mình chưa đọc.
[Năm giờ chiều] Hứa Gia Lạc: Vừa tiêm xong mũi cuối cùng. Mấy giờ tối em sẽ tan làm? Anh đến đón em nhé.
[Bảy giờ tối] Hứa Gia Lạc: Sếp Phó này, bây giờ anh đến công ty đây.
[Chín giờ tối] Hứa Gia Lạc: Vừa hỏi thăm Vương Tiểu Sơn, em phải tăng ca đúng không? Không sao đâu, em cứ bận trước đi, anh chờ em.
Phó Tiểu Vũ ngây người, nhất thời y không thể nói được thứ cảm xúc đang dậy lên trong lòng mình là gì.
Kéo lên trên, toàn bộ cuộc đối thoại đều là tin nhắn của Alpha. Bởi vì hắn đang đóng kịch một vai, thế nên có vẻ nói rất nhiều.
Nhưng người nói nhiều như Hứa Gia Lạc, sau khi gửi một tin “Em cứ bận đi” vào hai tiếng trước lại thật sự không gửi bất cứ tin nhắn thúc giục nào nữa.
Phó Tiểu Vũ bước nhanh về phía bãi đỗ xe. Y không thể nhịn được nữa mà vội vàng gửi một tin: Anh vẫn ở đó chứ?
Anh vẫn ở đó chứ?
Chỉ là năm chữ đơn giản thế thôi, vậy mà chẳng hiểu sao lại khiến nhịp tim y tăng tốc ngay trong khoảnh khắc đó.
Tin nhắn nhanh chóng biến thành trạng thái đã đọc. Lúc bên Hứa Gia Lạc còn đang hiển thị đang nhập tin nhắn, Phó Tiểu Vũ đã phát hiện chiếc xe của Hứa Gia Lạc trong bãi đỗ xe vắng tanh.
Alpha ấy không ngồi trong xe, mà cô đơn dựa vào cửa xe.
Hắn vừa cầm bát giấy nhỏ bằng một tay, vừa cúi đầu nghiêm túc dùng tay kia nhanh chóng bấm điện thoại.
Phó Tiểu Vũ cố ý nhẹ bước chầm chậm đi tới.
Ngay lúc y đứng trước mặt Hứa Gia Lạc, DingTalk của y cũng vang lên.
Hứa Gia Lạc: Đương nhiên rồi
Cũng trong giây phút đó, Alpha vốn đang cúi đầu gửi tin nhắn nghe thấy âm thanh bèn ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn thấy y, đôi mắt hẹp dài của người ấy bừng sáng, lấp lóa ý cười không hề che giấu.
“Hi.”
Hiển nhiên là Hứa Gia Lạc vừa cắt tóc, hắn mặc một bộ âu phục chăm chút phẳng phiu, tôn lên dáng người cao ráo, thần thái sáng láng.
“Đây là cái gì?” Ban đầu Phó Tiểu Vũ muốn hỏi “Anh chờ bao lâu rồi”, nhưng lời vừa đến cửa miệng y đã nhịn xuống rồi đổi đề tài.
“Oden đấy.” Hứa Gia Lạc cười cho y xem chiếc bát đang ăn dở kia, bên trong là nước dùng nóng hổi, thêm hai miếng chả trứng cá và củ cải trắng. Hắn thấp giọng giải thích: “Anh mua ở cửa hàng tiện lợi lúc chờ em đó.”
Oden là món ăn cổ truyền của người Nhật được đặc biệt yêu thích vào mùa đông. Các thành phần thường thấy ở Oden gồm: chả cá khoai mỡ hampen, chả cá nướng, chả cá Kamaboko, trứng vịt luộc, thịt bò hoặc thịt heo, konnyaku (khoai từ) và nhiều loại khoai củ khác. Tùy theo từng vùng mà thành phần có thể thay đổi, thêm bớt tùy khẩu vị người ăn.
“… Có ngon không?”
Phó Tiểu Vũ nhẹ giọng hỏi. Y biết lẩu Oden là gì, thi thoảng cũng thấy mấy học sinh ngồi ăn với nhau trong -, trông rất náo nhiệt.
Nhưng cho đến bây giờ y chưa hề ăn lần nào.
Hứa Gia Lạc nhìn Omega đang ngơ ngẩn nhìn bát giấy trong tay mình, chỉ thấy tim mình nhũn mềm vô cùng, lại như đang bay bổng –
Chiều nay hắn vừa gặp Cận Sở, cũng vì thế mà hắn lại càng quá đỗi, quá đỗi muốn gặp Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ đang tò mò về hương vị Oden kìa.
Chẳng hiểu vì sao, chỉ một suy nghĩ đơn giản vừa xuất hiện trong đầu thôi, hắn đã cảm thấy đáng yêu đến vậy.
“Phó Tiểu Vũ, mời em ăn bữa khuya tiện lợi nhé?”
Hứa Gia Lạc cười cong cong đôi mắt: “Chúng ta có thể ngồi ở lề đường uống bia lon, ăn Oden, lại gọi thêm hai cái xúc xích nướng. Cam đoan toàn bộ đồ ăn ngon đêm nay đều đến từ cửa hàng tiện lợi giờ, thế nào?”
___________
Hết chương .