Lúc Hứa Gia Lạc lên lầu đã là rạng sáng. Hắn gõ cửa rất nhẹ, có điều có lẽ Cận Sở đang ở trong phòng và không ngủ nên y nhanh chóng mở cửa cho Hứa Gia Lạc.
“Hi.” Cận Sở chào hắn một tiếng, lúc lướt nhìn tới băng gạc trên cánh tay, Cận Sở giật nảy mình, lo lắng hỏi: “Tay của anh sao thế? Bị thương hả?”
“Không sao đâu.” Vẻ mặt Hứa Gia Lạc rất tỉnh táo, hắn nhanh chóng dùng giọng điệu khiến người ta cực kỳ yên tâm giải thích: “Vừa nãy lái xe máy bị trầy xước chút, chỉ bị thương ngoài da thôi, đã tới bệnh viện băng bó lại rồi.”
Cận Sở há to miệng, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Hai người đứng ở cửa ra vào nhìn nhau mấy giây, ai nấy đều ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Sau rốt vẫn là Cận Sở nhỏ giọng nói: “Nam Dật đang ngủ, hay là chúng ta… Ra ban công nói chuyện đi?”
Hứa Gia Lạc nhẹ gật đầu. Lúc bước theo Cận Sở đi xuyên qua phòng ngủ, hắn không kìm nổi mà nhìn Nam Dật đang say ngủ trên giường mấy lần.
Khi ngồi xuống ghế mây, Hứa Gia Lạc nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ có đặt một lon bia uống dở, hắn quay đầu lại nhìn Cận Sở.
“Vừa rồi em có uống một chút.”
Cận Sở ngồi xuống cạnh Hứa Gia Lạc: “Gia Lạc à…”
Y gọi tên Hứa Gia Lạc một tiếng, nhưng sau đó lại không tiếp tục. Cận Sở đau đáu nhìn vào bóng đêm ngoài khu nghỉ dưỡng, dường như y lại thất thần.
“Cận Sở, trong Wechat em có nói mình đã chuẩn bị cho việc nói với Nam Dật xong rồi. Thật hả?”
Thật ra Hứa Gia Lạc rất quen thuộc với việc Cận Sở thường xuyên thất thần, nhưng lần này hắn vẫn không nhịn được mà cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Omega trước mặt. Với hắn, vấn đề này quá quan trọng, thậm chí hắn không thể không kiềm chế mình để duy trì cho giọng điệu được bình tĩnh.
“…” Cận Sở cầm lon bia lên nhẹ nhàng lắc lắc. Y yên lặng ngửa đầu uống cạn ngụm bia cuối cùng, sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía Hứa Gia Lạc.
“Là thật.” Cuối cùng, Cận Sở cũng chậm rãi nói.
Ngụm bia cuối cùng trong lon luôn là ngụm chát đắng nhất.
Mùi vị dấy lên từ đáy dạ dày, sau đó ngập tràn nơi chót lưỡi, tựa như một thứ hương vị cuộc đời.
Cận Sở nở nụ cười rất nhẹ: “Gia Lạc, liệu anh có hỏi em tại sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt không?”
Đó là một câu hỏi khá kì lạ.
Cận Sở nhìn Hứa Gia Lạc. Đôi mắt hẹp dài đằng sau mắt kính của Alpha thăm thẳm như biểu sâu, hai giây sau hắn chỉ thấp giọng nói: “Cận Sở, cảm ơn em.”
Hứa Gia Lạc không trả lời câu hỏi đó.
Cận Sở bất chợt cảm thấy mắt mình cay quá đỗi.
Đương nhiên, y có thể hiểu được sự nhạy cảm khác thường của Alpha ấy: “Sau khi Nam Dật ngủ rồi, em cảm thấy hơi sầu muộn nên muốn hóng gió tiếp. Em chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ lần theo tiếng nhạc dẫn lối đi tới cạnh bể bơi. Gia Lạc… Em nhìn thấy anh trên sân khấu.”
“Em chưa từng thấy anh nhảy múa kiểu đó. Thật ra… Cũng rất thú vị.”
Nói đến đây, Cận Sở khẽ mỉm cười xót xa.
Nghìn lời nghìn chữ chực chờ tuôn nơi đầu môi, cuối cùng chỉ biến thành một câu “Cũng rất thú vị” rất nhẹ.
Tối hôm nay khi mọi người cuồng nhiệt vây quanh sân khấu, Cận Sở đã đứng ở hành lang phía xa xa ngắm nhìn hồi lâu.
Chẳng ai để ý đến y, mà Hứa Gia Lạc trên sân khấu cũng không.
Người ấy bận trên mình chiếc ba lỗ trắng bó sát và đi đôi vớ đen. Ban đầu hắn còn vụng về không biết làm sao, sau đó càng nhảy càng high, thậm chí còn không thèm để ý đến ai mà lắc lư đuôi thỏ sau mông.
Cận Sở nhìn Alpha đã từng sớm chiều bên mình bao nhiêu năm, ký ức tựa như nước biển chảy ngược vào tim.
Hai người họ kết hôn lúc đương tuổi xuân hai mươi, nhưng Hứa Gia Lạc lại mang trên mình sự lão luyện và tinh thần trách nhiệm cao so với người cùng trang lứa. Khi đó Cận Sở cực kỳ khao khát cảm giác an toàn, mà Hứa Gia Lạc chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Nhiều năm qua, Cận Sở cứ cho rằng mình hoàn toàn hiểu được Hứa Gia Lạc, thậm chí mãi đến cái ngày mưa bóng mây hôm ấy, khi mà y đã tin chắc rằng hai người không còn cách nào cứu vãn được nữa, thì chấp niệm vẫn khiến y đau đớn nghĩ: Từ nay về sau, Hứa Gia Lạc sẽ trao trọn sự bảo vệ thành thục ấy cho Phó Tiểu Vũ.
Nhưng đến tận hôm nay, lần đầu tiên Cận Sở mới nhìn thấy một mặt khác của con người luôn chững chạc trưởng thành kia.
Một Hứa Gia Lạc ngây thơ, điên cuồng, liều lĩnh –
Người ấy tựa một chiếc xe gắn máy bùng ngọn lửa rực, nhưng vẫn lao vun vút đón gió mạnh bên bờ biển Thái Lan.
Họ đã từng bầu bạn bên nhau nhiều năm, nhưng Cận Sở chưa bao giờ thấy dáng vẻ Hứa Gia Lạc thật sự thoát hết hết thảy gông xiềng, và toát lên sức sống căng tràn như thế.
Thực ra mối quan hệ giữa Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ không liên quan gì đến bảo vệ và được bảo vệ.
Hai người họ chỉ yêu nhau một cách đơn thuần.
Nếu như nói Cận Sở cảm thấy lạ lẫm với điều đó, thì chi bằng nói y thấy có chút đố kỵ.
Không phải là đố kỵ với Phó Tiểu Vũ, mà là với Hứa Gia Lạc.
Trước đây khi lựa chọn cách ly hôn, từ sâu trong đáy lòng, chẳng lẽ Cận Sở không từng lặng lẽ mơ về một cảnh tượng bùng nổ hoàn toàn thuộc về mình ư?
Rõ ràng vì cảm thấy mình muốn tìm tình yêu đích thực mà y tùy hứng quyết định buông Hứa Gia Lạc ra trước. Nhưng nào ai ngờ được, bởi vì lần buông tay này của y, người cuối cùng tìm được tình yêu thật sự lại là Hứa Gia Lạc.
Không một ai hay, trong khoảnh khắc đó, Cận Sở lặng lẽ bật khóc ở phía ngoài đám đông.
Cuộc đời sao mà nghịch lý và tàn nhẫn đến thế.
Nhưng trong nỗi đớn đau, Cận Sở lại thở phào một hơi nhẹ nhõm –
Đây có lẽ là lần đầu tiên y thừa nhận rõ ràng với bản thân mình, đúng thế, cuộc đời vốn tàn nhẫn, chỉ có dũng sĩ mới có thể thu hoạch được hạnh phúc thật sự trong thiên quân vạn mã.
Rốt cuộc, Hứa Gia Lạc cũng đã tìm được Omega có thể khiến hắn biến thành dũng sĩ.
Như thế cũng tốt.
Mà y, cho dù có không cam lòng đến cỡ nào thì cũng không muốn làm trở ngại trên con đường Alpha kia chạy về phía hạnh phúc.
….bg-ssp-{height:px}
Chưa đầy năm giờ sáng, Nam Dật đã tỉnh lại.
Hôm qua cậu nhóc chơi chèo ca nô rất mệt mỏi, ăn cơm tối xong được Hứa Gia Lạc ôm về nhà thì ngủ mất. Giấc ngủ này của Nam Dật cũng kéo dài đủ tám tiếng.
Nghe thấy tiếng Nam Dật gõ cửa ban công, Hứa Gia Lạc và Cận Sở kinh ngạc quay đầu lại. Chỉ thấy cậu nhóc dán mặt lên cửa kính le lưỡi làm mặt quỷ với họ.
“Nam Dật, tới đây nào…”
Cận Sở kéo cửa kính ra.
“Daddy ơi!”
Nam Dật hớn hở chạy tới, nhưng lúc Hứa Gia Lạc đang cố hết sức để dang hai tay ra, bé đã nhìn thấy cánh tay phải bị băng kín mít của hắn: “Bố bị làm sao thế ạ?”
Nam Dật vô cùng bối rối, đôi mắt nhỏ vốn dĩ còn lơ mơ buồn ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại: “Bố bị thương ạ?”
Hứa Gia Lạc vội vàng lấy tay kia kéo con trai mình vào lòng, thấp giọng nói: “Bố không sao hết, chỉ là lái xe máy ngã một cú nên tay bị rách da thôi con.”
“Bố có đau không?” Nam Dật ngẩng đầu lên xót xa xoa xoa mặt hắn: “Daddy bất cẩn thế.”
Hứa Gia Lạc chỉ thấy mũi mình cay cay: “Không đau, bố không đau tẹo nào cả.”
Ngực hắn cuộn trào bao cảm xúc, ngay lúc hắn định mở miệng thì Cận Sở ngồi bên cạnh bỗng giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Nam Dật một cái: “Con tỉnh ngủ rồi à?”
“Vâng ạ!”
“Ừm…” Sau khi nghe thấy con trai trả lời, Cận Sở ngồi ngay ngắn lại. Y và Hứa Gia Lạc liếc nhìn nhau một cái mới nhẹ nhàng nói: “Vậy Aiden và bố con muốn nói với con một chuyện, có được không nào?”
Đây quả là một thời điểm mà Cận Sở chủ động đầy hiếm hoi, nhất thời Hứa Gia Lạc cũng giật mình.
Nam Dật vẫn đang nằm trong lòng Hứa Gia Lạc, hình như lúc này cậu bé cũng lờ mờ nhận ra được điều gì đó từ nét mặt của Hứa Gia Lạc và Cận Sở.
“Vâng ạ.”
Nam Dật do dự một chút rồi gật gật đầu.
Cận Sở hít một hơi thật sâu, y nhìn vào đôi mắt của Nam Dật, chầm chậm mở miệng: “Thật ra Aiden và bố con…”
Nói đến đây y dừng lại đầy khó khăn.
Hứa Gia Lạc nhìn Cận Sở một cái, đoạn vô thức ôm Nam Dật chặt hơn một chút, nói tiếp: “Nam Dật à, thực ra bố và Aiden đã ly hôn được một năm rồi.”
Bé con nhìn hắn, nhưng so với những gì Hứa Gia Lạc tưởng tượng thì trên gương mặt con trai mình ít một chút kinh ngạc, và nhiều thêm phần buồn bã như một ông cụ non.
“Ly hôn…”
Nam Dật do dự trong chốc lát. Hình như bé vẫn không quá quen thuộc với từ này, phải nhỏ giọng lặp lại một lần nữa mới ngẩng đầu lên hỏi: “Ly hôn, là giống như ba mẹ của Francis phải không ạ?”
Nói đến đấy khóe mắt của cậu bé hoen đỏ, trong đôi mắt nhỏ dợn lên vệt nước.
Vẻ mặt cố gắng nén nước mắt của bé đâm thẳng vào tim Hứa Gia Lạc. Dù đã tự củng cố tâm lý cho mình hết lần này đến lần khác, hắn vẫn thấy mình đau đến mức tim run rẩy.
Hứa Gia Lạc khàn giọng đáp: “Đúng là như thế. Bảo bối của bố à… Xin lỗi, xin lỗi con.”
Nam Dật vùng dậy khỏi ngực Hứa Gia Lạc, nhỏ nhẹ nói: “Con, con cũng cảm giác được.”
Hứa Gia Lạc và Cận Sở không khỏi sửng sốt.
“Francis từng nói, trước khi bố mẹ bạn ấy ly hôn cũng rất ít khi cùng nhau chơi với bạn ấy. Hai người họ không còn ở chung một phòng, lúc ở nhà cũng không nói chuyện với người kia… Sau đó hai người họ rời xa nhau. Hiện giờ Francis chỉ còn người mẹ Omega của mình, bạn ấy nói, bạn ấy rất nhớ ba Alpha của mình. Nhưng mà mẹ bạn ấy không cho Francis được gặp ba thường xuyên, bởi vì mẹ nói ba của bạn ấy là kẻ xấu. Cho nên khi đó Francis thường xuyên khóc.”
Nam Dật dùng mu bàn tay lau lau mắt một cái: “Sau đó… Thời gian vừa rồi bố và Aiden cũng giống như thế. Con hỏi Francis, có phải là bố và Aiden cũng sẽ rời xa nhau không. Bạn ấy nói cho con… Đúng thế, bởi vì hai người đã không còn yêu người kia nữa rồi.”
Hứa Gia Lạc đau lòng khôn cùng, ngón tay hắn siết thật chặt.
Trong nháy mắt đó, hắn nghĩ, người lớn tự cho mình là đúng đến cỡ nào cơ chứ. Họ cứ nghĩ rằng mình đã che giấu không thể chê vào đâu được, nhưng trong mắt những đứa trẻ vốn đã có trực giác nhạy cảm, thì tín hiệu không còn tình yêu nữa lại rõ ràng đến cỡ đó.
“Cho nên Daddy ơi… Bố thật sự không còn yêu Aiden nữa sao? Hai người nhất định sẽ rời xa nhau thật ạ?”
Nam Dật rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
“Xin lỗi con.”
Hứa Gia Lạc ngồi xổm xuống để nhìn ngang hàng với Nam Dật.
Hắn biết, đây là vấn đề mà nhất định hắn phải đối mặt. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ rơi nước mắt của cục cưng mà hắn yêu thương nhất, người làm cha như hắn vẫn cảm thấy đau lòng không gì tả nổi.
Nhưng hắn đã quyết tâm phải thành thật, thì sẽ không trốn tránh nữa.
“Daddy đã không còn yêu Aiden nữa.”
Hứa Gia Lạc cầm bàn tay nhỏ xinh của Nam Dật vuốt ve hết lần này đến lần khác: “Xin lỗi bảo bối, hãy nghe bố nói…”
Hứa Gia Lạc không nói ai là người ra quyết định ly hôn trước, bởi vì vào giây phút này chuyện đó đã không còn quan trọng. Hắn bỗng nhiên nhận ra một điều vô cùng rõ ràng, rằng trước mặt con trai mình, cùng tiến cùng lùi với Cận Sở quan trọng đến cỡ nào.
Đối với Nam Dật còn bé, chuyện đáng sợ nhất là hai người lớn mà cậu bé thương yêu trở mặt thành thù như cha mẹ của Francis, trong cuộc đời chỉ còn yêu một bên và hận thù với bên còn lại.
Vào khoảnh khắc này hắn cảm thấy vô cùng may mắn, vì cuối cùng hắn và Cận Sở vẫn cùng nhau đối mặt với Nam Dật.
“Nam Dật à, con là bảo bối của bố con và Aiden. Đúng vậy, ly hôn là vì bố và Aiden đã không còn yêu nhau nữa, nên mới chọn cách rời xa nhau. Nhưng tình yêu của chúng ta với con tuyệt đối không hề có chút gì thay đổi, con hiểu chứ?”
Cận Sở cũng ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt bé bỏng của Nam Dật, mắt y đỏ bừng: “Nam Dật, con sẽ không giống như Francis đâu. Aiden và bố con không phải là kẻ thù, chỉ là không thể ở cùng nhau được mà thôi. Nhưng mà con, con sẽ mãi mãi có được tình yêu thương tuyệt đối vẹn tròn của cả hai chúng ta.”
___________
Hết chương .