Một bé mèo kỳ lạ.
Phó Tiểu Vũ lặp lại cụm từ này trong lòng một lần nữa. Lúc chính bản thân còn chưa biết đến tột cùng bốn chữ này có ý nghĩa gì, thì đã có thứ cảm giác chua xót đến lạ dấy lên trong lòng y trước.
Khoái cảm tột độ dường như đã mang đến hiệu ứng phức tạp kèm sau đó. Sau khi cơn cuồng hoan chấm dứt, nỗi trống rỗng và cô đơn còn vương vấn khiến y không thể không yếu ớt tựa sát sạt vào Alpha.
Hứa Gia Lạc dùng tay nâng mặt Phó Tiểu Vũ lên, đoạn dùng ánh mắt chăm chú như đang tỉ mỉ xem một bảo vật quý báu.
Phó Tiểu Vũ rũ mắt xuống nhẹ nhàng ưm một tiếng bằng giọng mũi. Trong cơ thể của y vẫn đang loáng thoáng trào dâng khoái cảm như dòng điện nhỏ bé, đến mức khi bị Hứa Gia Lạc nhìn đau đáu nhường ấy, y sẽ không kìm lòng nổi mà nhỏ giọng rên rỉ.
Chuyện này thật xấu hổ.
Trong mắt Hứa Gia Lạc chan chứa ý cười, dường như hắn đã nắm giữ được một chốt mở kỳ quái, thế là lại đột nhiên sờ cặp mông trần truồng của Phó Tiểu Vũ một cái.
“A…” Omega hít vào một hơi, lần này y dúi đầu vào cổ hắn sau đó trốn ở đó nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Phó Tiểu Vũ.” Hứa Gia Lạc day cắn vành tai mềm của người trong lòng mình một cái: “Bây giờ em biết cách rên rỉ lắm đấy.”
“…” Lỗ tai Phó Tiểu Vũ nóng bừng lên. Y im lặng một chốc rồi lại không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn Hứa Gia Lạc: “Thật, thật hả anh?”
Hứa Gia Lạc phì cười thành tiếng.
Đây đúng là học sinh ngoan Phó Tiểu Vũ, vĩnh viễn không từ chối cám dỗ của việc được khen ngợi.
“Thật.” Hắn cố nín cười đáp, đoạn lại mò mẫm mông của Omega một cách xấu xa. Hắn còn muốn Phó Tiểu Vũ trốn bên vai mình, muốn nghe Phó Tiểu Vũ rên thêm nữa.
Nhưng lần này Phó Tiểu Vũ không chịu làm theo, trái lại còn bất chợt cúi mình xuống nhanh nhẹn cắn vào đầu núm của hắn.
“Á…! Phó Tiểu Vũ!” Hứa Gia Lạc rú lên.
Phó Tiểu Vũ chỉ cắn nhẹ một cái rồi buông ra ngay lập tức như không có chuyện gì, còn khép miệng lại rất nhanh giả vờ chưa từng cắn. Có điều dường như tâm trạng của y đã tốt hơn nhiều. Y không còn yên tĩnh giống như hồi nãy mà còn vui vẻ hỏi: “Hứa Gia Lạc, có phải em… Rất có năng khiếu không?”
“Năng khiếu gì cơ?” Hứa Gia Lạc vẫn đang giận dữ bất bình: “Năng khiếu mở miệng một cái là cắn trúng đầu v của anh ấy hả?”
Quả đúng là thế, vì dù sao cơ ngực của hắn không hề nhỏ. Có thể chuẩn xác dùng răng định vị bộ phận nhỏ đến thế giữa một mảng cơ bằng phẳng rộng rãi chỉ trong nháy mắt thì đúng là năng khiếu của người đi săn.
“Em nói là,” Phó Tiểu Vũ không trả lời câu chất vấn của hắn mà sán tới nhỏ giọng hỏi: “Năng khiếu… Rên rỉ trên giường ấy.”
Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ. Hai người họ cách nhau quá gần, gần đến mức hắn có thể nhìn thấy mấy nốt ruồi son nho nhỏ đầy quyến rũ trên làn da trắng ngần của Omega ấy. Hằn dừng một chút mới thấp giọng nói: “Êm tai lắm.”
Phó Tiểu Vũ lập tức vui sướng, đôi mắt cũng cong cong như vầng trăng non, đoạn tiến lại gần thầm thì: “Hứa Gia Lạc, là anh dạy em đó.”
“Thật sao?” Hứa Gia Lạc hơi dở khóc dở cười, chuyện này cũng muốn chia sẻ thành quả thắng lợi với hắn à?
“Ừ.” Phó Tiểu Vũ nói: “Còn cả nũng nịu này, làm tình này, đều là do anh dạy cho em hết.”
Khi nói những lời này bản thân y cũng thấy hơi hơi xấu hổ, nhưng kỳ thực y không muốn nghĩ nhiều đến thế, chỉ muốn thổ lộ với Alpha ấy mà thôi.
Có điều nhịp tim Hứa Gia Lạc lại lập tức tăng tốc như gió bão.
Hắn bỗng nhiên lấy tay nâng mặt Phó Tiểu Vũ lên.
So với vóc dáng cao gầy của mình, Omega này sở hữu khuôn mặt nho nhỏ. Lúc đổ mồ hôi, làn da của y lại càng căng bóng mềm mịn hơn nữa.
Hứa Gia Lạc bỗng chợt kìm chế không nổi mà nhớ đến lần phát tình đầu tiên của người ấy…
Hắn là Alpha đầu tiên căng mở khoang sinh sản của người ấy, thành kết trong cơ thể của người ấy.
Khi trong đầu đột ngột vang lên câu nói này một lần nữa, cảm giác sung sướng điên cuồng và bí ẩn kia thậm chí khiến hắn phải run rẩy trong một giây.
“Bảo bối à, em là của anh.”
Khi câu nói này cất lên, giọng Hứa Gia Lạc đã khàn khàn lắm rồi. Cảm giác ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ, còn mang theo hơi hướm thẳng A không thể che giấu nổi.
Đến nỗi vì để diếm bớt đi, Hứa Gia Lạc không thể không ho nhẹ một tiếng rồi dữ dằn hôn lên mặt Phó Tiểu Vũ một cái, sau đó mới vờ điềm nhiên nói đùa để lấp liếm: “Là cậu bé thiên tài bình thường trong chuyện gối chăn của anh.”
“Nào…”
Còn chưa dứt lời, Hứa Gia Lạc đã nhanh chóng xoay người đứng lên rồi bế Phó Tiểu Vũ đi về phòng ngủ: “Tới giường thôi.”
Phó Tiểu Vũ vẫn còn chìm đắm trong niềm vui khi nghe thấy tên gọi “Bảo bối” này. Y nắm lấy cánh tay Hứa Gia Lạc, hai người lại quấn riết không nỡ chia lìa một chốc trên giường, sau đó Hứa Gia Lạc mới nhỏ giọng ghé vào tai Phó Tiểu Vũ nói: “Em cứ nằm nghỉ ngơi một lúc nhé Tiểu Vũ. Giờ anh lái xe của em về nhà cho mèo ăn và dọn phân cho nó, sau đó lúc quay lại sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho em. Anh sẽ về nhanh thôi.”
ULOFT và Quân Nhã đều ở khu Bắc thành phố, cộng thêm tốc độ của chiếc siêu xe Lamborghini này nữa thì có lẽ đi tới đi lui cũng chưa tới nửa tiếng, quả thật là rất nhanh.
“Được ạ.”
Phó Tiểu Vũ nghĩ đến hai chữ “Rất nhanh” này. Đầu tiên y nhẹ gật đầu, nhưng lập tức lại không nhịn được mà không nỡ.
Dù là rất nhanh, y cũng vẫn… Không quá hài lòng.
Thực ra Hứa Gia Lạc cũng sốt ruột lắm. Bộ đồ trước đó của hắn đã ướt đẫm hết rồi không thể nào mặc được nữa. Hắn tìm một chiếc áo thun cỡ rộng trong phòng để quần áo của Phó Tiểu Vũ mặc vào, sau đó cầm chìa khóa xe định chạy ra ngoài. Nhưng vừa đi được hai bước, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lại tìm chiếc túi lớn quay lại phòng để đồ. Đầu tiên hắn để chiếc sơ mi lụa bị hắn giày vò đến nhăn nhúm vào, sau đó lại vội vã cuốn chiếc thảm lông mềm mại trên sàn cũng nhét vào túi. Không biết có cần giặt hay không, dù sao hắn cũng định mang về nhà mình dọn dẹp giúp Phó Tiểu Vũ một chút.
Thực ra Hứa Gia Lạc cũng cảm thấy mình rất mâu thuẫn, lúc lên giường mấy chuyện vặt vãnh này chẳng mảy may xuất hiện trong đầu hắn. Nhưng vừa kết thúc, hắn lại biến thành ông cha già, muốn giặt ga giường, thảm cũng muốn giặt nốt. May mắn là hôm nay Phó Tiểu Vũ còn chưa kịp mặc đồ lót đã bị hắn đè ra nọ kia kia nọ, chứ nếu không hắn còn phải mang cả chúng về.
Thêm một may mắn nữa là phòng để đồ có vách ngăn với phòng ngủ chính, bởi vậy loạt hành động này của hắn không bị Phó Tiểu Vũ nhìn thấy. Hứa Gia Lạc nhanh nhẹn thu dọn xong mới nhẹ nhàng thở phào rồi chạy xuống lầu dưới.bg-ssp-{height:px}
Nhưng còn chưa đi tới được cửa chính, hắn đã nghe thấy trên lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Phó Tiểu Vũ đã chạy đến bậc cầu thang, đoạn nhìn hắn nói: “Hứa Gia Lạc! Anh chờ đã!”
“Anh…” Hình như lúc này Phó Tiểu Vũ mới nhận ra người mình vẫn đang trần truồng. Ngón chân giẫm trên sàn nhà của y thẹn thùng co chặt lại, nhưng y vẫn lập tức nghiêm túc nói: “Anh cũng mang em quay về đi.”
Đậu má.
Hứa Gia Lạc cảm thấy mình lại bị một thứ gì đó không rõ đánh trúng. Rõ ràng chỉ là một câu bình thường đến thế thôi, nhưng hắn vẫn cứ đứng đờ đẫn ra đó hồi lâu mới trả lời: “Được.”
Nghe thấy hắn nói, Phó Tiểu Vũ lại lập tức chạy bình bịch về phòng. Lúc này y thay đồ rất nhanh, giống như mới chỉ ba bốn phút đã mặc xong chiếc hoodie và quần thể thao dài xuống dưới.
“Em xong rồi!” Y cực kỳ hào hứng nói. Sau đó khi tới gần, Phó Tiểu Vũ mới nhìn ra chiếc túi trên tay Hứa Gia Lạc đang lộ ra một góc thảm lông: “Ơ… Sao anh lại mang cái này đi?”
Hứa Gia Lạc dứt khoát không trả lời, chỉ thẳng thừng nắm lấy tay Omega dẫn y ra ngoài cửa.
Thế là Phó Tiểu Vũ cũng không nói chuyện nữa. Chỉ có điều lúc tới bên cạnh xa, y mới bỗng quay người lại hôn một cái lên mặt Hứa Gia Lạc như đang đánh lén.
Mưa đã ngừng từ bao giờ, trong không khí ngập tràn hương vị tươi mát sau khi mùi bùn đất ùn ùn thổi qua.
Lúc Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ về đến ULOFT, Hạ An đã hơi phát điên vì một ngày nhà vắng chủ nhân. Nó vọt ra từ phòng khách, sau đó túm lấy chân Hứa Gia Lạc bắt đầu dính chặt lẽo đẽo đi theo, cái đuôi còn lắc lư trái phải suốt cả đường.
Phó Tiểu Vũ không nhịn được bật cười một tiếng. Y và Hứa Gia Lạc rất ăn ý, Hứa Gia Lạc đi dọn phân, y thì kiểm tra nước ăn thức uống cho mèo.
Có lẽ vào giây phút ý thức được loại ăn ý này, Phó Tiểu Vũ mới chợt phát hiện ra hóa ra từ trong đáy lòng mình, y đã thích nhà của Hứa Gia Lạc đến vậy.
Dù chỉ ở lại đây trong một khoảng thời gian ngắn ngủi bởi vì hông bị thương, y vẫn như đã quen với chốn này.
Nhà của Hứa Gia Lạc rất khác biệt so với căn nhà ở Quân Nhã của Phó Tiểu Vũ.
Quân Nhã là nghiêm túc, lạnh lùng, chẳng dư dật đến cả một sợi tơ. Đến cả phòng bếp cũng chỉ có hai màu đen trắng, lúc đi vào ngay cả đồ ăn cũng thiếu nhiều.
Mà nhà của Hứa Gia Lạc dường như luôn sinh động rực rỡ. Trong đó có Hạ An thích dùng bộ lông lăn lê bò toài, có đủ thứ đồ chơi cho mèo trên sàn nhà, có rất nhiều cây cối trên ban công, còn có một tủ lạnh đầy ắp đồ ăn ngon.
Chỉ trừ thiếu một phòng làm việc thuộc về riêng mình, còn lại thậm chí Phó Tiểu Vũ còn thấy nơi này mới thật là nhà của y.
“Đang nghĩ gì thế?”
Lúc Phó Tiểu Vũ đang ngây người, Hứa Gia Lạc đã dọn phân mèo và rửa tay xong xuôi. Hắn ôm lấy y từ sau lưng, đoạn thấp giọng hỏi: “Có mệt không?”
“Không mệt.” Phó Tiểu Vũ trả lời ngay tắp lự. Một mặt là vì thể lực của y không tệ, mặt khác là y nhạy bén đoán được – Hình như Hứa Gia Lạc đã sắp xếp mọi thứ cho đêm nay.
Vậy nhất định y sẽ không mệt.
“Đợi lát nữa gọi chút gì đó ăn đi, sau đó anh lái xe đưa em tới bến tàu ngắm sao nhé?”
Nói đến đây Hứa Gia Lạc thấp giọng mỉm cười: “Vừa rồi không phải là romantic sex, nhưng sau khi sex vẫn có thể bổ sung lãng mạn một chút, đúng không?”
“Được.” Phó Tiểu Vũ lập tức hưng phấn, nhưng sau đó hơi thẹn thùng nói: “Vậy để em đi tắm trước cái đã nhé Hứa Gia Lạc, sẽ rất nhanh thôi.”
Mặc dù vừa rồi cũng đã được Hứa Gia Lạc rửa dọn sơ qua, nhưng thực ra bên trong y vẫn cảm giác có thứ gì đó không được dễ chịu cho lắm.
Nói xong Phó Tiểu Vũ quay đầu chạy vào phòng tắm rồi tắm nhanh bằng vòi sen, ngay cả tóc cũng không dấp nước.
Khi ra ngoài, Phó Tiểu Vũ phủ chiếc khăn mặt. Ban đầu y còn định mặc quần áo của mình, nhưng nghĩ nghĩ một lúc y lại hào hứng chạy đến phòng ngủ của Hứa Gia Lạc mở tủ đồ ra, sau đó lục lọi tìm kiếm như một chú mèo tò mò…
Phó Tiểu Vũ không chỉ thích nhà của Hứa Gia Lạc, lúc ở đây y còn rất thích mặc quần áo của hắn.
Y thích mùi bột giặt thơm mát trong nhà Hứa Gia Lạc, thích bộ đồ ngủ bông có chất vải mềm mại dễ chịu nhưng dáng vẻ không ngầu lòi lắm do Hứa Gia Lạc mua, thích chiếc quần lót tứ giác mặc trên người y hơi rộng, nên được gọi là quần bà ngoại.
Kết quả, chỉ vì tới nhà mình lấy quần áo một chuyến mà y phải đánh mất thú vui ấy.
Nhưng hôm nay y muốn đi ngắm sao với Hứa Gia Lạc, nên lập tức lại có tâm trạng nghịch ngợm mà quyến rũ ấy.
Vài phút sau, Hứa Gia Lạc đi từ ngoài vào định thay bộ đồ khá chật của Phó Tiểu Vũ trên người mình đi, nhưng hắn lập tức sững sờ đứng ngay ở cửa…
Lúc bình thường gần như phong cách thời trang mỗi ngày của Phó Tiểu Vũ đều có thể đoạt giải OOTD đẹp nhất, là người đẹp Omega luôn chú trọng cách ăn mặc, có thể lên bìa tạp chí thời trang bất cứ lúc nào.
Thế mà giờ phút này đây y lại đang bận chiếc áo thun màu lam phớt hồng của Hứa Gia Lạc, trên cổ đeo sợi dây chuyền Alexander McQueen hình đầu lâu đầy phản nghịch. Nửa người dưới của y còn mặc kỳ quặc hơn, là một chiếc quần đùi đi biển ngũ sắc sặc sỡ mà bình thường Hứa Gia Lạc hay mặc lúc ra cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá.
Nhất thời, Hứa Gia Lạc im lặng.
Mà khi nhìn thấy hắn, đôi mắt to tròn của Phó Tiểu Vũ tuy có thoáng qua vẻ xấu hổ nhất thời, nhưng cùng lúc đó vẫn mong đợi ngong ngóng về phía hắn.
“….”
Ý là muốn để hắn nhận xét một chút à?
Hứa Gia Lạc rất đau khổ, hắn muốn hút một điếu thuốc lắm…
Mẹ kiếp, Phó Tiểu Vũ, người bình thường lúc đi ra ngoài luôn ăn mặc thời trang đến mức có thể xưng là giấc mộng của ngàn vạn thẳng A đâu mất rồi?
________________
Hết chương .