Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Tiểu Vũ đứng một mình trên đường nghe Hứa Gia Lạc nói chuyện, lúc này tiếng nhạc ồn ào bên trong Pub cũng cách y rất xa.
“Anh uống say rồi hả Hứa Gia Lạc?” Y hỏi.
“Một chút xíu thôi. Tiểu Vũ, em với bạn đang ở Pub à? Ăn sinh nhật sao?”
“Ừm. Cũng không tính là bạn bè, là mấy đối tác làm ăn khá quen thuộc, với cả Ôn Hoài Hiên nữa.”
“Ôn… Hoài Hiên?” Hứa Gia Lạc đã ngà ngà say, hắn phản ứng chậm hơn bình thường nửa nhịp, phải một hai giây sau hắn mới cao giọng hơn chút: “Sao anh ta lại ở Việt Nam? Là đi tìm em hả?”
“Không phải.” Luồng gió hè oi ả của Đông Nam Á phả vào mặt, Phó Tiểu Vũ bước tới bước lui không mục đích trên đường, đoạn nhỏ tiếng đáp lại: “Anh ta cũng đến Việt Nam để chuẩn bị cho việc làm ăn của nhà mình. Mà đúng lúc Tình cuối cũng sẽ có chút hợp tác với khách sạn nhà anh ta sau này, nên mới gặp nhau trò chuyện.”
Thực ra y cũng đã uống không ít rượu rồi, đến mức nói xong mới nhận ra câu này nghe khá sơ hở. Dù sao thì nói chuyện làm ăn sẽ không ở Pub được, mà thật ra là y và nhóm Ôn Hoài Hiên bàn chuyện xong rồi mới đến đây làm tăng hai.
Đầu bên kia điện thoại Hứa Gia Lạc khịt mũi một cái, thậm chí Phó Tiểu Vũ còn nghe được tiếng động nặng nề lúc hắn nằm xuống giường. Một lát sau, Alpha ấy mới hỏi: “Này… Chờ tí nữa lại tiếp tục uống rượu hả?”
“Cậu Phó à…”
Đúng lúc này, Ôn Hoài Hiên vừa ra khỏi Pub. Anh ta đứng trước mặt Phó Tiểu Vũ lo lắng hỏi một câu: “Cậu không sao chứ? Tôi thấy cậu đi lâu lắm rồi nên mới ra đây xem xem.”
“Không sao đâu.”
“Được, vậy tôi quay vào trước nhé. À đúng rồi, lại gọi thêm một chai rượu cho cậu nhé? Thượng Thiện Nhược Thủy đúng không?”
Phó Tiểu Vũ gần như có thể nghe được hơi thở của Hứa Gia Lạc bên kia bỗng trở nên nặng nề và đục ngàu hơn. Y chần chừ vài giây, sau đó quay đầu lại nói với Ôn Hoài Hiên: “Không cần gọi đâu. Tôi hơi mệt nên phải về khách sạn nghỉ ngơi trước đây. Đúng rồi, vừa rồi trợ lý của tôi đã hoàn thành sổ sách, mấy người cứ việc high đi nhé.”
Phó Tiểu Vũ cầm điện thoại phất phất tay với Ôn Hoài Hiên, sau đó dứt khoát quay đầu đón xe rời đi.
“Tiểu Vũ.” Giọng Hứa Gia Lạc hơi khàn: “Bây giờ em đang ở trên xe hả?”
“Vâng, sẽ về rất nhanh thôi.”
Khách sạn nằm cách đây chỉ hai con phố, bắt xe đi gần như chỉ vừa bước lên và chạy một hai phút thôi là đã đến nơi rồi. Nhưng Phó Tiểu Vũ khá sốt ruột, sắp đến giờ rồi, y muốn ở trong một căn phòng tương đối riêng tư.
Cả hai người không hẹn mà yên tĩnh lại, chỉ là cứ cách một lúc Hứa Gia Lạc sẽ hỏi một lần: “Đến nơi rồi hả?”
Hôm nay Alpha này quấn người đến lạ.
“Tiểu Vũ, đến nơi rồi hả?”
“Em vừa tới sảnh khách sạn.” Sau khi xuống xe Phó Tiểu Vũ sải bước vội vã, y gần như nửa chạy đến trước thang máy thở hổn hển nói: “Đang chờ thang máy.”
“Khoan đã.”
Âm thanh của Hứa Gia Lạc lập tức rất gần rất gần, hình như hắn chợt nhớ đến gì đó nên bất chợt tiến lại gần điện thoại: “ giờ sắp đến ngay tức khắc rồi, anh sợ trong thang máy không có tín hiệu, sẽ lỡ mất.”
“Được, được.”
Chẳng hiểu sao câu nói đó lại khiến tim Phó Tiểu Vũ đánh rơi một nhịp.
Y cứ thế cầm di động đứng gần thang máy của khách sạn lộng lẫy bề thế, người tới kẻ lui xung quanh tấp nập, khiến y cảm thấy mình hơi ngu ngốc.
“Phó Tiểu Vũ, bé sư tử, chúc em sinh nhật tuổi vui vẻ.”
Alpha đầu bên kia điện thoại trịnh trọng nói.
Kỳ lạ là, rõ ràng không phải là đêm giao thừa, nhưng giây phút ấy dường như có tiếng chuông ngân nga không rõ từ chốn nào vang lên.
Giống như là ảo giác.
“Cảm ơn anh.” Phó Tiểu Vũ nhìn bóng dáng mình phản chiếu trên cửa thang máy, y nở nụ cười nhẹ: “Hứa Gia Lạc.”
…..
“Em về đến phòng rồi.”
Sau khi tới phòng khách sạn, Phó Tiểu Vũ đeo tai nghe không dây lên, cuối cùng mới có thể đặt điện thoại xuống: “Hứa Gia Lạc, có phải hôm nay anh đã uống nhiều không hả?”
“Đúng thế, một mình anh uống hết một chai Whisky, và cả mấy cốc bia nữa, rất mạnh.” Giọng nói của Hứa Gia Lạc đượm vẻ biếng nhác sau khi say rượu: “Em thì sao hả Phó Tiểu Vũ? Có phải em cũng uống không ít với đám Ôn Hoài Hiên không?”
“Uống có chút thôi.”
Phó Tiểu Vũ nghe thấy dường như bên kia Hứa Gia Lạc đang trở mình, giường truyền đến tiếng cọt kẹt. Âm thanh này khiến y nhớ đến chiếc giường rộng rãi thoải mái trong nhà Hứa Gia Lạc, và y cũng cầm lòng không đậu mà thả mình xuống giường khách sạn, sau đó lăn vào chăn.
Cảm giác ấm áp khi được chăn mềm ôm lấy trong căn phòng lành lạnh vẫn mang theo chút tịch mịch cô quạnh. Phó Tiểu Vũ không chịu nổi, cuối cùng nhỏ giọng nói ra miệng: “Hứa Gia Lạc, em nhớ anh.”
Y trốn trong chăn, sau đó bỗng nhẹ nhàng khịt mũi một cái.
Câu nói này một khi còn ngột ngạt giữ trong lòng thì còn có thể rất kiên cường, nhưng một khi đã thốt ra miệng, tất cả yếu đuối cũng ập tới theo.
“Bảo bối à.” Hứa Gia Lạc trầm giọng đáp, tựa như một tiếng thở dài.
“Anh cũng nhớ em lắm. Mấy hôm nay ngày nào anh cũng rất nhớ em, nhớ lúc em ở bên cạnh… Anh có thể ôm em chìm vào giấc ngủ.”
Hứa Gia Lạc nói đứt quãng, thậm chí còn không khớp nhau. Khi nói đến đoạn sau, tiếng của hắn cũng càng lúc càng khàn đục: “Phó Tiểu Vũ, anh thật sự rất muốn ôm em, giờ lại càng muốn hơn, khao khát hơn nữa. Muốn hôn lên tóc em, muốn cởi áo sơ mi của em, bóp núm vú của em.”
Alpha nói thẳng đến mức hơi tục, nhưng Phó Tiểu Vũ đang cuộn mình trong chăn lại lập tức thở dồn dập hẳn lên.
Y không biết có phải vì mình cũng đã uống chút rượu rồi hay không mà cũng bỗng thấy mặt mình nóng bừng lên.
Hứa Gia Lạc lại thầm thì vài câu gì đó, hắn hơi bực bội, kế đó tiếng bật lửa đánh “Tách” vang lên rồi hắn thấp giọng chửi tục một câu: “Mẹ kiếp, giờ anh ôm cái chăn này mà cảm thấy như đang làm chuyện dâm loạn với nó.”
Nghe thấy thế, Phó Tiểu Vũ không nhịn được mà lặng lẽ nở nụ cười. Nhưng y lập tức hốt hoảng đẩy chiếc chăn mình đang ôm chặt trong ngực sang một bên, khi ấy mới nhận ra Hứa Gia Lạc vốn không nhìn thấy mình.
Y căng thẳng rồi lại thả lỏng, cơ thể bỗng khẽ run run thật lạ lẫm.
“Hứa Gia Lạc.” Phó Tiểu Vũ nằm ngửa trên giường thở hào hển: “Đừng hút thuốc lá.”
Không hiểu tại sao, câu nói này của y vuột khỏi miệng nghe thật mềm thật êm.
Rõ ràng tiếng thở dốc của y rất nhẹ, nhưng mà chỉ trong một giây đã bị Hứa Gia Lạc bắt lấy.
“Ừm, anh bóp rồi này.” Alpha dừng một chút: “Anh đoán hôm nay em cũng mặc sơ mi lụa trắng đúng không.”
“Đúng thế.” Phó Tiểu Vũ nhịn không được nghĩ, sao Hứa Gia Lạc lại biết được?
Tiếng thở của Hứa Gia Lạc hơi gấp gáp, dường như hắn nghe thấy nghi ngờ trong lòng Phó Tiểu Vũ, bèn thấp giọng nói: “Chiếc áo mà em mang đến Việt Nam là do anh ủi. Bé mèo đực à, cởi nó ra đi.”
“… Dạ.”
Bên tai Phó Tiểu Vũ ngập tràn tiếng hít thở nặng nề của Alpha, y chậm rãi chuyển ngón tay tới cổ áo, bắt đầu cởi từ cúc đầu tiên rồi dần dần cởi từng cái từng cái một.bg-ssp-{height:px}
Ánh đèn màu vàng ấm trên đầu dường như cũng đang đong đưa trong tầm mắt.
Hết thảy đều mềm mại xù bông, giống như hoa bồ công anh thổi tản mác vương trên người y.
“Hứa Gia Lạc, em nhớ anh….”
Phó Tiểu Vũ thở dồn dập, đoạn nhắm mắt lại.
….
Omega không phát tình rất khó để khơi dậy hứng khởi, nhưng vì chất cồn và cảm xúc lộn xộn bị dồn nén mấy ngày trước đó khiến Phó Tiểu Vũ vẫn có cảm giác.
Có điều vào thời khắc này, vì không có những cái ve vuốt thực thể của Alpha mà thứ giữa chân y cũng khó phản ứng được. Nhưng dục vọng lại cồn cào và mãnh liệt, nó cứ ngấm ngầm ngột ngạt trong cơ thể không thể nào tiêu tan nổi.
Phó Tiểu Vũ vô thức cọ cọ mặt vào gối đầu, khàn khàn gọi thêm một tiếng.
“Bảo bối…”
Mặc dù hơi thở của Alpha cũng không thể kìm lòng nổi mà nặng nề hơn vì giọng của đôi bên vấn vít lấy nhau, thế mà hắn vẫn nghe ra được trong tiếng rên ri của Phó Tiểu Vũ càng lúc càng không dằn được bực bội, quả thật rất giống Hạ An quẩn quanh chân hắn kêu xuân rất nhiều năm về trước.
“Được, được rồi. Chúng ta nghỉ ngơi chút đi…”
Trong giọng của Hứa Gia Lạc đã ngập tràn nôn nóng và cố nhẫn nhịn, nhưng hắn vẫn thấp giọng dỗ dành: “Trước tiên cứ chầm chậm lại đã nhé.”
Phó Tiểu Vũ phát ra một âm thanh bất mãn thật dài từ mũi.
Có điều vì Hứa Gia Lạc kiên quyết không chịu dụ dỗ y tiếp nữa, bao nỗi xôn xao trong y vẫn dần dần lắng dịu xuống.
“Ổn hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn chun chút rồi…” Trên cơ thể trần truồng của Phó Tiểu Vũ đẫm không ít mồ hôi, y cứ nằm thế trên giường, thì thào nói.
“Ngày mai em thật sự vẫn ở lại Việt Nam sao? Có sắp xếp gì không?” Hứa Gia Lạc bên kia cũng thở dài một hơi, hắn nằm phịch xuống giường cố ý chuyển chủ đề. Nhưng chính mình vừa nói xong, hắn đã lại nhớ ra gì đó, đoạn lẩm bẩm tiếp một câu: “Sẽ không phải lại ra ngoài với Ôn Hoài Hiên chứ?”
“Không đâu, em vẫn chưa có sắp xếp gì hết.” Phó Tiểu Vũ thở một hơi. Y càng thêm quấn người vì không thể nào thỏa mãn triệt để: “Hứa Gia Lạc, em vẫn không muốn ngủ.”
“Anh cũng không muốn để em ngủ.” Alpha bỗng nhiên nở nụ cười: “Phó Tiểu Vũ, chúng ta tán gẫu đi.”
“Dạ!” Phó Tiểu Vũ lần nữa nhắm mắt lại cuộn mình vào trong chăn.
Hẳn là Hứa Gia Lạc đã thật sự say rồi, nói là tán gẫu, nhưng càng nói càng giống như hắn đang mơ màng nói mớ.
Chất cồn khiến người ta nói nhiều, cũng khiến người ta trở nên dông dài, trở nên không có logic.
“Hồi tiểu học anh nhớ rằng lúc nào mình cũng rất nhớ cha. Cứ mỗi lần trường học có hoạt động nào yêu cầu có phụ huynh đến, anh luôn muốn biết Mộ Dung Tịnh Nhã có thể đến hay không. Khi đó vẫn còn chưa có điện thoại nhé, anh lại không muốn để Hứa Lãng nghe thấy mình gọi điện cho Mộ Dung Tịnh Nhã. Cũng không hiểu tại sao nữa, nhưng mặc dù còn rất nhỏ mà dường như anh cũng hiểu được chút tình cảm kỳ lạ của con người, thế nên anh không muốn để Hứa Lãng biết. Anh bèn đến căn tin bên cạnh để lén lút gọi điện – Anh còn nhớ là hình như tốn mấy đồng thì gọi được một lần.”
Hứa Gia Lạc thì thầm: “Thực ra cũng không rẻ, mấy đồng là có thể mua được một lon Bắc Băng Dương rồi.”
“Bắc Băng Dương là cái gì cơ?”
Phó Tiểu Vũ cũng không đỡ hơn là bao, y đã uống rượu, lại tiến hành hoạt động người lớn một chốc cùng Hứa Gia Lạc, nên giờ cũng đang chóng mặt nằm đó lắng nghe.
Còn đột nhiên hỏi ngoặt sang chuyện khác.
“Đệt, là Bắc Băng Dương đó. Là một loại nước có ga hồi anh còn bé, có phải em có khoảng cách thế hệ với anh không đấy.”
“Ừa.”
“À đúng rồi, khi đó hình như là máy BB!” Hứa Gia Lạc như vừa tỉnh mộng, có điều lập tức nhỏ giọng: “Em cũng không biết máy BB à? Nói tóm lại là máy BB không giống điện thoại. Sau khi gọi cho ông ta, anh còn phải đứng ở đó để chờ ông ta trả lời tin nhắn của mình, nhưng Mộ Dung Tịnh Nhã vẫn rất ít khi đáp lại anh…”
Hay còn gọi là máy nhắn tin.
“Rất hiếm khi trả lời anh.”
Hứa Gia Lạc lặp lại lần nữa: “Có mấy lần anh chờ ở cửa căn tin đến trưa, rồi trời ngả màu chiều thăm thẳm mà ông ta vẫn không trả lời anh. Sau khi làm cha, có đôi khi anh sẽ không nhịn được mà nghĩ, em nói xem… Hạng người gì mới có thể nhẫn tâm để con mình buồn bã đến thế? Sao lại nhẫn tâm vậy chứ?”
Mũi Phó Tiểu Vũ cay xè, y không biết nên nói gì cho phải.
Mà tiếng của Hứa Gia Lạc càng lúc càng nhẹ, tựa như lời nói mê mông lung, nhưng bất chợt trở nên rõ ràng, hắn trịnh trọng tuyên bố một chuyện không hề liên quan: “Phó Tiểu Vũ, anh yêu em.”
“Em cũng thế…”
Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng nói.
“Vô cùng vô cùng yêu em.”
Hứa Gia Lạc vẫn đang tiếp tục tuyên bố.
“Em cũng thế.”
“Mẹ sư bố nhà nó.”
Hình như Hứa Gia Lạc đang vùi mặt trong gối đầu, hắn phát ra một tiếng lầm bầm, sau đó lại tuyên bố tiếp: “Anh muốn đến Việt Nam tìm em ngay lập tức. Phó Tiểu Vũ, chờ anh tỉnh ngủ, lập tức anh sẽ…”
Âm thanh của hắn im bặt.
Tiếng thở cũng dần dà trở nên êm ái và theo nhịp.
Không hiểu sao Phó Tiểu Vũ chợt bừng tỉnh.
Y ngồi dậy nhìn điện thoại hồi lâu, lúc này mới phát hiện ra trước khi Hứa Gia Lạc gọi điện đến còn gửi một tin nhắn Wechat cho mình: “Bé mèo diệu kỳ à, có phải em sẽ ở lại Việt Nam ăn sinh nhật không?”
Có lẽ lúc ở Pub quá ồn nên y không nhìn thấy.
Nửa tiếng sau, Hứa Gia Lạc gọi điện tới.
Phó Tiểu Vũ bỗng không ngồi yên nổi nữa, y nhìn đồng hồ trên tường, trên đó đang chỉ con số hai giờ sáng.
Y không chờ được nữa.
Thực ra trước đó y đã đặt trước vé máy bay quay về đúng ngày sinh nhật, chỉ là vẫn luôn do dự. Mà đến giờ phút này y không thể nhịn được đến lúc lên máy bay vào ngày mai. Y dùng điện thoại nhanh chóng tra cứu một hồi và tìm được chuyến bay lúc rạng sáng năm giờ, bèn thẳng thừng đặt vé mà không chút nghĩ ngợi.
Y phải quay về.
Y muốn cùng trải qua sinh nhật tuổi với Hứa Gia Lạc, y muốn người đầu tiên Hứa Gia Lạc nhìn thấy sau khi rời giường là y, Phó Tiểu Vũ.
___________
Hết chương .