Chỗ rẽ của bệnh viện gần kề với một trường tiểu học, thế nên trong công viên ở giữa khu vực này có rất nhiều đứa trẻ tan học chạy ra đây chơi. Trước đó khi đi tới bệnh viện kiểm tra cùng Mộ Dung Tịnh Nhã, Hứa Lãng có dẫn Nam Dật tới một lần, cho nên rất quen thuộc với chỗ này.
Nghe nói sẽ tới công viên, Nam Dật rất vui vẻ. Tính nhóc vốn đã rất dễ thân, lần trước còn quen một bạn nhỏ lớp Một ở chỗ này, đương nhiên vẫn là một cậu bé xinh xắn mắt to. Lúc này Nam Dật còn mong mỏi sẽ được gặp lại bé xinh xinh kia lần nữa, thế nên vừa tới công viên đã vội vã chạy tới chỗ có một đám trẻ con tụ tập.
“Daddy đừng tới đây nhé!”
Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng Nam Dật lại là một người biết xã giao bẩm sinh, biết lúc bạn bè tụ tập mà dẫn phụ huynh tới sẽ mất mặt lắm.
Bé lon ton chạy về trước hai bước rồi lại quay đầu về phía Hứa Gia Lạc căn dặn: “Nhưng bố cũng đừng đi xa quá nha, để con quay đầu lại là nhìn thấy bố ngay mới được cơ!”
Đôi mắt bé không to, nên khi vừa cười vừa nháy mắt nom cứ như một chú cáo con.
Dù là vào lúc này, Hứa Gia Lạc vẫn bị chọc cười không nhịn được: “Được, bố và ông nội sẽ ngồi bên cạnh chờ con.”
Chờ Nam Dật chạy đi xa, hắn mới quay đầu lại, đoạn ngồi trên băng ghế dài với Hứa Lãng, cùng nhìn đám nhóc ồn ã đuổi bắt nhau ở đằng kia.
Mùa thu sắp ghé qua, trên mặt đất trong công viên có không ít lá vàng rơi rụng. Cơn gió buổi chạng vạng nhè nhẹ thổi tới từ đằng sau lưng, mang theo hơi lạnh.
“Người con ổn chứ? Dạ dày còn đau không?”
“Cũng ổn, không quá khó chịu.”
“Mấy ngày tới nhớ ăn thanh đạm chút, đừng uống rượu, cũng đừng thức đêm.”
Hứa Lãng nhắc nhở một câu theo thói quen, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Gia Lạc, ông cũng biết con trai mình không thả hồn ở đây. Vậy nên ông dừng lại một chút rồi hỏi thẳng: “Lạc Lạc à, hai hôm trước con đột nhiên chạy tới Việt Nam có phải để gặp cậu người yêu nhỏ trước kia của con không?”
“Đúng thế.”
Hứa Gia Lạc mở miệng nói. Hắn cảm thấy mình thật sự bị ốm rồi, dù chỉ nghe thấy một câu như thế của Hứa Lãng – “Cậu người yêu nhỏ của con”, cũng làm dạ dày hắn vừa chua chát vừa đau đớn.
Kế đó hắn mới nhận ra phía sau Hứa Lãng còn hỏi thêm một câu nữa, bèn bổ sung ngay: “Là vì em ấy bị sốt xuất huyết do muỗi đốt ở Việt Nam, con thật sự lo lắng nên mới không nghĩ nhiều, nửa đêm đặt luôn vé máy bay đi tới. Kỳ thực… Quá khó xử.”
Hứa Gia Lạc chua chát nhúc nhích khóe miệng, hắn cũng không biết biểu lộ đó có tính là mỉm cười hay không, đoạn cúi đầu nói: “Con chẳng có quan hệ gì với em ấy cả, trái lại đi tới đó càng làm lòng em ấy khó chịu. Cũng may là bệnh của người ta không nặng lắm.”
Hứa Lãng khe khẽ thở dài. Một lát sau, ông nhìn công viên cực kỳ náo nhiệt, thấp giọng nói: “Giờ vẫn còn nhớ người đó, đúng không?”
Hứa Gia Lạc quay đầu nhìn về phía Hứa Lãng. Hắn he hé môi, nhưng nhất thời lại không nói nên lời.
Alpha này dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng cách ăn mặc vẫn rất chỉn chu như cũ. Ông đeo cặp kính gọng vàng, trên người là chiếc T-shirt màu đen, bên ngoài phủ chiếc áo lông màu nâu nhạt, cả người đẫm hương vị nhã nhặn đĩnh đạc tuổi trung niên.
Hứa Lãng có hàng mày kiếm, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng mà sắc sảo, làn da mỏng săn chắc. Tướng mạo này không chỉ trẻ hơn tuổi thực, mà còn mang chút khí chất công tử nhà giàu tự phụ. Nhưng vẻ mặt của ông lại rất ôn hòa, thế nên phần kiêu ngạo ấy cũng chưa từng bộc lộ ra ngoài.
“Lạc Lạc à…”
Hứa Lãng ngồi gần hơn một chút, nghiêm túc hỏi: “Lúc đó sao đột nhiên lại chia tay? Cũng là vì con trai con ư?”
“Nam Dật… Vẫn chưa biết chuyện con và Cận Sở ly hôn. Hôm ấy thằng bé đột nhiên lên cơn hen suyễn, con thật sự rất sợ…”
Còn chưa nói xong, Hứa Gia Lạc đã chợt cảm thấy miệng mình đắng chát.
Lý do này hắn đã từng giải thích với Văn Kha, cũng từng giải thích vô số lần với mình. Nhưng khi nói với Hứa Lãng, hắn chỉ thấy rệu rã và hoang đường, thậm chí còn chẳng thuyết phục được cả bản thân.
Cuối cùng, hắn chỉ khàn khàn nói: “Hứa Lãng, con thật sự cho rằng mình có thể không cần tình yêu, chỉ tập trung thực hiện trách nhiệm của một người cha là được. Kết quả cho đến giờ… Con lại hối hận. Mẹ sư, con không chỉ là một gã người yêu bạc bẽo, mà còn là một người cha tồi tệ. Kết quả là, con chẳng làm được gì tốt cả.”
Hứa Lãng nói: “Lạc Lạc, con không phải là một người cha tồi.”
Chất giọng trầm ấm của Alpha mang theo cảm giác an toàn mạnh mẽ.
Trong nháy mắt đó, Hứa Gia Lạc thấy dường như mình đã quay về thời thơ ấu. Hắn cũng không có cách nào để gắng gượng chống chọi, chỉ có thể chán nản lắc đầu, tựa một đứa bé làm sai.
“Vậy con cảm thấy cha thế nào? Có phải cha cũng là một người cha tồi tệ không?”
Hứa Gia Lạc ngẩng phắt đầu lên.
Câu nói này khiến hắn muốn phản bác dữ dội, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, Hứa Lãng đã tiếp tục.
“Trước khi đi Mỹ, con vẫn luôn giận cha, không nhớ sao? Khi đó nguyên cả tuần chúng ta chẳng thể nói được mấy câu. Nếu không ở trong nhà bạn thì con lại khóa cửa tự nhốt mình trong phòng. Vì cha vẫn không chịu ly hôn với Tịnh Nhã, nên có phải… Trong lòng con cũng hận cha không? Hận cha nhu nhược, hận cha sống một cuộc đời rất đáng thương?”
“Con…”
Giọng Hứa Gia Lạc thốt nhiên run rẩy.
Hắn không thể nào nói rằng mình thật sự chưa từng hận.
Trong thời kỳ phản nghịch của cậu thiếu niên, yêu thương và hận thù cũng nóng rẫy tựa như giữa hè.
Hắn đã từng quay về vào kỳ phát tình của Mộ Dung Tịnh Nhã, sau đó căm hận cầm tảng đá đập vỡ cửa kính phòng ngủ Hứa Lãng rồi quay người chạy biến. Kế đó hắn nằm một mình trên đường chạy màu đỏ trong trường học, mãi đến khi bảo vệ đuổi hắn ra vào ban đêm.
Nhưng, hận không phải là tất cả.
Sau khi trưởng thành hắn đã hiểu rõ, giữa bản thân mình và cha, quá mức yêu thương đơn thuần và quá mức hận thù đơn thuần thực ra cũng hiếm thấy như nhau.
Sự ngập ngừng im lặng thật lâu của hắn khiến trong mắt Hứa Lãng lóe lên vẻ đau xót, điều này khiến Hứa Gia Lạc cũng thấy đau như thế.
“Đương nhiên là cha không tồi tệ rồi, Hứa Lãng à.”
Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng chỉ nở nụ cười tự giễu: “Thực ra cha là người cha giỏi giang nhất, mạnh mẽ nhất trong lòng con.”
Đối với một Alpha, đương nhiên nói những lời như thế sau khi đã trưởng thành là một chuyện rất xấu hổ. Nhưng nếu đã nói đến đây, vậy thì hình như không còn cần che che giấu giấu nữa, Hứa Gia Lạc nói tiếp: “Hứa Lãng, con biết hết thảy mọi thứ cha làm là đều vì con. Từ nhỏ đến giờ con vẫn luôn muốn trở thành một người cha có trách nhiệm như cha, thật đấy.”
Trưởng thành của hắn mâu thuẫn là thế.
Căn nhà kia giống như một ngôi nhà giấy trong mưa gió, một mình Hứa Lãng kiên trì dùng bột giấy dán lên vách từng tầng từng tầng một, dù thi thoảng vẫn có giọt mưa lọt vào.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn có thể sống sót.
Cũng bởi thế, hắn vừa phản nghịch buông thả đi căm hận Hứa Lãng chịu khuất phục, nhưng lại vừa không có cảm giác an toàn trong lòng cho tới bây giờ. Cho nên từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn lặng lẽ ỷ lại và tôn sùng trách nhiệm cũng như sự bảo vệ của Hứa Lãng.
“Lạc Lạc…”
Hứa Lãng và Hứa Gia Lạc nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên ông cầm chặt lấy tay Hứa Gia Lạc: “Con trai của cha, cha vẫn luôn yêu con. Nhưng việc cha không ly hôn thật sự không chỉ là vì tinh thần trách nhiệm.”
Hứa Gia Lạc kinh ngạc nhìn Hứa Lãng, còn Alpha trung tuổi nói tiếp một cách hơi khó khăn: “Nhiều năm qua cha vẫn không biết nên nói những chuyện này với con như thế nào. Sau khi Tịnh Nhã ngoại tình, năm đó cha cũng đã từng nản lòng thoái chí muốn ly hôn, nhưng mà… là Tịnh Nhã không chịu, làm thế nào cũng không chịu. Dù cha đã nói sẽ không truy cứu trách nhiệm của người ấy, sẽ không lấy cổ phần, người ấy cũng không chịu. Kỳ thực lúc còn trẻ, nhiều khi chính cha cũng không biết nên làm gì mới tốt. Cha hận người ấy, nhưng lại không cam tâm, thế nên cứ kéo dài mãi như thế.”
“Khi đó cứ đến kỳ phát tình, Tịnh Nhã sẽ quay về Thuận Thành tìm cha. Con lúc nào cũng tức giận, nhưng thật ra khi đó hai chúng ta đã không ở bên nhau nữa. Cha hận người ấy, nên muốn trừng phạt. Cho nên khi người ấy quay về ở cạnh cha, cha cũng tiêm thuốc ức chế. Hai người chúng ta ai cũng rất đau khổ, cứ chịu đựng một hai năm như thế. Về sau người ấy hỏi cha, nếu bỏ đi tuyến thể thì liệu cha có thể lần nữa tin tưởng người ấy được không, bởi vì người ấy đã không thể hấp dẫn Alpha khác nữa rồi.”bg-ssp-{height:px}
“Vậy ông ta…?”
Hứa Gia Lạc cũng lấy làm kinh hãi. Từ trước đến giờ hắn không biết giữa hai người chơi của mình còn từng có những vướng mắc kinh tâm động phách nhường đó.
“Cha vốn không tin người ấy sẽ làm như thế. Mãi đến về sau người ấy đến bệnh viện chuẩn bị làm phẫu thuật, cha mới chạy tới. Nói cho cùng, cha vẫn không đành lòng.”
“Sau đó thì sao?”
“Về sau cũng coi như xong… Lần nữa ở cùng nhau vậy. Lúc đó con cũng chuẩn bị đi Mỹ, dù bình thường người ấy có thường xuyên trở về Thuận Thành con cũng không biết. Sau lần phẫu thuật này, Tịnh Nhã sẽ chuẩn bị từ chức hoàn toàn. Người ấy nói mình cũng không muốn bận rộn bên ngoài nữa, muốn cùng cha hưởng thụ tuổi già.”
Hứa Gia Lạc ngơ ngác nhìn Hứa Lãng: “Hứa Lãng, cha… cha thật sự có thể tha thứ cho ông ta sao?”
“Cha cũng không biết.”
Hứa Lãng khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt của ông có nét bình tĩnh và lạnh nhạt mà Hứa Gia Lạc khó có thể lý giải được. Ông tiếp tục nói: “Dù đã nhiều năm như thế, cha vẫn còn hận người ấy, hận một chút xíu thôi. Có lẽ chút hận thù ấy cho đến chết cũng không thể nào tiêu tan. Chỉ là cha đã học được cách cùng tồn tại với căm hận.”
“Lạc Lạc, cha vẫn chưa từng nghiêm túc nói những chuyện của mình với Tịnh Nhã trong suốt mấy năm qua với con. Có lẽ cũng là vì cha không hi vọng con trai sẽ xem thường mình, cảm thấy cha phải chịu uất ức. Nhưng mà Lạc Lạc à, cha cũng không muốn con nghĩ cha đáng thương đến thế, giống như chỉ vì phải gánh vác trách nhiệm người cha mà cha phải ép dạ cầu toàn đỡ đần một gia đình. Không phải thế đâu…”
“Cha vẫn luôn yêu thương cha của con, đương nhiên cũng yêu con, con là con trai của cha và người ấy. Dù con có cảm thấy cha rất hèn mọn, dù tình yêu không còn đơn thuần như hồi thanh xuân trẻ tuổi, nhưng yêu vẫn là yêu. Nếu không có chút tình yêu đó tồn tại, cha sẽ không thể nào dựa vào việc hi sinh chính mình, dựa vào tinh thần trách nhiệm để chống chọi mấy chục năm như vậy được. Không thể nào làm được như thế, con có hiểu không? Cho dù là cha cũng không làm được.”
Hứa Gia Lạc sửng sốt, ngón tay hắn bất giác run run.
Đáp án này bất ngờ là thế, nhưng hình như cũng đã sớm lờ mờ tồn tại trong lòng hắn.
Hóa ra con người… Thật sự không thể nào tự hiến tế chính mình, đúng không?
Dù có là Hứa Lãng – người hắn tôn sùng nhất cũng không làm được.
Đó là chuyện mà chỉ thần linh mới làm nổi.
“Lạc Lạc à, nếu mọi chuyện là như thế, con có còn cảm thấy cha là một người cha vĩ đại nữa không?”
“…”
Hứa Gia Lạc nghiêng đầu, cuối cùng nói rất nhỏ: “Hứa Lãng, vĩ đại hay không chẳng hề gì. Bây giờ con chỉ… Hi vọng cha có thể hạnh phúc.”
Hắn nói câu này rất vất vả.
Có lẽ cả đời này hắn sẽ không thể nào tha thứ cho Mộ Dung Tịnh Nhã, nhưng lựa chọn của Hứa Lãng nói cho cùng vẫn là lựa chọn của ông.
Trong chớp mắt đó, trong lòng hắn dường như có một cơn gió thu đa sầu đa cảm vụt qua.
“Cả đời này có lẽ cha đã không có cách nào có được hạnh phúc hoàn hảo nữa. Thi thoảng ngẫm lại cha cũng cảm thấy rất tiếc nuối. Nhưng dù hạnh phúc không trọn vẹn thì cũng coi như là hạnh phúc đi.”
Hứa Lãng lấy một chiếc lá vàng vương trên người Hứa Gia Lạc xuống, nhẹ nhàng nói: “Con trai à, con hi vọng cha được hạnh phúc. Nam Dật cũng giống thế, thằng bé cũng muốn con được hạnh phúc.”
Hứa Gia Lạc im lặng nhìn về phía đằng xa, Nam Dật đang chơi đùa vui vẻ với những người bạn khác. Đột nhiên hắn không thể kìm nổi nữa, bèn vùi mặt giữa hai bàn tay.
Không phải là hắn sụp đổ.
Chỉ là, vào khoảnh khắc ấy thứ tình cảm mãnh liệt khôn cùng chợt ào tới càn quét châu thân hắn, khiến vai hắn cũng bất giác run rẩy.
“Trước kia cha cứ nghĩ không nói rõ ràng là vì không để con giận dỗi thất vọng vì cha, nhưng thật ra cha sai rồi. Không ngờ tận đến năm năm mươi tuổi cha mới hiểu được đạo lý này – Người làm cha muốn dạy con cái mình cái gì, thì bản thân phải sống như thế đó.”
“Lạc Lạc, con cũng đã làm cha rồi. Con thì sao, con muốn sau này Nam Dật sẽ sống như thế nào? Muốn thằng bé chỉ nhớ kỹ mình phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, hay muốn thằng bé vui vẻ?”
“Con…”
“Con muốn…”
Hứa Gia Lạc nghẹn lời, đoạn, hắn gằn từng chữ từng chữ một: “Muốn Nam Dật vui vẻ, dũng cảm, cũng vĩnh viễn… Thành thật với chính mình, yêu người mà mình muốn yêu.”
“Vậy từ bây giờ con hãy sống như thế đi.” Hứa Lãng dịu dàng nói.
Cơn gió thu thổi vào miệng, vào cổ áo hắn.
Dường như lồng ngực của hắn cũng rộng mở.
Lúc xê dịch chân, đột nhiên hắn nghe được tiếng cành khô và lá rụng bị giẫm nát kêu xào xạc.
Âm thanh đó, tựa như tiếng vang phát ra từ tận sâu đáy lòng hắn.
Hắn cũng phải sống như thế.
Dũng cảm, thành thật, yêu Phó Tiểu Vũ.
“Daddy ơi!”
Không biết bé Nam Dật chạy về từ lúc nào. Hình như bé cảm thấy dáng vẻ của Hứa Gia Lạc khá buồn cười, thế là không kìm được mà đứng trước mặt hắn rồi túm lấy lọn tóc vểnh trên đỉnh đầu cha mình: “Daddy, bố đang làm gì thế ạ?”
“Cưng à, con đừng…” Hứa Gia Lạc chật vật che mặt mình, hắn thấy tóc mình bị túm rất chặt.
“Ông nội ơi, daddy không thoải mái ạ? Nhìn sắc mặt daddy không ổn tẹo nào.”
“Bé cưng, chỉ là bố con đang nhớ con thôi.” Hứa Lãng vừa cười vừa ấm giọng nói với bé, một tay khác thì vuốt sau lưng Hứa Gia Lạc.
“Ồ!” Nam Dật lập tức vui vẻ, bé nhón chân lên dùng hai tay vòng quanh đầu Hứa Gia Lạc, đoạn thơm một cái rõ kêu sau gáy hắn, nói: “Daddy ơi, con cũng nhớ daddy lắm. I love you!”
Hứa Lãng, Hứa Gia Lạc, Hứa Nam Dật.
Hai cặp cha con lấy hắn làm nối kết.
Trong ngày thu ấy, lần đầu tiên duyên phận cuộc đời khiến hắn cảm thấy ấm áp và viên mãn đến vậy.
Hứa Gia Lạc mãi không chịu ngẩng mặt lên, vì bao chật vật và hạnh phúc cùng mãnh liệt đánh úp tới –
Hắn thật sự ngu ngốc.
Mà cuộc đời, cũng đẹp biết nhường bao.
___________
Hết chương .