Hứa Gia Lạc xin nghỉ tổng cộng hai ngày, nhưng đến đêm ngày đầu tiên hắn đã cảm thấy mình gần như khỏi hẳn rồi. Không biết được như thế là do thể lực xuất sắc của Alpha cấp A hay là vì ý chí “Muốn bình phục” đầy phi thường.
Sau hôm đó đương nhiên Hạ An đã được đưa về nhà. Hứa Gia Lạc vốn cho rằng công chúa bé bỏng sẽ rất nhớ mình, nào ngờ lại không hề. Hắn ôm Hạ An vào lòng hôn chùn chụt, kết quả Hạ An để hắn hôn mấy cái rồi không nhịn được lấy chân đẩy mặt hắn ra, giống như đang nói lấy lệ: Được rồi được rồi.
Hứa Gia Lạc dần dần bình phục, hắn cảm thấy mình tràn trề nhựa sống như quay lại thời cấp ba.
Hai ngày này hắn không chỉ đưa Phó Tiểu Vũ đi làm mà còn đón y đi làm về. Bảng lịch Dingtalk quỷ sứ kia đúng là rất hữu ích, bởi vì giờ tan làm của Phó Tiểu Vũ vốn không cố định, nên cứ đến xế chiều hắn sẽ click vào để xem. Sau khi xác định thời gian hắn sẽ nhắn một tin trên Dingtalk cho Phó Tiểu Vũ: Tôi xuất phát đây.
Lúc Phó Tiểu Vũ đang làm việc, Hứa Gia Lạc cũng không rảnh rỗi.
Hắn đã thêm những bài hát cũ của Katy Perry vào danh sách phát nhạc của Maroon trong dàn âm thanh trên xe ô tô của mình. Rất khó thể tin được rằng bài Teenage Dream hồi cấp ba vẫn khiến hắn nghe đến say sưa khi đã đến ngần này tuổi rồi.
Sau khi quét dọn nhà cửa một lượt, Hứa Gia Lạc sửa sang lại mấy chậu cây ngoài ban công, còn không quên đặt nhà cây mèo mới cho Hạ An.
Tối thứ sáu họ không gặp nhau, trước khi ngủ Hứa Gia Lạc gọi điện thoại cho Phó Tiểu Vũ, hắn nghe hơi thở của Omega đầu bên kia hơi hổn hển.
“Đang chạy bộ hả?” Hứa Gia Lạc hỏi.
“A… Ừ.”
“Vậy em cứ chạy đi.” Hắn không hỏi nhiều nữa, có điều trước khi cúp máy lại cười nói: “Ngày mai gặp em trên sân bóng nhé Phó Tiểu Vũ.”
…..
Tối thứ bảy đến rất nhanh. Vì Hứa Gia Lạc đưa xe đi rửa, nên Phó Tiểu Vũ lái xe đến ULOFT đón hắn đến sân bóng rổ trên đỉnh đồi ở khu Bắc thành phố.
Mấy người A Mông và Ninh Tử đến từ rất sớm, một phần là vì họ sớm muốn tụ tập cùng chơi bóng, một phần cũng vì Hứa Gia Lạc đã nhắn vào group chat từ trước: Hôm nay tôi đưa một người bạn đến.
Tin nhắn đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Phải biết rằng chỉ riêng việc thông báo đã có vấn đề rồi, bởi vì giữa anh em thân thiết với nhau tùy ý dẫn một Alpha đến chơi bóng vốn không cần phải thông báo.
Đám thẳng A vừa khởi động vừa tám về hành vi khác thường của Hứa Gia Lạc. Lúc đang trò chuyện rôm rả, mọi người chợt nghe thấy tiếng động cơ xe rền vang. Một chiếc xe thể thao màu đen lái đến từ đường đồi ngoằn ngoèo, sau đó dừng gọn ghẽ cạnh sân bóng.
Người xuống xe đầu tiên là Hứa Gia Lạc, hắn đang dùng một tay cầm chiếc túi đeo bóng rổ, còn người còn lại là…
Một Omega.
Anh Hứa dẫn một Omega đến chơi bóng?
Chờ đến khi Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đi tới gần hơn, đám Alpha lập tức nhận ra Phó Tiểu Vũ ngay. Đây không phải là vị sếp đã bắt anh Hứa phải tăng ca ở sân bóng rổ lần trước sao?
Ai nấy đều ngơ ngác…
Chỉ có A Mông xoay quả bóng rổ và nghĩ ngợi rất lung.
“Mọi người đều đến sớm vậy à.” Hứa Gia Lạc cất tiếng chào.
“Anh Hứa.” Ninh Tử cười toe toét hết nhìn Hứa Gia Lạc lại sang Phó Tiểu Vũ: “Cũng, cũng nên giới thiệu vị này chút chứ nhỉ…!”
Cậu ta thay mặt cho suy nghĩ của các anh em để đặt câu hỏi.
“Không phải đã nói với mấy cậu rồi à, đây là một người bạn của tôi, họ Phó, tên là Phó Tiểu Vũ. Cậu ấy cũng là đồng nghiệp của tôi.”
Hứa Gia Lạc nói điềm nhiên như không.
“Ồ ồ, chào giám đốc Phó nhé.” Đám Ninh Tử rất hiểu chuyện, lúc chào hỏi còn thêm chức danh giám đốc trước họ, như vậy sẽ không thất lễ.
“Chào buổi tối mọi người, cứ gọi tôi bằng Phó Tiểu Vũ là được rồi.”
Dù nhất thời hơi mất tự nhiên khi đối mặt với nhiều Alpha trẻ là thế, nhưng trên mặt Phó Tiểu Vũ vẫn giữ được sự bình tĩnh đúng mực.
“Được rồi được rồi, là bạn của anh Hứa…” A Mông bỗng kéo dài giọng rất ư sâu xa: “Thì cũng chính là bạn của chúng tôi nhỉ.”
Đương nhiên Hứa Gia Lạc nghe hiểu được, hắn đấm A Mông một cú, sau đó dẫn Phó Tiểu Vũ đến cạnh sân bóng.
Phòng thay đồ của Alpha và Omega được chia riêng rẽ, lúc thay đồ chơi bóng xong và đứng chờ bên ngoài Hứa Gia Lạc có lướt mạng một lúc.
“Anh chờ lâu lắm hả?” Đằng sau truyền đến tiếng nói: “Chúng ta qua đi.”
Phó Tiểu Vũ bước ra từ phòng thay đồ. Y đoán có lẽ Hứa Gia Lạc cảm thấy chán vì phải chờ, nên định đi thẳng về sân bóng rổ.
“Chờ chút đã…”
Hứa Gia Lạc kéo y lại.
Phó Tiểu Vũ không hiểu, mà trong bóng đêm đôi mắt của Alpha còn thăm thẳm hơn.
“Lại đây.” Giọng Hứa Gia Lạc hơi khàn, hắn tháo sợi dây chuyền Alexander Mcqueen có mặt hình đầu lâu đầy nổi loạn của mình xuống, sau đó nghiêm túc đeo lên cổ Phó Tiểu Vũ.
Động tác nhỏ này của hắn không bị bất cứ ai phát hiện.
Hai người họ đứng sát bên nhau, Hứa Gia Lạc có thể ngửi thấy mùi nước hoa kiềm chế hương pheromone lành lạnh thanh mát trên người Phó Tiểu Vũ.
….
Cuối cùng Phó Tiểu Vũ bước từng bước từng bước một vào sân bóng rổ đèn đuốc sáng rực bởi hệ thống đèn trên cao. Nhóm Alpha đang chơi lúc này cũng bất giác quay đầu lại kinh ngạc nhìn…
Đương nhiên Omega vừa vào sân hiểu rất rõ toàn bộ ưu điểm của mình. Y không chỉ cao gầy, mà còn có cảm giác mạnh mẽ hơn so với những Omega bình thường. Dưới chân y là đôi sneaker Yeezy màu đen, một mặt dây chuyền đầu lâu rất phách lối lồ lộ hiện rõ giữa cặp xương quai xanh xinh đẹp của Phó Tiểu Vũ.
Bộ đồ chơi bóng màu đỏ rực càng tôn lên làn da trắng nõn nà mà căng bóng của y. Bởi vì có vận động trong một thời gian dài, Phó Tiểu Vũ sở hữu đường cong cánh tay và bắp chân rất đỗi dẻo dai linh hoạt.
Nói y quá phô trương cũng được, mà sĩ diện cũng không sao, y chỉ muốn khiến mình trở nên rạng rỡ sáng chói trước mặt các anh em của Hứa Gia Lạc.
“Anh Hứa à…”
A Mông là người đầu tiên tỉnh táo lại, cậu ta nói: “Lần này em không chia đội theo quy củ trước đâu. Anh chung đội với Phó Tiểu Vũ đi, phải săn sóc người ta đấy.”
“Không cần đâu.” Phó Tiểu Vũ vô thức lắc đầu, y không muốn ngay lần đầu tiên gặp mặt đã bị coi là đối tượng cần được Hứa Gia Lạc chăm sóc đặc biệt. Y nhẹ nhàng nói: “Cứ chơi theo quy tắc cũ của các anh là được.”
“Ừ, không sao.” Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ một cái, khẽ mỉm cười.
Thế là mấy người họ đứng thành một vòng tròn dùng cách oẳn tù xì lật tay ngửa tay để chia độ. Kết quả rất vừa lúc, mười người chia thành hai đội, nhưng Phó Tiểu Vũ lại không chung nhóm với Hứa Gia Lạc. Y được chia vào nhóm Ninh Tử ở phía Bắc sân, đối chiến với nhóm Hứa Gia Lạc và A Mông ở nửa sân còn lại phía Nam.
Theo tiếng đếm ngược của mọi người, , , …
Quả bóng rổ tung lên cao từ giữa sân. Ninh Tử đứng đối diện nhảy lên chậm một chút đã bị Hứa Gia Lạc nhảy cao hơn cướp lấy quả bóng trong tay, sau đó hắn chạy mấy bước đến nửa sân Bắc ném bộp một cú ba điểm vào rổ.
“Mẹ kiếp! Đừng ngớ ra nữa!”
Cú bóng đột ngột đó khiến Ninh Tử chửi một câu, nhanh chóng sắp xếp đội ngũ còn hơi ngơ ngác lại, bắt đầu tổ chức tấn công.
Một khi tiến vào cuộc đấu bóng, tình cảnh của Phó Tiểu Vũ lập tức trở nên rất xấu hổ.
Y không biết mình được coi như hậu vệ hay gì, nhưng sau một hồi chạy tới chạy lui trong sân, Phó Tiểu Vũ phát hiện mấy Alpha trong đội mình thật sự không dám ném những cú bóng quan trọng cho y. Dù lúc thật sự muốn chuyển bóng, họ cũng chỉ đưa bóng qua một cách rất nhẹ nhàng ở cự ly ngắn…
Kiểu chuyền bóng như không này chẳng có ý nghĩa gì hết.
Đấu như vậy ngang với việc bốn người chiến với năm người, đương nhiên đội của Ninh Tử và Phó Tiểu Vũ bị đánh tan tác, tỉ số trực tiếp lên đến :.
Nghĩ đến số điểm này, lòng Phó Tiểu Vũ bừng lên lửa giận.
Y nghĩ một lúc rồi dứt khoát không đón bóng từ đồng đội nữa mà quay người vọt thẳng tới trận địa đối diện.
Thoắt cái, bên A Mông đột ngột trở nên lộn xộn.
Mà người bị tấn công trước tiên chính là A Mông.
Phó Tiểu Vũ thẳng thừng đập bóng thật mạnh từ phía cạnh hông. A Mông vốn nên quay người đưa lưng phá thế bóng, nhưng vừa nhìn thấy là Phó Tiểu Vũ, cậu ta vô thức lùi về sau một bước từ phía chính diện.
Phó Tiểu Vũ bèn dẫn bóng nhẹ nhàng chặn đường, sau đo vượt qua ba người rồi chạy tới dưới vòng rổ. Y nhảy lên, dễ dàng ném quả bóng rổ màu đỏ cam vào rổ.
Động tác của Phó Tiểu Vũ không quá lưu loát, cú ba điểm vốn không chính xác lắm. Nhưng y bẩm sinh đã có tính tấn công rất mạnh, bộ đồ chơi bóng màu đỏ rực trên thân khiến y cứ như đâm thẳng tới sân đội A Mông cướp bóng. Mà rất cả Alpha phía bên này không dám va chạm chính diện với y, dẫn đến việc lúc này đội A Mông lại thành phe không chịu nổi một đòn.
Phó Tiểu Vũ đánh hai cú ba điểm liên tiếp, điểm số lại được cân bằng. Nhưng y hoàn toàn không thích cảm giác này…bg-ssp-{height:px}
Nhóm Alpha đều coi y thành một Omega yếu đuối, bởi vậy mới nhường nhịn y như thế. Dù là họ có ý tốt, y cũng không thích.
Y chạy tới chạy lui trên sân, mặc dù cũng đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng trong lòng vẫn dấm dứ nỗi khó chịu không nói ra được.
Nếu sớm biết trước thế này, rằng mình khiến tất cả mọi người phải bó tay bó chân, có lẽ y không đến sẽ tốt hơn.
Mà A Mông cũng không nghĩ đến cảm xúc của Phó Tiểu Vũ. Cậu ta đã sớm hãi hùng khiếp vía nhìn Phó Tiểu Vũ như một tia lửa đỏ rực lao tới trận địa của mình như vào chỗ không người.
Trong lòng cậu ta chỉ đang nghĩ, mẹ nhà nó, bọn họ thà đấu với Ninh Tử trong tình huống ác liệt còn hơn, chứ làm sao có thể đối đầu với một Omega xinh đẹp nhường này trên sân bóng được.
“Cứ chơi như thường đi, không cần nhường đâu. Để mình anh phòng ngự cậu ta là được.”
Sau một lần nữa bị Phó Tiểu Vũ cướp bóng, Hứa Gia Lạc bỗng nói khẽ với A Mông một câu.
Hắn không do dự thêm chút nào nữa, mà trực tiếp tăng tốc chạy đến bên cạnh Phó Tiểu Vũ, đoạn giang rộng hai tay chặn con đường định tấn công của Omega.
Lại thêm một lần cướp được bóng chẳng hề tốn sức, vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ vốn đượm chút cô đơn. Mãi đến lúc này vô thức xoay người nhìn chằm chằm vào động tác của Hứa Gia Lạc, y thoáng nghiêng người định làm động tác giả, nào ngờ hình như Hứa Gia Lạc đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của y. Hắn dùng một bàn tay vỗ tới hất tung quả bóng đập bộp sang bên cạnh, đoạn chuyền cho A Mông đã sớm chờ ở bên cạnh.
Lúc Alpha xuất toàn lực rất khủng khiếp, Phó Tiểu Vũ cảm thấy bàn tay mình đã bị quả bóng thô ráp mài đến nóng ửng lên.
“Cẩn thận chút Phó Tiểu Vũ à, anh sẽ không nhường em như họ đâu đấy.”
Hứa Gia Lạc trầm giọng nói sau lưng Phó Tiểu Vũ.
….
Hứa Gia Lạc đang nhìn y chẳm chằm.
Y có muốn tự do hoạt động ở vị trí đằng sau người ấy cũng bắt đầu trở nên vô cùng khó khăn. Gần như chưa chạy được hai bước đã bị Hứa Gia Lạc vô tình quay lưng lại hẩy ra.
Thậm chí có vài lần vất vả lắm Phó Tiểu Vũ mới cướp được bóng từ tay người khác và định đến gần úp vào rổ, lại bị Hứa Gia Lạc ỷ vào chiều cao hơn năm centimet chặn ngang từ phía trên đánh bạt bóng đi.
Hai người họ vờn nhau từ nửa sân phía Bắc đến phía Nam. Phó Tiểu Vũ lúc tấn công, lúc lại muốn lùi về bên mình phòng ngự. Nhưng Hứa Gia Lạc chơi bóng rất hung hãn, thậm chí có mấy lần hắn còn ném rổ thật lực trên đỉnh đầu Phó Tiểu Vũ. Chỉ riêng bản thân môn thể thao này đã có tính đối kháng rát mạnh rồi, cộng thêm việc ném rổ với một cách thức sặc mùi thuốc súng đã tạo nên bầu không khí khiến Phó Tiểu Vũ nhanh chóng thoát khỏi cảm giác suy sụp.
Y càng chơi càng thành thạo, càng đánh càng hung hãn. Thậm chí vì để cướp bóng mà Phó Tiểu Vũ còn nhào sang bên cạnh rồi bất cẩn đẩy ngã Hứa Gia Lạc ngồi trên mặt đất.
“Anh, anh không sao chứ…?”
Ban đầu Phó Tiểu Vũ giật nảy mình, nhưng Alpha lại nhìn y bằng ánh mắt gần như phấn khởi, đoạn hắn bật dậy nói ồm ồm: “Lại tiếp nào.”
“Tiếp nào!”
Trong đôi mắt to tròn của Phó Tiểu Vũ hừng hực lửa dữ –
Tiếp thì tiếp.
Cho dù đang ở trên chiến trường của Alpha ấy, y cũng muốn chiến thắng.
Có lẽ vì hành động không hề nhường nhịn của Hứa Gia Lạc đã truyền tới các Alpha khác, cuộc đấu dần trở nên gay cấn, mọi người cũng hầu như quên Phó Tiểu Vũ là một Omega, ai nấy đều xuất toàn bộ sức lực.
Dần dần, người canh chừng Phó Tiểu Vũ không còn chỉ mình Hứa Gia Lạc. Đám A Mông cũng bắt đầu thẳng thừng muốn cướp bóng thì cướp, muốn ngăn thì ngăn, chỉ khi chặt bóng sau lưng phải va chạm mạnh mới chú ý hơn một chút.
Hai bên đối đầu càng lúc càng gay gắt, Phó Tiểu Vũ cũng càng lúc càng hưng phấn.
Y quả thực là một Omega có thể năng cực kỳ tốt, thậm chí còn có thể gắng gượng tranh đấu ngang sức với một nhóm Alpha trên sân bóng rổ, sau đó còn thật sự ghi được mấy điểm. Nhưng càng đánh lâu thì nhược điểm về mặt thể lực cũng dần dần hiện ra. Tốc độ của y hơi chững lại, có điều càng là thế Phó Tiểu Vũ lại càng không muốn hô ngừng.
Từ trong xương tủy y vẫn luôn có sự hiếu thắng và quật cường, càng đổ mồ hôi đầm đìa thì càng muốn đuổi theo.
Hứa Gia Lạc lại cướp được bóng từ trong tay Phó Tiểu Vũ, hắn bắt đầu dẫn bóng về phía nửa sân sau đội đối thủ. Mắt thấy điểm số dẫn trước sắp bị san bằng, trong lòng Phó Tiểu Vũ cũng thầm quyết tâm. Mặc dù bắp chân hơi bủn rủn, y vẫn chạy thật nhanh đuổi theo. Y giang rộng hai tay nhìn chằm chằm vào cánh tay Hứa Gia Lạc. Theo sự lắc lư của người Hứa Gia Lạc, y cũng lắc lắc mình chuẩn bị bắt kịp bất cứ lúc nào.
Nhưng Hứa Gia Lạc bỗng tăng tốc với tốc độ quá nhanh. Quả thật hắn cứ như một tia chớp màu đen xuyên qua cạnh người Phó Tiểu Vũ từ bên phải, kế đó định ném vào rổ ngay. Phó Tiểu Vũ tức tối nhảy lên chặn lại, nửa chừng y vặn người một cái định chặn đường giữa không trung…
“Á…!”
Vừa nhảy được một nửa y đã cảm thấy không ổn, nhưng không còn kịp nữa.
Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy eo mình nhói đau lên một cái, lập tức sức lực mất hết, sau đó ngã nhào xuống yếu ớt ngồi phịch trên mặt đất.
“Đệt, Phó Tiểu Vũ!”
Hứa Gia Lạc vội vã ném bóng sang một bên và chạy lại ngồi xổm trước mặt y.
“Có sao không? Cảm thấy thế nào rồi?”
Mấy người Ninh Tử, A Mông và các Alpha khác cũng vội vàng chạy tới vây quanh hai người họ lo lắng hỏi han.
“Đau, đau eo quá…”
Phó Tiểu Vũ ngồi giữa mọi người, y đau đến độ mặt mũi trắng bệch, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Y quá thảm hại rồi.
Trong nháy mắt đó, y không biết mình khốn khổ vì đau eo hay là khổn khổ vì mất mặt trước tất cả anh em Alpha của Hứa Gia Lạc nữa.
Mặt Hứa Gia Lạc vô cùng nghiêm trọng, hắn giơ tay sờ eo Phó Tiểu Vũ một cái, lại bóp nhè nhẹ. Omega lập tức đau đớn đến mức giật nảy lên.
“Không cử động được đúng không?”
“Ừ.” Phó Tiểu Vũ run rẩy cất tiếng.
“Chắc là căng cơ rồi.” Hứa Gia Lạc dần dần bình tĩnh lại: “Đưa cho tôi chai nước.”
Hắn nhận chai nước ướp lạnh từ trong tay Ninh Tử, sau đó vặn ra giúp Phó Tiểu Vũ để y uống hai ngụm thật chậm.
“Có lẽ cơ bị căng ra dữ lắm đây. Nhưng hẳn không có chuyện gì lớn, chỉ là sẽ không thể cử động được mấy hôm.” Nhóm A Mông có kinh nghiệm phong phú, vội nhao nhao nói: “Ninh Tử, ông mau gọi điện thoại tới bệnh viện đi.”
“Ừ ừ, gọi rồi gọi rồi, xe cấp cứu đang trên đường đấy.”
Ninh Tử gọi điện thoại xong cũng ngồi xuống cạnh Hứa Gia Lạc, nhỏ giong nói: “Anh xem đi anh Hứa, để người ta chơi thôi mà… Anh trông chừng cũng kinh quá đấy, người ta là Omega, nhường nhiều chút cũng được chứ sao.”
“Đúng thế.” A Mông cũng phụ họa một câu.
Phó Tiểu Vũ cúi thấp đầu không nói câu nào. Thực ra qua một hồi eo của y dần không còn đau nhức dữ dội nữa, nhưng vẫn không thể dùng lực được. Y đã không còn hoảng sợ như ban đầu, chỉ có điều lúc này nghe Ninh Tử nói thế trong lòng y lại lần nữa ủ rũ.
Hình như y đã dùng hành động để chứng minh lời của những Alpha này nói không hề sai…
Nhưng ngay sau đó, Phó Tiểu Vũ bỗng nghe Hứa Gia Lạc nói: “Chơi bóng thì sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, về sau cần chú ý hơn. Có lẽ do hôm nay khởi động chưa đủ kỹ, nhưng mà…”
Y không nhịn được ngẩng đầu lên.
“Phó Tiểu Vũ không phải là kiểu Omega cần phải nương tay nhường nhịn.”
Hứa Gia Lạc nhấn mạnh từng chữ một.
Mặc dù đang trả lời những Alpha khác, nhưng hắn vẫn luôn luôn nhìn chăm chú vào Phó Tiểu Vũ.
Trong nháy mắt đó, hơi thở Phó Tiểu Vũ bỗng dồn dập. Câu nói này, mỗi từng mỗi chữ trong khoảnh khắc này thật quý giá, thậm chí có lẽ còn quý hơn cả “Anh thích em”.
Phó Tiểu Vũ nghĩ, mình sẽ ghi nhớ câu nói này cả đời.
Nói xong câu đó, Hứa Gia Lạc bỗng ôm Phó Tiểu Vũ vào lòng. Hắn ôm rất thản nhiên như hoàn toàn không quan tâm đám Alpha xung quanh nghĩ gì.
“Đừng lo.” Hắn nhẹ nhàng áp mặt Phó Tiểu Vũ lên ngực mình rồi vuốt ve mái tóc y: “Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay đây, không sao, không sao đâu.”
“Úi chà chà…”
Ninh Tử đứng bên cạnh phát ra tiếng kêu sát phong cảnh, cậu ta hứ một cái: “Đã ôm như thế rồi mà còn nói là bạn hả anh Hứa. Thẳng thắn thừa nhận đi, đây là chị dâu mới của bọn em đúng không?”
“Không, không phải chị dâu đâu.” Phó Tiểu Vũ đỏ mặt lắp bắp. Y ngẩng đầu lên khỏi ngực Hứa Gia Lạc, nghiêm túc phủ nhận: “Tôi vẫn đang trong quá trình theo đuổi anh ấy đấy!”
__________________
Hết chương .